Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc Kim Tích nhũn cả chân, không phải vui sướng*, mà là bị dọa!

Nguyên văn là 苏的, ta cũng không hiểu lắm, nhưng hình như có nghĩa là vui vẻ, hài lòng thì phải.

Cô dường như là hoảng sợ mà nhìn Thẩm Thính, không biết vì sao Thẩm Thính lại có thể nhận mình.

Thẩm Thính rất chán ghét cô, cũng không tiếp xúc nhiều với cô, ai cũng cho rằng cô là mèo mà Khúc Kim Tích nuôi, cho dù cô có thể dùng bút viết chữ thì ngay cả Tần Tang cũng không nhận ra điều bất thường, chỉ nghi hoặc Khúc Kim Tích đi đâu mà thôi.

Cô vốn định thú nhận, nhưng thấy Thẩm Thính chắc chắn như vậy, hơn nữa ánh mắt anh…… Trong lòng Khúc Kim Tích liền hồi hộp, bắt đầu lo sợ.

Khó trách trên xe Thẩm Thính không nói tiếng nào, khó trách lại bảo Tần Tang đi về trước, bởi vì anh đã biết mình chính là Khúc Kim Tích.

Thậm chí khi thấy một người sống sờ sờ biến thành mèo anh cũng không hề kinh ngạc!

Này chứng minh cái gì?

Nghĩ đến thái độ của anh với mình……

Không phải anh định nhân lúc không có ai, mà trả thù cô đấy chứ!

Cũng không thể trách Khúc Kim Tích nghĩ về Thẩm Thính theo phương diện này, ánh mắt của anh thật sự là, quá tối tăm u ám, đúng ánh mắt điển hình của nhân vật phản diện.

Mắt thấy mèo con trước mặt gần như là xù hết lông lên, đôi mắt cũng tối dần đi, lẽ ra phải trở nên lớn hơn, vậy mà này con ngươi của mèo con giờ phút này lại co thành một đường, lỗ tai, bốn chân bao gồm cả cái đuôi lấy mắt thường có thể thấy mà bắt đầu run lên.

Thẩm Thính: “……”

Tâm tình anh có chút phức tạp.

Anh hình như chưa nói gì cả.

Đoán được con mèo này là Khúc Kim Tích, thật ra cũng không khó.

Chỉ cần tin tưởng một người sống biến thành một con mèo thì tất cả liền hợp lý.

Vì sao sau khi tai nạn xảy ra Khúc Kim Tích liền biến mất, trong xe lại xuất hiện một con mèo con.

Vì sao con mèo này nhìn qua cũng chỉ được một tháng lại thông minh đến mức có thể viết chữ, còn nhớ rõ số điện thoại của Thẩm Thính.

Quan trọng nhất chính là, Khúc Kim Tích cũng không có nuôi mèo.

Thẩm Thính đến biệt thự, bên trong không có dấu vết của mèo, coi như cô thật sự nuôi mèo, chỉ là anh không thấy mà thôi, cô đến bệnh viện thăm ông nội thì đem mèo đi làm gì.

Một con mèo vừa được một tháng, từ khi mở mắt liền bắt đầu được huấn luyện viết chữ, chẳng lẽ hơn một tháng liền có thể viết chữ?

Cho dù là thần đồng trong loài người, muốn viết được chữ cũng phải trải qua một đoạn thời gian học tập.

Một con mèo con?

Loại trừ kết quả không có khả năng nhất kia ra thì đây chính là kết quả cuối cùng.

Có lẽ bộ dạng mèo con trông quá đáng thương, Thẩm Thính liền nhíu nhíu mày, vừa định nói chuyện thì mèo con lại nhẹ nhàng đến gần, dùng đầu cọ cọ mắt cá chân anh, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, mềm mại mà kêu một tiếng: “Meo ~”

Thẩm Thính: “………………”

Đến lúc này rồi, vậy mà vẫn muốn giả bộ.

Khúc Kim Tích quyết định làm bộ nghe không hiểu.

Cô nhìn thấy Thẩm Thính liền cảm thấy hưng phấn kích động, cái này không phải do cô muốn, nhưng cô lại không khống chế được bản thân, này chứng minh cô biến thành mèo thật sự có liên quan đến Thẩm Thính.

Hiện tại cũng không biết làm cách nào để biến trở lại, cách duy nhất chính là đi theo Thẩm Thính, nói không chừng ngày mai liền biến trở lại!

Lúc này, tất nhiên không thể khiến anh cho rằng mình là Khúc Kim Tích.

Vì mạng nhỏ, liền tạm thời từ bỏ mặt!

Khúc Kim Tích cọ xong, thấy Thẩm Thính vẫn không có phản ứng, cô nghĩ lại đặc tính của loài mèo sau đó nâng móng vuốt lên liếm một cái, rồi lại nghiêng đầu, hướng về phía Thẩm Thính kêu một tiếng.

Tiếng kêu của mèo con non mềm, ánh mắt Thẩm Thính cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Khúc Kim Tích gặp tai nạn giao thông sau đó biến thành mèo, từ sau khi xác nhận, một mạch trở về, khiến anh hiểu rõ chuyện này không khoa học, có lẽ chỉ xuất hiện trong phim truyền hình mà thôi, vậy mà lại chân thật phát sinh.

Anh thậm chí còn mất thời gian suy nghĩ nhiều hơn chút.

Rốt cuộc là Khúc Kim Tích biến thành mèo, hay cô vốn chính là một con mèo, lại biến thành người.

Nói cách khác, Khúc Kim Tích có thể là yêu quái?

Hiện tại…… Anh định thu lại ý nghĩa lúc trước.

Trên đời này không có yêu quái ngu xuẩn như vậy.

Có lẽ ngay lúc xảy ra tai nạn đã xảy ra tình huống kỳ lạ nào đó, mới dẫn đến việc Khúc Kim Tích biến thành mèo.

Anh nhìn Khúc Kim Tích không ngừng bán manh trước mắt, chợt có chút tò mò, nếu anh không vạch trần cô, cô sẽ lại làm cái gì?

Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện nhưng trên mặt lại không hề hiện ra chút dấu vết nào, Thẩm Thính bỗng nhiên ngồi xổm xuống, thấy mèo con bị hành động đột ngột của mình doạ đến run lên, anh híp mắt lại, nói: “Chủ nhân của mi là Khúc Kim Tích, nếu cô ta đã dạy mi viết chữ, còn nói với mi ta là ba ba của mi, vậy mi nói cho ta biết cô ta đi đâu rồi?”

Khúc Kim Tích: “……”

Cô có chút ngốc.

Thẩm Thính tin cô không phải Khúc Kim Tích?

Hoặc anh gọi tiếng “Khúc Kim Tích” kia chỉ để thăm dò cô thôi? Vừa rồi cô biểu diễn một phen, anh liền xua tan nghi ngờ?

Khúc Kim Tích càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế, người thường sao có thể tin một người đang sống sờ sờ lại biến thành mèo, nếu không phải bản thân cô biến thành mèo, có người nói vậy với cô, nhất định cô sẽ cho rằng đối phương có bệnh.

Nói như vậy, cô tạm thời an toàn?

Thẩm Thính chán ghét Khúc Kim Tích đến thế nào, cũng không đến mức ghét lây sang một con mèo, mèo là vô tội!

Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở ra, nếu tiếp tục giả ngu, có khi Thẩm Thính lại nghi ngờ, cô đành phải lắc đầu.

Thẩm Thính lấy giấy bút ra đặt trước mặt cô, “ôn nhu” mà nhìn cô.

Khúc Kim Tích: “……”

Nếu không viết, cô có thể viết cho cảnh sát, không viết cho anh, giống như không có cách nào giải thích.

Nếu viết, cô nên viết cái gì đây?

Có thể làm bộ nhìn không hiểu hay không?

Khúc Kim Tích dùng móng vuốt mở nắp bút, sau đó dùng ánh mắt dễ thương, vô tội nhìn Thẩm Thính.

Meo, người Thẩm Thính thơm quá!!!

Anh vừa lại gần, trái tim nhỏ của cô lại bắt đầu không khống chế được mà nhảy lên.

Thẩm Thính không chút dao động đẩy bút qua.

Phát hiện không tránh được, Khúc Kim Tích đành phải thực hiện lại cảnh diễn ra ở cục cảnh sát, nỗ lực dùng hai cái móng vuốt ôm bút viết chữ, Thẩm Thính đứng lên, từ trên cao mà nhìn cô đang cố hết sức viết.

Xem nhẹ những chuyện khác thì hình ảnh rất đáng yêu.

Nhưng tưởng tượng đến con mèo này là do Khúc Kim Tích biến thành, Thẩm Thính lại đau đầu.

Hôm nay vốn là ngày anh với Khúc Kim Tích ly hôn, thế mà cô lại biến thành một con mèo…… Dường như đến ông trời cũng không cho anh ly hôn.

Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt Thẩm Thính lại một lần nữa trở nên lạnh như băng, lúc này Khúc Kim Tích đã viết xong, ném bút ra, mệt đến quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

Thẩm Thính khom lưng nhặt lên, chỉ thấy trên giấy viết năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Mama biến mất.

“Meo ~” Khúc Kim Tích hữu khí vô lực* mà kêu một tiếng, biểu đạt khổ sở vì “mama biến mất”.

Hữu khí vô lực: uể oải, ỉu xìu.

Thẩm Thính: “………......……”

Anh bắt đầu tự hỏi, vì sao mình phải lãng phí thời gian ở đây. Mặc kệ Khúc Kim Tích biến thành cái gì, đều không liên quan đến anh.

Nhưng lại nghĩ đến Khúc Kim Tích còn chưa ký giấy thỏa thuận ly hôn.

Chẳng lẽ anh phải xách theo một con mèo đi tìm luật sư Mạc, nói rằng con mèo này chính là Khúc Kim Tích?

Cách duy nhất bây giờ chính là chờ cô trở lại bình thường.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thính lại đưa mắt nhìn Khúc Kim Tích, ánh mắt liếc qua thân mèo nho nhỏ của cô, trên tai có một vết thương, xung quanh còn có vết máu nhàn nhạt, trong đầu anh liền hiện lên bộ dáng phát run vừa rồi của cô.

Lại nhìn những đồ cho mèo Trần Tấn Sinh mua bên cạnh……

Ngón tay đang rũ xuống của Thẩm Thính bỗng giật giật, nếu anh cứ như vậy bỏ đi, không thèm quan tâm, mà cô cũng không biến trở lại hình dáng bình thường, có lẽ chỉ ba ngày sau, con mèo này sẽ cứng đờ nằm ở đây.

Anh có chút phiền muộn mà nhíu nhíu lông mày.

Với anh mà nói Khúc Kim Tích chỉ là một người xa lạ mà anh chán ghét, nếu không phải vì ông nội Thẩm, anh sẽ không có bất cứ liên quan gì với Khúc Kim Tích.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Kim Tích, Thẩm Thính liền biết đây là một người có dã tâm, có dục vọng, hơn nữa là một người phụ nữ không an phận.

Cô nhìn anh là vì hai chữ “Thẩm Thính” mang đến chỗ tốt, nhìn “Ông nội Thẩm” vì nhà họ Thẩm có thể cho cô nhiều lợi ích.

Khổ nỗi ông nội Thẩm lại thích cô.

Con mèo có vẻ ngoài ngoan ngoãn vô tội này là do Khúc Kim Tích biến thành, cho dù tâm tư cô bất chính, nhưng bảo anh để một con mèo con không có một chút năng lưc sinh tồn nào ở đây, mặc nó tự sinh tự diệt thì anh không làm được.

“Nếu như vậy, mi liền ở đây chờ cô ta trở lại đi.” Thẩm Thính lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tần Tang, bảo hắn tìm một người —— Mạnh Thiên Hạo.

Người này biến thành mèo, vẫn là giao cho Mạnh Thiên Hạo xử lý đi, chờ cô trở lại bình thường rồi ký tên cũng không muộn.

Có ý gì?

Khúc Kim Tích có chút hoảng, nhìn hành động của Thẩm Thính, anh sắp phải đi sao?

Đúng lúc này, Thẩm Thính còn chưa bấm gọi thì có một cuộc gọi đến, là hộ công ở bệnh viện gọi đến.

Sắc mặt Thẩm Thính lập tức thay đổi, có cảm giác không lành.

“Thẩm tiên sinh, không ổn rồi! Lão tiên sinh đột nhiên ngất đi rồi!” Tiếng của hộ công rất hoảng loạn.

Thẩm Thính: “Tôi đến ngay đây.”

Anh bước nhanh về phía trước, Khúc Kim Tích không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy anh nghe điện thoại xong, sắc mặt đại biến, sau đó liền đi ra ngoài, theo bản năng liền đi theo.

Thẩm Thính đi rất vội, Khúc Kim Tích phải chạy theo mới có thể đuổi kịp.

Coi mới vừa viết chữ xong, lại bị giày vò lâu như vậy, hiện giờ đã rất mệt mỏi, chạy như vậy liền có chút lảo đảo, Thẩm Thính dừng chân một chút, vươn hai ngón tay thon dài ra xách cô lên, ném vào trong xe.

*

Bởi vì hôm nay có Khúc Kim Tích bồi nên tinh thần ông nội Thẩm vẫn luôn rất tốt, sau khi tỉnh ngủ liền được hộ công giúp đỡ ăn cơm chiều, ông cảm thấy lâu rồi không ra ngoài đi dạo, liền bảo hộ công tìm cái xe lăn, đẩy mình ra ngoài.

Hộ công cũng rất cẩn thận, còn đặc biệt hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo có thể ra ngoài thì mới đẩy ông nội Thẩm xuống lầu.

Phía bắc của bệnh viện có một vườn hoa, hoàn cảnh cũng không tồi, hộ công với ông nội Thẩm vừa nói vừa cười suốt chặng đường, ông nội Thẩm nhiều lần nói muốn ôm chắt trai, hộ công tất nhiên là chọn những việc tốt mà nói.

Đang nói chuyện, điện thoại của ông lão bỗng vang lên.

Ông nghe điện thoại xong thì sắc mặt liền thay đổi, sau đó không hề báo trước đột nhiên té xỉu, hộ công sợ hãi, nhìn điện thoại thì chỉ thấy một dãy số lạ, không biết là ai gọi đến, bà vội báo cho bác sĩ, đưa ông lão vào phòng cấp cứu, rồi lại vội vã gọi cho Thẩm Thính.

Sau khi Thẩm Thính tới bệnh viện, hộ công liền một năm một mười đem tiền căn hậu quả nói hết với anh, không dám giấu giếm.

Thân thể ông nội Thẩm vẫn luôn không tốt, hai ngày trước mới phải đưa vào cấp cứu một lần, hôm nay lại cấp cứu nữa, bác sĩ nói có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào.

Thẩm Thính lạnh mặt đứng ở ngoài phòng cấp cứu, không nói gì.

Hộ công nắm chặt tay, một bên lo lắng tình hình của ông lão, một bên lại nhịn không được tò mò mà đánh giá Thẩm Thính.

Trong ấn tượng của bà, mỗi lần vị Thẩm tiên sinh này tới bệnh viện Tần Tang đều sẽ đi theo, có chuyện gì cũng đều do Tần Tang xử lý.

Lần này anh không chỉ đến một mình, mà khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là bên chân trái của anh có một con mèo con màu trắng.

Mới đầu bà còn không nhận ra đó là một con mèo, còn tưởng rằng là một quả cầu lông.

Quá bất ngờ.

Cũng may nửa giờ sau truyền đến tin tức tốt, ông lão không có việc gì, chỉ ngất đi một lúc, sau khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu thì đã tỉnh lại.

“Tiểu Thính đến rồi à.” Giọng của ông nội Thẩm có chút suy yếu, “Kim Tích đâu, con bé không đến đây với con sao?”

Thẩm Thính im lặng, khom lưng xách mèo con đang ngồi bên giày da của mình lên: “Cô ấy có việc nên không đến được, mèo của cô ấy đến thay.”

“Meo meo meo ~” Khúc Kim Tích vô cùng phối hợp mà kêu lên, cũng vươn móng vuốt ra sờ tay ông lão.

Ông nội Thẩm sửng sốt, cũng không nhìn mèo con mà bỗng thở dài một tiếng, nói với Thẩm Thính: “Hôm nay con định ly hôn với Khúc Kim Tích có đúng không?”

Thẩm Thính ánh mắt trầm xuống: “Ai nói cho ông biết?”

“Con trả lời ông xem có phải hay không.”

“Đúng vậy.”

Ông nội Thẩm: “Ông không đồng ý!”

Sắc mặt Thẩm Thính lập tức giống hệt khối băng.

Hai ông cháu đối mặt, không khí thực sự căng thẳng.

Thấy thế, Khúc Kim Tích ra sức giãy giụa, trong lòng Thẩm Thính không vui tới cực điểm, liền buông tay ra, Khúc Kim Tích  liền bò lên giường, cô meo meo vài tiếng, tiến lên muốn trấn an ông nội Thẩm.

Ly! Cô bằng lòng ly cả ngàn lần!!!

Nào ngờ ông nội Thẩm quá kích động, thân thể lung lay, chân cô tức thì đứng không vững, lập tức lăn dọc theo chăn đến mép giường, mắt thấy sẽ lăn xuống giường.

“Meo!!!!”

Không khí giằng co bị tiếng kêu thê lương của mèo con phá vỡ, cúi đầu nhìn xuống, một con mèo con vươn hai bàn chân trước gắt gao bám vào mép giường, còn lại hai chân sau không ngừng đạp trên không, định “bò” lên giường một lần nữa, hoàn hảo chứng minh cái gì gọi là “Đem toàn bộ sức bú của trẻ em ra dùng*”.

Sức mạnh bẩm sinh của một đứa trẻ là ăn sữa để sống. Sức mạnh này là để tồn tại, có thể nói là nghị lực của sự sống. Tuy rằng sức bú rất nhỏ nhưng đối với một đứa trẻ sơ sinh, đây là sức lực toàn thân mà nó phát huy ra, có thể nói không có sức lực nào hơn thế này !! Nói cách khác, sức bú được dùng để miêu tả sức mạnh lớn nhất mà mọi người sử dụng .. Nghĩa là phải nỗ lực dùng hết sức lực trong cơ thể, ngoài ra không còn sức lực nào nữa.


Thẩm Thính: “……”

Thẩm Thính vươn tay.

Nhưng không phải nâng mèo con lên, mà là đẩy hai chân trước của cô ra.

Khúc Kim Tích: “?????”

Đệch, anh là ma quỷ sao!

Cô bang một tiếng rơi xuống đất, xung lượng được tấm thảm mềm mại đỡ lại, một chút cũng không đau. Trái lại đau đớn duy nhất lại đến từ hai chân trước —— nàng bám lấy mép giường, dùng quá nhiều sức.

Ngốc ngốc ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thính, không biết có phải ảo giác không mà Khúc Kim Tích lại cảm thấy trong mắt anh là đang cười nhạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro