Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình tiết này đã làm dịu đi không khí căng thẳng giữa hai ông cháu, ông nội Thẩm nhìn đứa cháu mình hài lòng nhất, cũng là đứa mà ông thương yêu nhất.

Ông biết, bắt anh kết hôn với Khúc Kim Tích là đã ủy khuất anh.

“Tiểu Thính.” Ngữ khí ông lão mềm xuống, “Trước kia Kim Tích phải chịu khổ nhiều rồi, đôi khi làm việc không suy xét chu toàn, nhưng con bé là một đứa trẻ ngoan, con không tiếp xúc nhiều với con bé, những lời đồn đãi trên mạng không thể tin, con bao dung con bé nhiều chút, không nên tùy tiện ly hôn.”

Thẩm Thính không tỏ ý kiến.

Ông lão đang bệnh, tin tức bên ngoài dường như đều được ngăn lại hết, ông thích Khúc Kim Tích, liền chủ quan cho rằng Khúc Kim Tích là một đứa trẻ ngoan, cho dù Khúc Kim Tích làm ra những việc khiến người ta chán ghét, ông cũng sẽ tự tìm lý do giải vây cho cô.

Nói cách khác, bộ lọc của ông nội Thẩm với Khúc Kim Tích quá dày.

“Lúc trước ông để hai đứa ở chung một đoạn thời gian sau khi kết hôn, nhưng con chỉ ở có một ngày liền rời đi.” Ông nội Thẩm thở dài, “Tiểu Thính, con nói ông nội biết, vì sao con lại không thích Kim Tích đến như vậy, thậm chí còn muốn ly hôn với con bé?”

Thẩm Thính không thể không nghĩ đến đêm hôm đó, hình ảnh Khúc Kim Tích nửa đêm bò lên giường anh, lại nhìn con mèo trên mặt đất cư nhiên cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, sắc mặt anh trầm xuống, nói: “Ly hôn là Khúc Kim Tích đề ra.”

“Cái gì?” ông nội Thẩm không tin, “Con bé thích con như vậy, sao có thể đòi ly hôn.”

“Ban ngày con bé còn cười cười nói nói ở cùng ông, căn bản không hề đề cập đến việc ly hôn. Năm nay con cũng đã 30 tuổi, là một người đàn ông, đến trách nhiệm cơ bản nhất cũng chưa học được sao? Vậy mà lại đẩy nồi cho phụ nữ.”

Ông nội Thẩm vừa mới bình tĩnh, lại kích động lên: “Con mau gọi điện thoại cho Kim Tích, ông phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là con bé đòi ly hôn, hay là con ép nó!”

Thẩm Thính không nói gì.

Gọi điện thoại? Ai tiếp.

Một con mèo sao?

Thẩm Thính hít sâu một hơi, ông nội Thẩm thấy anh không nói gì, liền cho rằng mình nói trúng rồi.

“Tiểu Thính, ông cũng không còn nhiều thời gian nữa, lúc nào cũng có thể rời đi, con với Kim Tích phải chung sống cho thật tốt. Nếu đến cuối cùng, con thật sự một chút cũng không thích con bé thì ông cũng không ép con nữa, nhưng hai đứa kết hôn chưa đến nửa năm, số lần gặp nhau còn chưa đến mười lần!”

“Tình cảm cần phải bồi đắp, con thì vẫn luôn lạnh nhạt, Kim Tích lại nhiệt tình, con bé là một cô gái, chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân.”

Khúc Kim Tích cảm thấy, sở dĩ Thẩm Thính chán ghét nguyên chủ như vậy, không thể không có công của ông nội Thẩm.

Thử nghĩ xem, vì yêu cầu của ông nội Thẩm, Thính mới không tình nguyện kết hôn với Khúc Kim Tích, ông nội Thẩm lại còn đối xử với Khúc Kim Tích tốt hơn cháu trai ruột là anh, nếu Khúc Kim Tích an phận chút, thì bọn họ cũng có thể giống như một số cặp vợ chồng cùng hoàn cảnh như vậy, làm một cặp vợ chồng tương kính như tân*.

Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.

Khổ nỗi nguyên chủ lại không từ thủ đoạn dựa vào danh khí của Thẩm Thính mà bò lên, không được đáp lại, thì lại hồng hạnh xuất tường*, không nghĩ đến Thẩm Thính, cũng không nghĩ đến ông nội Thẩm cùng nhà họ Thẩm, chỉ nghĩ cho mình.

Hồng hạnh xuất tường: ngoại tình

Lúc này rồi mà ông nội Thẩm vẫn như cũ che chở Khúc Kim Tích, Thẩm Thính có thể vui vẻ mới là lạ.

Ông nội Thẩm quá thiên vị, ban đầu người được lợi chính là nguyên chủ, bây giờ cô xuyên đến, được lợi chính là cô…… Nghĩ như vậy, Khúc Kim Tích càng thêm chột dạ, lại có chút thông cảm cho Thẩm Thính.

Phát hiện Thẩm Thính cúi đầu, không nói lời nào để mặc ông nội Thẩm dạy dỗ, Khúc Kim Tích liền xích qua, dùng móng vuốt cào cào anh.

Hiện tại anh chính là “ba ba” trên danh nghĩa của cô, lúc này cái “áo bông nhỏ” như cô hẳn là người thân thiết nhất có thể an ủi anh.

Ánh mắt Thẩm Thính chuyển động, đối mặt với cô, mạc danh từ cặp mắt nhỏ trong veo của mèo con, thấy được lo lắng cho mình.

Điều này khiến anh suýt nữa sinh ra một loại ảo giác, con mèo này không phải do Khúc Kim Tích biến thành, mà là vẫn luôn là một con mèo chân chính.

Suy đoán lúc trước của anh, tất cả đều sai.

Lúc này bác sĩ tiến vào muốn tiêm thuốc cho ông nội Thẩm, dưới vẻ mặt suy yếu cùng ánh mắt sắc bén của ông nội Thẩm, Thẩm Thính đành phải đồng ý không ly hôn, tránh cho ông nội Thẩm kiên quyết đòi đi tìm Khúc Kim Tích.

Ông nội Thẩm biết mình không thể ép quá, chỉ cần không ly hôn là được, sau đó không nói thêm nữa, tiêm thuốc xong liền thiếp đi.

Khúc Kim Tích theo đuôi Thẩm Thính rời khỏi phòng bệnh, nhưng Thẩm Thính đi quá nhanh, cô theo không kịp.

“Meo meo meo!”

Đại ca, anh đi chậm thôi, dù sao cũng để tôi bám vào giày rồi hãy đi nhanh như vậy —— lúc Thẩm Thính đến bệnh viện, cô liền đi theo như vậy.

Hình ảnh một con mèo con chạy theo chủ, khiến không ít người xung quanh phải nhìn qua, Thẩm Thính dừng chân, không muốn bị người khác nhận ra, đành phải xách Khúc Kim Tích lên, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Khúc Kim Tích biết lúc này tâm tình anh không tốt, lẽ ra cô nên nhảy lên ghế sau, nhưng cô lại ngo ngoe rục rịch muốn bò lên người Thẩm Thính, theo bản năng muốn dùng thân thể bé nhỏ của mình sưởi ấm anh.

Khúc Kim Tích: “……”

Mẹ nó cái bản năng thần kì này.

Cô cố gắng chống cự loại bản năng này, bởi vậy không hề phát hiện, không biết từ khi nào ánh mắt Thẩm Thính đã dừng trên người cô.

Mãi đến khi thân thể đột nhiên bay lên, Thẩm Thính vẫn dùng tư thế ghét bỏ —— hai ngón tay thon dài xách cổ cô.

“Mi rất thích ta?” Cô nghe thấy Thẩm Thính hỏi như vậy.

Không chờ Khúc Kim Tích phản ứng lại, đầu mình đã dán lên mu bàn tay Thẩm Thính, không ngừng cọ cọ.

Tay Thẩm Thính run lên, bị cô cọ đến nổi da gà, ngón tay buông cô ra, sau đó cô liền hưng phấn mà nhào qua, nhảy vài cái liền chui vào lòng anh, bốn chân hướng lên trời, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết, bộ dáng cầu được vuốt ve.

Thẩm Thính cứng đờ.

Khúc Kim Tích cũng cứng đờ.

Chẳng qua cô chỉ thả lỏng có một chút, bản năng của mèo liền thắng được tư duy của cô, mạnh mẽ hướng về phía Thẩm Thính làm nũng bán manh.

Trong nháy mắt cô thật sự muốn bóp chết bản thân.

Thật sự.

“Đi xuống.” Thẩm Thính nói.

“Meo.” Mèo con bám càng chặt.

……

Sau khi dừng xe, Thẩm Thính mới phát hiện, anh lái xe về nơi mình ở.

Thẩm Thính mua một căn nhà trong khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố, lúc không đi công tác sẽ ở đây.

Cúi đầu nhìn, một cục lông xù xù làm đang ổ trên đùi anh, bốn cái móng vuốt nho nhỏ co vào một chỗ, theo hô hấp lúc lên lúc xuống, ngủ cực kỳ ngon.

Dọc theo đường đi, anh có hàng ngàn cơ hội ném cô sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng từ bỏ.

Một con mèo mà thôi, anh vẫn có thể chịu đựng được.

Trước nay không hề nghĩ đến có một ngày anh sẽ mang Khúc Kim Tích về chung cư, Thẩm Thính để mèo con ngủ đến mơ mơ màng màng vào trong tay, khóa cửa xe rồi lên lầu.

*

Lần này Khúc Kim Tích ngủ thật sự rất ngon, từ khi biến thành mèo con, cô liên tục chịu đả kích* về cả tinh thần lẫn thân thể. Bởi vậy khi ghé vào trong ngực Thẩm Thính, ngửi được hương vị dễ chịu trên người anh, theo bản năng liền ngủ một giấc thật say.

Đả kích: bị sốc

Cô nằm mơ, mơ thấy bản thân đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người đều ấm áp, nhưng ngâm một lúc, thân thể bỗng nhiên chìm xuống, suối nước nóng phẳng lặng bỗng biến thành sóng to, đột nhiên xông về phía cô.

Khúc Kim Tích bừng tỉnh, lập tức cảm thấy không thích hợp.

Cô đang ở trong một cái bồn rửa tay đầy nước!

Được một bàn tay nâng lên, một bản tay khác thì đang xoa lưng cô.

Cô ngớ ra khoảng mười giây mới phản ứng lại được —— Thẩm Thính tự tay tắm cho cô!!!

Thẩm Thính mặc tạp dề trước người, đeo bao tay cao su, anh để mặc Khúc Kim Tích ngủ trên người mình, nhưng không có nghĩa là anh có thể trực tiếp đặt cô lên sô pha trong nhà.

Anh thích sạch sẽ.

Cho nên việc anh làm đầu tiên sau khi vào nhà là thả Khúc Kim Tích xuống đất, sau đó thay quần áo ở nhà, thấy Khúc Kim Tích vẫn chưa tỉnh, liền mang cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa.

Đây là một con mèo.

Cho dù là người biến thành thì lúc này cũng chỉ là một con mèo.

Vì thế, Thẩm Thính còn đặc biệt lên mạng tìm video tắm cho mèo.

Sau khi Khúc Kim Tích tỉnh lại, động tác của anh liền dừng một chút sau đó lại tiếp tục.

“Meo!!!” Khúc Kim Tích giãy giụa trong áp lực

Mèo vốn đã không thích tắm rửa, mà Khúc Kim Tích càng không thể để một người đàn ông tắm cho, mặc kệ là do bản năng của loài mèo hay là suy nghĩ của Khúc Kim Tích, hai cái này kết hợp với nhau khiến cô phản ứng vô cùng dữ dội.

Cô bị một người đàn ông tắm giúp!!!

Thân thể của cô bị một người đàn ông sờ hết!!!

Khúc Kim Tích muốn phát điên rồi.

Phản ứng này Thẩm Thính cũng không nghĩ đến.

Nước bắn tung tóe khắp người anh, mèo con vừa giãy giụa vừa kêu thảm thiết, anh ngập ngừng một chút rồi buông tay ra. Khúc Kim Tích tìm được cơ hội, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, té lộn nhào một cái rồi chạy khỏi bồn rửa tay, chạy dọc theo bồn rửa tay, để lại một chuỗi dấu chân ướt nhẹp cùng một ít bọt.

Thẩm Thính nhíu mày, quyết định tốc chiến tốc thắng.

“Meo!” Cầm thú!

Thẩm Thính sắc mặt khó coi, đại khái cả ngày hôm nay sắc mặt anh đều không quá tốt.

“Người mi quá bẩn, lại đây!”

“Meo meo meo!!” Cầm thú! Khốn nạn!

Lông mao ướt đẫm dán lên người, làm cô càng thêm nhỏ bé, hơi lạnh lan vào tận xương, Khúc Kim Tích không nhịn được run lên, nhưng cô vẫn như cũ co bào góc bồn rửa tay, cảnh giác lại phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Thẩm Thính.

Lúc này tất cả ngụy trang đều không cần.

Thẩm Thính: “……”

Anh cũng nổi giận.

Không phải thích anh sao? Không phải nửa đêm bò lên giường anh sao? Hiện tại anh giúp cô tắm rửa, cô tức giận cái gì?

“Mi lại đây.” Anh nghiến răng phun ra ba chữ.

Khúc Kim Tích không nhúc nhích.

Thẩm Thính mất kiên nhẫn, với tay qua bắt lấy cô, Khúc Kim Tích không chút nghĩ ngợi mà cào một cái.

Cô dùng hết sức, Thẩm Thính nhất thời không để ý, trên mu bàn tức thì xuất hiện ba vệt đỏ, chỉ chốc lát sau, có máu chảy ra.

Khúc Kim Tích bị dọa đến ngây người.

Thẩm Thính nhìn tay mình, trong mắt như có gió lốc tụ lại.

Sau đó, anh xách Khúc Kim Tích đang cứng đờ lên, giống như Diêm Vương lãnh khốc, định bỏ cô vào bồn rửa tay một lần nữa.

“Tôi không tắm a a a ——” một giọng nữ đột nhiên xuất hiện, tiếp theo phịch một tiếng, một người to lớn bỗng nhiên xuất hiện, cả người ướt đẫm, váy áo trên người dán sát vào da, lộ ra đường cong mê người, cô trượt chân một cái, ngồi bệt xuống đất.

Thẩm Thính cúi đầu, con mèo trên tay đã không còn nữa.

……

……

……

Một lúc sau, một cái hắt xì phá vỡ sự trầm mặc làm người ta hít thở không thông này.

Khúc Kim Tích ôm tay run run, không biết là lạnh hay là sợ.

Cô cảm thấy, thà vừa rồi cam chịu bị bắt đi tắm còn hơn.

Vì sao lại biến thành người ngay lúc này chứ.

Nếu Thẩm Thính biết con mèo mà anh ôm cả buổi là cô, liệu có thể vì quá tức giận mà thủ tiêu cô không?

Có lẽ đầu óc còn đang mơ màng, đối diện với ánh mắt nặng nề của Thẩm Thính, đầu Khúc Kim Tích ong một tiếng, buột miệng thốt ra: “Ba ba!!!”

Thẩm Thính: “………………...…”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro