Chương 7: Thiên đường chuyện bát quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng

"Tử Thương không online" ngay lập tức thu hồi tin nhắn nói về trang phục hồi nãy, một lúc sau cô ta liền giải thích:

【Đây là tin nhắn mà tôi gửi cho bạn tôi, nhưng lại gửi nhầm vào nhóm chat của công ty.】

Theo sau tin nhắn mà cô ta gửi ban đầu kia là một icon mặt cười ẩn ý, tiếc thay, lại thu hồi không kịp.

Người nọ có vẻ rất ghét Trình Lê, cái icon mặt cười đó vẫn cứ treo ở đó, mỉm cười đầy ẩn ý.

Ông chủ đột ngột lên tiếng, trong nhóm một mảnh yên tĩnh, ai cũng bo bo giữ mình, tất cả những ai không nhắn đều giả vờ mình đang offline.

Không một ai dám hó hé.

"Tử Thương không online" là người ở phòng tài chính, quản lý của cô ta lại không thể làm bộ giả ngơ lời sếp nói như những người khác, chỉ có thể đánh cô ta trong lòng mình ngàn lần rồi căng da đầu trả lời ông chủ:

【Có lẽ cô ấy và bạn đang trò chuyện cùng nhau nên đã gửi nhầm.】

Người quản lý nhận người, mắng một câu mẹ kiếp rồi lại tiếp tục nhắn.

【Trong giờ làm việc đừng nói chuyện vô nghĩa.】

Giám đốc Ngô lúc này mới thấy tin nhắn, vội vàng nhắn tiếp:

【Mọi người hãy chào mừng đồng nghiệp mới của văn phòng trợ lý tổng giám đốc, @Trình Lê, cô Trình Lê.】

Ý nghĩa rất rõ ràng: các người đã chọn nhầm thời điểm để chết.

Mọi người đều biết, bên cạnh Kỳ Tổng chỉ có hai trợ lý và họ đều là thân tín của anh, bây giờ đột nhiên lại có thêm một người.

Trợ lý bên người Kỳ tổng, dù là trợ lý nhưng quyền lực hơn người, đủ để bóp chết giám đốc như bóp chết một con kiến.

Giám đốc Ngô nghĩ thầm: Đây là người mà ông chủ còn không thèm phỏng vấn, đã thế còn chi ra hơn bốn trăm vạn để tuyển vào.

Đừng nói cô ấy mặc bộ đồ giá rẻ. dù cho cô ấy có mặc áo lông gà đi làm thì mọi người cũng phải nói đó là *Nghê Thường Vũ Y.

-> Nghê Thường Vũ Y: là bộ trang phục của người múa bài "Nghê Thường Vũ Y khúc"-vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, thuộc điệu "Thương". Người múa bài này nửa trên trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây.

Cả nhóm chat im lặng trong một giây, lúc sau, một tràng "Hoan nghênh" liên tục hiện lên.

Khi Trình Lê thấy Kỳ Thức lấy điện thoại phát voice chat, cô liền tưởng mình xong đời đến nơi.

Anh ta hôm nay đã cắt đứt tơ hồng của ba mẹ Trình Lê, đại khái có điểm áy náy, nói giúp Trình Lê một câu cũng không có gì lạ.

Nhưng những người khác lại không hề biết.

Ngày đầu tiên Trình Lê đi làm, Kỳ Thức liền ngang nhiên lên tiếng bênh vực cô trước toàn thể công ty, người khác sẽ nghĩ có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người.

Vốn dĩ với trình độ của Trình Lê, việc trực tiếp lên làm trợ lý tổng giám đốc chỉ là chuyện viển vông.

Trình Lê hận không thể cầm lấy tơ hồng ngay bây giờ và giải thích với mọi người: Anh ta chọn vì tôi có năng lực nhìn thấy tơ hồng đấy, các người xem, các người không thể nhìn thấy, đúng không?

Có lẽ nhảy xuống sông Yarlung Zangbo cũng không thể rửa sạch được sự hiểu lầm tai hại này.

-> Sông Yarlung Zangbo: con sông dài nhất ở Tây Tạng, Trung Quốc.

Sau khi cả hai người trở lại căn phòng của Nguyệt Lão ở tầng cao nhất Bravo, Trình Lê ngay lập tức mở máy tính, kiểm tra lại trang hiển thị mối quan hệ của ba mẹ Trình.

Tơ hồng đã được nối lại trên hệ thống, chắc đến không thể chắc hơn.

Gánh nặng đè lên trái tim cô giờ mới được loại bỏ.

Hệ thống này quả thật đáng sợ, thực sự không thể làm loạn.

Kỳ Thức chống tay lên bàn, cúi người cùng cô xem màn hình: "Sợi dây được nối chưa?"

Bàn tay đang đặt trên bàn kia hiện rõ lên các khớp ngón tay thon dài và khỏe, dù là người cuồng tay đẹp cũng không thể bắt lỗi được chút nào.

"Đã được nối lại tốt."

Trình Lê dịch dịch ghế xoay, lặng lẽ tránh xa anh.

Anh ta hôm nay đã giúp cứu người mà không hề có chút hàm hồ, cũng giúp Trình Lê nói chuyện trong nhóm chat công ty một cách chính đáng, đặc biệt là lúc đá văng cánh cửa kia chỉ bằng một cước, trông cực kỳ soái.

Nhưng đối với người này, tốt nhất không nên nảy sinh ý tứ, nếu không sẽ bị chế nhạo đến phát khóc.

Trình Lê đối mặt với màn hình, lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên, còn lắc hai lần.

"Cô làm gì vậy?" Kỳ Thức cúi đầu hỏi.

Trình Lê thản nhiên đáp: "Đổ nước."

Đem "nước" trong đầu đổ hết.

Kỳ Thức nghi hoặc liếc Trình Lê một cái, không hiểu cô đang làm gì.

Kỳ Thức đã giúp Trình Lê tạo tài khoản ở trên hệ thống Nhân Duyên.

"Tôi cho phép cô sử dụng nó, cô có thể tự do xem xét hệ thống thống này, làm quen một số thao tác trước đi."

Trình Lê tò mò hỏi: "Anh không sợ tôi sẽ làm rối tung hệ thống sao? "

Kỳ Thức hỏi lại: "Cô dám không?"

Trình Lê lắc đầu.

Kỳ Thức cho cô một ánh mắt "Như thế không phải xong rồi sao", sau giải thích một chút về công việc rồi rời đi.

Anh ta đúng thật là "không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin".

-> Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin: đây là một câu nói nổi tiếng của Tào Tháo. Ông là một nhà chính trị-quân sự nổi tiếng và rất giỏi trong việc dùng người, đây là một trong những thuật dùng người giúp Tào Tháo thành công trong sự nghiệp của mình. Trong bất cứ việc gì, một khi đã chọn thì phải có lòng tin. Lòng tin có sức mạnh rất lớn đối với cuộc đời mỗi người, thậm chí có thể quyết định kết quả thắng hay bại.

Sau khi anh ta rời đi, Trình Lê vẫn còn ngồi trước máy tính, cũng chưa bắt đầu sắp xếp tơ hồng.

Do dự nửa ngày, Trình Lê cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm nhập vào thanh tìm kiếm hai chữ "Trình Lê".

Hệ thống Nhân Duyên ở ngay trước mắt, Kỳ Thức lại nói có thể tùy tiện mở xem, vậy thì Trình Lê cũng muốn biết rốt cuộc ai là "chân mệnh thiên tử" của đời mình.

-> "Chân mệnh thiên tử" trong câu này có nghĩa là tình yêu đích thực.

Có không ít người mang tên Trình Lê, Trình Lê lại kiểm tra thêm nơi sinh và ngày sinh của mình.

Nhưng điều kỳ lạ đó là không có một kết quả nào đúng, trên hệ thống này không có hiển thị thông tin của Trình Lê.

Trình Lê nhớ Kỳ Thức đã nói là, hiện tại thông tin trên hệ thống chỉ mới là một phần nhỏ, vẫn còn nhiều cái tên ở trong các quyển sách, bởi vì tơ hồng vẫn chưa được kéo thẳng nên không scan vào.

Trình Lê nghĩ thầm: tên mình có lẽ vẫn còn ở trong một cuốn sách nào đó trên kệ.

Trình Lê xoa xoa tay, lại tiếp tục gõ thêm vài cái tên.

Người cố vấn đại học sẽ kết hôn vào năm tới và một số bạn cùng lớp của anh ta cũng sắp rơi vào lưới tình.

Lại nhập thêm một vài tên.

Hóa ra có một bạn nữ đã kết hôn bí mật được nhiều năm, một cậu tương lai sẽ thành lưu lượng rồi kết hôn với nữ phụ của bộ phim mà cậu ta đóng sau này, còn có một người sẽ trở thành phú hào, đã có vợ mà còn có tiểu tam, chưa dừng lại ở đó mà còn thêm luôn cả tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục?

Cái hệ thống này, quả thật là một thiên đường của những câu chuyện bát quái, đã thế, toàn! Là! Chuyện! Thật!!

Điều này cũng quá tuyệt đi.

Trình Lê mãi chơi đến quên thời gian, mãi lâu sau cô mới nhận ra mình vẫn chưa làm gì với đống tơ hồng trước mắt.

Trình Lê tắt máy tính, **bắt đầu tiến hành sắp xếp tơ hồng.
Emm edit tạm ** vì không hiểu lắm. Bản convert của vế này là: "đối với một phòng loạn kéo tơ hồng cho chính mình bỏ thêm cái du"

Nếu mn có biết câu này thì comment giúp emm với, để emm sửa lại, cảm ơn mn ><

Nhanh làm thôi, vậy thì mình cũng sớm được tự do.

Mặc dù những quyển sách trên kệ được xếp khá lộn xộn, nhưng về cơ bản thì chúng vẫn được phân loại. Con thỏ thích ăn cỏ gần hang, Trình Lê cũng bắt đầu sắp xếp tơ hồng ở gần mình trước.

Nếu tơ hồng rung lên, vậy thì những người được kết nối bởi nó sẽ cãi nhau. Trình Lê cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, cô cố gắng sắp xếp tơ hồng thật cẩn thận.

Tơ hồng thì mỏng như tơ nhện, cũng co giãn được như tơ nhện và có hơi dính một chút, cho nên, nếu như sợi này mà bị dính vào một sợi khác bị đứt trước đó thì sẽ rất khó để tách rời chúng và chúng cũng sẽ tự thắt nút với nhau.

Đó không phải là một công việc đơn giản, chẳng trách Trình Lê lại sốt ruột.

Sau khi đọc xong một cuốn sách, Kỳ Thức quay lại và bị bất ngờ khi nhìn thấy Trình Lê vẫn còn trong phòng.

"Sao cô vẫn còn ở đây?"

Cái gì mà vẫn còn ở đây cơ?

Trình Lê cầm lấy điện thoại xem thử, mãi làm việc nên cô đã không để ý giờ giấc, hóa ra giờ đã qua sáu rưỡi tối.

Căn phòng này không có cửa sổ nên Trình Lê đã hoàn toàn quên mất thời gian.

Đây là một căn phòng trong nhà Kỳ Thức và giờ anh ta đã tan làm về nhà.

Trình Lê vội vàng nói: "Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Kỳ Thức liếc cô một cái: "Cô không ăn trưa đúng không? Giám đốc Ngô không nói với cô là có thể quẹt thẻ nhân viên của mình để ăn ở nhà hàng trên tầng năm sao?

Giám đốc Ngô đương nhiên đã nói qua, còn rất nhiệt tình đưa Trình Lê đi thăm nhà hàng.

Nhà hàng ở Bravo khá nổi tiếng, có rất nhiều món ăn ngon ở đây. Người ta nói rằng đầu bếp ở đây đến từ một khách sạn năm sao, tôm, hẹ, sò biển hay cua lớn, bò bít tết, vịt quay và cả cá hồi, đều được đầu bếp chế biến rất tuyệt vời.

Trình Lê liếc qua giá cả, một suất ăn là 12 tệ, gồm có 2 miếng thịt, một món chay, thêm sữa chua, trái cây, vân vân.

Ôi chúa tôi, phần ăn này nhiều thật.

Nhưng đối với Trình Lê, giá một suất ăn như vậy vẫn là quá đắt.

Kỳ Thức thuận miệng bổ sung: "Các cô mỗi tháng đều có bữa ăn bổ sung cho bữa trưa......"

Nói được một nửa, anh chợt nhớ tiền ăn của cô cũng nằm trong 440 vạn tệ kia.

"Không có vấn đề gì đâu, dạo gần đây tôi cũng đang giảm cân."

Đi ngang qua phòng khách, cô nhận thấy hóa ra còn có những người khác đang ở đây.

Có hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau ở một cái bàn thấp và chơi cờ, không biết đã qua bao lâu, các quân đen trắng được xếp một cách dày đặc , trên bàn cờ gần như đã gần kín hết chỗ.

Hai người này đều rất tuấn mỹ và trang phục của họ đều trông kỳ dị như nhau.

Một người thì mặc sơ mi vừa rộng vừa có màu cực kỳ chói lọi, còn trên khuôn mặt anh ta, điểm đáng chú ý nhất có lẽ là đôi mắt, nó sáng một cách đáng ngạc nhiên và bây giờ, anh ta lại đang ôm má trầm tư.

Người kia thì mặc một chiếc áo blazer màu hồng cam, cũng bất ngờ làm sao khi mà cái màu sắc gây lóa mắt người nhìn ấy lại được mặc bởi một người có vẻ ngoài đẹp đến nao lòng, đẹp phi giới tính.

Người mặc áo blazer ý cười đầy mặt: "Đừng nghĩ tiếp nữa, cậu đã thua rồi."

Cảnh tượng này không hiểu sao lại quen thuộc một cách khó hiểu.

Trình Lê bất giác dừng lại, suy nghĩ một lúc, nhưng không thể tìm ra được trong trí nhớ có cảnh tượng nào tương ứng.

Nghe thấy có tiếng người đi ra, hai người kia liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trình Lê, người đẹp mặc áo khoác giơ tay chào Trình Lê.

"Hi! Cô có phải Tiểu Hoa Lê mà Kỳ Thức mới làm ra không?"

Mới làm cái gì cơ? Tiểu Hoa Lê cái gì đấy?

Trình Lê nhíu mày, nhưng vì đoán rằng đó là bạn của ông chủ nên cô không dám đắc tội, chỉ có thể sửa lại: "Tôi gọi là Trình Lê."

Nhìn hai người chơi cờ ở đối diện, Trình Lê luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nó là gì nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói:

(emm cũng không biết tác giả muốn nói cái gì :v, cả bản convert và bản raw emm tìm được đều không có phần lời của tác giả TvT)
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro