Chương 1 - Mì trộn thịt bò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Bánh tráng team

Ý, Toscana.

Vào lúc chạng vạng, một chiếc ô tô màu đen có logo thiên thần nhỏ đậu trước một sân độc lập ở thị trấn Mộc Sắc.

Tài xế có đeo găng tay màu trắng bước xuống xe, lại phát hiện thấy cổng vào sân đã khóa lại, còn treo một tấm biển nhỏ "NGỪNG BUÔN BÁN".

Bên cạnh tình cờ có một người hàng xóm đang dắt chó đi ngang qua, vừa nhìn thì đã hiểu ngay, người này hẳn là thực khách đến tìm Elena rồi?

Anh ta bước tới, tốt bụng nói với bọn họ, "Nhà hàng này đã ngưng buôn bán rồi. Mấy ngày trước Elena đã trở lại Trung Quốc, không biết khi nào cô ấy sẽ quay lại nữa."

Người tài xế quay trở lại xe, báo tin cho ông chủ của mình, sau đó hàng xóm còn nghe thấy một tiếng kêu hối hận cảm thán từ chiếc xe phát ra.

Không lâu sau, chiếc xe triệu đô kia lái khỏi thị trấn Mộc Sắc.

Người hàng xóm đứng ở đó, nhìn theo đuôi xe khuất dần mà không khỏi có chút xót xa. Elena trở về nước rồi, chắc hẳn thị trấn Mộc Sắc sẽ không còn hình ảnh những chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện nữa.

Rốt cuộc, những người giàu có và nổi tiếng này đến đây đều vì Elena và "Nhà hàng của Elena" – người phụ nữ phương Đông xinh đẹp và bí ẩn, chỉ dùng thời gian hai năm, đã đứng vững gót chân trong giới ẩm thực ở Ý – nơi luôn tự hào về ẩm thực truyền thống, đem một nhà hàng chỉ phục vụ bữa tối riêng tư món ăn Trung thành một nhà hàng trong top những nhà hàng khó cầu trong ngành.

Sự ra đi và sự xuất hiện của cô ấy giống như cơn gió đêm đang nổi lên vào lúc này, không hề báo trước, rồi đột nhiên kết thúc.

Chỉ còn lại truyền thuyết mà thôi.

<<<<<
Trung Quốc, Thành phố Tùy.

Ở Thành phố Tùy có một con hẻm Thanh Dương, thuộc phạm vi của khu phố cổ. Tuy bây giờ đã suy tàn nhưng trong trí nhớ của thế hệ trước, nơi đây có thể coi là khu giàu có của Thành phố Tùy từ xưa đến nay. Kể từ thời Dân Quốc, những người có thể sống trong khu vực hẻm Thanh Dương này không phải đại phú đại quý thì ít nhất cũng là tầng lớp trung lưu. Bên trong là những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây độc lập, từng dẫn đầu phong cách kiến trúc của Thành phố Tùy.

Chỉ là sau khi cải cách mở ra, diện tích nội thành của Thành phố Tùy không ngừng được mở rộng, trọng tâm kinh tế và chính trị cũng dần dần chuyển sang khu vực mới, lúc này hẻm Thanh Dương mới xem như là dần dần xuống dốc, ngược lại trở thành địa danh phố cổ như bây giờ.

Ở cuối hẻm Thanh Dương, có một tòa nhà nhỏ kiểu Tây, có treo bảng hiệu kiến trúc lịch sử văn hóa, nhưng lại là nhà ở tư nhân, dòng chữ 'Diệp trạch' cũng được khắc trên gạch màu xanh ở phía bên phải cánh cửa. Tuy nhiên nghe nói gia đình chủ nhà vẫn luôn ở nước ngoài, chưa bao giờ gặp được người, chỉ thỉnh thoảng có nhân viên quét dọn vệ sinh cách mấy tháng đến một lần mà thôi.

Cửa được khóa sâu, có thể nhìn thấy tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này từ khoảng trống của lan can được rèn từ sắt. Tòa nhà hai tầng gạch xanh hình chữ L ngược, hành lang kiểu cột với biểu tượng kiến trúc đặc trưng của thời Dân Quốc. Sân trước là một khu vườn nhỏ, có nền lát đá xanh và vài bụi trúc, điểm xuyết thêm những bụi hoa cẩm tú cầu và hoa hồng khỏe mạnh. Theo lời kể lại của thế hệ trước, sau nhà còn có mảnh vườn rộng lớn, nhưng tiếc vì cổng lớn khóa chặt nên rất ít người xem được toàn cảnh.

Có đứa trẻ nghịch ngợm rủ bạn rủ bè vụng trộm chui vào, nhưng khi chui ra lại không nói rõ là bên trong nhìn thấy gì, cứ mơ mơ màng màng.

Theo thời gian, những cư dân gần đó cũng đã quen với sự độc lập và yên tĩnh của ngôi nhà này.

Cho đến hôm nay, đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy màu đen chấm bi, đội chiếc mũ rơm to bước ra từ trong một chiếc taxi, từ trên xe lấy xuống hai chiếc vali lớn, mở cửa sắt khóa chặt, bước vào.

Không đến nửa ngày, liền truyền khắp hẻm Thanh Dương:

"Có người sống trong tòa nhà nhỏ cuối hẻm kia rồi đấy."

"Hình như là con cháu của gia chủ cuối cùng cũng từ nước ngoài trở về rồi, sẽ định cư lâu dài đấy."

Khi bà nội Hồ nghe tin tức này, trời đã gần tối, bà vội vã chống gậy dẫn theo cháu gái đến Diệp trạch.

Bà là một trong số ít người thế hệ trước đã gặp chủ nhân của Diệp trạch ở hẻm Thanh Dương này.

Sau khi bấm chuông, một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi mở cửa ra, cô khiến người ta nhìn liền khó quên được, tóc gài gợn sóng được cột thành đuôi ngựa sau đầu, làn da trắng đến mức như chưa từng phơi nắng vậy, thậm chí như ngọc thạch muốn phát sáng, phía dưới đuôi mắt bên phải của cô có một nốt ruồi lệ nhỏ màu đen.

Bà nội Hồ có chút sững sờ, dáng vẻ này tuy rằng quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

Thiếu nữ hơi mỉm cười hỏi bà: "Bà ơi, bà là?"

Sau đó bà nội Hồ mới tỉnh lại sau cơn mê, nhanh chóng giải thích mục đích của mình: "Cô gái, tôi là hàng xóm cũ sống trong con hẻm này, tôi họ Hồ, nghe nói người nhà họ Diệp trở về nên tôi đến xem một chút."

Cô chợt nhận ra, như nhớ ra điều gì đó: "Cháu biết bà, Hồ Ngọc Hoa, bà Hồ đúng không? Mẹ cháu có kể cho cháu nghe về bà. Bà Hồ, mời bà vào. Mẹ của cháu là Diệp Dao."

Bà nội Hồ không ngờ Diệp Yêu biết chuyện của mình nên có chút kích động.

"Con gái của Diệp Dao đã lớn đến vậy rồi! Lúc mẹ cháu ra nước ngoài, vẫn còn chưa có cháu đâu. Nhưng bà vừa thấy là có thể nhận ra ngay, cô gái, cháu với mẹ cháu thật sự rất giống nhau, hai người đều đẹp. Mà đúng rồi, mẹ cháu đâu? Tại sao chỉ có mình cháu trở về thế?"

Ánh mắt Diệp Yêu tối sầm lại: "Bà nội Hồ, mẹ cháu đã qua đời hai năm trước rồi, trước khi qua đời, bà ấy luôn muốn trở về Trung Quốc xem một chút."

Bà nội Hồ sững sờ một lúc không khỏi thở dài, Diệp Dao khi ra nước ngoài chắc chỉ hơn ba mươi tuổi, cứ gọi bà là chị Hồ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng cô lại đi trước mình.

"Bà nội Hồ à, bà cứ gọi cháu Diệp Yêu là được rồi, cháu theo họ Diệp của mẹ, Yêu trong đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Mẹ cháu vẫn luôn nói với cháu rằng trước khi bà ấy ra nước ngoài, bà đã chăm sóc bà ấy rất nhiều."

Diệp Yêu dẫn bà nội Hồ và cháu gái nhỏ vào trong nhà.

Vào tháng Tư ở Thành phố Tùy, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, cơ thể cảm thấy rất dễ chịu, nhiệt độ trong nhà mát hơn bên ngoài một chút, Diệp Yêu sợ người già và trẻ em không ăn được lạnh, nên cô chỉ đơn giản là chuyển ghế ra ngồi ở hành lang, nơi vẫn có thể phơi ánh chiều tà của hoàng hôn. Sau đó lại bày sôcôla và bánh kẹo mang từ nước ngoài về, đưa cho cháu gái nhỏ của bà nội Hồ.

Bà trêu chọc đứa cháu gái nhỏ, trên mặt thoáng hiện lên nét hoài niệm: "Hồi đó mẹ cháu cũng thích trẻ con lắm, con cái trong ngõ này có nghịch ngợm cỡ nào, hễ gặp bà ấy là ngoan ngoãn ngay."

Diệp Yêu mím môi cười nói: "Bà ấy ở nước ngoài cũng như vậy, trẻ con rất thích vây quanh bà."

"Chủ yếu là mẹ cháu khéo tay đấy. Lúc đó bọn trẻ có thể ăn đồ ăn vặt gì đâu? Mẹ cháu vậy mà có thể làm đủ loại kẹo trái cây, kẹo dẻo, bánh quy. Mẹ cháu lại rất hào phóng, mấy đứa nhỏ này sao có thể không nghe lời chứ."

Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, giống như hầu hết những người già tốt bụng khác, bà nội Hồ rất vui vẻ, nhiệt tình. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Diệp Yêu đã biết hàng xóm nào ở gần đây, hàng xóm nào dọn đi, khu nào mới chuyển đến, khu nào sắp phá bỏ, dự án mới nào sẽ được xây dựng ở đâu, thậm chí là siêu thị ở đâu, chợ ở đâu, nhà ga ở đâu, v.v.

Có thể nói bà nội Hồ là bách sự thông của hẻm Thanh Dương.

Nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, bà nội Hồ mới giật mình phát hiện: "Ôi chao, nhìn xem bà già hồ đồ này, bà đã trì hoãn cháu lâu như vậy, cháu mới trở về, hẳn là bận bịu rất nhiều. Tiểu Diệp tử này, cháu ở đây chắc là không thể nấu ăn được rồi, nếu không đến nhà bà ăn cơm đi?"

Diệp Yêu nhanh chóng từ chối: "Không sao đâu bà nội Hồ, bà đến nói chuyện với cháu, làm cháu quen thuộc với hoàn cảnh ở đây rồi, cháu cám ơn bà còn không kịp ấy. Nhưng tối nay cháu cũng không ăn cơm, quả thật có rất nhiều thứ cần dọn dẹp. Chờ cháu làm xong việc ở đây, mấy ngày sau cháu sẽ đến làm phiền bà rồi."

"Được rồi, được rồi, Tiểu Diệp tử đừng khách sáo. Nếu có chuyện gì cứ việc đến tìm bà." Bà nội Hồ nghĩ rằng nhà mình cũng không có gì chuẩn bị gì nên không bắt buộc cô, vui vẻ đưa đứa cháu gái nhỏ của mình đi.

Diệp Yêu dựa vào cánh cổng sắt tiễn hai người ra ngoài, nhìn bóng lưng bà nội Hồ đang dắt cháu gái đi dưới ngõ, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm sâu, nốt ruồi lệ kia dường như càng thêm sáng ngời.

Có chút hoài niệm, cũng có chút thương cảm.

Haha, Hồ Ngọc Hoa, không ngờ khi gặp lại bà ấy đến cháu gái cũng đã có rồi, cả người mềm mại hơn trước. Trước đây, ở hẻm Thanh Dương không ai dám trêu chọc bà ấy cả. Có người từng nói đùa rằng thà chọc tức con chó Đại Hoàng ở đầu hẻm còn hơn đi chọc cái người đanh đá của nhà họ Hồ kia.

Thời gian, đúng là đồ vật tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Quên đi cảm xúc khi gặp lại người cũ, Diệp Yêu quay trở lại nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc. Căn nhà này luôn được người quét dọn, bảo dưỡng nên bên trong luôn khá sạch sẽ, chỉ là lúc ấy có rất nhiều thứ để trong phòng kho rồi khóa lại, bây giờ muốn dọn hết ra ngoài cũng mất một chút thời gian.

Sau khi chọn một căn phòng quen thuộc ở tầng hai ở phía sau, bốn món trên giường đã được cô dặn dì dọn dẹp thay trước khi về Trung Quốc, nên cô chỉ việc thu dọn hành lý và quần áo mang về là được.

Mở cửa sổ ra, căn phòng này hướng ra vườn phía sau, tuy rằng có người dọn dẹp nhà cửa, nhưng cũng không đặc biệt mời người làm vườn, trong vườn có rất nhiều cỏ dại, rốt cuộc có vẻ hơi xơ xác. Chỉ có hai cây hoa mộc lan sống mấy chục năm, cứ đến mùa hoa nở là một cây trắng, một cây hồng, nở đến rực rỡ, sống động nhưng không có chút tục khí nào.

Nếu cô nhớ không lầm thì mộc phù dung bên cạnh đã có từ nhiều năm rồi, vào tháng 7, tháng 8 hàng năm, trên cây nở đầy những bông hoa dâm bụt to, buổi sáng có màu trắng, buổi tối lại chuyển sang màu đỏ thẫm, rất lộng lẫy.

Xem ra trong khoảng thời gian này, nên đem khu vườn sửa sang lại trước đã.

Đã đến giờ ăn tối, nhà bếp vẫn chưa được dọn dẹp, Diệp Yêu cũng lười làm một mình, nên cô lấy điện thoại ra gọi một phần cơm hộp. Gần đây có một nhà bán mì thịt bò được đánh giá khá cao.

Có hai loại là mì nước và mì trộn. Cô chọn mì trộn.

Lúc giao hàng đến đã bảy tám giờ tối rồi. Mở hộp ra, có khá nhiều thịt bò, được cắt thành từng lát hơi mỏng phủ lên trên lớp mì trắng.

Người dân ở Thành phố Tùy thích ăn mì, đặc biệt là vào bữa sáng và bữa tối. Tuy nhiên, người dân địa phương nói chung không gọi đó là "bún 米粉" hay "miến 粉丝", họ gọi đơn giản rõ ràng là mì 粉. Dù là luộc, chiên hay trộn đều có vô số người yêu thích.

Nhà này sử dụng loại mì tròn được sản xuất tại Thành phố Tùy, độ dai và mềm vừa phải, chắc là không phải vừa ra khỏi nồi, sau khi đun một lúc trong bát mới mang đi nên trông có hơi nhão. Thịt bò chắc cũng tự nhà nấu, chấm với tương ớt đặc chế kèm với cải bẹ Tú Xuyên muối chua và đậu que thái hạt lựu, rất thơm nhưng có hơi mặn. Nhưng có nước dùng đi kèm, hẳn nước dùng khi nấu thịt bò, nên nhạt nhưng thơm, không phải loại nước dùng thêm nước rồi tùy tiện nấu ra nên rất ngon.

Tóm lại, cũng không tệ lắm, nhưng còn lâu mới ngon, nhưng mà đã lâu không ăn hương vị quê hương, Diệp Yêu khá hài lòng. Giẫm trên mặt đất của Thành phố Tùy, ăn mì của Thành phố Tùy dường như đã nhiều năm đã không ổn định như vậy rồi.

Sau bữa tối, cô tắm rửa một cái, một đêm không mộng.

Đến khoảng 8-9 giờ sáng, vừa lúc đang ngủ say thì chuông cửa lại vang lên. Diệp Yêu vốn là muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng tiếng chuông cửa lại rất kiên trì.

Khoác lên người chiếc áo khoác mỏng, Diệp Yêu lười biếng xỏ dép, đi xuống mở cửa.

Ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai. Anh ta nở một nụ cười hiền hậu, mái tóc dài được buộc lại, trông anh ta có vẻ vô hại.

Thiếu niên cười hỏi: "Đã lâu không gặp, Diệp Dao."

Diệp Yêu nhếch lên khóe miệng, "Trọng Thanh đấy à, đúng là đã lâu không gặp, đã hơn 20 năm rồi."

* Mì thịt bò:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro