Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước tâm trạng thấp thỏm hồi hộp của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đến gần, cô rất không có cốt khí đem chén mì trứng đang bưng trên tay, chuẩn bị ăn đưa qua.

Vì làm đẹp ăn cũng ngon hơn một chút, sau khi nấu xong, Khúc Kim Tích lấy chảo chiên một cái trứng ốp la, lại bỏ vào một ít thịt xông khói, rắc hành thái nhỏ lên.

So với mì trứng cà chua bình thường, cho dù là màu sắc hay là hương vị, đều tinh xảo hơn nhiều.

Khiến người ta phải ngón trỏ di chuyển*.

Ngón trỏ di chuyển (thành ngữ): cảm thấy thèm khi nhìn thấy món ngon.

Thẩm Thính nhận lấy.

Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại nuốt nuốt nước miếng, xoay người chạy vào phòng bếp, đem mì còn dư bỏ vào trong chén, không kịp chiên trứng, miễn cưỡng ăn.

Lúc Thẩm Thính ăn cơm, nhất cử nhất động đều lộ ra ưu nhã, không nhanh không chậm, như một bức tranh đẹp đẽ lúc sáng sớm.

Thấy thế, Khúc Kim Tích cũng ngượng ngùng đi qua, sợ làm hỏng bức tranh này.

Thẩm Thính ngẩng đầu, Khúc Kim Tích ôm chén đứng bất động ở đó, như thể anh đang ngược đãi cô vậy, anh dừng một chút: “Cô muốn đứng ăn?”

Khúc Kim Tích lập tức cảm động mà đi qua.

Qua bữa sáng, Khúc Kim Tích ân cần nói: “Tôi đi rửa chén!”

Sau đó cô bưng chén xuống bếp, ánh mắt Thẩm Thính dừng trên người cô, có chút bực bội mà nhăn mày.

Đợi Khúc Kim Tích ra khỏi phòng bếp, liền thấy Thẩm Thính nói: “Hôm nay tôi rất bận……”

Anh nói còn chưa dứt lời, Khúc Kim Tích liền nói: “Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.”

Thẩm Thính: “……”

Anh không có ý đó, nhưng anh cũng không có giải thích, theo lời cô nói gật đầu: “Tôi cho người đưa cô về, thuận tiện đến tranh đồn công an, hủy bỏ vụ án kia.”

“Không cần đâu, tự tôi gọi xe cũng được.” Khúc Kim Tích ở một mình cũng dễ chịu hơn nhiều.

Thấy thế, Thẩm Thính cũng không nói nữa.

Một lúc sau, Khúc Kim Tích xấu hổ mà thò qua: “Ách…… Thẩm tiên sinh…… Anh có thể cho tôi mượn hai trăm tệ không?”

Cô không có một xu dính túi, lại không có di động, như thế nào trở về.

Thẩm Thính yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó lấy 500 tiền mặt từ trong ví ra cho cô.

*

Thay áo ngủ ra, mặc chiếc váy đã phơi khô hôm qua vào, Khúc Kim Tích không có mặt mũi để áo ngủ đã mặc qua lại, nên cũng mang theo.

Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Thính, cô gọi một chiếc taxi, đi đến đồn công an.

Nghĩ đến việc phải trả lời câu hỏi của cảnh sát, cô liền có chút đau đầu.

Phải nói thế nào đây.

Tới đồn công an, Khúc Kim Tích liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Tấn Sinh, ngày hôm qua thật không phát hiện, viên cảnh sát trẻ này lớn lên rất tuấn tú, loại đẹp trai lại sạch sẽ này, là loại mà cô thích.

Nhưng hiện tại cô…… Là phụ nữ đã có chồng.

Đạo đức khiến cô không thể có ý nghĩ nào khác.

“Cảnh sát Trần.” Nhưng mà nhìn chú cảnh sát đẹp trai, vẫn khiến người ta rất sung sướng.

Trần Tấn Sinh quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Cô là……?”

“Tôi là Khúc Kim Tích.”

Trần Tấn Sinh bừng tỉnh, đối với việc cô xuất hiện dường như cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Mèo nhà cô khỏe chứ?”

Khúc Kim Tích tức khắc lộ ra xấu hổ lại không mất lễ phép mỉm cười: “Nó rất khoẻ, cảm ơn.”

Có điểm kỳ quái, ngày hôm qua cô gặp tai nạn xe cộ, trực tiếp biến mất trong xe, mấy viên cảnh sát vẫn luôn suy đoán cô biến mất như thế nào, sau đó lại đi đâu.

Hiện tại cô bình an xuất hiện, Trần Tấn Sinh cư nhiên một chút kinh ngạc cũng không có.

“Chúng tôi vừa mới nhận được điện thoại của trợ lý bên người Thẩm tiên sinh, nói cô đã bình an đã trở lại, không nghĩ đến cô lại đến nhanh như vậy…… Vậy cô theo chúng tôi vào khai báo đi.” Trần Tấn Sinh đúng lúc giải đáp thắc mắc của Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích không ngờ Thẩm Thính chán ghét cô như vậy, vậy mà còn tri kỷ đến mức bảo Tần Tang dặn dò trước, khó trách nguyên chủ lại rất thích anh, loại đàn ông phong độ lại có nhan sắc, có năng lực, có tiền này, ai mà không thích?

Đáng tiếc nguyên chủ lại đem một bộ bài tốt trong đánh hỏng.

Khúc Kim Tích lắc lắc đầu, đem suy nghĩ lung tung vứt ra khỏi đầu.

“Mèo của Khúc tiểu thư rất thông minh, không biết cô dạy nó như thế nào?” Trần Tấn Sinh nhịn không được hỏi.

Hôm qua sau khi về nhà, ôm mèo nhà mình, hắn liền không tự chủ được nhớ tới mèo con biết viết chữ kia, một con mèo có thể viết chữ, rất hiếm thấy.

Khúc Kim Tích xấu hổ, nghiêm túc mà khen: “Nó trời sinh đã rất thông minh, dạy một lần liền biết.”

Trần Tấn Sinh: “……”

Ngưỡng mộ quá.

Một lần nữa nhìn thấy Vương Đội mập mạp, Khúc Kim Tích cười cười với hắn.

Vương Đội: “???”

Chẳng lẽ giá trị nhan sắc của mình hôm nay cao lên sao?

Hắn khụ một tiếng: “Khúc Kim Tích, ngày hôm qua sau khi xảy ra tai nạn xe, cô đã đi đâu?”

Khúc Kim Tích bắt đầu nghiêm túc giải thích, lấy lý do đã nghĩ tốt trên đường đến đây.

Liền nói sau khi phát sinh tai nạn xe cộ, lúc đó cô còn có ý thức, theo bản năng mở ra cửa hông đi ra ngoài. Bởi vì cô là người của công chúng, trên mạng đâu đâu cũng có tin tức xấu của cô, một khi việc xảy ra tai nạn bị lộ ra, đến lúc đó không chừng cư dân mạng lại úp lên đầu cô các loại tội danh khó nghe nào đó, cho nên cô mới lặng lẽ rời đi, không muốn bị phát hiện.

Cô biết ở đó có camera, theo bản năng tránh khỏi camera, vừa vặn hai bên đường là các rừng cây nhỏ, cô không chút nghĩ ngợi mà chui vào đấy, sau đó vốn định lén lút đến đồn công an giải quyết, kết quả bởi vì bị thương, không chống lại được hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã là buổi tối.

Khúc Kim Tích đem tình huống từ từ kể lại, sau khi nói xong, chân thành bày tỏ sự cảm tạ, đồng thời lại tỏ vẻ xin lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho cảnh sát.

Thái độ tốt đến mức khiến cho cảnh sát ở đây đều cảm thấy cô gái trước mặt này, cùng nữ diến viên tuyến mười tám dân mạng mắng chửi kia, hoàn toàn là hai người.

Có thể thấy được tin tức trên mạng không thể tin.

Vương Đội xua tay: “Không có gì, người không có việc gì là tốt rồi, về sau lái xe nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

Lý do Khúc Kim Tích kể lại tuy rằng có lỗ hổng, nhưng nghe kỹ lại thì cũng có lý nên cho qua, dù gì cô cũng bình an trở về, không mất tích, cũng không có phát sinh việc không tốt nào.

Chuyện này như vậy liền qua, Khúc Kim Tích ghi xong khẩu cung, còn nhận được điện thoại đã sửa xong của mình.

--- --- Bởi vì hôm qua điện thoại đang đem đi sửa nên Thẩm Thính chỉ mang túi xách của Khúc Kim Tích theo.

Tạm biệt các chú cảnh sát, cô liền vui vẻ rời khỏi đồn công an.

Một nữ cảnh sát lặng lẽ nói: “Không thể tưởng tượng, cô ấy vậy mà lại là vợ của Thẩm Thính.”

Vương Đội liếc mắt trừng cô ấy một cái, giáo huấn: “Nhiều chuyện cái gì! Làm việc đi!”

*

Chiếc xe kia của Khúc Kim Tích bị đụng cháy khá nặng, dường như là hỏng rồi, cũng may có bảo hiểm, khiến cô nhẹ nhõm thở ra, nếu không, số tiền ít ỏi trên người cô này còn chưa đủ để sửa xe.

Sau khi trở lại biệt thự, Khúc Kim Tích đem bộ đồ ngủ mang về kia đi giặt sạch, lần sau gặp Thẩm Thính thì trả lại cho anh. —— Anh có cần không là một chuyện, thái độ của cô nhất định phải đoan chính.

Người đại diện không sắp xếp công việc cho cô, trên vai còn bị thương, Khúc Kim Tích liền ở biệt thự bắt đầu cuộc sống dưỡng thương, trong lúc đó thì gọi điện thoại cho ông nội.

Trong điện thoại ông lão không hề nhắc tới việc ly hôn, ông không nhắc đến, Khúc Kim Tích đương nhiên cũng không nhắc đến, tránh lại kích thích đến ông lão.

Chỉ là việc ly hôn của cô với Thẩm Thính, cũng chỉ có mấy người biết, là ai nói cho ông nội Thẩm, khiến ông ngất xỉu, thiếu chút nữa lại phát bệnh?

Khúc Kim Tích nhớ đến việc này, nhịn không được gửi tin nhắn hỏi Thẩm Thính, kết quả như đá chìm đáy biển.

Cho nên, khi ông nội Thẩm gọi điện thoại bảo cô có thời gian thì ở cùng Thẩm Thính nhiều chút.

Khúc Kim Tích: “……”

Cô nào dám.

“Yên tâm đi, có ông nội chống lưng cho con mà.” Giống như biết được cô đang nghĩ cái gì trong lòng, ông nội Thẩm ở đầu bên kia điện thoại rất có uy nghiêm nói.

Nếu là nguyên chủ nghe thấy câu nói này, chỉ sợ sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên, lập tức đi tìm Thẩm Thính.

Đáng tiếc cô không phải nguyên chủ.

Dưa hái xanh không ngọt!

Ở trong điện thoại sau khi giả bộ đáp ứng ông lão nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thính, Khúc Kim Tích liền cúp điện thoại, ngã người lên sô pha mềm mại.

Lăn hai vòng, lại cầm lấy di động.

Không phải Thẩm Thính nói vì phải tạm thời gác lại việc ly hôn, sẽ bồi thường cho cô một cơ hội thử kính sao, cũng đã mấy ngày rồi, vẫn không có tin tức gì.

Cô cũng ngượng ngùng đi thúc giục, mà người đại diện kia của cô cũng không gửi cho cô một tin tức nào cả.

Khúc Kim Tích thở dài, cô phải nghĩ cách, làm sao mới có thể tranh thủ công tác cho mình.

Đúng lúc này, một người trên WeChat ghi chú là “phó đạo diễn Sử” gửi cho cô một tin nhắn: 【Có một vai diễn, tới phòng 401 Vân Xuân.】

Khúc Kim Tích thông qua lịch sử trò chuyện giữa nguyên chủ và phó đạo diễn Sử, biết được vị phó đạo diễn Sử này đã từng giới thiệu vai diễn cho nguyên chủ, quan hệ của hai người chắc cũng không tồi.

Không cần biết là vai diễn gì, trước tiên cứ đi nhìn xem, nhỡ đâu lại có thể được thì sao, tốt xấu gì cũng có việc. Khúc Kim Tích lập tức tinh thần tỉnh táo, dọn dẹp một chút, dùng phần mềm kêu xe, đến địa chỉ mà phó đạo diễn Sử nói.

Một tiếng sau, Khúc Kim Tích tới nơi.

Đẩy ghế lô* ra, phát hiện bên trong ghế lô không lớn, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên trong.

Ghế lô: phòng đơn đặc biệt ở những nơi như KTV, nhà hàng...

“Đạo diễn Sử.” Cô cười cười đi vào.

Phó đạo diễn Sử vừa thấy cô, lập tức tươi cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Lại đây ngồi.”

Khúc Kim Tích nheo mắt, trực giác cho cô thấy có cảm giác không lành.

Cô đi qua bên kia, phó đạo diễn Sử liền trầm mặt: “Làm sao, chỗ này của tôi không thể ngồi sao.”

Lời này vừa nói ra, Khúc Kim Tích liền hiểu đối phương không có ý tốt.

Cô không biết trước kia nguyên chủ ứng phó như thế nào, còn chưa ngồi xuống, một khắc cô cũng không chịu được rồi, nhưng công phu bên ngoài vẫn phải làm.

“Đạo diễn Sử nói đùa, chỉ là ngồi ở đây, càng tiện rót rượu cho ngài hơn thôi.”

Lúc này sắc mặt phó đạo diễn Sử mới đẹp hơn một chút, hắn nói vài lời mở đầu, dư quang nhìn Khúc Kim Tích, bỗng nhiên lấy ra một văn kiện: “Biết gần đây cô không có vai diễn, đây là vai diễn tôi giành được chô cô, nữ số 3, rất thích hợp cho cô.”

“Trước kia vai diễn lớn nhất của cô cùng lắm là nữ số 5, nữ số 3, tăng gấp đôi đấy.” Hắn nói như đang bố thí.

Khúc Kim Tích cầm lấy văn kiện, sau khi xem xong, biểu cảm trên mặt nhạt đi.

Nữ số 3 trong văn kiện, là một vai diễn phim cấp ba!

Nguyên chủ tuy rằng là một diễn viên tuyến mười tám, vai diễn nhận được cũng đều là một vài vai nữ phụ ác độc bị mắng chửi, nhưng ít ra đều bình thường.

Hiện tại lấy một vai diễn phim cấp ba đưa cho cô, gần như là ức hiếp cô.

Khúc Kim Tích rũ hàng mi dài xuống, có lẽ cô có chút hiểu được vì sao nguyên chủ lại muốn mượn Thẩm Thính để bì lên trên, bởi vì…… Nghệ sĩ ở tầng chót, thật sự không có nhân quyền.

“Sao lại không nói gì? Không muốn?” Phó đạo diễn Sử nheo hai mắt lại, nếu không phải dáng người Khúc Kim Tích không tồi, cái nữ số 3 này hắn còn không muốn tìm cô, hơn nữa…… Hắn chắc chắn Khúc Kim Tích sẽ không từ chối.

Hiện tại người phụ nữ này bị toàn giới giải trí mắng, không có tài nguyên, mà cô có dục vọng, có dã tâm, cho nên hắn cho cô vai diễn này, cô còn ước gì có thể diễn.

Hắn đứng dậy, tới gần Khúc Kim Tích, trong ánh mắt lập loè ánh sáng khiến người khác ghê tởm.

Khúc Kim Tích đứng lên, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng vai diễn này, ngài chọn người thích hợp hơn đi.”

Cô từ chối khiến động tác của phó đạo diễn Sử cứng đờ, trong mắt hiện lên không thể tin được, người phụ nữ này vậy mà thật sự từ chối?!

Nhưng hắn đã nói tốt với người đầu tư, sợ người phụ nữ trước mặt thật sự rời đi, chỉ đành ổn định tâm trạng, thả chậm thanh âm: “Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng không sao, nữ minh tinh nổi tiếng trong cái vòng này có ai không có sai lầm, nếu cô muốn nổi tiếng, thì phải nghĩ thông suốt lên, phải học được cởi ra, hiểu chưa?”

Khúc Kim Tích lười cùng hắn nói nhiều, muốn rời khỏi ghế lô, thấy thế, sắc mặt phó đạo diễn Sử nháy mắt trở nên dữ tợn: “Khúc Kim Tích, cô cũng không nhìn thử xem cô là cái thá gì, tôi có thể cho giới thiệu vai diễn này cho cô, là coi trọng cô, cô đừng có mà không biết điều.”

“Chỉ bảo cô cởi ra mà thôi, nếu đã vào cái này vòng này thì đừng có vừa làm kỹ nữ, lại còn muốn lập đền thờ, cô nghĩ cô cái bánh thơm, ai ai cũng muốn sao?”

“Ngoài tôi cho cô vai diễn ra, còn ai thèm tìm cô?” Trong mắt hắn loé lên ánh sáng ác độc, “Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cái cửa này, cô mà có thể tìm được vai diễn khác, ông đây liền cùng họ với cô!”

Huyệt thái dương của Khúc Kim Tích nhảy lên, sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi không ngừng của người đàn ông, cô hít sâu, quyết đoán xoay người.

Phó đạo diễn Sử bỗng không nói nữa, tiểu tiện nhân này quả nhiên đã hối hận, hắn kéo kéo cà vạt, hung ác kéo ra, nói: “Chỉ cần cô……”

Phù một tiếng, cả mâm đồ ăn bay vào mặt hắn.

Người đàn ông bị đánh cho mơ màng, còn chưa kịp phản ứng lại, cô lại nhanh chóng cầm lấy chậu hoa bên cạnh, đập một phát vào trán hắn.

Đối phương hừ cũng chưa hừ một cái, mềm ở trên mặt đất.

Đợi đến lúc nguôi giận, Khúc Kim Tích thoải mái đến mức mỗi cái lỗ chân lông đều dãn ra.

Thần thanh khí sảng!!*

Thần thanh khí sảng (thành ngữ): sảng khoái, tâm trạng tốt.

Cô đi đi lại lại vài bước, cuối cùng lấy điện thoại ra, bấm số của Thẩm Thính.

Đô……

Ba giây sau, điện thoại kết nối được, Thẩm Thính không nói chuyện.

“Thẩm tiên sinh.”

“Ừ.”

Khúc Kim Tích xoa xoa đùi: “Là như này, dưới tình huống ngoài ý muốn, tôi không cẩn lỡ tay đánh hôn mê một người, thật sự là không cẩn thận, tôi thề!”

Thẩm Thính: “……………..………”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro