Chương 12:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Duy và Cố Nguyệt Sơn đã mất vài ngày để xác định từng nội dung của thỏa thuận hôn nhân, nhưng nội dung của thỏa thuận có thể được thực hiện một cách công bằng và có hiệu lực pháp lý về cơ bản là liên quan đến tài sản. Đối với những nội dung khác không thể thực hiện hợp pháp và công bằng, họ cũng ký vào bản thỏa thuận một cách riêng tư, dựa vào sự tự giác của bản thân để chấp hành.

Họ thống nhất sẽ duy trì cuộc hôn nhân ít nhất 5 năm, nếu sau 5 năm thực sự không thể tồn tại thì sẽ bàn đến chuyện ly hôn. Dịch Duy  cũng chỉ ra rằng nếu họ ly hôn, kể cả khi tái hôn, họ cũng không thể sinh con thứ hai cho đến khi đứa trẻ được mười tuổi và họ không thể che giấu sự thật rằng họ đã kết hôn với nửa kia. Về phương pháp giáo dục con cái, trách nhiệm tương ứng của chúng, v.v., hầu như tất cả các yêu cầu của Dịch Duy  đều liên quan đến trẻ em.

  Sau khi ký thỏa thuận tiền hôn nhân và kiểm tra tiền hôn nhân, họ trực tiếp đến đăng ký và lấy giấy chứng nhận, trở thành vợ chồng hợp pháp.

  Dịch Duy ngồi trên giường cạnh cửa sổ, dựa vào cửa sổ, uống sữa và nhìn cảnh đêm bên ngoài, bên ngoài cửa sổ là một hồ sen, trong nước có ánh đèn và làn khói mỏng, một cơn gió nhẹ thổi vào, chính là khá thoải mái.

  Bởi vì cậu cùng Cố Nguyệt Sơn thỏa thuận không tiết lộ bọn họ kết hôn sự thật, ít nhất cho đến khi hài tử ra đời, cho nên hiện tại cậu  trên danh nghĩa vẫn là ở Hải Đường Uyển   bên cạnh, nhưng trên thực tế cậu đã ở trong phòng Cố Nguyệt Sơn lâu rồi. Kiếp trước cậu  tận lực trốn tránh Cố Nguyệt Sơn, chưa từng cùng Cố Nguyệt Sơn ở chung phòng, kiếp này cậu  tính toán vì hài tử cùng Cố Nguyệt Sơn hòa thuận.

  Dịch Duy sững sờ, một bàn tay rộng lướt qua đầu cậu  và đóng cửa sổ lại. Dịch Duy ngẩng đầu lên và nhìn thấy Cố Nguyệt Sơn không biết từ đâu bước vào, chỉ cách mình vài cm.

  Sau khi đóng cửa sổ, Cố Nguyệt Sơn ngồi xuống đối diện Dịch Duy, rót cho mình một chén trà, nói: "Nơi này gió lớn, buổi tối ngồi ở chỗ này đừng mở cửa sổ, cẩn thận cảm lạnh."

  Dịch Duy cười nói: "Tôi chỉ ngồi một lúc, uống xong ly sữa này tôi sẽ đóng cửa sổ lại. Yên tâm, tôi biết mình không nên làm gì. Tôi sẽ không để con của mình chịu khổ." .

 Cố Nguyệt Sơn  liếc nhìn Dịch Duy , sau đó nhìn cậu  trước mặt, và nói với hai tờ giấy đăng ký kết hôn hợp pháp mà anh vừa nhận được ngày hôm nay: " Cậu có cảm thấy khó chịu không?"

  Dịch Duy  sửng sốt một lúc rồi nói: "Không, đây là sự lựa chọn của chính tôi, và không ai ép buộc tôi, có gì khó chịu? Tôi không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn có một cảm giác rất vững chắc. Có gì đáng giá đâu?, tình yêu không phải là điều bắt buộc trong cuộc sống của một người."

  "Vết thương tình cảm không dễ chữa lành như vậy. Hi vọng cậu  đã thực sự hiểu ra, không phải tự lừa dối mình."

  "Tôi thực sự đã hiểu ra." Dịch Duy rất nghiêm túc nhìn Cố Nguyệt Sơn  và nói: "Trong lòng tôi bây giờ, tình yêu hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Có rất nhiều người yêu nhau, nhưng họ có một tình yêu vĩnh cửu và không thể phá vỡ. Số người trong một mối quan hệ yêu đương còn hiếm hơn số lượng động vật được bảo vệ tình yêu sẽ luôn phai nhạt và biến mất thay vì nhìn nhau sau khi tình yêu biến mất, tốt hơn là đừng bắt đầu bằng tình yêu Và tôi là một bộ não trước đó Có có gì không đúng, cho nên tôi mới yêu Cố Hằng, hiện tại đầu óc minh mẫn, không thể vì hắn mà tổn thương."

  Dịch Duy  rất nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ trong lòng, nhưng cậu trông quá nghiêm túc, trong mắt Cố Nguyệt Sơn , hắn  cảm thấy rằng cậu  đang cố ý tẩy não mình,  bởi vì một vết thương, cậu không bao giờ tin vào tình yêu nữa, điều đó không chứng tỏ rằng cậu  không  quan tâm và quá coi trọng mối quan hệ này?

  Cố Nguyệt Sơn yên lặng nhìn Dịch Duy một lúc rồi nói: "Đi tắm đi, ngày mai còn phải  đi học và làm việc, đi ngủ sớm đi."

  “Được.” Dịch Duy  uống nốt ngụm sữa cuối cùng, đặt cốc trong tay xuống, xuống giường đi vào phòng tắm.

  Cố Nguyệt Sơn nhìn bóng lưng Dịch Duy , trong mắt hiện lên một tia hắc ám như vòng xoáy.

  Cố Nguyệt Sơn phòng ngủ rất lớn, vì không có vẻ trống trải, dùng gỗ rỗng đặc khắc  chia thành mấy phần, trên giường là một cái không gian khép kín riêng biệt.

  Sau khi Dịch Vi từ phòng tắm đi ra, cậu đi tới bên giường, bước lên bậc thang gỗ để lên giường, sau đó vén chăn lên nằm xuống.

  Dịch Duy  sững sờ nằm ​​trên giường, lần này cậu  kết hôn với Cố Nguyệt Sơn , và tâm trạng của cậu   hoàn toàn khác với kiếp trước. Lần này, mặc dù cậu  thực sự đã quyết định, nhưng cậu  vì đứa trẻ mà hòa thuận với Cố Nguyệt Sơn , bất kể trong năm năm qua hay sau khi ly hôn, và cả hai đều phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ giáo dục nuôi nấng đứa trẻ.

  Cậu và Cố Nguyệt Sơn tuy rằng không phải vì tình yêu mà kết hôn, nhưng đều là tự nguyện, liền yêu cũng cưới, cũng có rất nhiều người chia tay rồi quay lưng ly hôn, có người không yêu nhau .Có thể nói lý trí hơn tình cảm, dù chuyện gì xảy ra họ cũng có thể bình tĩnh bàn bạc và đưa ra cách giải quyết tối ưu.

  Dịch Duy cảm thấy rằng mình có thể nuôi dưỡng một loại mối quan hệ đặc biệt khác với Cố Nguyệt Sơn , đó không phải là tình yêu, cũng không phải gia đình và tình bạn. Bởi vì họ không yêu nhau, không có cái gọi là đồng cảm và phai nhạt tình yêu, không có những cuộc cãi vã không hồi kết và bạo lực đáng ghê tởm, họ có thể tuân thủ nghiêm ngặt thỏa thuận coi nhau như khách và tôn trọng lẫn nhau, kể cả sau khi ly hôn. Không để con cái bị kẹt ở giữa và nhìn chúng ghét bỏ nhau, để con cái phải gánh chịu nỗi đau của "cha mẹ đơn thân" đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Họ sẽ khiến con cái cảm nhận được tình yêu thương từ cả hai phía, vì vậy điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác là sống hòa thuận và tôn trọng nhau trước mặt con cái.

  Cố Nguyệt Sơn  vẫn đang tắm, và Dịch Duy  đã ngủ ngay sau khi nằm xuống.

  Nửa đêm đang ngủ, Dịch Duy  đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cậu chống người lên và thở dốc vì hoảng sợ.

  Cố Nguyệt Sơn bởi vì động tác của cậu  lập tức tỉnh lại, ngồi dậy nhìn cậu  hỏi: "Gặp ác mộng sao?"

 Dịch Duy  ôm ngực gật đầu, cậu  mơ thấy cái chết bi thảm của mình ở kiếp trước, cho rằng mình đã trở về kiếp trước.

  Dịch Duy  đầu óc mơ hồ, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, sau khi nằm xuống, ob nhắm mắt lại, gần như theo bản năng tìm kiếm một nơi an toàn, sau đó chui vào trong lòng Cố Nguyệt Sơn, ôm thật chặt, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

  Cố Nguyệt Sơn cúi đầu nhìn người chủ động tiến vào trong lòng mình, rất nhanh đã ngủ say, đắp chăn cho cậu , ôm cậu  ngủ.  Cố Nguyệt Sơn  cảm nhận cơ thể trẻ trung của Dịch Duy , hai người gần như không có khoảng cách, và hắn  vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm sảng khoái nhàn nhạt trên cơ thể Dịch Duy .

  Dịch Duy  ngủ rất yên bình, nhưng Cố Nguyệt Sơn  phải mất một lúc mới ngủ được.

Khi Dịch Duy  tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Cố Nguyệt Sơn  đã rời đi để đến công ty, sau khi Dịch Duy thức dậy, tắm rửa và ăn sáng, cậu đến trường, sau khi tan học buổi sáng, cậu sẽ đi làm trong công ty của Cố Nguyệt Sơn. Bởi vì cậu ở lại làm trợ lý cho Cố Nguyệt Sơn , không thể chỉ vì cậu  đang mang thai mà không làm gì, điều này sẽ chỉ làm dấy lên nhiều nghi ngờ hơn.

  Dịch Duy bước vào trường,  những người khác đều nhìn cậu  và bắt đầu thì thầm.

  "Này, mọi người đã nghe chưa? Dịch Duy  đã chuyển đến Hải Đường Uyển."

  "Đương nhiên là tôi có nghe nói qua. Chuyện này làm sao tôi lại chưa từng nghe nói? Hải Đường Uyển là nơi thư ký Ngô ở. Mọi người đều biết thư ký Ngô là tri kỷ lớn nhất của Cố tổng. Cậu nói Dịch Duy là trợ lý thực tập sinh duy nhất. Không lẽ  có bất kỳ mối quan hệ nào với Bí thư Ngô? Mà cùng sống chung một khu vực"

  "Nhưng Dịch Duy  thực sự rất suất sắc.  Cậu ấy cái gì cũng giỏi. Người như vậy đi đâu cũng sẽ được coi trọng. Có lẽ Cố  tổng định bồi dưỡng cậu ấy, bồi dưỡng cậu trở thành giống như Bí thư Ngô, cho nên cậu ấy mới được phép ở cùng khu vực với thư ký Ngô, để cậu ấy có thể học cùng thư ký Ngô một cách thuận tiện."

  "Tôi cũng nghĩ như vậy. Tập đoàn Cố gia mỗi năm đầu tư nhiều tiền như vậy, không phải chỉ là muốn bồi dưỡng nhân tài ở các lĩnh vực và được họ trọng dụng sao? Hiện tại rõ ràng là muốn tập trung đào tạo Dịch Duy, kỳ thực cũng khá tốt."  Ai đã làm cho cậu giỏi như vậy? Nghĩ về điều đó, tôi thực sự ghen tị."

  "Nghe nói Cố trông có ý trấn áp Cố Hằng, ngươi cảm thấy Cố tổng không muốn Cố Hằng làm người thừa kế sao?"

  "Mấy người nghe được tin tức ở đâu vậy? Cố Hằng có mẹ ruột của Cố trông sau lưng chống đỡ, trở thành người thừa kế có triển vọng nhất."

  "Nhưng hãy nghĩ về những gì đã xảy ra gần đây. Cố Hằng đã bị Cố tổng  trừng phạt để học nghi thức trong hai tháng. Tôi nghe nói rằng bà của Cố Hằng muốn tổ chức tiệc đính hôn cho Cố Hằng tại nhà chính, nhưng  đã không nhận được lời đồng ý từ Cố Nguyệt Sơn. Đến bây giờ Cố Hằng  không biết hì về đơn xin rút lui của Dịch Duy, và vẫn chưa đưa ra kết luận, phải không?"

  "Tôi nghe nói rằng Cố tổng không chỉ nhắm mục tiêu Cố Hằng, mà còn nhắm đến Cố Xương. Mặc dù Cố Xương lần này được đưa vào danh sách trợ lý, nhưng anh ta được phân công đến một công ty chi nhánh, và trụ sở chính của tập đoàn còn chưa phát triển , đó là bởi vì Cố tổng không hài lòng với việc hai người họ đấu đá nhau quá nhiều trong hai năm qua, vì vậy hãy để họ biết rằng người thừa kế không cần phải lựa chọn trong số hai người họ."

  "Tôi cũng nghe nói qua, Cố Hằng cùng Cố Xương hoặc anh chị em khác cũng đã bị an bài công tác cùng học tập, đây không phải là nói là ngoài Cố Hằng cùng Cố Xương người khác cũng có cơ hội sao?"

"Giả giả thật thật, mỗi lần các loại tin tức truyền ra, cũng không phân biệt được đâu là tin tức thật, gia đình giàu có thật phức tạp, cả ngày đấu đá nhau cũng đủ mệt rồi, từ điểm này mà nói, gia đình bình thường có những lợi ích của gia đình bình thường.”

  "Tất cả chỉ vì lợi ích của mình. Núi vàng bạc ở ngay trước mặt. Ai lại không muốn có thêm? Nếu quá mệt mỏi, sống bình thường ở xa cũng không sao, nhưng có bao nhiêu người? "Người bình thường, sao có thể không bị lợi ích dụ dỗ?"

  "Có lý."

  Bất luận là Cố gia hay là trường cố gia , mỗi ngày đều có các loại tin tức truyền ra, Cố Nguyệt Sơn chưa từng cấm bọn họ truyền bá tin tức, có đôi khi, vì che đậy tin tức thật, hắn sẽ cố ý tung ra một ít khác nhau sai sự thật. Tin tức này truyền ra làm hoang mang dư luận, dù sao chỉ cần hắn không tự mình thừa nhận, cũng không nhất định là sự thật.

  Dịch Duy quyết định không tham gia bất kỳ nhóm nào, và không giống như kiếp trước, cậu sẽ thay đổi nghề nghiệp của mình.

  Dịch Duy đẩy cửa phòng dạy học ra, những người bên trong nhìn thấy anh đều sững sờ.

  "Dịch Duy?" Tôn Kỳ nhìn Dịch Duy  nói, "Cậu ... đến để tìm tôi?"

  “Tôi đến học.” Dịch Duy ngẫu nhiên chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

  “Đến học?” Tôn Kỳ chuyển đến ngồi bên cạnh Dịch Duy , nhìn cậu  và nói, “Trường kinh tế của cậu  bắt buộc  học tâm lý học phải không?”

  “Không, tôi sẽ chuyển chuyên ngành và chuyển trường.” Sau khi Dịch Duy  nói xong, cậu  liếc nhìn Dịch Tuyên, người đang nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.

  "Cậu muốn chuyển chuyên ngành tâm lý học sao? !" Tôn Kỳ kinh ngạc nói: "Nhưng cậu không phải là. . . "

  Tôn Kỳ chưa kịp nói xong thì giáo viên đã vào nên cậu chỉ có thể nuốt xuống những lời chưa nói xong, sau đó hỏi Dịch Duy  chuyện gì đã xảy ra sau khi lớp học kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro