Chương 47: Lê - Elizabeth - Trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

"Lê Lê, tôi nghĩ cũng không cần phải tàn nhẫn đến vậy đâu? Không phải tôi đã thả nhiều côn trùng như vậy lên người hắn ta rồi sao?"

Kỳ Thức khuyên Trình Lê.

Trình Lê nghi hoặc nhìn anh, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

"Anh gọi tôi là 'Lê Lê'? Kỳ Thức, anh có bị gì không? Hai chúng ta bây giờ không hề nối tơ hồng mà?"

Kỳ Thức mím môi dưới.

Trong lòng rối loạn, không cẩn thận gọi sai.

Bởi vì mấy ngày nay số lần Kỳ Thức gọi Trình Lê là Lê Lê còn nhiều hơn cái tên Trình Lê, vô tình hai chữ "Lê Lê" đã trở nên thuận miệng.

Kỳ Thức giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi gọi em gì chứ? Không có mà."

Dù sao ở đây chỉ có hai người, không có một ai làm chứng cả.

Kỳ Thức quá mức bình tĩnh, làm cho Trình Lê cũng bắt đầu thấy hoang mang —— chẳng lẽ do cô nghe nhầm thật?

Bỏ qua chuyện xưng hô, Kỳ Thức hiện tại có chút kỳ lạ.

Từ trước đến nay anh chính là loại người có thù tất báo, với những người dám gây sự với Trình Lê, Kỳ Thức còn để ý hơn cô, vì sao hôm nay lại đột nhiên nhân nhượng như vậy?

Kỳ Thức liếc nhìn Trình Lê: "Em còn giận sao? Vậy đi, tôi sẽ tìm cách phá bỏ cơ đồ công nghiệp nặng của Phong thị, em thấy thế nào?"

Phá bỏ cơ đồ công nghiệp năng của Phong thị á?

Trình Lê hoảng sợ, vội vàng nói lại: "Không không, anh không cần làm thế đâu, bây giờ tôi không còn tức giận nữa! Thả nhiều côn trùng cắn anh ta như vậy cũng được rồi."

Dù Phong Lẫm có đáng ghét đến đâu, cũng không thể khiến Phong gia gặp rắc rối, làm hại đến Tiểu Diệp.

Kỳ Thức hoàn toàn nắm rõ suy nghĩ của cô, nghĩ thầm: Tôi biết là em không nỡ tổn thương lá nhỏ của mình, nên nhất định em sẽ nói như vậy.

Kỳ Thức cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Được rồi, lần sau lại nói. Trình Lê, giờ tôi có một cuộc họp, đợi tôi họp xong chúng ta sẽ cùng đi ăn tối."

Phải rời khỏi đây trước đã.

Trình Lê gật đầu đồng ý, thuận tay cầm sách trên giá lục tìm.

Kỳ Thức dừng ở cửa, có chút kỳ quái: "Em lại tìm gì vậy?"

"Tôi đang tìm tên của Phong Lẫm." Trình Lê lơ đãng trả lời.

Ngẩng đầu thấy vẻ mặt rối rắm của Kỳ Thức, lập tức biện bạch: "Tôi không giận nữa đâu, cũng không có ý định tìm cho anh ta một cô cọp mẹ, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Kỳ Thức: "....."

Tốn hết nửa ngày hóa ra đều uổng phí, cô ấy thật sự rất cố chấp.

Kỳ Thức vừa đóng cửa lại quay về.

"Trình Lê, tôi vừa nhớ ra tôi còn có một thứ thú vị mà tôi chưa từng cho em xem."

Trình Lê nghiêng đầu nhìn anh, cũng không hỏi "Có gì thú vị vậy?", mà là hỏi: "Hả? Không phải anh vừa nói anh có cuộc họp sao? Chuyện này gấp đến vậy ư?"

Kỳ Thức trầm mặc, chỉ có thể trả lời: "Cuộc họp đó không quan trọng, bọn họ có thể tự tổ chức mà không cần tôi, có thứ này rất hay tôi muốn em xem ngay lập tức."

Tuy không hiểu ý Kỳ Thức là gì nhưng Trình Lê vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Kỳ Thức lập tức đưa tay ra sau lưng cô, đẩy cô ra khỏi đống sách nhân duyên xui xẻo kia, tiến vào Càn Khôn Châu.

Trong Càn Khôn Châu, gian nhà nhỏ vẫn như cũ, Kỳ Thức nhìn đồ đạc trong phòng, hỏi Trình Lê: "Ở đây có gì khiến em cảm thấy không hài lòng không?"

"Không hài lòng á? Không có gì đâu." Trình Lê trả lời chân thành.

Đây là thế giới nhỏ mà Trình Lê bất ngờ có được trong tình thế tiến thoái lưỡng nan khi phải lâm vào cảnh vô gia cư, một người độc hưởng, vừa thoải mái vừa yên tĩnh, Trình Lê vô cùng quý trọng, hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Kỳ Thức chỉ có thể dẫn đường cho cô: "Đây là một gian nhà nhỏ theo phong cách cổ đại, em thật sự không hề cảm thấy bất tiện khi không có đồ đạc hiện đại nào sao?"

Trình Lê lắc đầu: "Không có. Tôi cảm thấy như vậy đặc biệt nghệ thuật, còn rất hoài cổ."

Kỳ Thức bất đắc dĩ: "Em có thấy giường gỗ cứng quá không? Với lại ghế tròn có tựa lưng không phải sẽ tốt hơn sao?"

Trình Lê lắc đầu: "Như bây giờ cũng tốt lắm rồi."

Kỳ Thức nhìn Trình Lê chăm chú, trong lòng có chút chua xót.

Tính cách Trình Lê hiền hòa, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, ở chỗ này lâu như vậy mà lại không hề phàn nàn gì.

Rõ ràng đã nói Càn Khôn Châu này giờ là của Trình Lê, nhưng cô ấy vẫn luôn giữ gìn, chăm sóc nơi này cẩn thận, không có chút lộn xộn nào.

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

Kỳ Thức đành phải đổi phương thức khác: "Lê Lê, ngồi trên cái ghế tròn kia tôi không thấy thoải mái lắm, em có nghĩ đến hay không, nếu như để tôi đổi cái ghế này thành một cái ghế tựa sẽ tốt hơn?"

"Anh! Anh lại gọi tôi là 'Lê Lê' rồi!!"

Trình Lê bắt lấy cánh tay của Kỳ thức với vẻ mặt vui vẻ "Cuối cùng tôi cũng bắt được anh."

Kỳ Thức không nói nổi trong hai giây, lát sau anh nhẹ giọng nói.

"Tôi gọi em là Lê Lê, thế có vấn đề gì sao? Vì sao ai cũng có thể gọi em bằng cái tên đó, lá nhỏ gì đó của em có thể gọi, đến ngay cả cún con hay biến thái gì đó đều được gọi em như vậy, chỉ có tôi lại không thể được? Tại sao chứ? Hửm? Hà cớ gì lại như vậy?"

Thanh âm của anh tuy thấp, nhưng ngữ khí hung ác có chút đáng sợ, Trình Lê mím môi không dám nói chuyện.

Đúng thật, ai cũng đều gọi cô như vậy, sao không thể để anh gọi cô là "Lê Lê" chứ.

Trình Lê chớp chớp mắt, làm hành động lấy lòng.

"Được rồi, Kỳ tổng, ngài có thể gọi. Ngài muốn gọi tôi sao cũng được."

Kỳ Thức không giả vờ hung hăng với cô nữa, đạt được mục đích, khóe miệng nhếch lên một chút: "Lê Lê, vậy ghế dựa độc quyền của tôi?"

Trình Lê nhanh chóng nói: "Tôi ra ngoài giúp anh chuyển ghế từ trong văn phòng vào nhé?"

"Không cần." Kỳ Thức nói, "Em chỉ cần thành tâm suy nghĩ, giá như mình có thể cho Kỳ Thức một chiếc ghế dựa thì tốt biết mấy."

Loại tâm pháp gì thế này? Trình lê nhìn anh, chớp chớp mắt.

Đột nhiên, từ cái bàn bên cạnh, một chiếc ghế tựa to lớn có màu đen không biết từ đâu xuất hiện, to đến nỗi ngay lập tức đè xuống hai chiếc ghế tròn bên cạnh rồi rơi xuống đất.

Trình Lê há hốc miệng nhìn chiếc ghế bỗng nhiên xuất hiện.

Chiếc ghế này giống hệt chiếc ghế trong văn phòng của Kỳ Thức.

Sau vài giây choáng váng, bất chợt rầm một tiếng, chiếc giường lớn phủ ga trắng như tuyết của Kỳ Thức bỗng nhiên rơi xuống giữa phòng dọa hai người giật mình.

May mắn thay, nơi này đủ lớn để có thể chứa được cái giường này.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Kỳ Thức nhịn cười: "Muốn tôi chuyển đến đây ở cùng em luôn sao? Em lại còn ân cần như vậy, dọn giường trước cho tôi luôn sao?"

"Không, không!" Trình Lê liều mạng xua tay, "Tôi chỉ đang thí nghiệm một tí thôi, suy nghĩ hơi vớ vẩn chút, nhìn thấy ghế của anh, tôi chợt nghĩ đến giường của anh luôn."

Trình Lê thành khẩn nói với cái giường, "Mau biến mất đi."

Cái giường lớn xoẹt một cái đã biến mất không còn gì.

Trình Lê thở phào, sau đó hỏi Kỳ Thức: "Thật đáng sợ, đây là loại phép thuật gì vậy?"

Hiển nhiên, Kỳ Thức nghĩ thầm, Càn Khôn Châu là do Thiên Đế tạo ra cho Thiên Hậu, dùng liệt thiên nỏ để đổi mới có thể có được bảo vật này, tất nhiên không thể chỉ có một cái hồ sen với gian nhà nhỏ được.

Vốn định chờ Trình Lê tự mình phát hiện, chuyện này sẽ thú vị hơn nhiều so với việc nói thẳng với cô, ai có thể ngờ rằng Trình Lê thậm chí không có một ý tứ nào về việc sửa sang nơi này dù cô đã ở đây lâu như vậy.

Trình Lê đột nhiên nảy ra ý tượng, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Kỳ Thức, liệu tôi có thể biến ra một đống lớn vàng bạc châu báu...."

"Không có chuyện đó đâu." Kỳ Thức đả kích cô, "Nơi này là cho người ở, chỉ có nhà cửa, đồ đạc, còn có hoa cỏ, cá hay côn trùng, tuy có thể mang đồ ở bên ngoài vào, nhưng không thể mang đồ ở trong ra được, trước đây em chưa từng nhận ra chuyện này sao?"

Bỗng nhiên Trình Lê nhớ về lần trước, khi cô muốn mang một bông sen ra khỏi Càn Khôn Châu, lúc ra ngoài không hiểu sao trên tay lại trống rỗng, khi ấy cô còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Vậy cũng không sao, nếu đã không mang ra được thì không cần mang ra," Trình Lê khoa tay múa chân, "Vậy tôi sẽ làm cho mình một chiếc giường lớn bằng vàng ròng như này, mỗi ngày nhìn nó thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi."

Kỳ Thức mỉm cười, toàn tâm toàn ý cổ vũ cô.

"Giường vàng? Sao em không nghĩ tới việc nếu có một gian nhà làm bẳng vàng ròng thì như thế nào?"

Trình Lê nhìn xung quanh, nhắm mắt lại.

Trong chớp mắt, xung quanh hai người đã không còn gian nhà nhỏ quen thuộc nữa.

Trần nhà đột nhiên biến thành một mái vòm có hoa văn bằng vàng nguyên khối cao cấp, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ làm bằng vàng được treo ở giữa mái vòm, mặt trên được thắp nến, ánh sáng phát ra bốn phía.

Đồ đạc bằng vàng được chạm khắc hoa văn tinh xảo, có vải lụa mềm phủ bên trên, sàn nhà lát gạch vàng sáng bóng, trên sàn được phủ bằng những chiếc thảm Ba Tư dày dặn được dệt thủ công, mềm mại và tinh xảo.

Trình Lê chạy vội đến bên cửa sổ, bên ngoài không còn cái đình nhỏ và hồ sen nữa, mà là một khu vườn rộng lớn theo phong cách châu Âu được cắt tỉa cẩn thận, ngay đến cả mái vòm và đài phun nước trong vườn cũng được làm bằng vàng.

Thật sự quá là nhiều vàng! Giàu! Rồi!!

Kỳ Thức nhìn xung quanh, có hơi tò mò: "Trên tường treo cái gì vậy?"

Trên bức tường bên cạnh có treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ với khung vàng, trên bức tranh chính là hình ảnh Trình Lê trong trang phục của một tiểu thư quý tộc Châu Âu.

"À bức tranh đó," Trình Lê mỹ mãn ngắm nhìn, "Lê - Elizabeth - Trình. Anh nhìn kỹ xem, phía dưới còn có một dòng tên được mạ vàng kìa."

Quả nhiên có.

Lê - Elizabeth - Trình.

Tiếng Trung.

Kỳ Thức nhịn cười, chỉ sang bên cạnh: "Vậy còn những người kia?"

Bên cạnh là một hàng Trình Lê mặc các loại quần áo với kiểu tóc khác nhau.

"À, là bà nội, bà ngoại, còn có bà cố của tôi, bọn họ năm đó đều là công chúa."

Thú vị thật. Tất cả đều nhìn giống nhau.

Kỳ Thức bỗng nhiên phát hiện một bức chân dung khác hiện lên bên cạnh bức chân dung khổng lồ của Trình Lê.

"Đây lại là ai vậy?"

"Anh đó!" Trình Lê vui sướng trả lời, "Thức - Joseph hoàng tử."

Đúng vào thời điểm Kỳ Thức lộ ra chút hài lòng, lại nghe Trình Lê bổ sung: "Anh trai lớn của tôi."

Để tỏ lòng kính trọng, cô còn đặc biệt thêm một chữ "lớn" vào.

Kỳ Thức: "...."

Vẫn còn việc quan trọng phải làm, không thể tiếp tục hùa theo trò đùa của cô ấy được.

"Em tự mình chậm rãi chơi đi, tôi ra ngoài trước đây." Kỳ Thức nói.

"Đúng rồi, anh còn phải đi họp." Trình Lê liên tục thay đổi màu rèm cửa tầm bảy tám lần, đột nhiên hỏi, "Kỳ Thức, chắc là tôi sẽ không vui chơi đến nỗi tự làm mình bị thương đâu đúng không? Kiểu như vì quên suy xét đến khả năng chịu lực, khiến cho trần nhà rơi xuống đập đầu tôi ấy?"

Kỳ Thức cười, xem ra cô ấy cũng không quá ngốc, còn biết nghĩ đến vấn đề an toàn.

"Sẽ không, hiện tại em đã là chủ nhân của Càn Khôn Châu, bất kể em làm gì, Càn Khôn Châu sẽ ưu tiên bảo vệ an toàn của em, cho nên dù có rơi xuống, cũng sẽ tránh không làm thương tổn đến em. Em muốn chơi sao cũng được."

Kỳ Thức vẫy tay với bức chân dung của Trình Lê trên tường, rồi nhanh chóng biến mất.

Trình Lê vội vàng chạy tới xem bức chân dung của mình, cô vẫn mặc bộ váy cung đình xinh đẹp đó, dường như không có gì thay đổi.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, rốt cuộc mới phát hiện ra, Kỳ Thức đã đổi dòng chữ mạ vàng ở phía dưới từ "Lê - Elizabeth - Trình" thành "Lê - Elizabeth - Kỳ."

Tại sao Kỳ Thức lại thay đổi họ của cô?

Trình Lê nghĩ thông suốt, vừa rồi cô chỉ mới gọi Kỳ Thức là anh trai lớn, vậy mà anh đã để Trình Lê theo họ của anh, thành anh chị em cùng một nhà.

Việc đầu tiên Kỳ Thức làm sau khi rời khỏi Càn Khôn Châu chính là tìm sợi tơ hồng của Phong Lẫm.

Kỳ Thức xem qua.

Mấy ngày trước anh cố tình không gỡ sợi tơ hồng của Phong Lẫm ra, hiện tại sợi tơ hồng đó lại dính vào mấy sợi tơ hồng khác, đã phiền càng phiền hơn.

Kỳ Thức cố gỡ một lúc nhưng rồi cũng từ bỏ, anh đi mở Sổ Nhân Duyên có tên Phong Lẫm trong đó, ngón tay lướt trên không trung chạm vào tên của Phong Lẫm.

Vẫn như trước đây, Sổ Nhân Duyên quá đặc thù, không thể dùng pháp lực để xóa tên được, không thể thay đổi.

Kỳ Thức thở dài, chỉ đành ngoan ngoãn lấy ghế dựa ra ngồi, tiếp tục chiến đấu với sợi tơ hồng của Phong Lẫm đang treo trên Tiểu Mộc Côn. 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro