Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tấn Sinh làm cảnh sát, có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi báo thân phận, bị cúp điện thoại gọn gàng như vậy.

Vương Đội: “Gọi tiếp.”

Con mèo này có chủ nhân, trong xe có một cái túi xách nữ chứng minh lái xe lúc ấy là một người phụ nữ, mà con mèo lại viết lên giấy phương thức liên hệ của “Ba ba” nó.

Cũng có nghĩa người tên Thẩm Thính này, có khả năng có quan hệ vợ chồng với chủ xe, cho dù không phải vợ chồng, thì chắc chắn cũng có quen biết.

“Cậu đem tình hình nói cho rõ ràng.” Vương Đội lại nhìn Khúc Kim Tích, vẫn cảm thấy con mèo này rất thần kỳ.

Trần Tấn Sinh đành phải gọi cho Thẩm Thính một lần nữa.

Một viên cảnh sát bỗng lên tiếng: “Cái tên Thẩm Thính này, nghe giống như đại minh tinh giống nha.”

Cho dù không quan tâm đến tin tức giải trí, thế nhưng danh khí của Thẩm Thính quá lớn, đến nỗi người có ở đây đều đã nghe qua.

“Người tên là Thẩm Thính có mà đầy ra, có gì mà hiếm lạ.”

Lần này chuông vang khoảng năm lần, điện thoại mới có người bắt máy, Trần Tấn Sinh nói thẳng: “Đừng cúp máy! Hai tiếng trước, đoạn ba đường Hà Tân, một chiếc xe có biển số XXX trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tại hiện trường không tìm được chủ xe, chỉ phát hiện một con mèo, con mèo này bảo anh là ba ba nó, bây giờ mời anh đến đồn công an một chuyến để đón nó.”

Cuộc gọi này Thẩm Thính để Tần Tang nghe, Tần Tang vốn định khách khách khí khí nói mấy câu với người “Lừa đảo”, kết quả lại nghe được chuyện này ——

Chiếc xe mà Khúc Kim Tích lái, là quà kết hôn Thẩm Thính mua cho Khúc Kim Tích theo lời ông nội Thẩm, Thẩm Thính tất nhiên là không có tâm tư đó, liền giao cho Tần Tang xử lý. Tần Tang chọn một chiếc xe tầm trung, rồi đăng ký dưới tên hắn.

Bởi vậy, hắn đối với chiếc xe này rất quen thuộc, vừa nghe biển số xe, trong lòng liền lộp bộp một tiếng.

Nếu thật sự là lừa đảo, sau khi bị ngắt điện thoại, sẽ không gọi lại nữa, nhưng đối phương lại gọi tới ba lần liên tục, cũng không đề cập đến chuyển khoản, thẻ ngân hàng linh tinh hay các thủ đoạn lừa đảo thông thường khác. Quan trọng nhất chính là, điện thoại của Khúc Kim Tích đột nhiên tắt máy ——

Trong nháy mắt trong đầu hiện lên mọi chuyện, Tần Tang chảy mồ hôi lạnh, hắn nói: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.”

Nghe Tần Tang trả lời, lông mày Thẩm Thính vừa mới vất vả dãn ra lại lần nữa nhăn lại, Tần Tang thấp giọng nói: “Tiên sinh, Khúc tiểu thư bị tai nạn giao thông.”

Thẩm Thính hơi giật mình.

Anh đúng là không thích Khúc Kim Tích, nhưng không đến mức nghe tin cô bị tai nạn giao thông, còn có thể thờ ơ.

Quan trọng nhất, nếu ông nội Thẩm biết Khúc Kim Tích bị tai nạn, sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Tài xế quay đầu, chuyển hướng chạy đến đồn công an.

*

Làm một con mèo biết viết chữ, Khúc Kim Tích hiển nhiên được Vương Đội phá lệ ưu ái.

“Mèo con, mi thông minh như vậy, không chỉ biết viết chữ, đến số điện thoại của ba mình cũng có thể nhớ kỹ, vậy mi nói cho ta, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, thứ cuối cùng mi nhìn thấy là cái gì?” Vương Đội đem giấy bút đặt ở trước người Khúc Kim Tích, từng bước hướng dẫn nhân chứng duy nhất.

Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó rũ đầu xuống.

Không biết có phải vì biến thành mèo hay không, hai mí mắt cô liền dính vào nhau, mệt rã cả người, nhưng giờ đang ở nơi xa lạ, Thẩm Thính còn chưa đến, cô không thể ngủ.

Bởi vậy cô phải đấu tranh với buồn ngủ suốt, một chút cũng không muốn để ý đến Vương Đội mập mạp trước mắt.

Vương Đội sốt ruột.

Nhịn không được duỗi tay kéo móng vuốt cô, Khúc Kim Tích theo bản năng cào hắn một phát.

“Có phải là đói bụng rồi không?”

Lúc này Trần Tấn Sinh bưng một cái ly đến, hắn vừa mới đi siêu thị mua ít sữa dê, ngâm nước lạnh cho nguội bớt rồi mang vào, cẩn thận nâng Khúc Kim Tích lên.

Khúc Kim Tích rất muốn cự tuyệt, nhưng mà thân thể lại rất thành thật mà tiếp nhận hành động này của Trần Tấn Sinh —— bởi vì rất thoải mái a!

Hơn nữa, mùi sữa dê trong ly gợi lên vị giác của cô, thèm đến bụng cũng thầm kêu lên.

Quan trọng nhất chính là, Trần Tấn Sinh còn tâm cơ rắc một ít lá bạc hà vào ly sữa dê.

Khúc Kim Tích: “……”

Lý trí nói với cô, đây không phải đồ người có thể ăn, nhưng mà lý trí đánh không lại đặc tính của mèo, cô không khống chế được hơn nữa không có cách nào tự kiềm chế mà dúi đầu vào cái ly.

Thơm quá!!!

Một bên liếm một bên khóc.

Ngay khi Khúc Kim Tích uống gần hết một ly sữa thì Thẩm Thính đến.

Đồn công an cũng không lớn, Tần Tang lo Thẩm Thính bị người khác nhận ra, đến lúc đó truyền lên mạng lại là một trận bôi đen, hắn liền lấy mũ ra định để Thẩm Thính đội lên.

“Không cần.” Thẩm Thính trầm mặt xuống xe.

Tần Tang suy nghĩ chút, đến đồn công an mà lại hoá trang kín mít, có khi lại càng gây chú ý hu nên đành từ bỏ.

Nữ cảnh sát ở quầy tiếp tân nhìn thấy Thẩm Thính liền ngây dại.

“Thẩm, Thẩm Thính???”

Khúc Kim Tích ăn no lại càng thêm buồn ngủ thì bỗng nghe được giọng nói của nữ cảnh sát ngoài cửa, ánh mắt liền sáng lên, lập tức tim đập mất kiểm soát, nóng lòng muốn gặp Thẩm Thính.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ xem chuyện gì đang xảy ra, cô đã nhanh chóng túm lấy quần của Trần Tấn Sinh trượt xuống đất, dùng bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn, lao ra như khỏi phòng như một cơn gió.

Thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là đôi chân dài của Thẩm Thính, không nói hai lời liền tiến lên.

“Meo meo meo!!!” Thẩm Thính!!!

Khúc Kim Tích không biết vì sao sau khi nhìn thấy Thẩm Thính, liền không thể khống chế được hưng phấn.

Tần Tang đang nói chuyện với nữ cảnh sát ở quầy lễ tân, Thẩm Thính đứng ở bên cạnh, nhìn thấy một cái bóng trắng meo meo meo mà lao về phía mình, anh phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, nhưng Khúc Kim Tích so với anh lại càng nhanh, dùng cả bốn chân ôm lấy ống quần Thẩm Thính.

Nhưng móng vuốt của cô cũng không dài, ống quần lại quá trơn, làm cho cô muốn nhảy lên trên, lại bám không vững, ba một tiếng liền rơi xuống đất, tiện thể lăn hai vòng, lăn đến bên giày da của Thẩm Thính, đầu óc choáng váng nhất thời không đứng dậy được.

Thẩm Thính: “???”

Tần Tang vừa quay đầu liền thấy cảnh này, da đầu lập tức run lên, hắn theo Thẩm Thính bao nhiêu năm, biết rõ tính của Thẩm Thính, anh cực kỳ ghét động vật nhỏ, đặc biệt là động vật có lông —— bởi vì anh thích sạch sẽ, mà động vật có lông có nghĩa là sẽ rụng lông, mà rụng lông, tức là sẽ dính lên trên người.

Tần Tang theo bản năng muốn đem mèo con xách ra.

“Meo!!!” Khúc Kim Tích vươn móng vuốt gắt gao bám vào giày da của Thẩm Thính, thậm chí có ý đồ chui vào trong ống quần.

Khúc Kim Tích muốn phát điên, cô căn bản không muốn đến gần Thẩm Thính!

Nhưng từ sau khi Thẩm Thính xuất hiện, mọi hành vi của cô đều mất khống chế.

Giống như là trúng độc.

Thân thể Thẩm Thính cứng đờ.

Lông tóc mềm mại của động vật chạm vào cẳng chân, mang đến cảm giác ngứa nhẹ, cảm giác ngưa ngứa kia còn không ngừng nhảy lên, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, khom lưng xuống xách Khúc Kim Tích lên.

“Meo.” Mèo con hướng về phía anh mềm mại kêu một tiếng, đôi mắt to như đá quý vô cùng đáng thương mà nhìn anh, toàn thân lộ ra ba từ: Đáng thương, nhỏ yếu, vô thả.

Khúc Kim Tích: “……”

Cô gắt gao cắn chặt răng, tránh cho mình lại kêu ra tiếng như vừa rồi.

Cảm thấy quá xấu hổ! Đó căn bản không phải cô!

Rốt cuộc là cô có độc, hay là Thẩm Thính có độc!

Tuy Thẩm Thính không thích  động vật nhỏ, nhưng bắt gặp ánh mắt này, cũng phải dừng một chút, cảm giác không thoải mái vì bị mèo con phi lễ cũng tan đi.

Anh đưa mèo con cho Tần Tang, lần này Khúc Kim Tích có thể tự khống chế một chút, thành thật mà ở trong tay Tần Tang.

Cô cần không gian để tự hỏi một chút: Vì sao sau khi nhìn thấy Thẩm Thính, mình sẽ trở nên hưng phấn như vậy?

Giống như là…… Đột nhiên trúng giải thưởng lớn 500 vạn, hận không thể thời khắc dính lên người Thẩm Thính.

Tiết mục này bất ngờ xảy ra, ngược lại đã làm giảm chấn động của việc “Thẩm Thính đến đây vậy mà thật sự là đại minh tinh Thẩm Thính”, Vương Đội liền đưa người vào văn phòng.

Ngay khi Thẩm Thính nhìn thấy dòng chữ Khúc Kim Tích viết, anh liếc mắt nhìn mèo con trong tay Tần Tang, sau đó chìm trong suy nghĩ của mình.

Vương Đội bắt đầu hỏi chuyện, Tần Tang thay anh trả lời.

Cuối cùng hai bên xác định, khi xảy ra tai nạn, lái xe chính là Khúc Kim Tích.

Còn vì sao Khúc Kim Tích lại tự nhiên biến mất, hoặc là cô dùng cách gì tránh khỏi camera rồi biến mất, không ai biết cả.

Ý của Vương Đội là lập án trước, sau đó từ từ tìm người.

“Con mèo này là nhân chứng duy nhất trong vụ tai nạn, không những thông minh mà còn có thể viết chữ, anh là chủ nhân của nó, có thể hỏi nó xem có thể tra ra chút manh mối nào không.” Vương Đội chỉ vào mèo con, “Nói không chừng có thể sớm tìm được người.”

Thẩm Thính không tỏ ý kiến, như suy tư gì mà nhìn vào tờ giấy Khúc Kim Tích viết.

Xe bị đâm hỏng nên đã được đưa đi, đồ của Khúc Kim Tích cũng chỉ còn lại một cái túi xách cùng chiếc điện thoại đã vỡ nát, hiện trường không có thương vong, chỉ cần đền tiền sửa hàng rào bảo vệ bị đâm hỏng là được.

Những việc này đều do Tần Tang làm.

Mà lúc Tần Tang làm việc, Khúc Kim Tích liền vươn móng vuốt về phía Thẩm Thính, làm tư thế cầu ôm —— cô đã từ bỏ giãy giụa.

Thẩm Thính cầm tờ giấy mà cô viết trong tay, nhìn cô năm giây, cuối cùng vươn hai ngón tay thon dài xinh đẹp ra tiếp lấy cô.

“Meo ~~” anh trai à, anh cầm chắc một chút, đừng làm rớt tôi đấy.

Khúc Kim Tích cảm thấy bản thân mình bị chia thành hai nửa, một nửa vui sướng vì được Thẩm Thính ôm, nhanh chóng rơi vào trạng thái si mê, một nửa là sợ hãi Thẩm Thính sẽ làm cô ngã xuống.

Cả người đều muốn tinh thần phân liệt.

Lúc rời đi, Trần Tấn Sinh đưa đồ dùng cho mèo mua ở siêu thị cho Thẩm Thính: “Đây đều là đồ dùng cho mèo con, mèo nhà tôi đều lớn hết rồi, không dùng được nữa, nếu không chê thì mang về cho tiểu gia hỏa dùng đi.”

Hắn thích mèo, đặc biệt là một con mèo thông minh, lại có thể viết chữ, nếu không có chủ, hắn thực sự muốn ôm về nhà nuôi.

“Gặp lại sau, tiểu gia hỏa.” Hắn xoa xoa đầu Khúc Kim Tích, “Trên lỗ tai nó có vết thương, cẩn thận chút đừng chạm vào.”

Chợt nhớ ra Thẩm Thính là “Ba ba” của mèo con, mèo con nhìn thấy anh thì phấn khích như vậy, có thể thấy cảm tình rất tốt, nào đến lượt hắn phải dặn dò.

Quay trở lại xe, Thẩm Thính đặt  Khúc Kim Tích lên ghế bên cạnh, rồi nhắm mắt lại, anh cần nghĩ lại việc này.

Chẳng qua hai giây sau, trên đùi liền truyền đến cảm giác, mở mắt ra thì thấy mèo con cọ rồi lại cọ, cọ lên trên đùi anh rồi nằm bò bất động.

Thẩm Thính: “……”

Tần Tang: “……”

Nghĩ đến việc con mèo này là do Khúc Kim Tích nuôi, Tần Tang liền cảm thấy rất là quỷ dị, nhưng trọng điểm không phải là mèo mà là……

“Tiên sinh, ngài cảm thấy Khúc tiểu thư sẽ đi đâu?” Ai cũng không tin bốn chữ tự nhiên biến mất, Khúc Kim Tích không có trong xe, nhất định là đã tìm cách rời đi.

Vậy thì, tai nạn vừa xảy ra, cô lại bị thương thì sao phải lặng lẽ rời đi? Cô tránh khỏi camera bằng cách nào? Cô làm như vậy là có mục đích gì?

“Đến Thịnh Cẩm Loan.” Thẩm Thính nói.

Tần Tang: “Ý ngài là……Có khả năng Khúc Kim Tích đã trở về?”

Vì không liên hệ được với Khúc Kim Tích, cũng không thể bắt luật sư Mạc chờ mãi, đành phải để hắn đi trước.

Thẩm Thính nhìn con mèo trên đùi, lại nhìn sắc trời đang dần tối xuống ngoài cửa sổ, cuối cùng xoa xoa mi tâm, không nói gì cả.

Tới Thịnh Cẩm Loan, Thẩm Thính nói: “Cậu về trước đi.”

Trong lòng Tần Tang nghi hoặc, nhưng ông chủ đã lên tiếng, hắn đành phải rời đi. Lúc chuẩn bị rời đi liền đưa mắt nhìn mèo con bên chân Thẩm Thính, thấy Thẩm Thính không định để hắn mang đi, nghi hoặc càng lớn hơn.

Hiện giờ Khúc Kim Tích mất tích, ông chủ dường như cũng không quan tâm, nếu như thế, sao anh lại để ý đến con mèo Khúc Kim Tích nuôi?

Anh cũng không thích động vật nhỏ.

Tần Tang lòng đầy nghi hoặc rời đi.

Trong biệt thự tức khắc chỉ còn lại một người một mèo.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thính nhìn về phía mèo con, nhìn chằm chằm khiến cô có chút lo sợ, bắt đầu cân nhắc, có nên viết chữ nói cho anh biết cô chính là Khúc Kim Tích không?

Anh sẽ tin sao.

Nếu anh biết cô chính là Khúc Kim Tích, có thể vì chán ghét mà ném cô tới thâm sơn cùng cốc* hay không?

Thâm sơn cùng cốc: núi sâu hang cùng, chỉ nơi xa xôi, hẻo lánh.

Lúc cô đang lo lắng vẩn vơ thì nghe được âm thanh nặng nề của Thẩm Thính.

“Khúc Kim Tích.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro