Chương 13:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Duy chọn vào trường kinh tế vì Cố Hằng, mặc dù điểm số của cậu rất tốt, và cậu luôn nằm trong top ba trong số những người đứng đầu trong các kỳ thi, nhưng cậu không có chút hứng thú nào.

  Khi còn bé người cậu ngưỡng mộ nhất chính là cha mẹ nuôi của mình, cha mẹ nuôi của cậu đều là những nhà tâm lý học rất lợi hại, năng lực nhìn thấu tâm tư của mẹ nuôi có thể so sánh với đọc tâm, cha nuôi của cậu cũng là thiên hạ đệ nhất nhà thôi miên số một vào thời điểm đó. Ước mơ lớn nhất của cậu khi còn nhỏ là trở thành một người quyền lực giống như cha mẹ nuôi của mình, nhưng sau khi trở về nhà họ Dịch, cậu dần quên đi mong muốn này và vì sự thuyết phục của Cố Hằng, cậu đã chọn trường Kinh tế.

  Bây giờ, cậu quyết định bắt đầu cuộc sống của chính mình thật tốt, vì vậy cậu cũng nên lấy lại ước mơ của mình, ngay cả khi cậu không thể trở nên giỏi giang như cha mẹ nuôi của mình, cậu vẫn muốn làm những việc mà cậu yêu thích.

  Dịch Duy hôm nay chỉ ở đây để quan sát tiến độ khóa học của họ, sau khi khóa học này kết thúc, cậu sẽ đến gặp giáo viên để thảo luận và thảo luận về kế hoạch học tập chi tiết.

  Mặc dù Dịch Duy chỉ là người quan sát, nhưng cậu đã lắng nghe rất cẩn thận và ghi chú mọi điểm quan trọng. Dịch Tuyên , người thường rất nghiêm túc trong lớp, trở nên bồn chồn khi nghe tin Dịch Duy muốn chuyển chuyên ngành tâm lý học khi nghe cả lớp nói. Cậu ta cảm thấy biết ơn vì Dịch Duy trước đây học khác chuyên ngành với mình, nhưng bây giờ Dịch Duy sẽ đổi sang cùng chuyên ngành với mình, loại hoảng loạn khó giải thích này khiến cậu ta cảm thấy đặc biệt lo sợ.

  Sau khi lớp học kết thúc, Dịch Duy lập tức đứng dậy và rời khỏi phòng dạy học, đến gặp giáo viên để thảo luận về việc sắp xếp buổi học tiếp theo.

  Hà Minh Thư và những người khác đang đợi Dịch Tuyên đi ra trong sảnh, sau khi nghỉ ngơi trong sảnh một lúc, họ sẽ bắt đầu tự học hoặc có sự hướng dẫn trực tiếp của giáo viên.

Thấy biểu hiện của Dịch Tuyên không được tốt lắm, Hà Minh Thư hỏi cậu ta có chuyện gì, Dịch Tuyên kể cho họ nghe chuyện vừa xảy ra.

  "Cậu ta muốn chuyển chuyên ngành sang tâm lý học?!" Hạ Minh Thư kinh ngạc khó hiểu, "Tại sao?"

  "Đúng rồi, hiện tại cậu ấy à trợ lý thực tập của Cố Đông, nên kêu chuyển ngành? Hay là không làm trợ lý nữa?"

  "Chuyển chuyên ngành tâm lý học làm sao có thể trở thành trợ lý? Tôi khẳng định không được, nhưng cậu ta nghĩ như thế nào? Sau khi trở thành thực tập trợ lý cho Cố tiên sinh đột nhiên chuyển chuyên ngành, thật sự là khó giải thích được."

  "Cậu ấy chơi bao nhiêu tùy thích, thì có liên quan gì đến chúng ta? Có người nhìn qua rất thông minh, nhưng lại rất giỏi chơi bài giỏi. Nói đơn giản hơn là họ đang chơi. Sau khi cậu ta thay đổi chuyên nghành của mình, cậu ta không thể làm trợ lý của Cố tổng, không phải tốt hơn sao?"

  "Đúng vậy, để cậu ta tự tìm đường chết đi, chúng ta chỉ chờ xem diễn." Hà Minh Thư nhìn Dịch Tuyên và nói, "Cậu không sẽ nghĩ rằng Dịch Duy sẽ đánh bại cậu nếu cậu ta chuyển chuyên ngành tâm lý học, phải không? Cậu phương diện này khẳng định so với cậu ta tốt hơn, tự tin hơn một chút không phải sao?"

  Dịch Tuyên gượng cười.

  Hà Minh Thư nhìn Dịch Tuyên và nói: "Tại sao cậu luôn thiếu tự tin khi so sánh mình với cậu ta? Sở dĩ cậu học ở nhà là vì những bài kiểm tra thể thao và bài kiểm tra nghệ thuật lộn xộn đó, tổng điểm của cậu không cao bằng cậu ta. Đúng vậy. Nhưng những kỳ thi đó sau này sẽ có tác dụng gì? Hơn nữa, ở trường đại học, cậu luôn là người đứng đầu trong top ba, giáo viên của bạn không phải thường nói rằng cậu có tài và rất coi trọng cậu sao? Hơn nữa, Khi cậu ta vào trường Tâm lý học, cậu đã học lớp ba rồi, cậu ta không thể đuổi kịp cậu nếu cậu ta đi bằng máy bay trong sắp tới."

  "Đúng vậy, Dịch Tuyên, cậu ta đột nhiên thay đổi chuyên ngành, có lẽ là vì cậu ta muốn so sánh với cậu. Cậu không thể nhận thua trước khi bắt đầu cuộc thi."

  "Dịch Tuyên , cậu và Cố Hằng sắp đính hôn, cậu phải hạnh phúc, đừng nghĩ về những thứ khác trong thời gian tới và đừng để những người không liên quan đó phá hỏng tâm trạng của cậu. Cậu ta đột nhiên cư xử như vậy vào thời điểm lúc này, nhất định là để cho cậu không vui, không thể để cho cậu ta muốn làm gì thì làm."

  Dịch Tuyên mỉm cười và gật đầu, nghĩ rằng bất kể điều gì xảy ra, và cậu sẽ nghĩ về nó sau tiệc đính hôn với Cố Hằng.

  Bởi vì Dịch Duy quá giỏi, cậu ấy là một trong những tiêu điểm trong nghiên cứu của gia đình, sau khi trở thành trợ lý của Cố Nguyệt Sơn, nhất cử nhất động của cậu đều được mọi người theo dõi, nhưng cậu đột nhiên muốn chuyển chuyên ngành, tin tức lan truyền và gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi , với mọi người đoán tại sao cậu làm điều đó.

  Dịch Tuyên đã dành hai giờ để xác nhận với giáo viên về nội dung và kế hoạch học tập tiếp theo, sau đó rời văn phòng của giáo viên tâm lý để tham gia buổi học piano cuối cùng của mình.

  "Thật sự quyết định rồi, sau khi tiết học này kết thúc, sẽ không có tiết học đàn nữa?" Giáo viên dạy đàn giáo viên Triệu nhìn Dịch Duy hỏi.

  "Ừm." Dịch Duy gật đầu, sau này cậu sẽ dành nhiều thời gian và tâm sức hơn cho việc học các môn tâm lý học, vì vậy các môn nghệ thuật và thể thao được giảm xuống giống nhau, và cậu chọn nghệ thuật vì nghệ thuật, tiết thể thao chọn bắn súng. Nếu không phải lớp mỹ thuật và lớp thể thao, cậu phải chọn ít nhất một trong hai, để tiết kiệm thời gian, cậu sẽ không chọn cái nào.

  Triệu lão sư tiếc nuối thở dài nói: "Thật đáng tiếc, cậu rõ ràng rất có tài, nếu có thể chuyên tâm vào phương diện này, nhất định sẽ đạt được thành công."

  "Em còn có chuyện khác muốn làm hơn." Dịch Vi cười nói.

   Giáo viên Triệu lại thở dài, sau đó quay người rời khỏi phòng dạy piano.

  Dịch Duy đặt ngón tay lên phím, và đột nhiên nhớ lại cảnh lần đầu tiên mình nói chuyện với Cố Nguyệt Sơn , lúc đó cậu bối rối vì để ý đến chuyện của Cố Hằng và Dịch Tuyên, cậu bước đến nhà kính trồng hoa phía sau trường học trong trạng thái xuất thần.Trong nhà kính hẻo lánh, bên trong có một cây đàn piano trang trí, và cậu chơi nó một cách bừa bãi để chuyển hướng sự chú ý của mình.

  Cố Nguyệt Sơn không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu , cậu sửng sốt, sau đó đi tới, nắm tay hắn, vuốt ve từng ngón tay của hắn, đối hắn nói vài câu, cảm giác Cố Nguyệt Sơn bộ dáng tựa hồ là hơi khác so với những gì cậu đã thấy trước đây quyết định thỏa thuận với Cố Nguyệt Sơn .

 Dịch Duy đứng dậy rời khỏi phòng dạy piano, đã gần trưa, giờ cũng là lúc ăn trưa, ăn trưa xong cậu sẽ đến công ty làm nốt công việc. Tuy rằng cậu không đói lắm, nhưng hiện tại cậu cũng không một mình, cho nên cho dù không đói, bận rộn cỡ nào cũng nên ăn no ngủ kỹ.

  Khi Dịch Duy bước vào nhà ăn, Tôn Kỳ vẫy tay với cậu : "Dịch Duy , lối này."

  Dịch Duy dừng lại một chút, sau đó đi về phía Tôn Kỳ ngồi xuống đối diện với cậu ấy.

  "Dịch Duy, cậu thật sự muốn đổi chuyên ngành à?" Tôn Kỳ nhìn cậu hỏi.

  "Ừ." Dịch Duy vừa gật đầu vừa gọi đồ ăn trên màn hình trên bàn ăn.

  "Vì sao?" Tôn Kỳ rất khó hiểu hỏi: "Nếu chuyển chuyên ngành tâm lý học, cậu có thể tiếp tục làm trợ lý cho Cố trông không?"

  "Bây giờ tiết lộ nhiều quá cũng không tiện." Dịch Duy đã cùng Cố Nguyệt Sơn thảo luận chuyện này, dù sao Cố Nguyệt Sơn luôn có biện pháp để hắn tiếp tục làm trợ lý, cậu cũng không muốn giải thích nhiều.

  Tôn Kỳ cực kỳ tò mò, nhưng Dịch Duy nói không tiện tiết lộ nên không thể tiếp tục hỏi, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng kìm nén sự tò mò của mình.

  Trong kỳ nghỉ hè, Cố Hằng vì đi học không về nhà đột nhiên dẫn theo một người đến gần nhà ăn, nhanh chóng đi về phía Dịch Tuyên và nhóm của hắn , hắn đến đây để mời thiệp cưới cho Dịch Duy những người khác trong nhóm họ bắt đầu chế giễu, Cố Hằng thấy Dịch Duy ở nhà ăn nên hắn mới đến đây đưa thiệp mời.

  Dịch Duy đang ăn được nửa bữa, Cố Hằng đột nhiên đứng dậy đi về phía cậu , sau khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Cố Hằng đặt một tấm thiệp mời sang trọng lên bàn, sau đó nhìn Dịch Duy nói: "Nghĩ lại những gì đã xảy ra. Tất cả là lỗi của tôi. Tại đây tôi thành thật xin lỗi câu. Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể là bạn bè. Năm ngày sau là tiệc đính hôn của tôi và Dịch Tuyên , nếu cậu có thời gian, tôi hy vọng cậu có thể đến tham gia."

Dịch Tuyên cũng đi tới, đứng phía sau Cố Hằng, nhìn Dịch Duy và nói: "Chúng tôi nên xin lỗi cậu từ lâu rồi, tôi xin lỗi."

Tôn Kỳ đã rất cố gắng để chống lại sự thôi thúc trợn tròn mắt, những người này biết rằng việc họ làm là sai và vẫn tiếp tục làm điều đó, họ cảm thấy rằng Dịch Duy phải tha thứ cho họ sau khi họ xin lỗi, thật đạo đức giả đến mức khiến người ta phát ốm . Cậu ta có thể nhìn ra rằng Cố Hằng đang nói những lời xin lỗi, nhưng trong lòng hắn ta không hề cảm thấy có lỗi, và hắn ta chắc chắn cảm thấy đó là lỗi của Dịch Duy . Dịch Duy tuy rằng còn chưa bắt đầu học tâm lý học, nhưng hắn tâm tư tốt như vậy, sao có thể không nhìn ra? Chấp nhận một lời xin lỗi là điều không thể.

  "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh." Dịch Vi cầm thiệp mời mở ra, nhìn lướt qua nói: "Còn tiệc đính hôn của anh, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ tham dự."

  Tôn Kỳ mở to mắt nhìn Dịch Duy , Cố Hằng và Dịch Tuyên vừa mới xin lỗi xong cũng sửng sốt một lúc, không ngờ Dịch Duy lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của họ như vậy.

  "Vì cậu đã chấp nhận lời xin lỗi, cậu phải đến dự tiệc đính hôn của họ." Hà Minh Thư bước tới và nói, "Sau khi anh họ tôi hủy bỏ hôn ước với cậu, dì tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Lễ đính hôn của Dịch Tuyên khiến bà ấy rất vui, vì vậy tiệc đính hôn lần này được chuẩn bị chu đáo và hoành tráng hơn nhiều so với tiệc đính hôn lần trước của cậu, cậu không đến xem thì thật đáng tiếc."

  "Minh Thư..." Dịch Tuyên dùng ánh mắt ngăn cản Hà Minh Thư, ý bảo cậu ta đừng tiếp tục nói những lời như vậy.

  "Tôi đang nói sự thật." Hà Minh Thư cười nói, "Nếu cậu ta không thể chấp nhận sự thật, tôi không thể làm gì được. Cậu ta không thể để tôi nói dối, phải không? Cô và anh họ của tôi không thích cậu ta ngay từ đầu, cho nên cậu ta không biết chính mình cũng không sao. "Cậu ta còn cảm thấy người khác nợ cậu ta."

  Dịch Diu dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói: "Tôi đi làm việc, các ngươi từ từ nói."

  "Dịch Duy !" Cố Hằng gọi Dịch Tuyên ngăn Dịch Duy lại, tiến lên hai bước nói: "Đừng để ý lời Minh Thư nói, Dịch Tuyên và tôi thực áy náy cùng ngươi có lỗi, thực hy vọng có thể có thể làm hòa với cậu ."

  "Vừa rồi cậu ta nói gì đó à?" Dịch Duy giả vờ khó hiểu nói: "Ồ, vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó sủa, còn tưởng rằng là thính giác ảo giác, xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý tới, bây giờ, bởi vì đột nhiên tôi nhớ lại một lần khi tôi đang đi trên đường và một con chó đột nhiên sủa tôi mà không có lý do, nhưng là một con người, tôi tự nhiên sẽ không quan tâm đến một con chó, nhưng tôi chỉ cảm thấy rằng chủ nhân của con chó không chịu trách nhiệm về việc không kỷ luật con chó đúng cách."

  "Phụt." Tôn Kỳ lần này không thể nhịn được nữa, phá lên cười, nghĩ rằng kỹ năng chế nhạo của Dịch Duy vẫn thâm độc như thường lệ.

  Hà Minh Thư tức giận đến nắm chặt tay, nhưng cậu ta đã có quá nhiều kinh nghiệm hơn thua trong tranh chấp với Dịch Duy , nếu bây giờ cậu ta lao vào tranh cãi với Dịch Duy, chẳng khác nào thừa nhận mình là chó sủa.

  Dịch Duy giơ thiệp mời lên và nói: "Yên tâm đi, chỉ cần tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ tham dự tiệc đính hôn của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro