Chương 4: Để thử xem liệu cô có khiến tôi hài lòng không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: sarang093

Beta: Ốc quế sầu riêng

"Vậy tôi sẽ hỏi cô thêm vài câu. "

" Tại sao lại muốn làm việc ở công ty chúng tôi? "

"Hãy nói cho tôi biết ưu nhược điểm của cô."

"Kế hoạch nghề nghiệp của cô là gì?"

"Đây chắc là những câu hỏi mà cô đã chuẩn bị trong tối qua đúng không?"

Anh ta đã đoán được hết.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Trình Lê thật sự đã ghi nhớ những câu hỏi này rồi học vài lần, cho nên đến khi đã mê man ngủ, trong mơ cô cũng thấy mình đang được phỏng vấn những câu này.

"Tôi một chút cũng không hứng thú nghe cô nói về những thứ này." Kỳ Thức không thèm để ý. "Đi nhận việc đi, sau đó lập tức bắt đầu làm luôn."

Trình Lê có một chút do dự.

Bravo nổi tiếng về sự đãi ngộ của họ đối với nhân viên, nhiều người dù muốn vào nhưng cũng không thể chen nổi một chân.

Hơn nữa, từ nay về sau, mỗi tháng đều có thể nhận được một khoản lương cố định để trả nợ cho gia đình, đây quả là một chuyện quá hấp dẫn.

Nhưng anh ta lại không nói thêm lời nào, không phỏng vấn mà trực tiếp tuyển người, đây sẽ không phải là một "lạn đào hoa" đi?

Kỳ Thức thấy cô do dự, cũng lười lãng phí thời gian, quay đầu hỏi tiểu trợ lý Triển Quyển đã dẫn Trình Lê lên: "Triển Quyển, tiền lương hàng tháng của cậu là bao nhiêu?"

Triển Quyển nhìn trần nhà, nặn hết trí óc để nghĩ: "Hình như là ba vạn? Hay là ba vạn năm? Hay là ba vạn sáu?"

Giám đốc Ngô nhanh chóng tiếp lời: "Tổng tiền lương một tháng của trợ lý Triển sau khi đã trừ tiền thuế, tiền bảo hiểm và tiền đóng quỹ thì còn 36.900 tệ, chưa tính tiền thưởng cuối năm."

Kỳ Thức tiện tay cuốn lại bản CV của Trình Lê, đánh ót Triển Quyển một cái: "Đến cái này còn không nhớ được thì đầu óc của cậu dùng để làm gì?"

Triển Quyển ôm đầu cười cười, cũng không để ý.

Kỳ Thức lại quay sang Trình Lê: "Tiền lương của cô cũng giống như Triển Quyển, hơn nữa còn có thể trả trước."

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Trình Lê, Kỳ Thức tiếp tục bổ sung: "Nếu cô đồng ý, có thể cùng tôi ký trước một bản hợp đồng 10 năm, tôi liền trả trước cho cô 10 năm tiền lương."

Mười......năm? Thật sự ư? Không thể nào đi?

Tim Trình Lê đột nhiên đập loạn xạ.

Chỉ trong một tháng mà có thể có được 36.900 tệ, đối với một người mới vào làm thì đây cứ như một giấc mơ.

Sau khi ký hợp đồng 10 năm còn có thể có được bốn trăm vạn, vừa đủ để trả các khoản nợ còn lại của gia đình.

Kỳ Thức trực tiếp mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ chi phiếu, trong đầu tính toán một chút liền ký vào hai tờ chi phiếu rồi đẩy nó đến trước mặt Trình Lê.

"Tôi có thể ứng trước tiền cho cô, sau đó chuyển luôn vào tài khoản."

Trình Lê liếc nhìn dòng chữ mà Kỳ Thức đã viết trên tấm chi phiếu.

Bốn trăm bốn mươi hai nghìn tám trăm vạn.

Còn hơn cả số tiền mà Trình Lê tưởng tượng, thật sự có thể trả hết nợ của gia đình, trả xong vẫn còn dư một chút.

"Hợp đồng 10 năm, cô ký hay không?" Kỳ Thức cài cúc áo, bình tĩnh nhìn Trình Lê.

"Tôi ký." Trình Lê trả lời không do dự.

Việc cô trả lời nhanh như vậy khiến Kỳ Thức bỗng chốc thấy hoài nghi trong lòng.

Nếu ngày đó, Kiều Tam không dùng hoa hồng với cả bóng bay cho màn tỏ tình lãng mạn mà thay vào đó, thẳng tay để trước mặt cô hơn 400 vạn thì có lẽ cô cũng sẽ không chống lại được sự dụ dỗ mà theo hắn ta.

Kiểu suy nghĩ này không hiểu sao lại khiến Kỳ Thức có chút khó chịu.

Trình Lê cẩn thận xem xét tờ chi phiếu trước mặt rồi hỏi Kỳ Thức: "Anh có thể chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản ngân hàng cho tôi được không?"

Trong túi có chi phiếu bốn trăm vạn, thật sự quá dọa người.

Kỳ Thức ừ một tiếng, sau đó xoay người nói với Triển Quyển: "Lát nữa đưa cô ấy đi chuyển khoản."

Trình Lê thấp giọng hỏi anh: "Nhưng mà, tôi muốn hỏi rốt cuộc là tôi sẽ làm công việc gì? Có phải là làm trợ lý không?

Kỳ Thức liếc cô một cái: Giờ cô mới nhớ để hỏi sao?

Anh đứng dậy từ sau bàn làm việc.

"Tôi dẫn cô đi xem."

Ra khỏi văn phòng của Kỳ Thức, liền nhìn thấy một cây cầu trên cao nối hai tòa nhà đôi của tập đoàn Bravo.

Kỳ Thức người cao chân dài, một mình đi phía trước và cũng không có ý định đợi Trình Lê nên cô phải cố gắng để đuổi kịp.

Băng qua cây cầu đến tòa nhà bên kia.

Kỳ Thức mở cửa, bên trong thế mà lại là một ngôi nhà lớn có một tầng.

Phòng khách có diện tích bằng cả một ngôi nhà của người khác, đủ rộng rãi để chơi đá bóng, lối trang trí trang hoàng, không gian rộng rãi, phóng khoáng, mang phong cách nam tính.

Đây có phải là nơi anh ta đang sống?

Không phải anh ta nói muốn xem xét công việc sao? Anh ta đưa người tới nhà để làm gì?

Trình Lê chỉ đứng ở cửa ra vào, không muốn tiếp đến phía trước.

Anh ta sẵn sàng chi ra nhiều tiền chỉ để tuyển một sinh viên mới ra trường, một chút kinh nghiệm đều không có, bản thân chuyện này quả thật đáng ngờ.

Chẳng lẽ anh ta thoải mái chi hơn bốn trăm vạn, còn thứ thật sự muốn mua lại là thứ khác chăng?

"Kỳ........Kỳ tổng, vì sao anh lại đưa tôi đến đây?"

Kỳ Thức giờ mới phát hiện cô theo không kịp, dừng bước quay đầu lại, phát hiện cô vẫn còn đứng ở ngoài cửa.

"Để thử xem cô có thể đảm nhiệm công việc này được không."

Thử xem??

Trình Lê cảm thấy sợ hãi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt trong veo ánh lên sự rối rắm, hay tay nắm chặt ba lô trên vai, đôi chân đứng ở ranh giới giữa cái thảm và hành lang bên ngoài, không hề tiến lên một bước nào.

Cứ như ở phía trước một bước chính là vực sâu vạn trượng,

Không biết tại sao mà Kỳ Thức bỗng nhiên nảy sinh ý xấu muốn trêu trọc cô.

Đi lên một lúc, áp lực lại càng không thể kiềm nén.

"Ừ. Thử một lần xem sao." Kỳ Thức cười nửa miệng, giọng điệu đầy ẩn ý: "Nếu có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi sẽ cho cô làm việc. Tiến vào đi."

Trình Lê muốn khóc.

Anh ta vừa rồi đem tấm chi phiếu hơn bốn trăm vạn đặt ở trước mặt Trình Lê. Nếu Trình Lê không nhìn thấy nó thì còn có thể chống lại sự cám dỗ, còn một khi đã nhìn thấy, hiện tại Trình Lê dù có muốn xoay người lập tức rời đi, thật sự là điều không thể.

Trình Lê ôm một chút hy vọng cuối cùng: Có lẽ anh ta sẽ không có ý tứ kia đâu.

Trình Lê thử thăm dò: "Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến cho anh vừa lòng?"

Kỳ Thức cười một chút.

"Cô muốn tôi đứng ở cửa nói việc này sao? Người khác sẽ nghe thấy. Yêu cầu của tôi rất đặc biệt, tôi với cô vào bên trong, tôi sẽ chỉ dạy từng chút từng chút cho cô."

Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là kẻ biến thái.

Trình Lê xoay người bỏ chạy.

Còn chưa kịp chạy được hai bước thì bất ngờ bị bắt lấy.

Kỳ Thức giống như bắt được một con gà nhỏ, nắm lấy tay Trình Lê một cách thoải mái, trực tiếp kéo cô vào trong còn thuận tay đóng cửa lại.

So với Kiều Tam lúc kéo người ở Ming Pavilion thì động tác lưu loát hơn nhiều.

Khi đó Kiều Tam thậm chí còn không thể nắm lấy cổ tay của Trình Lê, toàn bị Trình Lê hất ra từ lần này đến lần khác.

Còn Kỳ Thức chỉ cần một giây để hoàn thành.

Trình Lê có làm thể nào cũng không thể tránh khỏi tay anh, da đầu cô giật giật từng hồi.

Cả cái Bravo này đều là địa bàn của anh ta, có hét lên cũng vô dụng, Trình Lê không nói lời nào, nhấc chân lên đá.

Không quá khó khăn để Trình Lê trốn thoát khỏi một người đàn ông trưởng thành bình thường. Nhưng riêng Kỳ Thức không biết là thần tiên nơi nào, đối với cú đá của cô lại không có phản ứng gì, chỉ dùng một tay đã khống chế được Trình Lê.

Trình Lê một bên giãy dụa, trong lòng lại tuyệt vọng vô cùng, không phải lần trước anh ta mắng nhiếc một cô gái đến mức khiến cô ấy khóc luôn sao.

Chẳng lẽ thuộc dạng không thích dâng tận miệng mà lại thích cường thủ hào đoạt?

Cường thủ hào đoạt: ám chỉ việc dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.

Kỳ Thức vẻ mặt hài lòng, thoải mái kéo cô đi qua phòng khách đi vào cửa phòng bên trong, dùng tay còn lại để mở cửa.

Trình Lê nhìn thoáng qua, quên cả việc mình đang giãy dụa, có chút sững sờ.

Bên trong không phải là phòng ngủ.

Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có đèn, không gian rất rộng, tất cả đều mở, bên trong là những dãy tủ đựng hồ sơ, trông giống như một kho lưu trữ.

Kỳ quái nhất chính là cái tủ hồ sơ lại chứa đầy những quyển sách.

Một sợi tơ hồng chui ra từ quyển sách này và nối với các quyển khác.

Tơ hồng rối tung rối mù, có gần có xa, một số được thắt chặt, một số chỉ được treo lỏng lẻo, trông rất đáng thương.

Cả căn phòng giống như một căn phòng trò chơi tràn ngập tia hồng ngoại, phải là chủ nhân mới có thể tự do ra vào.

Những sợi tơ hồng này giống như sợi tơ hồng mà ngày đó đã dính trên người anh ta.

"Tới rồi, đây chính là nơi mà về sau cô sẽ làm việc." Kỳ Thức buông tay Trình Lê.

"Công việc của cô là kéo thẳng toàn bộ những sợi tơ hồng ở đây."

Trình Lê nhìn tơ hồng chằng chịt trong phòng.

Vậy ra ý của anh ta không phải là loại ý tứ kia ?

Kỳ Thức quen thuộc băng qua các dây tơ hồng, mặc kệ có bao nhiêu đoạn móc, đi thẳng đến chiếc bàn duy nhất trong phòng.

"Tôi sẽ dạy cho cô cách quản lý tơ hồng. Sau này cô đi theo tôi, điều quan trọng nhất ——"

Kỳ Thức thoải mái ngồi xuống sau bàn làm việc, thản nhiên nhìn Trình Lê.

" ——chính là phải nhớ kỹ, chăm chỉ làm việc và đừng giống như vừa rồi cô cứ mải suy nghĩ."

Trình Lê câm nín: Anh hẳn là có bệnh đi? Suy nghĩ miên man gì đó, không phải do anh khiến tôi hiểu lầm sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Thức: Tôi gây hiểu lầm gì cơ? Em cho rằng tôi muốn dạy cái gì? Tới đây, làm ppt đem suy nghĩ của em giảng giải cho tôi một lần.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro