Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí xung quanh trở nên im lặng khó xử, Khúc Kim Tích há miệng thở dốc, cuối cùng lại sợ hãi mà cúi đầu xuống.

Sau đó lại là một cái hắt xì.

Đôi đồng tử trong mắt Thẩm Thính chợt co rụt lại, bởi vì Khúc Kim Tích ngồi trên mặt đất, nước tràn ra xung quanh có trộn lẫn màu đỏ nhàn nhạt.

Ngọn nguồn xuất phát từ bả vai cô.

Lớp vải màu vàng nhạt trên vai đã bị nhuốm đỏ.

Thẩm Thính nhắm mắt lại, sau đó mở miệng nói: “Cô bị thương?”

Khúc Kim Tích nghe anh nói như vậy, mới cảm thấy bả vai nóng rát, khi biến thành mèo con, vết thương nhỏ trên lỗ tai cũng không đau đến như thế, vậy mà khi biến thành người, vết thương trên vai lại đau gấp đôi.

Cô “suýt” một tiếng, kéo áo trên vai xuống, trên làn da trắng nõn có một vết cắt, có lẽ bị ngâm nước nên trở nên trắng bệch không bình thường, còn có vết máu nhàn nhạt chảy ra.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Thính, ánh mắt lên án hàm chứa đau đớn, giống như đang nói nếu không phải tại anh sao tôi có thể biến thành như vậy?

Thẩm Thính im lặng nháy mắt, sau đó nâng tay mình lên, trên mu bàn tay có ba vết mèo cào đang chảy máu.

Khúc Kim Tích: “……”

Được rồi, huề nhau.

Thẩm Thính xoay người ra khỏi phòng tắm, Khúc Kim Tích run rẩy đứng lên, cô có chút không biết làm sao, quần áo trên người đều đã ướt hết, thời tiết như này đúng ra sẽ không lạnh, nhưng mỗi lỗ chân lông của cô dường như đều đang hít khí lạnh, khiến cô không nhịn được co rúm lại.

Tình huống như vậy quá quen thuộc, làm cho cô có cảm giác không lành, nếu không thay quần áo sạch mà cứ như vậy đi xuống, chắc chắn sẽ bị cảm.

Chính là…… Thẩm Thính chán ghét cô như vậy, tìm anh muợn quần áo sạch, anh sẽ cho sao?

Điều duy nhất làm cô vui mừng chính là sau khi biến lại thành người, sẽ không làm ra những hành động không thể khống chế đối với Thẩm Thính, càng không cảm thấy hưng phấn kích động, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Mặc kệ, lúc này da mặt phải dày một chút, cùng lắm thì bán thảm* cầu xin anh.

Bán thảm: lợi dụng hoàn cảnh khốn khổ của bản thân để giành được sự thông cảm của người khác.

Lúc Khúc Kim Tích chuẩn bị đi ra ngoài cầu người thì Thẩm Thính lại xuất hiện ở cửa phòng tắm, trong tay cầm một bộ áo ngủ sạch sẽ, cũng không nhìn cô mà chỉ đặt áo ngủ lên trên giá, sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Khúc Kim Tích sửng sốt, trong lòng chợt nghĩ: Chẳng lẽ là tiếng “ba ba” vừa nãy có tác dụng rồi, cho nên Thẩm Thính mới có lòng tốt như vậy?

Sợ vạn nhất Thẩm Thính âm tình bất định* đổi ý, Khúc Kim Tích dùng tốc độ nhanh nhất, thành thạo tắm rửa, không dám đụng vào đồ của Thẩm Thính, mặc áo ngủ sạch sẽ vào, trong lòng chuẩn bị một chút rồi kéo cửa ra, rời khỏi phòng tắm.

Âm tình bất định: tâm trạng thất thường

Thẩm Thính ngồi trên sô pha, bàn trà trước người để một hòm thuốc, vết thương trên mu bàn tay đã xử lý, anh cầm điện thoại lướt tìm cái gì đó.

Khúc Kim Tích đợi một lát, thấy anh không có phản ứng, nhịn không được chủ động lên tiếng: “Cái đó…… Cảm ơn.”

Thẩm Thính dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía cô, không biết vì sao, Khúc Kim Tích lại khẩn trương đến tê rần cả da đầu.

Thẩm Thính chỉ sô pha bên cạnh, đây là đang bảo cô ngồi xuống à?

Khúc Kim Tích thử đi qua, thấy anh không có phản ứng gì khác mới yên lòng.

Chỉ nghe Thẩm Thính nói: “Muốn xử lý vết thương không?”

Khúc Kim Tích thành thật mà lắc đầu.

Thẩm Thính đối với câu trả lời này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh nhìn về phía Khúc Kim Tích. Chung cư không có những người khác đã tới, chỉ có thể lấy một bộ áo ngủ anh chưa mặc lần nào đưa cho cô.

Áo ngủ mặc trên người cô lớn vài vòng, khiến cô ngồi ở đó, trông cực kỳ nhỏ nhắn. Anh nhớ đến lời ông nội nói —— “Con thì vẫn luôn lạnh nhạt, Kim Tích lại nhiệt tình, con bé là một cô gái, chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân.”

Từ lúc bắt đầu, bởi vì Khúc Kim Tích nửa đêm bò lên giường anh, khiến trong lòng anh cảm thấy chán ghét, do đó càng thêm không thích cô đến gần.

Nếu cô có thể luôn duy trì im lặng cùng an phận như bây giờ, anh không đến mức không thể khoan nhượng cô.

“Bây giờ cho cô hai lựa chọn, một là tôi gọi người đến đưa cô đi bệnh viện xử lý vết thương, hai là tôi giúp cô xử lý.”

Khúc Kim Tích muốn chọn cái thứ nhất.

Thẩm Thính lại mở miệng: “Từ việc xảy ra trên người cô ngày hôm nay, dường như cô cùng không thể khống chế việc biến người hay biến mèo, bây giờ cô khôi phục bình thường, không có nghĩa sẽ không biến lại thành mèo. Cô là người ông nội thích……” Anh dừng một chút, “Những gì ông nội nói trong bệnh viện cô cũng nghe rồi đấy, về việc ly hôn, tạm thời gác lại, chờ ông nội khỏi bệnh rồi lại nói.”

“Nếu đến bệnh viện, cô lại biến thành mèo, hoặc xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn khác, tôi không có cách nào giải thích cho ông nội, mà ông cũng không chịu nổi kích thích.”

Khúc Kim Tích hiểu, sở dĩ lúc này Thẩm Thính dễ nói chuyện như vậy, tất cả đều là vì ông nội Thẩm.

“Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở cô.” Tuy rằng Thẩm Thính nói một đoạn dài giải thích vì sao lại có lựa chọn thứ hai, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, Khúc Kim Tích cảm thấy có khi anh càng hy vọng mình chọn cái thứ nhất, hiện tại liền rời đi, đỡ chướng mắt anh.

Nhưng Thẩm Thính nói có lý.

Ai biết có thể lại đột nhiên biến thành mèo hay không, cô vẫn rất yêu cái mạng nhỏ này của mình.

“Vậy thì làm phiền…… Thẩm tiên sinh.” Khúc Kim Tích nói, “Tôi ngồi lại đây?”

Miễn cho cô đột nhiên đi qua, anh lại làm ra vẻ mặt chán ghét, giống như cô định làm gì anh.

Cảm giác quái dị này lại lần nữa chui ra trong lòng Thẩm Thính —— trước kia mỗi lần Khúc Kim Tích nhìn thấy anh, đều luôn tìm mọi cách tới gần anh, còn làm ra bộ dạng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Dùng lời Tần Tang ngầm chế nhạo nói: “Mỗi lần Khúc tiểu thư nhìn thấy tiên sinh, đều giống như muốn ăn tiên sinh vậy.”

Mấy ngày trước thấy cô ở trong phòng khách sạn với Mạnh Thiên Hạo, biểu hiện của cô, hình như có chút khác biệt.

Chẳng những không đến gần anh, ngược lại còn chủ động muốn ly hôn, thậm chí chỉ đòi diễn một vai nữ chính.

Quá không giống phong cách của Khúc Kim Tích.

Lúc trước anh cho rằng cô đang diễn trò, có mục đích, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, lại có chút không giống.

Nghĩ đến đây, giật mình phát hiện mình đặt quá nhiều sự chú ý vào Khúc Kim Tích, Thẩm Thính liền cắt đứt suy nghĩ.

Khúc Kim Tích kéo áo trên vai ra, tắm rửa xong, sợ làm bẩn quần áo, cô liền dùng hai chiếc khăn mặt che miệng vết thương lại.

Thấy Thẩm Thính lấy cồn ra, cô không tự chủ được nắm chặt tay.

Thẩm Thính tới gần, không thể không nói, anh có một khuôn mặt đến phụ nữ cũng phải ghen ghét, sợ Thẩm Thính không thích cô nhìn chăm chú, Khúc Kim Tích đành phải lia mắt sang chỗ khác, một bên đếm cừu trong lòng để dời đi lực chú ý, một bên lại bị đau đớn vết thương truyền đến kéo lại.

Lúc này, cô nhìn thấy điện thoại Thẩm Thính tùy tiện đặt xuống, màn hình vẫn còn sáng.

Thị lực của nguyên chủ rất tốt, bởi vậy Khúc Kim Tích có thể thấy rõ ràng trang web trên màn hình viết cái gì ——

“Bị mèo cào có cần tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại không”

Phía dưới trả lời chính là:

“Để an toàn thì nên tiêm.”

“Đương nhiên phải tiêm.”

“Mặc kệ là mèo hay là chó, bị cào liền phải tiêm, ngàn vạn lần không được ôm tâm lý may mắn.”

……

Phía sau nữa không nhìn thấy.

Khúc Kim Tích nhìn tay mình, trong đầu nhớ tới vết cào trên mu bàn tay Thẩm Thính, đau buồn mà thở dài.

Tiếng thở dài này khiến Thẩm Thính khựng tay lại, nhưng Khúc Kim Tích lại không để ý.

Vài phút sau, xử lý xong vết thương, dùng băng gạc quấn lại —— lúc đóng phim sẽ thường xuyên bị thương, hơn nữa Thẩm Thính đã từng đóng vai bác sĩ, đặc biệt dành thời gian học chút kiến thức về y học, thông thường vết thương nhẹ đều có thể xử lý.

Thẩm Thính thu dọn hòm thuốc, Khúc Kim Tích kéo áo lên, không biết nói gì, đành phải nói tiếng “cảm ơn” lần nữa.

Thẩm Thính nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Khúc Kim Tích nghĩ chút rồi lại nói: “Vết thương trên tay anh có cần…… Tiêm vắc-xin phòng bệnh hay không?”

Thẩm Thính hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nơi này của tôi không có phòng dư, cô tạm ở sô pha một đêm, nếu ngày mai cô vẫn không biến thành mèo, chứng minh không còn vấn đề gì nữa.”

“Ly hôn là cô đề ra, tôi cũng đã đồng ý, nhưng vì ông nội, chỉ có thể trì hoãn. Cơ hội thử kính tôi đổng ý với cô, hai ngày nữa tôi sẽ để Tần Tang báo chô cô.”

Thẩm Thính nói xong, đem hòm thuốc thả lại chỗ cũ, sau đó đi lên lầu hai, đó hẳn là phòng ngủ của anh, cả phòng khách chỉ còn lại mỗi Khúc Kim Tích, an tĩnh đến như không có người ở.

Sô pha rất rộng, cũng rất mềm, không khác cái giường mấy, chỉ là…… Có thể cho thêm cái chăn hay không.

Cô hít hít mũi, lại muốn hắt xì.

Không gian yên tĩnh, lại không có điện thoại, Khúc Kim Tích lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ rồi chợt thấy không đúng, Thẩm Thính đối với việc cô biến thành mèo, dường như một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn……

Đệch.

Không phải lúc ở biệt thự tên này đã biết cô là Khúc Kim Tích, sau đó lại cố ý giả bộ bị cô lừa đấy chứ.

Mà cô lại hoàn toàn không biết gì, còn đắc chí cho rằng mình đã lừa được anh.

Khúc Kim Tích tức khắc cảm động vì chỉ số thông minh của mình đến rơi lệ.

Ngay khi Khúc Kim Tích chuẩn bị nằm lên sô pha, dùng ôm gối thay chăn mà đếm cừu thì cửa chung cư cùm cụp một tiếng, có người bước vào.

“Tiên sinh.”

Là Tần Tang.

Trong tay hắn cầm một cái túi, khi đối diện với ánh mắt Khúc Kim Tích trong phòng khách, vị trợ lý trầm ổn đi theo Thẩm Thính nhiều năm này không khỏi quay đầu lại nhìn ra cửa, xác nhận mình không có vào nhầm cửa, biểu cảm khiếp sợ trên mặt nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

“Khúc tiểu thư.” Hắn nho nhã, lễ độ nói.

Khúc Kim Tích không biết phải phản ứng như thế nào, duy trì vẻ mặt bình tĩnh cười cười với hắn.

Một giờ trước, Tần Tang nhận được điện thoại của Thẩm Thính, bảo hắn mang đến một cái chăn với đến trung tâm kiểm soát bệnh tật mua vắc-xin phòng bệnh.

Tần Tang có người thân làm ở trung tâm kiểm soát bệnh tật, nên có thể thuận tiện lấy thuốc.

Lấy thân phận của Thẩm Thính, nửa đêm đi đến trung tâm kiểm soát bệnh tật tiêm vắc-xin rất không tốt, nếu bị phát hiện, không chừng trên mạng lại xuất hiện những lời khó nghe, chỉ có thể dùng cách này.

Hơn nữa, tự mình tiêm càng tiện hơn.

Chỉ là không nghĩ tới, vừa vào cửa sẽ nhìn thấy Khúc Kim Tích vừa mới mất tích trong tai nạn xe cộ.

Quan trọng là, tiên sinh còn mang Khúc Kim Tích về chung cư, hơn nữa trên người cô rõ ràng là áo ngủ của tiên sinh! Cái này so với mặt trời mọc hướng tây còn khiến người ta kinh ngạc hơn.

Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, Tần Tang vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, Khúc Kim Tích trông thấy cũng phải tán thưởng trong lòng.

Quả nhiên, có thể làm trợ lý của Thẩm Thính đều không phải người bình thường.

Thẩm Thính đi từ trên lầu xuống.

Tần Tang bỏ đồ xuống, sau khi nói cách dùng vắc-xin phòng bệnh, liền thức thời mà rời đi.

Thẩm Thính cầm vắc-xin phòng bệnh lên trên lầu, để lại cái túi kia, Khúc Kim Tích mở ra, khi nhìn thấy cái chăn ở bên trong, trong lòng ngũ vị trần tạp*.

Ngũ vị tạp trần: cảm xúc lẫn lộn, phức tạp.

Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích tỉnh giấc, cảm thấy bả vai đã tốt lên rất nhiều, cô đứng dậy, thấy trên lầu không có tiếng động, có lẽ Thẩm Thính còn chưa dậy.

Cô đói bụng.

Đói đến ngực dán vào lưng.

Khúc Kim Tích rón rén đi vào phòng bếp, cô nghĩ rất đơn giản: Thẩm Thính rời giường đương nhiên cũng muốn ăn sáng, hôm qua cô ngủ ở đây một đêm, người ta còn giúp mình xử lý vết thương, có phải cô nên làm cái gì đó bồi thường hay không?

Một bữa sáng vừa khéo.

Cô mở tủ lạnh ra, cảm ơn trời đất, bên trong không trống rỗng như cô nghĩ, các loại nguyên liệu nấu ăn đều có, hết sức phong phú.

Trù nghệ* của cô không phải cực tốt, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Trù nghệ: kĩ năng nấu nướng

Cầm mấy cái trứng gà với cà chua, chuẩn bị làm món mì trứng cà chua đơn giản.

Thẩm Thính mở mắt, xoa xoa mi tâm, anh nhìn đồng hồ, đã 8 giờ, tối hôm qua đi ngủ muộn, dẫn tới tỉnh lại cũng muộn hơn trước kia.

Kéo cửa ra, anh liền nghe được âm thanh từ dưới lầu truyền lên, lúc này mới nhớ tới, trong chung cư trừ mình ra còn có một người nữa.

Cô lại đang làm cái gì?

Thẩm Thính nhăn mày, xoay người xuống lầu, mùi thơm của đòi ăn truyền đến, Khúc Kim Tích ra khỏi phòng bếp, thấy anh đứng ở đầu cầu thang, chợt có chút chột dạ.

“Tôi không phải cố ý muốn động vào đồ của anh, tôi nghĩ anh ngủ dậy sẽ muốn ăn bữa sáng, cho  nấu một chút, lấy cái này bày tỏ sự cảm ơn.” Khúc Kim Tích chớp chớp đôi mắt, chân thành mà nói.

Đương nhiên, nếu bụng cô không lộc cộc kêu lên thì những lời này rất có sức thuyết phục.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro