Chương 2: Thanh mai trúc mã?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trà Trà đứng ở ban công nói chuyện với cậu ta, câu được câu không nhỏ giọng nói: "A Chấp, buổi tối rất lạnh đấy, chờ mẹ cậu ngủ rồi thì cậu cũng lén vào nhà ngủ đi nha."

Thẩm Chấp không nói nhiều lắm: "Ừm, được rồi."

Trà Trà nhìn cậu ta một lúc lâu thì sẽ đỏ mặt, cô dùng tay che khuôn mặt đang nóng lên của mình lại: "Nếu không thì đêm nay mình ở cùng cậu nhé?"

Giọng điệu của Thẩm Chấp nhàn nhạt: "Không cần."

Trà Trà nói: "Ừ, được rồi."

Gần 10 giờ tối, ngày hôm sau còn phải dậy sớm đi học.

Trà Trà quay lại giường của mình, cởi giày ra, đầu ngón chân tròn tròn, móng chân hồng nhạt, hai chân cô nhẹ đung đưa trong không trung.

Sở Thanh Ánh gõ cửa: "Trà Trà, mẹ vào được không?"

Trà Trà nhanh chóng gấp lại mấy cuốn vở bài tập chưa làm: "Mẹ vào đi ạ."

Trong tay Sở Thanh Ánh bưng một ly sữa mới pha, bà nhìn hai má hồng hồng mịn màng của con gái, nhịn không được mà duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Uống xong sữa thì đi ngủ đi."

Thật ra Trà Trà không thích uống sữa, đặc biệt là sữa nguyên chất.

"Mẹ ơi, có thể không uống được không ạ?"

"Không uống thì sẽ không cao lớn được đâu."

Trà Trà im lặng, nhăn mặt giống như đang rất rối rắm.

Sở Thanh Ánh nhìn vẻ đáng yêu của con gái, nén cười: "Chẳng phải Trà Trà nhà chúng ta muốn cao đến 1m7 à?"

"Mẹ à, con sẽ uống."

"Ừm, đi ngủ sớm một chút đi."

Lúc Sở Thanh Ánh rời phòng còn thuận tiện giúp cô tắt đèn.

Mỗi khi nhìn con gái, bà đều cảm thấy, lúc trước hao hết tâm tư chạy khỏi người đàn ông kia thật đáng giá.

Cuộc sống hiện tại của cô và con gái thực sự rất tốt.

Bà cũng sẽ cố gắng tận lực chu cấp cho con gái của mình, không để cô phải gặp bất cứ phiền não về chuyện sinh hoạt nào.

Trà Trà ở trong phòng đang đau khổ uống một hơi cạn sạch ly sữa bò.

Cô mới không thèm cao lớn đâu!

Thẩm Chấp bằng tuổi cô nhưng bây giờ đã cao đến 1m7 rồi.

Lần trước đo chiều cao ở trường học, cô mới chỉ được 1 mét 5.

Luôn bị những đứa trẻ khác trong hẻm cười nhạo là chú lùn rồi củ cà rốt nữa!

Thật mất mặt.

Trà Trà uống sữa xong thì nghĩ đến Thẩm Chấp thế nhưng có chút ngủ không được.

Nghe mẹ kể rằng, khi hai người họ còn là trẻ con chưa có ký ức thì đã thường được đặt ở cùng nhau chăm sóc và trở thành bạn tốt của nhau.

Khi còn nhỏ cô rất bá đạo, luôn giành lấy đồ chơi tay Thẩm Chấp.

Lúc Thẩm Chấp không để ý tới cô thì ngược lại chọc cô đến phát khóc.

Trà Trà không thèm tin.

Nhưng mà mẹ chưa bao giờ lừa cô.

Sau lại hai người đều dần dần lớn lên.

Đến cùng một trường nhà trẻ.

Học cùng trường tiểu học.

Bây giờ lại học cùng trường cấp hai.

Mười mấy năm qua, Trà Trà và Thẩm Chấp giống như hình với bóng, bà lão ở đầu hẻm còn thường xuyên trêu chọc hai người, nói Trà Trà là cô dâu tương lai của Thẩm Chấp.

Mỗi lần Trà Trà nghe vậy, chỉ biết mặt đỏ tai hồng rồi vội vàng bỏ chạy.

Thẩm Chấp mặt mày lạnh băng, tràn đầy vẻ không vui, như ng cũng không nói lời nào.

Trà Trà thích chơi cùng Thẩm Chấp, lúc đầu là bởi vì trong toàn bộ con hẻm chỉ có hai người bọn họ là không có ba ba.

Lúc cô ở nhà trẻ đã từng bị một đứa bé hư ngồi ghế sau túm bím tóc cười nhạo cô là con hoang.

Cô gân cổ lên khóc lớn, trên đường về nhà vẫn còn nức nở. Hai mắt còn đỏ hơn mắt thỏ.

Thẩm Chấp vô cùng thiếu kiên nhẫn, thay cô cầm cặp sách, nói: "Cậu đừng khóc nữa, thật ồn ào."

Trà Trà ngừng nức nở, chớp mắt hỏi cậu ta: "A Chấp, cậu cũng không có ba à?"

Thẩm Chấp không để ý tới cô.

Nhưng điều đó không ngăn được Trà Trà cảm thấy mình đã tìm được một người bạn đồng bệnh tương liên.

Hai nhà lại chỉ cách một bức tường nên Trà Trà càng dính lấy Thẩm Chấp.

Mẹ của Thẩm Chấp thực sự rất ghét cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, Trà Trà luôn nhìn thấy đủ loại vết thương trên người Thẩm Chấp, có đôi khi là bị bỏng, có đôi khi là bị đánh, trên cánh tay, trên đùi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vết thương ở trên mặt cậu ta.

Bỏ đói, không cho ngủ, đều là chuyện thường xảy ra.

Trà Trà rất sợ mẹ của Thẩm Chấp, đó là một người phụ nữ rất hung dữ.

Bà ta có một mái tóc khô cóng màu vàng, khuôn mặt cũng vàng vọt, nhìn giống như đã 40 tuổi, vẻ ngoài hoàn toàn không giống Thẩm Chấp chút nào.

Trà Trà không nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mẹ của Thẩm Chấp lại không thích cậu ta.

Thẩm Chấp từ nhỏ đã ngoan ngoãn, vẻ ngoài cũng đặc biệt đẹp trai, là học sinh ưu tú có thành tích xuất sắc nhất trong con ngõ này, thầy cô đều nói trong tương lai cậu ta chắc chắn có thể thi đậu vào lớp trọng điểm của trường trung học trực thuộc.

Trà Trà có chút khổ sở, cảm thấy chàng trúc mã nhỏ này của cô thật sự rất đáng thương.

Trà Trà xốc chăn lên, chân trần bước xuống giường, không bật đèn, nương theo ánh trăng đi đến bên ban công, lặng lẽ nhìn xuống dưới.

Ngoài sân của nhà Thẩm Chấp đã không có bóng người.

Chắc hẳn cậu ta cũng đã vào nhà ngủ.

Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể an tâm ngủ một giấc.

Cô ngoan ngoãn đắp chăn đàng hoàng, chốc lát đã ngủ.

Tối nay Trà Trà ngủ không được ngon lắm, nửa đêm bật đèn rời giường uống nước, sau đó mơ màng ngủ rồi tiến vào một giấc mộng.

Trong mơ, cô đã đọc một quyển tiểu thuyết.

Tình tiết đại khái của cuốn tiểu thuyết cô vẫn còn nhớ rõ.

Nhân vật nam chủ từ nhỏ đã bị lừa bán rồi bị mẹ nuôi ngược đãi, chịu đủ cảnh khinh nhục, động một chút là bị đánh đập chửi rủa, bữa đói bữa no sống qua ngày. Cậu ta không chỉ bị ngược đãi về thân thể mà còn bị tàn phá về mặt tâm lý. Có thể nói thời kỳ thiếu niên của cậu ta cục kỳ tối tăm thê thảm.

Nhưng mà ba mẹ của nam chủ lại là những người rất có địa vị, ba là một chính trị gia nổi tiếng, mẹ cũng là người có xuất thân thiên kim đại tiểu thư cao quý.

Cuối cùng vào năm nam chủ mười sáu tuổi, bọn họ cũng tìm được người con trai lưu lạc ở bên ngoài.

Ba mẹ cậu ta vui mừng đến khóc oà lập tức nhận nam chủ về.

Nam chủ cũng từ một cậu nhóc nghèo khó đáng thương trở mình thành đại thiếu gia nhà giàu.

Còn người mẹ nuôi đã từng ngược đãi cậu ta thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trải qua những ngày sống không bằng chết.

Mà nam chủ cũng cực kỳ đáng nể, là một thiếu niên thiên tài, về phương diện kinh doanh hay chính trị đều vô cùng có thiên phú. Tuổi còn trẻ nhưng chỉ cần mấy tháng đã hoàn toàn thanh trừ gia tộc, nắm được quyền khống chế tuyệt đối, trở thành nhân vật đại lão mà ai cũng không dám đắc tội.

Sáng ngày hôm sau, Trà Trà vừa mới tỉnh ngủ còn ngây ngốc, cảm thấy mình vẫn còn ở trong mơ, vô cùng mệt mỏi cũng vô cùng khiếp sợ.

Tại sao nam chủ trong cuốn tiểu thuyết mà cô mơ thấy kia lại là trúc mã đáng thương của cô bây giờ vậy!!!

OVO!?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro