Chương 3 - Cơm om

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 - Cơm om với cải mùa đông, măng mùa xuân và chân giò hun khói thái hạt lựu
*Tên chương dài như thế này nè mn. Nhưng do wattpad không được đăng dài nên mình rút gọn lại đấy.

Edit by Bánh tráng team

Mời người ta ăn tối nên đương nhiên không chỉ có một món ăn.

Ngoài cơm om với cải mùa đông, măng mùa xuân và chân giò hun khói thái hạt lựu, Diệp Yêu còn chuẩn bị thịt nướng với chao và măng xuân, một món tủy gà nấu măng và một món canh suông.

Vào mùa ăn măng, tự nhiên phải ăn măng cho thật tốt.

Cô xới đầy một bát cơm om rồi đưa một đôi đũa cho Trọng Thanh.

Những người tu luyện và yêu quái ở Hồ Thiên Thượng đại khái chia làm hai loại. Một là những người không dính khói lửa nhân gian, đã Tích Cốc; hai là tham luyến pháo hoa nhân gian, cho dù họ đã tiến vào thời kỳ Tích Cốc, nhưng họ sẽ thường thường phóng túng bản thân để thưởng thức mỹ thực. Mà Trọng Thanh là thuộc về người sau. Anh ta đã sớm không cần dựa vào thức ăn để duy trì sinh mệnh, nhưng khi còn ở Hồ Thiên Thượng sẽ thường xuyên làm lễ tế (?), chưa kể sau khi đến nhân gian còn có rất nhiều món ngon, đây quả thực là cách hai chữ Tích Cốc xa quá xa.

(?) mình không hiểu chỗ này lắm. Chắc ý là ông này lúc ở Hồ Thiên Thượng đã thích ăn thì khi xuống nhân gian là trúng ổ của ổng rồi.

Khi Diệp Yêu còn là Diệp Dao, nhà hàng tư gia do cô mở rất nổi tiếng ở Thành phố Tùy thậm chí là toàn tỉnh, Trọng Thanh đã thường xuyên đến cọ cơm. Sau khi Diệp Yêu ra nước ngoài, thỉnh thoảng anh ta vẫn nhớ đến nó.

Bữa tiệc măng mùa xuân trước mặt này ——

Cơm om, cơm trong bát vung lên như ngọn núi nhỏ, có màu dầu trong vắt sau khi thấm đầy nước canh, ăn một miếng thì thấy vị non mềm của măng thái hạt lựu và mùi thơm tươi mới của chân giò hun khói thái hạt lựu thấm vào miệng, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận được vị giòn giòn của cải mùa đông.

Ngon quá!

Sau đó lại gắp một phần thịt nướng với chao và măng mùa xuân. Diệp Yêu chọn phần thịt ba chỉ nửa thịt, nửa mở, dùng đũa kẹp lấy sẽ run run rẩy rẩy, phần mỡ trông như nửa trong mờ như keo vậy. Cho vào miệng nhấm nháp, vừa vào là tan. Diệp Yêu còn cho thêm chao vào, làm cho món ăn thêm đậm đà và thơm ngon hơn.

Món ăn này sử dụng măng mùa xuân bình thường nhưng cũng chỉ sử dụng phần đầu của măng, màu dầu sáng ngời, trong mềm có giòn và hoàn toàn không có cảm giác xơ như những loại măng khác.

Hai mắt Trọng Thanh sáng lên, ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể dừng lại được. Anh ta cảm thấy mình có thể ăn sạch sẽ hết cả nồi món thịt nướng với chao và măng mùa xuân, cơm om này.

"Lại ăn thử món tủy gà nấu măng này đi, đây là món sở trường năm đó của cha tôi đấy." Diệp Yêu lại giới thiệu cho anh ta một món ăn khác, trong mắt mang theo chút hoài niệm: "Năm đó có một vị khách mời ông ấy đến làm bữa tiệc tư gia, vừa lúc vị khách đó là fan trung thành của Hồng Lâu Mộng, làm thế nào cũng phải nhờ cha tôi phục chế món tủy gà nấu măng như trong Hồng Lâu Mộng vậy. Cha tôi đã thử rất nhiều lần mới có thể làm ra được hương vị này, và sau đó, nó đã trở thành món ăn chiêu bài ở Trân Ngọc Lâu của nhà họ Diệp."

Tủy gà nấu măng, bổ măng mùa xuân ra, bỏ đi phần ruột, sau hầm với xương gà và sò biển thành canh loãng ngon miệng. Sau đó lại cho thịt đùi gà và tủy gà vào khuấy đều, nhồi vào trong măng, rồi tiếp tục đun từ từ trên lửa nhỏ. Sau khi ra nồi, lại tưới lên một tầng nước dùng lên trên mặt.

Nghe cách làm thì có vẻ không quá phức tạp, nhưng thực tế mấu chốt nằm ở nồi nước kia. Dùng xương gà không có thịt và sò biển nấu trong ít nhất ba bốn giờ, giữa giai đoạn còn phải thêm nước ba bốn lần.

"Đây là canh suông tủy gà nấu măng."

Diệp Yêu múc cho anh ta một bát nhỏ.

Chiếc bát sứ nhỏ có màu xanh lam, nước canh trong suốt như nước chuyển động ở trong, có vẻ đặc biệt động lòng người. Mà nói cũng lạ, món canh này trông giống như nước sôi để nguội vậy, không có chút dầu nào, nhưng khi cho một thìa nhỏ vào miệng, bát canh này như được mở ra phong ấn vậy, mang theo hương vị thanh đạm như có như không xông vào mũi.

Vừa vào miệng, mắt Trọng Thanh mở to mắt ra.

Diệp Yêu cười đầy ẩn ý, "Uống trước đi rồi lại nói."

Không đợi cô nói, Trọng Thanh đã từng thìa từng thìa một, nếu không phải bận tâm đến mình là con cháu được nuôi dạy tốt của môn phải lớn, thì anh ta đã sớm muốn cầm bát lên uống một hơi cạn sạch rồi.

Đến khi đặt bát xuống, anh ta vẫn chưa đã thèm như cũ. Tất nhiên, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại.

"Nước này là?" Trọng Thanh ngập ngừng hỏi.

Lúc đầu, khi ăn cơm om và món ăn không rõ ràng lắm, nhưng sau khi uống bát canh này, cảm giác khác lạ lại đột nhiên nhảy ra.

Diệp Yêu biết anh ta muốn nói gì, lắc đầu, "Không phải, đây không phải là nước của Hồ Thiên Thượng."

Trọng Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.

Diệp Yêu ranh mãnh chỉ vào cái giếng ở sân sau, "Tôi chỉ đặt một viên Linh Thủy Châu vào trong nước giếng mà thôi."

Hai người đi đến sân sau, nước giếng sâu thẳm, nhưng lại không ngăn được ánh mắt của Trọng Thanh. Anh ta nhìn thấy một viên ngọc châu nằm lặng lẽ dưới đáy giếng, xung quanh tỏa ra ánh sáng mát lạnh.

"Đây là pháp khí sao?" Anh ta hơi kinh ngạc.

Diệp Yêu không để bụng mà gật đầu, "Mấy năm trước tôi có đến Hồ Thiên Thượng một chuyến, ngẫu nhiên mà có được viên Linh Thủy Châu này, liền giao cho luyện khí sư giúp tôi luyện thành pháp khí, không nghĩ đến là sau này lại thật sự hữu dụng."

Bây giờ ngay cả Trọng Thanh cũng có chút không bình tĩnh nữa: "Cô dùng Linh Thủy Châu luyện thành pháp khí để tinh lọc chất lượng nước giếng ở nhà thôi à?"

Phải biết rằng mặc dù pháp khí không bằng Bảo Khí và Linh Khí, nhưng chúng lại có thể phát huy tác dụng không nhỏ trong tu luyện và đấu pháp. Có không ít tán tu vì pháp khí mà mạo hiểm sinh mệnh mà ra vào bí cảnh để tìm chúng đấy.

Diệp Yêu nhún vai, "Đó gọi là tận dụng tối đa mọi thứ, tôi cũng chỉ hứng thú với những thứ này mà thôi."

Tu luyện cái gì, đại đạo cái gì, đối với cô mà nói đều là không có căn cứ gì cả.

"Thảo nào mà tôi cảm thấy kỹ năng nấu nướng của cô so với trước kia càng tiến bộ hơn." Trọng Thanh cảm thán, dùng nước được tinh lọc bởi Linh Thủy Châu để nấu ăn, không ăn ngon mới lạ ấy.

Nước này tuy không giống như hồ nước trung tâm của Hồ Thiên Thượng, chứa đầy linh lực, có lợi cho tu luyện, nhưng cũng không phải nước ở nhân gian có thể so sánh được. Người bình thường có thể không nếm ra được sự huyền diệu trong đó, chỉ cảm thấy món ăn nấu với nó càng ngon hơn, nhưng anh ta lại biết nếu uống càng nhiều, càng không dám nói có thể khỏi bệnh tật, nhưng lại có thể tăng cường thể chất.

"Không phải, đây chỉ là một trong số đó mà thôi." Diệp Yêu vươn ngón tay đến trước mặt anh ta lắc lắc, giọng điệu tự tin: "Kỹ năng nấu nướng của tôi quả thực có tiến bộ, hơn hai mươi năm nay tôi vẫn không có ngủ say. Hơn nữa, tôi là con gái của nhà họ Diệp đấy."

Vì lúc còn nhỏ, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện đã đi theo cha nuôi Diệp Sĩ Lý vào bếp rồi sau đó vào tửu lầu, có thể nói kỹ năng nấu nướng của cô là do cha nuôi Diệp Sĩ Lý cầm tay dạy.

Trọng Thanh duỗi ngón tay cái ra, OK, cô lợi hại!

Trở lại phòng ăn, gió cuốn mây tan, đồ ăn trong đĩa trên bàn gần như hết sạch. Anh ta tê liệt ngồi tại chỗ, hoàn toàn không có hình tượng gì cả.

"Cô nói thử xem, lần này tìm tôi có chuyện gì vậy?" Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, mỗi lần Diệp Yêu chủ động mời anh ta ăn cơm, nhất định là muốn hỏi anh gì đó, nhưng cố tình là lần nào anh cũng tung ta tung tăng đến đây.

Diệp Yêu kéo ghế ngồi lại gần một chút, cho anh ta xem số dư trong tin nhắn đưa cho anh ta nhìn —— còn lại 990 tệ, thậm chí còn không đến một nghìn nữa.

Trọng Thanh: "Vay tiền sao?"

Cô nheo mắt nhìn anh ta một cái: "Anh có tiền không?"

Trọng Thanh đau lòng lắc đầu: "Không có."

Thân là một tu luyện giả, đây là sự thật rất đáng buồn. Linh dược, linh đan còn có pháp khí dùng để tu luyện, có cái nào không cần tiền chứ? Ngay cả khi anh ta xuất thân từ một môn phái lớn, anh ta cũng thường xuyên bị cháy túi chỉ sau một cái nháy mắt mà thôi. Hơn nữa gần đây, anh ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một mô hình mới, nghèo, không có tiền.

Ngược lại là Diệp Yêu, trong trăm năm qua, trước nay chưa từng thực sự nếm trải mùi vị nghèo khó bao giờ.

Cô được nhà họ Diệp thu nhận từ khi còn chưa biết gì, nhà họ Diệp tuy không thể so với những người giàu có hàng đầu thời Dân Quốc nhưng lại sở hữu rất nhiều tửu lầu trong tỉnh, có thể gọi là gia tộc nổi tiếng ở Thành phố Tùy, có thể nói là lớn lên trong cẩm y ngọc thực. Sau đó, nhà họ Diệp không còn, đến khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ say thì đã là thập niên 80 rồi. Mặc dù thiếu thốn vật chất, nhưng dựa theo trí nhớ mà lấy được vàng thỏi do nhà họ Diệp để lại, nên cũng không quá nghèo. Sau đó, cô lại tự mở nhà hàng tư gia, nên càng kiếm được đầy bồn đầy chén.

Bản chất của dạ yêu là tự do, chung quy thì yêu quái cũng không phải người thường, chỉ cần có đầu óc linh hoạt và quen thuộc với xã hội loài người, thì sẽ có rất nhiều con đường để kiếm tiền, điều này càng khuyến khích hành vi tùy ý của cô về mặt tiền bạc.

Sau này, khi ra nước ngoài, nếu cô muốn mở nhà hàng tư gia, thì sẽ mở một thời gian, lười biếng thì đóng cửa hàng, đi loanh quanh tìm kiếm mỹ thực, hoặc là tìm chỗ thật tốt để ngủ vài năm tĩnh dưỡng thân thể, để lại một đám thực khách vỗ ngực dậm chân. Khi nhìn thấy thứ mình thích thì mua ngay, ăn ngon uống tốt, vui chơi vui vẻ. Lúc tâm trạng tốt, thì sẽ quyên góp một khoản tiền cho tổ chức từ thiện, cuộc sống hàng ngày trôi qua vô cùng thư thái và thoải mái.

Cho nên, trước nay cô chưa bao giờ tiết kiệm tiền được cả. Chỉ là không ngờ rằng mới về nước một tháng, mà đã bỗng chốc trở thành một người nghèo không có lấy một nghìn trong thẻ.

Sớm biết như thế cô sẽ không mua chiếc túi xách kia và chiếc lắc tay kim cương khi ở sân bay đâu, sáu con số đó.

Nhưng mà, chiếc lắc tay đó đẹp như vậy, làm sao cô có thể kìm lòng được đây?

"Vậy thì cô muốn làm gì thế?" Trọng Thanh hỏi.

Diệp Yêu nhếch lên khóe miệng, thông báo đáp án: "Tôi muốn mở một gian hàng vỉa hè!"

Mấy ngày nay cô hay đi dạo khắp Thành phố Tùy xem xem có nhà hàng nào mới mở và có đồ ăn vặt mới hay không, tìm khắp một vòng, thì cô lại phát hiện bờ sông của quảng trường Tân Hà của Thành phố Tùy đặc biệt thú vị. Ở đó có một khu chợ đêm nhỏ, vừa đến buổi tối là rực rỡ ánh đèn, người qua lại tấp nập, rộn ràng nhốn nháo. Hai bên chợ đêm có bày hai hàng dài các sạp nhỏ bán các loại đồ ăn vặt; còn có những quán ăn khuya, kê bàn bày ghế ở ven đường, có thể náo nhiệt đến tận 3,4 giờ sáng.

Vào thập niên 80-90, khi cô còn ở trong nước, buổi tối mọi người đều đóng cửa ở nhà ngủ cả. Mà mấy năm ở Châu Âu, người vốn dĩ đã ít rồi, mà ở nông thôn còn yên tĩnh như nước nữa. Mặc dù nhà hàng của cô là tại nhà, mà cũng chỉ mở vào buổi tối, nhưng muộn nhất là 10 giờ rưỡi sẽ đóng cửa. Ở đâu mà cô thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy chứ?

Đây quả thật là nghề nghiệp vì dạ yêu mà sinh ra mà!

Hơn nữa, vừa vặn là cô thích náo nhiệt nữa! Mấy năm nay cô ở nước ngoài đã chán muốn chớt rồi, làm sao có náo nhiệt như vậy mà không tham gia được chứ?

Trọng Thanh ngạc nhiên hỏi: "Sao cô không mở nhà hàng tư gia như trước nữa?"

Một quán ăn khuya hoàn toàn không hợp với tài nấu nướng của cô.

"Thứ nhất, tiền vốn không đủ." Diệp Yêu tiếp tục lắc lư số dư tài khoản trong tin nhắn trước mặt anh ta, "Thứ hai, tôi mở nhà hàng tư gia cũng chán rồi, nên muốn đổi khẩu vị một chút."

Thật ra quán ăn khuya cũng rất tốt đấy chứ, người đến người đi, rộn ràng tấp nập. Đối với dạ yêu luôn nhàm chán vừa mới ngủ say mấy năm mà nói, thì còn gì tuyệt vời và thú vị hơn thế nữa chứ?

Trọng Thanh: "... Được rồi."

Diệp Yêu trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Lần trước tôi thấy trong quyển sách mà anh đưa cho tôi có ghi mà, bây giờ không phải là vừa lúc phát triển kinh tế hàng vỉa hè sao? Cục quản lý siêu cấp cũng đang hỗ trợ những sinh vật đặc biệt bắt đầu gây dụng sự nghiệp riêng còn gì, còn có một loạt các chính sách phúc lợi nữa. Anh giúp tôi xin giấy phép kinh doanh gian hàng đi."

Mặc dù bây giờ chỉ cần đẩy một chiếc xe nhỏ là có thể ra ngoài bày quầy hàng, sẽ không có ai đuổi đi, nhưng dựa vào kinh nghiệm trong giới bao năm qua của Diệp Yêu, cô cảm thấy tốt hơn hết là nên có giấy phép buôn bán, cũng đỡ gặp rắc rối sau này.

"Đường Tân Hà kia sao?" Chợ đêm ở khu đó rất nổi tiếng, khi rảnh rỗi Trọng Thanh cũng thường đến đó, "Tôi có thể hỏi giúp cô một chút, nhưng bên kia có chỗ hay không thì tôi không chắc đâu đấy."

"Không cần đâu, tôi thấy chỗ ngoặt ở đầu hẻm Thanh Dương cũng khá tốt." Diệp Yêu phủ quyết: "Đường Tân Hà rất xa, tôi lười đi đến đó lắm."

Vừa lúc ở chỗ ngoặt kia có một chỗ đất trống, trước kia cũng từng rất náo nhiệt, ở con đường gần đó có đầy những quán ăn. Nhưng mà, bây giờ khi khu kinh doanh đang dần chuyển sang khu mới và đường Tân Hà, việc kinh doanh ở đây ngày càng lạnh lẽo, rất nhiều cửa hàng đã treo biển chuyển nhượng cửa hàng, chỉ còn lại một nhà chật vật chống đỡ mà thôi.

Chủ yếu là Diệp Yêu nhìn trúng mảnh đất kia cũng khá lớn, lại cách khu dân cư một khoảng, cho nên không cần lo lắng quấy rầy cư dân, hơn nữa lại còn gần! Đây là điều quan trọng nhất.

"Nhưng bên đây lại không có lượng khách gì nhiều cả."

Trọng Thanh đang lo lắng về vị trí mà cô chọn, nhưng lại thấy cô không để ý chút nào vẫy tay: "Không quan trọng, chờ khi quán ăn khuya của tôi mở thì sẽ có người thôi."

Cô ở đâu, thực khách sẽ ở đó. Đối với Diệp Yêu mà nói, đây là sự thật của thế giới.

Nếu cô đã nói như vậy rồi, thì Trọng Thanh cũng chỉ có thể đồng ý.

Ba ngày sau, chỗ ngoặt ở đầu hẻm Thanh Dương vốn quạnh quẽ đến có thể giăng lưới bắt chim kia có một thêm quán ăn khuya đơn giản nhưng lại thoải mái, mới mẻ được mở ra.

* Cơm om với cải mùa đông, măng mùa xuân và chân giò hun khói thái hạt lựu:

* Thịt nướng với chao và măng xuân:

* Tủy gà nấu măng:

* Canh suông:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro