Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc Kim Tích thừa nhận mình có chút xúc động, nhưng cô cảm thấy mình có lý do chính đáng để giải thích với Thẩm Thính.

Cô không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ cô chính là vợ của Thẩm Thính, cho dù là bí mật kết hôn thì cũng là con dâu của Thẩm gia.
.
Giả sử cô thật sự đồng ý diễn bộ phim cấp ba này, từ trên xuống Thẩm gia lại không dùng ánh mắt chọc cô thành cái sàng?

Mà cô cứng rắn hơn chút, biết cách dựa vào Thẩm gia, giữ thể diện cho Thẩm gia, không cần biết là Thẩm gia hay là Thẩm Thính, tuyệt đối sẽ không tức giận.

Đương nhiên, cô cũng không nói nguyên nhân trong điện thoại, tránh cho Thẩm Thính lại hiểu lầm cô đang kể khổ. Chỉ là phải nhấn mạnh chút, lúc này cô thật sự không tìm được ai giúp đỡ nên chỉ có thể nhờ anh giúp.

“Ở đâu?” Thật lâu sau, Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích báo địa chỉ.

“Chờ.”

Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích thành thành thật thật chờ trong ghế lô, thuận tiện kiểm tình huống của phó đạo diễn Sử, lúc cô xuống tay cũng có chừng mực, đây là kinh nghiệm rút ra từ thực tế.

Ngay khi phó đạo diễn Sử chuyển động mí mắt, có ý muốn tỉnh lại, Khúc Kim Tích liền tiến lên bổ thêm một chân.

Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ cho người đến, không nghĩ tới nửa giờ sau, cửa ghế lô vang lên, cô nhẹ nhàng kéo ra, nhìn thấy lại là khuôn mặt của Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích khiếp sợ không thôi, lắp bắp: “Sao, sao ngài lại tới?”

Tần Tang thay Thẩm Thính trả lời: “Tiên sinh vừa lúc ở gần đây.”

Đi vào ghế lô, Thẩm Thính nhìn quanh bốn phía, ánh mắt liếc qua người nằm trên mặt đất, sau đó rơi vào người Khúc Kim Tích: “Không cẩn thận?”

Khúc Kim Tích: “……”

Cô chột dạ cười cười, không dám lên tiếng.

“Đây là Sử Kỳ Vĩ bên phía Phàm Lực.” Tần Tang nói, nhìn về phía Khúc Kim Tích, ánh mắt lộ ra vài phần quái dị. Thanh danh của Sử Kỳ Vĩ ở trong vòng có tiếng kém, thích dùng quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ, nhưng mà hai bên kẻ muốn đánh người muốn chịu, người khác cũng không thể nói cái gì.

Khúc Kim Tích cùng Sử Kỳ Vĩ gặp nhau trong một cái phòng nhỏ như vậy……

Khúc Kim Tích không chú ý tới ánh mắt của Tần Tang, cô đang nghĩ ngợi muốn nói gì đấy thì Thẩm Thính bỗng nhiên cầm lấy văn kiện trên bàn, sau khi thấy rõ ràng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”

“Đó chính là nguyên nhân ông ta bị tôi đánh bất tỉnh ở đây đấy.” Khúc Kim Tích nhanh chóng giải thích, “Ông ta mời tôi đến, nói có một nhân vật rất thích hợp với tôi, tôi nghĩ bây giờ mình muốn nhàn rỗi liền nhàn rỗi, thuận tiện lại đây nhìn xem, nào ngờ ông ta vậy mà dùng nhân vật như vậy sỉ nhục tôi!”

Cô lòng đầy căm phẫn nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là thiếu phu nhân Thẩm gia, có thể diễn nữ phụ ác độc, sao có thể diễn nhân vật như này!”

“Nhưng ông ta thấy tôi cự tuyệt, liền động tay động chân với tôi.” Cô dẩu môi, vành mắt tức khắc đỏ bừng, bộ dáng tủi thân muốn khóc nhưng lại không khóc, “Một người phụ nữ yếu đuối như tôi, đánh cũng đánh không lại ông ta, đành phải dùng công cụ bên người.”

Nói rồi còn hít hít mũi, khuôn mặt cô vốn trắng, mắt tràn mi, muốn rơi lại không rơi, thật sự xứng với bốn chữ nhu nhược đáng thương.

Tần Tang suýt chút nữa đã duỗi tay xoa xoa hai mắt, nếu không phải từng gặp qua bộ dáng trước kia của Khúc Kim Tích, hắn thậm chí còn hoài nghi người trước mắt này là giả.

Hay là trước kia đã hiểu lầm vị Khúc tiểu thư này?

Tần Tang nhịn không quay sang nhìn Thẩm Thính, phát hiện ông chủ không tỏ thái độ gì, nhưng hắn hiểu Thẩm Thính, hiểu được lúc nào ông chủ càng vô cảm thì cảm xúc trong lòng dao động càng lớn.

Thẩm Thính đem văn kiện thả lại chỗ cũ, chân dài bước một bước, áp sát Khúc Kim Tích, cùng với hành động này của anh, không khí trong ghế lô lập tức trở nên căng thẳng.

Khúc Kim Tích khẩn trương lui về sau một bước.

“Tôi nói rồi, sẽ đề cử một cơ hội thử kính cho cô, cô liền sốt ruột đến thế, mấy ngày thôi cũng không đợi được?”

Khúc Kim Tích nhịn không được nói: “Đã năm ngày rồi.” Rõ ràng nói là hai ngày sau sẽ có!

Thẩm Thính: “……”

“Khúc tiểu thư, tôi lắm miệng chen vào một câu.” Tần Tang nói, “Chắc hẳn tình huống trong vòng cô cũng biết, cô muốn diễn nữ chính, cho dù trong tay tiên sinh có tài nguyên, thì muốn đề cử cô cũng phải được đoàn phim với bên nhà đầu tư đồng ý. Còn nữa, tiên sinh cũng phải chịu trách nhiệm với đoàn phim.”

“Đây cũng không phải chuyện đơn giản.”

Thẩm Thính có tài nguyên là thật, hơn nữa tài nguyên trong tay anh mỗi cái đều là cực phẩm, đã là cực phẩm thì với tính cách của anh, cho dù đồng ý sẽ cho Khúc Kim Tích cơ hội, cũng sẽ không tùy tiện đẩy cô vào đại một đoàn phim nào đó.

Mấy ngày nay anh giành thời gian xem lại mấy bộ phim Khúc Kim Tích diễn lúc trước, bỏ qua việc nhân phẩm của cô có vấn đề, mấy bộ phim cô đóng đều là nữ phụ ác độc, diễn rất là tinh vi, khiến người ta không phân biệt được là do kỹ thuật diễn tốt, hay đang diễn bản tính vốn có nữa.

Có điều có thể khẳng định, cảm xúc của Khúc Kim Tích trên màn ảnh khá tốt, dễ nhập diễn, có thể đắp nặn nên một nhân vật, so với một vài nghệ sĩ lưu lượng, kỹ thuật diễn của cô đã là không tồi.

Khúc Kim Tích cúi đầu không hé răng.

Lúc này, Sử Kỳ Vĩ nằm trên mặt đất lại lần nữa yếu ớt tỉnh dậy, trán ông ta đau nhức, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Khúc Kim Tích, nhất thời không chú ý trong ghế lô nhiều thêm hai người, há mồm liền mắng: “Khúc Kim Tích, đồ tiện nhân nhà cô, cô vậy mà dám đánh tôi! Tôi cho cô biết ——”

“Đạo diễn Sử.” Tần Tang lên tiếng.

Giọng nói của Sử Kỳ Vĩ đột nhiên im bặt, khiếp sợ đến trán cũng không đau nữa: “Thẩm Thính?!”

Thẩm Thính gật gật đầu với Tần Tang, đến một ánh mắt cũng không cho Sử Kỳ Vĩ, xoay người ra khỏi ghế lô, Khúc Kim Tích rất có mắt nhìn, cũng đi theo, bỏ tiếng nói của Sử Kỳ Vĩ lại phía sau.

Thẩm Thính đi rất nhanh, còn lấy khẩu trang ra đeo lên, chắc là lo lắng sẽ bị nhận ra.

Vài phút sau, Khúc Kim Tích leo lên xe bảo mẫu của Thẩm Thính.

“Sao lại thế này?” Vừa lên xe, Khúc Kim Tích liền nghe được giọng nói kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ ăn mặc già dặn ngồi trong xe, trong tay cầm một cái máy tính bảng, khi quay sang nhìn Khúc Kim Tích, liền trừng to hai mắt, máy tính bảng xém chút rơi khỏi tay.

“Cô…… Đây là Khúc Kim Tích.”

Thẩm Thính “Ừ” một tiếng, Khúc Kim Tích không biết cô ta là ai, nhưng chắc là người trong đoàn đội của Thẩm Thính, vả lại nhìn biểu tình của cô ta thì có lẽ trong đoàn đội của Thẩm Thính, chỉ có mình Tần Tang biết cô.

“Xin chào.” Khúc Kim Tích giơ tay lên chào hỏi.

Người phụ nữ nhíu mày, dời tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Thính: “Đột nhiên anh nói đến nơi này tìm người, chính là tìm cô ta?”

Không hiểu sao Khúc Kim Tích bỗng rất chán ghét người phụ nữ này, giống như cảm giác nguyên chủ để lại đang quấy phá.

Từ từ…… Cô nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này là hồng nhan tri kỷ của Thẩm Thính?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro