Chap 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huh? Khuôn mặt đó của cậu là sao vậy? Cậu sẽ khiến mọi người hiểu lầm chuyện gì đang xảy ra ở đây – họ sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt cậu đấy. Hylli, hiện giờ tôi có phải đang bắt nạt cậu ấy phải không?

"Thật là một cảnh tượng đẫm nước mắt khi các bạn chia sẻ trái cây với nhau."

Hylli nhìn chằm chằm vào Swanhaden một cách trơ trẽn hỏi cậu. Với một tiếng thở dài khó tin, Hylli làm theo.

Trong lúc thất bại, Swanhaden đã sử dụng hết số trái cây mà mình mang theo. Eric cho rằng mình không làm gì Swan, nhưng lại bị nỗi sợ hãi đối với Swan áp đảo, ngồi quỳ xuống, run rẩy trên mặt đất. Ngay cả khi Swan có địa vị cao hơn thì cả hai cũng học cùng một năm. Eric có lòng kiêu hãnh cực kỳ cao nên cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng dù vậy, nỗi sợ hãi vẫn lấn át lòng kiêu hãnh của cậu. Cậu ta quỳ xuống xin lỗi Swan, quỳ gối cầu xin. Những tin đồn về việc Swanhaden đẹp trai như thế nào thực sự không phải là giả.

Swan nhìn Eric quỳ gối cầu xin, trong đầu cậu có nhiều suy nghĩ khác nhau. Cho rằng đây nhiều nhất chỉ là một lời đe dọa nhẹ, cậu tự hỏi liệu có nên bắt cậu khỏa thân luồn lách trở về ký túc xá hay nên xáo trộn tâm trí và khiến cậu hành động như một con gà suốt thời gian còn lại trong ngày.

Hiện tại, không giống như những cậu bé khác cố gắng tiếp cận Shushu với những lý do không trong sạch, ông không thể giáo dục cậu bé một cách đàng hoàng. Các giáo viên đã bắt gặp cậu ta quá nhiều lần và giờ Swanhaden đã có hơn hai mươi chiếc vòng tay kiềm chế ma thuật trên tay. Thao tác tâm trí sẽ có một chút khó khăn.

Cậu ta không thể tự mình chạm vào Eric. Rốt cuộc thì Shuraina đã nói không nên làm vậy. Tình huống trước đó là sử dụng trái cây mà Hylli đã tự mình hái và tất cả những gì cậu ấy làm là vung kiếm vài lần.

Khi Swanhaden đang suy nghĩ không biết phải làm gì tiếp theo thì vị cứu tinh của Eric đã xuất hiện.

"Có chuyện gì ồn ào ở đằng kia thế!"

Đó là giọng nói lớn của một giáo viên.

"Swanhaden, có giáo viên đến đây!"

"Chết tiệt, việc này thật mệt mỏi."

Swanhaden nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kiềm chế ma thuật leng keng trên cổ tay mình. Nếu bây giờ cậu ta bị bắt, số lượng vòng tay sẽ nhân lên.

Cậu cần tiết kiệm một số phép thuật để chữa lành cơn đau cơ của Shuraina trong các lớp học kiếm thuật. Swanhaden có một chút vấn đề hóc búa. Cậu cau mày. Hơn nữa, cậu ấy cần sử dụng tàn dư lấp lánh của ma thuật trắng để thêm chút lấp lánh vào các bức vẽ Shuraina của mình. Cậu cần phải tiết kiệm một số phép thuật để làm điều đó.

Swanhaden đã chuẩn bị sẵn đề phòng trường hợp giáo viên xông vào. Cậu ta có một túi đầy những món đồ mà Cory đã làm cho những tình huống như thế này. Đó là một thiết bị đơn giản liên quan đến thời gian có khả năng đảo ngược thời gian về ngay trước sự cố này. Cậu ta đã đổi nó lấy loại thuốc có thể khiến Cory mất đi vị giác khi ăn rau.

Swan đã dùng thiết bị đó để dọn dẹp hiện trường vụ việc ngay lập tức. Eric đã sạch bóng trở lại và quần áo của cậu ấy đã trở lại bình thường. Ngay cả sáp vuốt tóc của cậu ấy cũng được đặt hoàn hảo như cũ.

Đôi mắt của Eric mở to vì sốc trước cảnh tượng diễn ra trước mặt anh. Khi cô giáo tới hiện trường thì tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

Eric đang dùng chân dẫm lên Swanhaden, và Swanhaden trông có vẻ bị thương nặng trên sàn.

Swanhaden ho và một chút máu chảy ra. Swanhaden ôm chặt lấy người thầy vừa đến hiện trường, nước mắt lưng tròng.

"C, chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

"Thầy...... khụ, khụ."

Giáo viên đang trừng mắt nhìn Eric một cách đầy căm ghét khi cậu ấy cố gắng đỡ Swan bị thương nặng đứng thẳng, nhưng Swan đã ngã xuống đất.

"Tôi đang cố tỏ ra tử tế với học sinh chuyển trường vì cậu ấy có vẻ không ổn định lắm, nhưng cậu ấy nói rằng tôi đang chọc tức cậu ấy và chỉ... Khóc."

Swanhaden không thể hành động để cứu mạng mình, không giống như Yves, nên lời nói của cậu ta nghe như đang đọc sách giáo khoa. Nhưng nhờ có phép thuật trắng, nước mắt đã rơi xuống mặt cậu.

"Tôi không nghĩ cậu là loại người để mình bị đánh như thế này đâu? Swanhaden! Cậucó ổn không?! Máu, cậu đang chảy máu! Nhanh lên, chữa lành-! Chà, cậu không thể làm điều đó vì những hạn chế....."

"Tôi đã cố gắng thay đổi nhưng tại sao lại khó đến thế? Tôi cố gắng không đánh trả vì tôi sợ mình sẽ quay lại con đường của mình, ugh. Đau quá..... Tôi giận quá....."

Trước lời nói của Swanhaden, giáo viên nhẹ nhàng ôm cậu và nói với cậu rằng cậu đã làm rất tốt và cậu đã vượt qua điều đó rất tốt. Thành thật mà nói, Swanhaden đã cố gắng hòa hợp với các học sinh khác. Tuy nhiên, rõ ràng điều này là do Shuraina.

Swanhaden nhìn chằm chằm vào người giáo viên đang cõng mình trên lưng và lặng lẽ nói với giọng khàn khàn.

"hãy nói với Shushu rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều.........."

Sau đó, Swan búng ngón tay một cái và niệm chú để mình ngủ trên lưng thầy. Cô giáo nghĩ rằng Swan đã bất tỉnh nên rất ngạc nhiên nên họ vội vã bước đến phòng y tá.

Eric có vẻ mặt ngơ ngác trước những lời giận dữ của giáo viên yêu cầu cậu ấy phải đến phòng giáo viên sau đó, và,

"Swanhaden thích Shuraina?!"

Hylli lắng nghe Swan lẩm bẩm và cuối cùng cũng hiểu ra.

Lễ hội sắp đến nên Shuraina gần đây đang học múa kiếm. Nó không có chất lượng quá cao vì chỉ là màn chiêu mộ, nhưng cô đã có thể giành được thanh kiếm cũ của giáo viên kiếm thuật cho riêng mình.

Đó không phải là điều cô thực sự mong muốn nhưng cô đã được giao nhiệm vụ và cô luôn cố gắng hết sức. Cô ấy vắt óc để biên đạo điệu nhảy.

Có lý do tại sao các học sinh khác lại nảy ra ý tưởng múa kiếm cho Shuraina để chuẩn bị cho lễ hội.

Khi cô ấy luyện tập kiếm thuật, có một số bước và khuôn mẫu nhất định mà cô phải ghi nhớ để có được thế đứng, hình thức và tư thế chính xác. Nhưng có quá nhiều tư thế phức tạp, khác nhau khiến nhiều học sinh cảm thấy khó khăn.

Nhưng Shuraina đã chia các tư thế thành những chuyển động nhỏ dựa trên âm nhạc, gần giống như một điệu nhảy và cũng giúp các học sinh khác ghi nhớ chúng.

Một phần lớn lý do khiến các học sinh muốn Shuraina làm điều đó là vì họ lười biếng và không muốn làm, nhưng họ cũng muốn tự mình xem Shuraina múa kiếm. Hylli và Swanhaden không thể hiện điều đó nhưng họ cũng khá ủng hộ mọi việc.

Shuraina mặc một chiếc váy pyjama dài đến mắt cá chân, buộc tóc cao theo kiểu đuôi ngựa trong khi luyện tập nhẹ nhàng.

Đó chỉ là một buổi luyện tập ngắn nên cô ấy đang luyện tập trong phòng và sử dụng chổi thay vì kiếm để luyện tập. Cô ấy di chuyển bằng những động tác nhẹ nhàng nhưng sắc bén khi kiểm tra hình dáng của mình trong gương.

Shushu ngừng cử động, lau mồ hôi trên trán rồi thở dốc.

"... dạo này anh ấy có sở thích tránh mặt tôi à?"

'Anh ấy' mà Shuraina đang nói tới chính là Eric.

Shuraina, khi nghĩ đến Eric, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Cô vỗ vỗ vào má mình, vẫn còn chút mỡ trẻ con, trong khi đang suy nghĩ sâu sắc về điều gì đó. Cô ấy nhanh chóng rạng rỡ khi vỗ tay.

"Hestia, chắc cậu ấy còn dư vài cái bánh quy tự làm phải không?"

Phải đi giật một ít từ cô ấy.

Shuraina, sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên lúc trước, thọc tay vào túi quần ngủ và đi ra khỏi phòng.

Hazel bận rộn với việc mở cửa hàng của riêng mình và thường xuyên ra khỏi ký túc xá. Cô ấy đã tạo ra một nhãn hiệu làm đẹp mang tên mình và đang bận rộn lên kế hoạch cho nó – cô ấy dự định ra mắt nhãn hiệu của mình sau hai năm nữa. Cô nghĩ rằng một khi Hazel đi khỏi, căn phòng của họ sẽ trở nên yên tĩnh, nhưng Hestia thường xuyên đến ở cùng Shuraina.

Hestia ghé qua thường xuyên đến nỗi về cơ bản họ là bạn cùng phòng.

Nhưng Hestia đã kiểm tra tâm trạng của Shuraina và dành cho cô ấy tình cảm quá mức, đôi khi còn tránh mặt cô ấy. Nhưng khi Shuraina bắt đầu nói chuyện với cô ấy, Hestia sẽ ngay lập tức quay lại dành tình cảm cho cô ấy, như thể ngay từ đầu cô ấy chưa bao giờ tránh mặt cô ấy.

Shuraina thấy kiểu Hestia đó hơi khó hiểu, nhưng cô ấy không suy nghĩ nhiều về nó. Cô tự hỏi liệu Hestia có làm điều gì đó với cô không, nhưng cô không thể chỉ ra bất cứ điều gì Hestia đã làm tổn thương cô. Nhưng bỏ chuyện đó sang một bên, cô ấy muốn ăn một ít bánh quy. Cô đặt suy nghĩ của mình ở phía sau.

Với một cái ngáp dài, Shuraina bước vào phòng Hestia và lục lọi ngăn kéo để lấy ra một chiếc bánh quy.

"Suỵt, Shushu! Cậu đến đây để ăn bánh quy à?"

"Ừm, tớ đói."

Shuraina vừa nói vừa dùng tay xoa bụng.

Shuraina ngồi ở mép giường, mở to mắt nhìn đống đồ ăn nhẹ mà Hestia lấy ra.

Cô lo lắng trên giường sẽ bị vụn bánh nên nằm xuống đất, cho nhiều loại bánh quy và đồ ăn nhẹ vào miệng trước khi mỏi tay. Cô ấy chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Hestia với cái miệng há hốc.

Hestia, người chỉ ngây người nhìn Shushu một lúc, bật cười khe khẽ trước khi đến cạnh cô để bỏ đồ ăn nhẹ vào miệng. Shuraina chỉ đứng đó, ngồi phịch xuống sàn, di chuyển một cách máy móc để nhai và nuốt đồ ăn nhẹ.

Cô ấy có vẻ hài lòng với những chiếc bánh quy do Hestia tự làm – khuôn mặt cô ấy có vẻ hài lòng khi nhắm mắt ăn bánh quy.

"Tớ hơi buồn ngủ nhưng tớ cũng đói."

"Hửm?"

"Tớ muốn ngủ nhưng lại quá đói."

"Cứ làm cả hai đi, Shushu."

Shuraina tiếp tục nhai trong khi gật đầu trước câu nói của Hestia. Thứ duy nhất đang bận rộn di chuyển trên đầu cô là miệng.

"Tôi rất buồn tiểu........"

Hestia có phản ứng khá lớn trước lời lẩm bẩm ngái ngủ của Shuraina.

".....Tại sao? Hôm nay có chuyện gì xảy ra à?"

"Không, chỉ thôi. Tớ chỉ cảm thấy ngột ngạt. Cậu biết đấy, những lúc cậu không cảm thấy mình hiểu rõ chính mình."

"Ừm. Có những lúc như thế."

"Tớ cảm thấy như mình là một người xa lạ. Giống như đầu tớ và cơ thể tôi là hai thứ riêng biệt vậy."

Hestia cẩn thận hỏi một câu theo lời của Shushu.

"Có phải là vì cậu ấy không?"

Sự im lặng của Shushu là câu trả lời đủ rồi.

"Đôi khi, tớ thề là tôi có thể cảm nhận được trọng lực trên cơ thể mình. Cảm giác như áp lực sắp đè bẹp tớ ngay lúc đó vậy."

Shuraina mở đôi mắt đỏ thẫm của mình ra và nói ra bất cứ điều gì cô ấy nghĩ trong đầu. Cô ấy di không có bộ lọc khi cô ấy nói.

"Điều đó là sao?"

"Tớ không biết, tớ chỉ cảm thấy như vậy khi cảm thấy bị mắc kẹt."

Shuraina xoay người một chút, mắt vẫn mở.

"Mặt khác, tớ muốn áp lực trở nên lớn đến mức có thể nghiền nát mọi thứ khác trên thế giới."

"Haha, vậy sao?"

"Tớ muốn cao hơn........."

"Shushu, cậu buồn ngủ quá nhỉ."

Shuraina chậm rãi gật đầu trước khi quay lại nhìn Hestia.

"Trông tớ có xấu khi tập thể dục không?"

Hestia lặng lẽ lắng nghe giọng nói của Shuraina trước khi cô đứng thẳng dậy.

"KHÔNG! Ai đã nói thế?!"

"Này, tai tớ đang ù đi rồi này."

"Có phải Eric không, tên khốn đó? Tớ có đúng không? Cậu ấy có nói vậy không?"

Trước giọng nói the thé giận dữ và hàng loạt câu hỏi, đôi mắt Shuraina chớp mở to khi cô nhìn chằm chằm vào Hestia đang giận dữ. Cô ấy đã cười.

"Lời nguyền của cậu thực sự khiến tớ cảm thấy dễ chịu hơn."

Shuraina quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên trần căn phòng, được cung cấp năng lượng bằng ma thuật.

"Tớ không thích cách cư xử của anh ấy đối với tớ nên tớ đã nói điều gì đó, nhưng anh ấy nói rằng tớ đang cãi lại."

"Có phải 'anh ấy' là Eric nữa không?"

"Bố mẹ tớ thậm chí không phàn nàn về việc tớ cãi lại. Có chuyện gì với anh ấy vậy?"

Shuraina bĩu môi và rên rỉ khi nhìn Hestia, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Hestia trông như thể cô ấy sắp giết ai đó trong chốc lát. Shuraina có thể bất ngờ nhìn thấy Swanhaden ở vị trí của Hestia, nhưng cô quyết định cứ để như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó.

"Shushu, tớ biết mình không có quyền nói điều này, nhưng cậu có thể chia tay được không?"

".......Tớ chưa thể. Còn lại một chút thời gian."

Hestia không thực sự hiểu ý mình khi nói thời gian còn lại, nhưng cô cắn môi khi nghe tin cuộc chia tay vẫn chưa diễn ra. Cô tưởng đó chỉ là một vết cắn nhỏ nhưng cảm xúc đã lấn át cô khi cô cắn chặt môi đến bật máu. Sau đó, nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt to tròn của cô.

End

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro