Chương 2 - Hồ Thiên Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Bánh tráng team

*Hình ảnh không liên quan đến chương, mình thấy đẹp nên bỏ vào thôi à.

Diệp Yêu nghiêng người để nghênh anh ta đi vào: "Hiện tại tôi tên là Diệp Yêu, anh đừng có gọi sai đấy."

Trọng Thanh: "Vậy cô đã sửa đổi chứng minh thư chưa?"

"Không có, tôi dùng bùa xáo trộn thôi."

"Được rồi, tôi sẽ làm một tấm thẻ chứng minh thư mới rồi gửi qua cho cô. Quên không nói với cô, bây giờ tôi vẫn là người liên lạc của Cục quản lý siêu phàm của Thành phố Tùy."

Diệp Yêu có chút kinh ngạc: "Không phải trước khi tôi ra nước ngoài, anh nói là muốn trở lại Hồ Thiên Thượng sao? Anh không có trở về à?"

Hồ Thiên Thượng là một không gian khác được một vài vị đại sư sáng lập ra từ trăm vạn năm trước khi kỷ nguyên mạt pháp đến, bên trong có tiên, yêu, người tu chân cùng các sinh vật siêu phàm sinh sống. So với linh khí mỏng manh của nhân gian, có thể nói Hồ Thiên Thượng là một thiên đường.

Trọng Thanh cười khổ: "Có trở về, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không thích ứng được, quá nhàm chán. Về sau chức vị này đổi thành mười năm chuyển đổi một lần. Mấy năm trước sau khi bế quan xong, tôi  lại ứng tuyển vào đây."

"Vậy thì tốt rồi." Diệp Yêu pha một tách trà đưa cho anh ta, "Đổi người khác giao tiếp, tôi cũng ngại phiền phức."

Trọng Thanh nhấp một ngụm trà, đánh giá người quen cũ đã vài thập niên không gặp đang ngồi đối diện với anh ta này.

Diệp Yêu, trước kia gọi là Diệp Dao, là một con dạ yêu, được sinh ra trong bóng đêm.

Giống như những yêu quái khác, dạ yêu cũng chỉ thường xuyên xuất hiện vào ban đêm, cơ bản là không có linh trí gì cả. Có linh trí giống như Diệp Yêu, còn đã hóa hình nữa, thậm chí thực lực còn không hề yếu, có thể nói là một nhân tài xuất sắc nhất trong tộc dạ yêu. Ngay cả trong Hồ Thiên Thượng tràn đầy linh khí, anh ta cũng chưa từng thấy qua. Chưa kể, Diệp Yêu dường như lại là một yêu quái sinh ra trong thế giới loài người, điều này càng hiếm hơn.

Cô ấy không có thay đổi nhiều. Vấn đề linh lực trì trệ vì bị thương trước đây cũng đã được cải thiện.

"Lần này cô trở về là muốn định cư ở đây luôn sao?" Trọng Thanh chuyển đề tài trở lại mục đích đi thăm hôm nay.

Diệp Yêu sảng khoái gật đầu, "Ít nhất tôi sẽ ở Thành phố Tùy mấy năm, cần phải làm thủ tục gì sao?"

Vài thập niên trước, cô đã làm hồ sơ thường trú tại Cục quản lý siêu phàm rồi, nên quá trình này cô cũng đã quen thuộc.

"Đương nhiên rồi, chỉ cần ký thêm hồ sơ hiệp nghị thường trú mới là được rồi."

Trọng Thanh dùng ngón tay làm phù bút và linh lực làm phương tiện để đem hiệp nghị bày ra giữa không trung, những ký tự nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Diệp Yêu ngưng thần nhìn xem, so với phần hiệp nghị mà cô ký mấy thập niên trước thì nội dung của hiệp nghị này gần gấp dôi, nội dung chung thì tương tự, nhưng quy định càng chi tiết hơn. Ví dụ, không thể giết người vô tội một cách bừa bãi, không thể vô duyên vô cớ bắt nạt người phàm, không thể tùy ý tiết lộ danh tính là yêu quái, v.v.

Đây cũng là một số quy tắc đạt được trên cơ sở 'Thỏa thuận cơ bản về trao đổi hòa bình giữa Nhân giới và Linh giới' vào năm 1968 sau nhiều năm thương lượng giữa Hồ Thiên Thượng và chính phủ loài người —

Là thành phố chính của linh giới, Hồ Thiên Thượng có khả năng quản lý và kiềm chế tất cả các sinh vật đặc biệt, chẳng hạn như ma quỷ, yêu tinh và những linh tu. Đối với những sinh vật đặc biệt sống trong thế giới con người, Hồ Thiên Thượng đã hợp tác với chính phủ loài người để thành lập Cục quản lý siêu phàm, đồng thời cử các sĩ quan liên lạc và nhân viên hành động để quản lý. Ngay cả khi Diệp Yêu được sinh ra trong thế giới loài người, cô vẫn thuộc quyền quản lý của Hồ Thiên Thượng.

Mà Trọng Thanh chính là sĩ quan liên lạc do Hồ Thiên Thượng cử đến Thành phố Tùy.

Nhìn thoáng qua, phát hiện không có vấn đề gì, Diệp Yêu đem linh lực kết thành hình trăng lưỡi liềm trên hiệp nghị. Đây là dấu ấn của cô. Cho dù có người có thể phỏng chế ra giống như thế, thì cũng không thể phỏng ra tất cả được, không, mỗi con yêu có một dấu ấn linh lực hoàn toàn khác nhau, giống như DNA của con người vậy.

Sau khi mặt trăng rằm hình thành, hiệp ước lơ lửng giữa không trung biến thành một điểm sáng, rồi biến mất giữa không trung.

"Được rồi." Trọng Thanh gật đầu, "Nó sẽ được lưu trong phòng hồ sơ của Hồ Thiên Thượng." Nói xong, anh ta rất có trách nhiệm mà ném cho cô một tập sách:

"Nhân tiện, đây là 'Sổ tay kiến thức về sinh vật đặc biệt' do Hồ Thiên Thượng biên soạn để chúng ta sống trong thế giới loài người. Cô cũng có thể đọc thử. Rốt cuộc thì cô đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, có thể cũng không hiểu tình hình trong nước hiện tại cho lắm."

Diệp Yêu lật lật vài trang, không nhịn được cười.

Đây có lẽ là sách hướng dẫn cuộc sống dành cho những sinh vật đặc biệt mới làm quen với thế giới loài người. Bên trong sách giới thiệu chi tiết cách sinh tồn trong thế giới loài người như thế nào, bao gồm nhưng chỉ không giới hạn ở việc sử dụng một số thiết bị điện cơ bản, sử dụng điện thoại thông minh, sử dụng một số ứng dụng cơ bản, rồi học lái xe ô tô ở đâu, v.v. Cuối cùng còn không quên in một câu ——

"Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, bạn có thể liên hệ với sĩ quan liên lạc của Cục quản lý siêu phàm Thành phố."

Cô không khỏi thương cảm: "Bây giờ các anh còn phải lo chuyện này nữa à?"

Trước đây, Cục quản lý siêu phàm chỉ xử lý các sự kiện liên quan đến tội phạm bạo lực mà thôi.

Trọng Thanh sờ sờ mũi: "Cô không biết đó chứ, nhân gian bây giờ phát triển nhanh chóng lắm, lúc trước không có ai tới, vậy mà hiện tại có rất nhiều tiểu yêu và tu linh giả tới sống ở nhân gian, còn là một đám cái gì cũng không hiểu nữa chứ. Bọn nhỏ thì giống như vừa mới tốt nghiệp mẫu giáo, còn người già thì giống như đồ cổ vừa mới được đào ra khỏi mộ cổ vậy. Hiện tại chúng tôi vội muốn chớt luôn, đang xin cấp trên phái người qua phụ giúp đây này."

Bây giờ anh ta cảm thấy như mình là một bảo mẫu vậy.

Diệp Yêu cười đến mức đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nốt ruồi lệ càng nhìn thêm càng mị hoặc động lòng người.

Sau khi hàn huyên vài câu, cô bắt đầu không thương tiếc chút nào mà đuổi người.

Trọng Thanh lên án cô: "Chúng ta đã hơn 20 năm không gặp rồi, vậy mà cô còn không giữ tôi lại ăn cơm à?"

Nếu không phải anh ta nhớ thương tài nấu nướng của cô, sáng sớm như vậy tới nhà, không ăn no căng thì làm gì?

Diệp Yêu: "Phòng bếp còn chưa có chuẩn bị xong nữa, để lần sau đi."

Trước khi Trọng Thanh đi, cả hai đã trao đổi WeChat. Mặc dù họ cũng có thể liên lạc thông qua linh phù và bùa phép, nhưng phần mềm nhắn tin tức thời do con người phát minh này tiện lợi biết bao, không cần lãng phí linh lực, lại chỉ cần trả một ít tiền điện thoại, chẳng lẽ không phải càng ngon hơn sao?

Diệp Yêu ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao ngày càng có nhiều sinh vật đến thế giới loài người.

Sau khi khách ra về, cô tiếp tục dọn dẹp Diệp trạch.

Diệp trạch là ngôi nhà tổ tiên của nhà họ Diệp, lúc ấy khi xây dựng đã mất rất nhiều công sức. Trong tòa nhà hình chữ L hai tầng, có bảy phòng ngủ, chưa kể phòng khách, phòng ăn và phòng tiếp khách linh tinh. Ngoài ra còn có một khu vườn sau nhà, thời điểm đó nơi này được coi là một biệt thự cao cấp ở Thành phố Tùy, ở tỉnh thành cũng có chút danh tiếng.

Mặc dù có người đến dọn dẹp nhưng vài chục năm đã không có người ở, tường và gạch lát nền đều bị hư hại, nếu người bình thường muốn sửa chữa thì cũng phải mất ít nhất là một hai năm, còn phải tìm kiến trúc sư và thợ thi công lành nghề nữa. Nhưng đối với Diệp Yêu mà nói, độ khó giảm hẳn.

Cỏ dại mọc hoang trong vườn có thể được loại bỏ bằng phép thuật. Sau đó, cô lại đến chợ hoa cỏ để mua hoa và cây giống mới, chôn ở bộ rễ một tờ Linh Thực phù mà lúc ấy cô mua ở chợ Hồ Thiên Thượng, chắc chắn trong thời gian ngắn thì khu vườn sẽ khôi phục nguyên trạng. Những bức tường và gạch lát nền bị hư hại cũng có thể được giải quyết nhanh chóng bằng cách sử dụng một lá Kim Thiện phù của môn phái luyện khí, nhưng cảm giác như giết một con gà mà dùng dao mổ trâu vậy, rất lãng phí. Cho nên, một số đồ đạc có giá trị bị hư hỏng, Diệp Yêu đều thành thật mời thợ mộc đến sửa chữa, nếu rẻ không có giá trị thì trực tiếp tìm người đưa đến trạm thu phế liệu rồi mua một cái mới.

Sau một tháng, Diệp trạch đã được dọn dẹp sạch sẽ sáng sủa, cũng thay đổi rất nhiều, một số đồ đạc bằng gỗ ngồi cộm người cũng đã được thay bằng đồ mới hiện đại, Diệp Yêu cố gắng làm cho Diệp trạch càng thêm thoải mái.

Không có biện pháp nào, ai bảo cô là người (yêu) theo chủ nghĩa hưởng thụ chứ?

Nhưng rồi vấn đề nảy sinh.

Đêm đó, Diệp Yêu nhìn thấy tin nhắn nhắc số dư ngân hàng trống không mà ngây ngốc một hồi.

Cô dứt khoát gửi cho Trọng Thanh một tin nhắn WeChat: "Ngày mai anh đến đây ăn cơm nhé."

Ngày hôm sau, khi Trọng Thanh đến, Diệp Yêu đang bận rộn trong phòng bếp, một mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí.

"Mới có hơn một tháng thôi, nhưng ngôi nhà này đã hoàn toàn khác, dọn dẹp không tồi nha."

Trọng Thanh đi quanh Diệp trạch một vòng, tấm tắc khen ngợi.

Khoảng sân nhỏ trước cửa Diệp trạch đã được sửa sang hoàn chỉnh, mặt đường lát gạch đá xanh trông sạch sẽ và thoáng mát. Diệp Yêu cũng đã dời một vài bụi hoa cẩm tú cầu đến bên cạnh bụi tre trong góc, bây giờ là thời gian để lá vươn dài. Khi bước vào nhà, tất cả cửa sổ, kính và rèm cửa đều được thay mới, giường gỗ ban đầu được kê thêm đệm và gối dựa êm ái, một số ghế tre và ghế gỗ đơn giản được thay thế bằng ghế sofa vải. Lúc chạng vạng, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng ấm áp và thoáng mát.

Từ ô cửa kính phía bên kia của phòng khách, có một hành lang hướng ra sân vườn sau nhà, trên hành lang có ghế bập bênh và bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có bày đồ ăn vặt và kẹo, trên ghế bập bênh còn có vài quyển sách nữa. Đây hẳn là nơi mà mỗi ngày Diệp Yêu trộm dành ra nửa ngày rảnh rỗi. Mấy ngày nay, Trọng Thanh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán với một nhóm tiểu yêu mới đến thế giới loài người, nên nhìn thấy như vậy rất chi là ghen ghét, không chút khách khí nào mà chiếm cứ ghế bập bênh.

"Cô vậy là lại dùng Kim Thiện phù để sửa chữa mặt đất và gạch trên tường!"

Diệp Yêu ở phòng bếp nghe thấy Trọng Thanh đang kinh ngạc không thôi, thì thuận miệng đáp: "Rất hữu dụng mà, nếu không bây giờ nơi này vẫn còn rách nát như cũ ấy chứ."

Mua đồ là để dùng mà, không phải sao?

Trọng Thanh: Cái đứa phá sản này! Chỉ là anh ta đến để cọ cơm nên cũng không dám nói ra những lời này.

"Hôm nay chúng ta ăn gì thế?"

Diệp Yêu bưng một ấm trà lên, cười nói: "Ăn măng, bây giờ là mùa ăn măng tốt nhất."

Xung quanh Thành phố Tùy có nhiều đồi núi, tre trúc khắp nơi, nên tự nhiên cũng có rất nhiều măng.

Diệp Sĩ Lý, cha nuôi của Diệp Yêu, và cũng là một đầu bếp nổi tiếng thời Dân Quốc, đã từng nhận xét: nguyên liệu nấu ăn bản địa ở Thành phố Tùy, được trồng trong đất, có thể có chất lượng từ trung bình đến cao, nhưng chỉ có măng ở Thành phố Tùy, mới có thể được xưng là xuất sắc nhất cả nước, có thể cạnh tranh với măng của núi Thiên Mục.

Tháng 3, 4 vừa lúc là mùa măng mùa xuân được đưa ra thị trường. Những cây măng nhỏ mọc ra từ rừng trúc, còn chưa kịp trưởng thành đã bị đào ra, sau khi bỏ đi phần giữa và phần dưới, chỉ còn lại phần đầu của măng đủ mềm, có thể dùng móng tay cắt đứt, mới là bộ phận tinh hoa nhất của măng.

Cô chọn cơm om với cải mùa đông, măng mùa xuân và chân giò hun khói thái hạt lựu.

Loại măng dùng làm món này khác với loại măng mùa xuân to thông thường, chỉ có từ tháng 4 đến tháng 5 hàng năm, loại măng dày bằng ngón tay, dài bằng cánh tay, mềm mà giòn. Có nơi gọi là măng roi, người dân địa phương rất tùy ý gọi là măng nhỏ.

Cắt nhỏ măng và chân giò hun khói Kim Hoa thành hạt lựu, cho vào nồi xào cùng với cải mùa đông, thêm một chút nước dùng. Đợi khi canh rút bớt còn vừa vừa, thì cho vào nồi nấu cùng với cơm.

Đây là món ăn mà mỗi năm khi đến mùa măng mùa xuân, Diệp Sĩ Lý sẽ tự tay nấu khi ông ấy vẫn còn. Bây giờ, Diệp Yêu cũng vẫn giữ thói quen này.

Khác với cơm chưng thịt, cơm om không cần phải đợi hình thành cơm cháy mới mở nắp, lại thừa dịp khi còn nóng lại xối một ít xì dầu, khuấy đều, từng miếng cơm thấm đều mùi thơm của măng và chân giò hun khói thái hạt lựu, lại có mùi thơm thanh đạm đặc trưng của mùa xuân.

Theo sương mù trắng xóa tràn ngập, hương thơm dần dần bay vào không khí.

Trọng Thanh ở trong hành lang nhăn lại cái mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro