Chương 14:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Dịch Duy đến công ty của Cố Nguyệt Sơn trong vài ngày qua, thư ký Ngô đã sắp xếp một số nhiệm vụ đơn giản để cậu hoàn thành, cậu dành phần thời gian còn lại trong phòng nghỉ để nghiên cứu.

  Dịch Duy cảm thấy khát nước, cầm tách trà đi lấy một cốc nước ấm, vừa mới đứng dậy, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cậu đầu lại liền nhìn thấy Cố Nguyệt Sơn đeo kính đi vào, cậu hoảng sợ, làm rơi tách trà xuống đất.

  “Làm sao vậy?” Cố Nguyệt Sơn đi tới trước mặt Dịch Duy, hắn nhìn bộ dáng bối rối của cậu, hỏi.

  "Không, không có gì, là tôi cầm không chắc... Tôi vô ý làm rơi." Dịch Duy bởi vì quá luống cuống, không để ý tách trà bị vỡ, chuẩn bị nhặt lên.

  “Đừng nhặt!” Cố Nguyệt Sơn bước nhanh hướng Dịch Duy đi tới.

 Dịch Duy sững sờ nhìn hắn  trong khi cầm mảnh vỡ tách trà.

  Cố Nguyệt Sơn cầm mảnh vỡ tách trà Dịch Duy đang cầm đặt lên bàn, nắm tay cậu nhìn kỹ.

  "Ta. . . Tay tôi không sao." Dịch Duy cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Nguyệt Sơn, bởi vì khoảng cách quá gần, Cố Nguyệt Sơn lại nắm tay cậu, cậu càng thêm khẩn trương, nhưng vẫn là hỏi: "Hôm nay sớm như vậy? Đã trở về rồi sao?"

  "Tôi phải đi họp, khuya lắm mới kết thúc. Không phải cậu nói hôm nay đi ăn tối với bà Mễ Tuyết sao?" Thấy tay Dịch Duy không bị thương, Cố Nguyệt Sơn buông tay cậu ra.

  “Ồ, vâng!” Dịch Duy nhất thời căng thẳng đến mức quên mất: “Hôm nay tôi đã hẹn với mẹ đến nhà họ Mễ ăn tối.”

  “Vậy cậu đừng đợi tôi, để tài xế đưa cậu đến đó.” Cố Nguyệt Sơn nhìn cậu nói, “Tôi đi họp.”

  “Được.” Dịch Duy  gật đầu.

 Cố Nguyệt Sơn lại liếc nhìn Dịch Duy, sau đó quay người bước ra ngoài.

  Nhìn Cố Nguyệt Sơn xoay người rời đi, tim Dịch Duy vẫn còn đập nhanh vì căng thẳng vừa rồi, cậu thở dài để trấn tĩnh lại, sau đó thu dọn đồ đạc lên đường đến nhà họ Mễ.

  Mễ Tuyết là con lai, bà là con gái lớn của ông Mễ, có hai em trai cùng cha cùng mẹ và hai em trai cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ bà ly hôn với ông Mễ, mẹ bà đã đưa bà sang nước ngoài sinh sống. Tuy nhiên, mẹ bà và ông Mễ đã chia tay và ly hôn trong hòa bình, không có chuyện xé rách mặt mũi gì xảy ra. Khi Mễ Tuyết  còn nhỏ, bà ấy về nhà Mễ vài lần một năm, nhưng khi lớn lên và bận rộn hơn với việc học, bà ấy ít quay lại hơn. Sau khi đi làm, bà bận rộn đến mức không có thời gian về nhà riêng của vợ chồng mình chứ đừng nói đến nhà họ Mễ.

  Sau khi hai vợ chồng Mễ Tuyết  gặp tai nạn, ông Mễ muốn đón cô về chăm sóc nhưng Mễ Tuyết không muốn rời khỏi nhà chồng, ông Mễ lo lắng nhưng không còn cách nào khác. Bây giờ Mễ Tuyết bằng lòng quay lại nhà họ Mễ, ông Mễ đương nhiên rất vui.

  Trong khoảng thời gian sau khi Mễ Tuyết trở về Trung Quốc, Dịch Duy đã đến nhà họ Mễ nhiều lần, cậu coi như quen cửa quen nẻo nên đã trực tiếp lái xe đến.

  Dịch Duy sau khi bước vào đại sảnh đã sửng sốt một lúc, bởi vì cách bài trí của đại sảnh dường như sắp tổ chức một bữa tiệc rất hoành tráng.

  Bé Duy nghi ngờ hỏi: "Mẹ, hôm nay ở nhà có mở tiệc sao? Long trọng như vậy, là ngày quan trọng gì sao?"

  “Là một ngày rất quan trọng.” Mễ Tuyết mỉm cười nói, “Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của con.”

Dịch Duy sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình, mấy ngày nay cậu hoàn toàn chuyên tâm học hành, quên mất sinh nhật của chính mình. Hơn nữa mấy năm nay cậu cũng không có thật sự tổ chức sinh nhật, cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

  "Đây là tiệc sinh nhật đặc biệt chuẩn bị cho con," Mễ Tuyết cười nói, "Nhưng hình như con đã quên hôm nay là sinh nhật của mình thì phải?"

  “Đúng là con quên mất, nhưng tiệc sinh nhật này… hình như hơi sang trọng thì phải nhỉ?” Dịch Duy có chút xấu hổ, mấy năm sau khi trở về Trung Quốc, cậu chưa từng đến nhà họ Mễ chào hỏi lần nào. Họ  nhận cậu là cháu mà không chút do dự, và bây giờ họ còn giúp cậu tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy.

  "Hai mươi tuổi là sinh nhật của cả nhà, nên phải tổ chức hoành tráng, huống chi hôm nay có ý nghĩa đặc biệt, nhân cơ hội này để cho những người quen biết nhà họ Mễ biết con là cháu trai của Mễ gia đã trở về Trung Quốc." Mễ Tuyết cho họ biết, bà ấy nói với cha mình rằng mình muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Dịch Duy. Ban đầu bà chỉ muốn cùng gia đình mời một số người thân và bạn bè đến để giúp Dịch Duy tổ chức sinh nhật cho cậu. Cha bà cũng đã đồng ý. Nhưng mấy ngày trước, Cố Nguyệt Sơn đích thân cùng cha bà nói chuyện gì đó rất lâu, bà không biết bọn họ nói cái gì, cũng không biết bọn họ quyết định cái gì, nhưng bà xác định bọn họ trò chuyện cùng thỏa thuận là có lợi cho Dịch Duy, và vì sao bữa tiệc sinh nhật lần này trở nên hoành tráng như vậy, đó chắc chắn là ý định của Cố Nguyệt Sơn.

  Sau khi Dịch Duy chào ông Mễ và một số chú dì, Mễ Tuyết nắm tay cậu bảo cậu ngồi xuống, ông Mễ là một người rất tốt bụng, hỏi cậu về việc học của mình như thế nào, Dịch Duy trả lời họ. Các chú cũng là những người rất hòa nhã, họ không coi cậu và những đứa em khác như người lớn tuổi, họ rất quan tâm đến các chủ đề của giới trẻ.

  Cậu chỉ mới đến nhà Mễ vài lần mà đã có cảm giác ấm áp như nhà mình, còn ở nhà họ Dịch mấy năm rồi vẫn cảm thấy không hòa nhập được. Lý do chính là Dịch Duy  có thể cảm thấy rằng những người trong gia đình họ Mễ thực sự chào đón cậu và tiếp nhận cậu, còn cha mẹ ruột của cậu vì tính đến cảm xúc của Dịch Tuyên, không thể thể hiện sự thân thiết với cậu, hiện tại đừng nói đến việc cậu trở về nhà họ Dịch sống hòa thuận với Dịch Bắc.

  Dịch Duy rất thích bầu không khí gia đình của Mễ gia, nếu không phải cậu đã mang thai và cưới Cố Nguyệt Sơn, Dịch Duy có thể đã sống trong nhà Mễ, nhưng cậu và Cố Nguyệt Sơn đã là vợ chồng hợp pháp, chưa kể cậu còn đang mang thai đứa bé, nhưng ở bên cạnh Cố Nguyệt Sơn, việc này khiến cậu cảm thấy an toàn và thoải mái hơn.

  Khi yến tiệc sắp bắt đầu, các vị khách cũng lần lượt kéo đến, người của Mễ gia đi tiếp đãi khách, Dịch Duy ngồi cùng Mễ Tuyết trò chuyện, dù sao cậu cũng không quen biết những vị khách này. Mặc dù đã nhiều năm Mễ Tuyết không về nhà họ Mễ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến địa vị và tầm quan trọng của bà trong nhà họ Mễ, cho nên những người thân nhiều năm không gặp đều mang theo con cái đến chào hỏi Mễ Tuyết.

  Cùng lúc đó, tiệc đính hôn của Cố Hành và Dịch Tuyên đã bắt đầu.

  Triệu Trân, Dịch Hoành và Dịch Bắc cũng đang hỗ trợ chào đón các vị khách, tranh thủ thời gian tiếp đoán, Triệu Trân nói với Dịch Hoành: “Nghe nói hôm nay nhà họ Mễ tổ chức yến tiệc, họ đã mời rất nhiều người. Bọn họ vì sao hôm nay muốn tổ chức, ông cảm thấy nhà bọn họ cố ý phải không?"

  “Nhà họ có tổ chức yến tiệc hay không không liên quan gì đến chúng ta, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, quan tâm bọn họ làm gì?” Dịch Hoành thản nhiên nói: “Cho dù có rất nhiều người quen biết của hai chúng ta, nhưng sự kiện tiệc đính hôn hôm nay là do nhà họ Cố tổ chức, ai không đến tiệc đính hôn của nhà họ Cố mà lại ngu ngốc đến nhà họ Mễ chứ?"

  “Đúng vậy.” Triệu Trân mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục cùng Dịch Hoành  chào đón các vị khách.

 Tưởng Thục Cầm đi đến bên cạnh Hứa Hoa thì thầm: "Mẹ, lễ đính hôn sắp bắt đầu, tại sao chú tư vẫn chưa đến?"

  “Vừa rồi tôi gọi điện thoại, Bí thư Ngô nói còn đang họp.” Hứa Hoa nói, “Tôi chắc chắn nó họp xong sẽ tới ngay.”

  “Hôm nay phải tổ chức cuộc họp quan trọng gì vậy?” Tưởng Thục Cầm không khỏi than thở: “Cháu trai duy nhất đính hôn, chú lại đến muộn, khách khứa sẽ nghĩ thế nào?”

  Hứa Hoa hạ giọng nói: "Đương nhiên là cuộc họp quan trọng không thể trì hoãn, mau tiếp đãi khách nhân."

  “Vâng.” Tưởng Thư Cần mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục cười khanh khách chào hỏi. Tuy nhiên, ngoại trừ việc có chút không hài lòng với việc Cố Nguyệt Sơn  đến muộn hôm nay, thì nhìn chung bag vẫn rất vui vẻ, dù sao thì vị thầy quyền lực kia đã nói rằng chỉ cần Cố Hành và Dịch Tuyên ở bên nhau, mọi thứ sẽ trở thành sự thật.

  Về phía nhà họ Mễ, ông Mễ đích thân giới thiệu Dịch Duy  là cháu trai của nhà họ Mễ với tất cả các vị khách, các vị khách lần lượt tặng quà sinh nhật, bữa tiệc diễn ra sôi nổi.

  "Dịch Duy."

  Dịch Duy quay lại, nhìn người gọi  hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

  "Ý cậu là tôi không được ở đây?" Tôn Kỳ giả vờ không vui nói: "Tôi được đặc biệt mời đến dự tiệc sinh nhật của cậu."

  Dịch Duy cười nói: "Tôi chỉ là không biết, cho nên nhà cậu cùng Mễ gia có giao tình, hoan nghênh cậu tới."

  “Gia đình tôi cùng Mễ gia đúng là có chút giao tình, nhưng tôi đến đây với danh nghĩa là bạn cậu chứ không phải đến vì mời gia đình tôi.” Tôn Kỳ nhìn về phía Dịch Duy, nghiêm túc nói: “Mà tôi còn phải luôn cùng cậu đi nhận quà và lời chúc"

  Dịch Duy sững sờ một lúc, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật thường có một vài người bạn thân đi cùng,  ở đất nước này, cậu không có bạn bè nào khác ngoại trừ Tôn Kỳ, người gần như không thể coi là bạn, gia đình Mễ thậm chí còn quan tâm cho cậu đến điều này, nghĩ đến đây, trái tim cậu  lại cảm động.

  "Yến tiệc hôm nay thực sự rất hoành tráng." Tôn Kỳ đứng bên cạnh Dịch Duy  cười nói, "Chắc chắn không nhỏ hơn tiệc đính hôn giữa Cố Hành và Dịch Tuyên. Nhìn bên kia, ngay cả Dong Yu của Shengxin và Yuan Dong của Chang Xu cũng ở chỗ này, vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ cũng có chút kinh ngạc, bọn họ không có đi dự tiệc đính hôn ở Cố gia, mà là tới tiệc sinh nhật của cậu, thật là làm cho nhà họ Mễ nở mài nở mặt."

  Dịch Duy nhìn về phía đó một lúc, cậu nhớ rằng hai người này dường như có mối quan hệ rất tốt với Cố Nguyệt Sơn, chẳng lẽ họ với Mễ gia còn có mối quan hệ tốt hơn sao?

Vì thời gian không thể chậm trễ nên lễ đính hôn của Cố Hành và Dịch Tuyên đã bắt đầu, Hứa Hoa và Tưởng Thục Cầm cứ nhìn ra cửa vì Cố Nguyệt Sơn vẫn chưa đến.

  Cố Nguyệt Sơn không xuất hiện cho đến khi buổi lễ kết thúc, và nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Hoa và Tưởng Thục Cầm bắt đầu có chút gượng gạo. Thấy Thư ký Ngô nhanh chóng đi vào, mặc dù họ vẫn không hài lòng với việc Cố Nguyệt Sơn  đến muộn, nhưng dù sao họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì hắn đã đến.

  “Lão phu nhân.” Thư ký Ngô nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Hoa.

  “Nguyệt Sơn đâu?” Hứa Hoa nhìn về phía cửa.

  "Bởi vì công ty nước ngoài xảy ra chuyện, chủ tịch đã xuất ngoại rồi, chủ tịch đặc biệt nhờ tôi gửi quà chúc mừng Cố Hằng thiếu gia đã đính hôn." Thư ký Ngô nghiêng người giơ tay, ý bảo người phía sau đưa quà, sau đó anh lại cúi xuống nói: "Xin lỗi, công ty còn có việc quan trọng cần giải quyết, tôi xin phép đi trước."

  Nhìn thấy Thư ký Ngô vội vàng đến rồi đi, sắc mặt Tưởng Thục Cầm cùng Hứa Hoa nhất thời khó coi, bởi vì có quá nhiều khách nên hai người muốn giữ thể diện đành phải cố gượng cười giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

  Dịch Tuyên không biết nên vui hay nên thất vọng, một mặt cậu ta không muốn đính hôn với Cố Hành trước mặt Cố Nguyệt Sơn, nhưng nếu Cố Nguyệt Sơn  không đến, điều đó có nghĩa là Cố Hành đã không được Cố Nguyệt Sơn coi trọng và trở thành người thừa kế Có thể phần trăm sẽ nhỏ hơn nhiều.

  Vợ chồng Dịch Hoành và Triệu Trân nhìn nhau, trong lòng không khỏi lo lắng, liệu khả năng vị trí người thừa kế cao nhất của Cố Hành có bị lung lay hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro