Chương 1: Dùng gối đầu tự an ủi bị ca ca phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Trường An là một người song tính, cậu thích người ngồi cùng bàn của mình, cũng chính là đại biểu toán học của bọn họ —— Khổng Duy Trạch

Khổng Duy Trạch thật sự rất tốt, Lạc Trường An là một người học toán rất tệ, Khổng Duy Trạch bình thường sẽ mang bài tập của mình cho Lạc Trường An chép, còn nghiêm túc nói với Lạc Trường An như vậy là không tốt, phải tự học, bằng không khi thi đại học sẽ không làm được bài.

Lạc Trường An luôn nói chỉ chép một lần nữa thôi nhưng mỗi lần Khổng Duy Trạch đều luôn cho cậu chép, ô ô, thật tốt quá đi.

Cậu chính là toán học quá kém thì biết làm sao!

Nghĩ tới chuyện mỗi ngày đều phải nhìn thấy mấy cái công thức toán học, cậu liền hoa mắt buồn ngủ chết đi được.

Không có biện pháp, cậu bị toán học hạ knock out.

Lạc Trường An không dám thổ lộ với Khổng Duy Trạch, bởi vì cậu biết Khổng Duy Trạch là học sinh tốt, sau này còn muốn thi đại học, cậu không thể trì hoãn Khổng Duy Trạch học tập, cậu phải đợi sau khi thi đại học mới thổ lộ với Khổng Duy Trạch.

Cậu khẳng định không vào được đại học Khổng Duy Trạch muốn nhưng đến thành phố nơi Khổng Duy Trạch học đại học thì vẫn rất nắm chắc.

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, Lạc Trường An đều sẽ nghĩ đến Khổng Duy Trạch, nghĩ đến tay Khổng Duy Trạch cầm bút, khớp xương rõ ràng, nếu nó có thể sờ ngực, sờ âm hộ cậu thì tốt rồi.

Làm mộng xuân cũng sẽ mơ thấy Khổng Duy Trạch, mơ thấy bị Khổng Duy Trạch ôm lên bàn học thao âm hộ, bị nội bắn, bụng cũng bị thao lớn.

Lạc Trường An tỉnh lại, thực sự hư không, thật sự rất thích Khổng Duy Trạch, lớn lên đẹp trai, còn biết ôn nhu săn sóc, thường xuyên làm đồ cho cậu ăn, răng đều sắp hỏng rồi.

Cũng muốn bị y thao hỏng...

Hôm nay buổi tối càng kỳ quái hơn, Lạc Trường An mơ thấy cậu cùng Khổng Duy Trạch kết hôn, cậu mặc váy cưới trắng tinh, tay cầm hoa tươi, bị Khổng Duy Trạch hôn môi, sau đó còn ăn mặc váy cưới bị Khổng Duy Trạch ấn ở trên giường thao âm hộ.

Lúc này Lạc Trường An tỉnh lại, cậu cảm giác được âm hộ của mình cao trào, thật thoải mái, nằm mơ mà cao trào, còn chảy ra dâm thủy.

Cậu hổ thẹn không thôi nhưng lại đặc biệt cao hứng.

Nộn âm hộ thật hư không, cậu duỗi tay sờ soạng âm đế một chút, lại cao trào một lần nữa, chảy rất nhiều nước.

Cậu không tiếng động thở dốc, thật muốn bị Khổng Duy Trạch thao âm hộ.

Lạc Trường An nhìn về phía gối đầu, cuối cùng vẫn chịu không được cởi áo sơ mi cùng quần lót, ngực cậu phát dục không tệ lắm, lớn bằng quả đào, đầu vú còn là màu hồng phấn, tựa như quả dâu tây nhỏ.

Hạ thể cũng rất xinh đẹp, tiểu dương vật vừa trắng vừa nộn, cũng màu hồng nhạt, rất thanh tú, phía dưới dương vật không có tinh hoàn mà là một đóa hoa nhỏ, vừa nộn vừa yếu ớt, nhút nhát sợ sệt tránh phía dưới tiểu dương vật, không dám lộ ra.

Lạc Trường An đem gối trở thành Khổng Duy Trạch, đặt ở giữa hai chân, đỉnh ngay miệng âm hộ, cưỡi lên.

Âm đế bị cọ tới, loại cảm giác tê tê dại dại khiến Lạc Trường An trầm luân.

"Ha a! Thật thoải mái."

Cậu vẻ mặt si ngốc bắt lấy gối, dùng gối thao âm hộ mình thật mạnh.

"Khổng Duy Trạch, ô ô, tớ sướng, bị dương vật lớn của thao sướng, ông xã. Ha a...... Muốn bị cậu thao chết."

—— kẽo kẹt

Cửa bị người đẩy ra.

Lạc Trường An cùng người ở cửa đối diện, tức khắc bị dọa choáng váng.

Tạ Văn Trình sao không gõ cửa đã mở ra? Hơn nữa Tạ Văn Trình mấy ngày nay không phải đi nước ngoài công tác sao? Sao về sớm vậy?

Nếu Tạ Văn Trình ở nhà, cậu sẽ không dám kêu lớn tiếng như thế!

Tạ Văn Trình sau khi tiến vào cửa thì ung dung bước về phía Lạc Trường An, "An An đang làm gì vậy?"

Lạc Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần, cậu cảm thấy thẹn muốn tránh vào trong chăn lại bị Tạ Văn Trình túm chặt cánh tay, căn bản trốn không được.

"Hỏi em đấy? An An, em đang làm gì vậy?"

Tạ Văn Trình nói chuyện thanh âm rất bình tĩnh, nhưng Lạc Trường An biết, Tạ Văn Trình tức giận.

"Em...... em không biết." Lạc Trường An đỏ mắt, ô ô khóc.

"Không biết?" Tạ Văn Trình xoa đầu Lạc Trường An, "Nhưng ca ca sao lại thấy em đang nhớ đến tên đàn ông hoang dã nào đó, còn dùng gối tự an ủi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro