Chương 5:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dịch Duy." Tôn Kỳ chạy lon ton đuổi theo Dịch Duy, vỗ vai cậu nói: "Thì ra cậu đã biết chuyện của họ rồi, tôi còn tưởng rằng cậu thực sự thích Cố Hành đến nỗi hắn làm gì cũng đúng."

  "Nếu thật sự yêu hèn mọn như vậy, chính là khinh bỉ với chính mình." Dịch Duy mặt không đổi sắc nói.

  "Đúng vậy." Tôn Kỳ gật đầu nói: "Tôi nói cậu là người thông minh như vậy, làm sao có thể không thấy Cố Hằng cùng Dịch Tuyên ở cùng nhau mà cậu không biết được chứ. Cách phản công và báo thù của cậu, thật tuyệt, chúng ta nên đối phó với bọn họ như thế này, để bọn họ cảm nhận được cảm giác che giấu và bị phản bội là như thế nào.

 Tôn Kỳ luôn không thích Cố Hành và Dịch Tuyên, đồng thời cảm thấy cả hai đều vô cùng đạo đức giả, và hy vọng rằng họ sẽ bên nhau mãi mãi để ngừng gieo hại cho người khác.

  Dịch Duy rất bình tĩnh và trấn định, mới chỉ một chút trả thù cỏn con này sao có thể làm cậu vui so với mối thù sâu đậm trong kiếp trước.

  Tôn Kỳ còn phấn khích hơn cả Dịch Duy cậu ta vui vẻ nói: "Vừa rồi tôi đứng đối diện với họ và nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của họ. Tôi hả giận đến suýt nữa không kiềm chế được mà cười. Tôi nghĩ ít nhất một tuần... Không , ít nhất cũng phải một tháng, chỉ cần nghĩ tới biểu cảm của hai người bọn họ, tôi liền cười, cảm ơn bọn họ đã khiến tôi cười suốt một tháng."

  "Bất quá, tôi cũng rất kinh ngạc, cậu đương nhiên trở thành trợ lý thực tập cho Cố tổng." Tôn Kỳ nói: "Nhưng cậu suy nghĩ kỹ đi, tuy rằng cậu trở thành trợ lý thực tập cho Cố tổng, đây là ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cũng là một điều hợp lý, sau tất cả, tổng điểm cá nhân của cậu là cao nhất."

  "Tôi đi gặp thư ký Ngô, muốn về ký túc xá thì đi hướng đó." Dịch Duy chỉ một con đường khác nói.

  "Ồ, đúng vậy, suýt nữa tôi quên mất. Vậy tôi trở về ký túc xá trước, buổi tối cùng cậu nói chuyện." Tôn Kỳ nói xong xoay người rời đi.

  Dịch Duy nhìn Tôn Kỳ đi xa, không khỏi thở dài, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

  Thư ký Ngô định nói với Dịch Duy những công việc cậu sẽ chịu trách nhiệm trong sắp tới, Dịch Duy yêu cầu muốn được gặp Cố Nguyệt Sơn, sau khi nhận được đồng ý của Cố Nguyệt Sơn. Thư ký Ngô đưa cậu đến phòng làm việc của Cố Nguyệt Sơn.

  "Từ hôm nay trở đi, cậu có thể ở lại đây một cách danh chính ngôn thuận. Tôi sẽ nhờ người thu xếp chỗ ở cho cậu. Nếu cha mẹ cậu có gì phản đối, hãy để họ đến gặp tôi." Cố Nguyệt Sơn đặt tài liệu trong tay xuống nhìn Dịch Duy nói "Còn muốn gì nữa không?"

  Cố Nguyệt Sơn khi trở về đã thay bộ âu phục màu đen, không còn khí thế như lúc ở trong phòng họp ở trường Cố gia, nhưng Dịch Duy vẫn không dám đối mặt với hắn.

  "Tôi..." Dịch Duy cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Nguyệt Sơn, sau đó liếc mắt kính của Cố Nguyệt Sơn, sau khi trấn an mình một chút, cậu lấy hết dũng khí nói: "Cố tổng, tôi muốn xin ngài mấy ngày nghỉ để đi ra nước ngoài thăm mẹ nuôi."

  "Ừ." Cố Nguyệt Sơn nói.

  "Còn một chuyện nữa, đó là... Về chuyện tôi yêu cầu anh ngăn cản Cố Hằng và Dịch Tuyên đính hôn, không cần phải tiến hành. Xin hãy để tiệc đính hôn của họ diễn ra suôn sẻ."

  Sau khi nghe lén Dịch Hoành và Triệu Trân, Dịch Duy biết rằng họ đã giúp mình hủy bỏ hôn ước và biết rằng Cố Hành đã đính hôn với Dịch Tuyên, và họ muốn anh rời khỏi gia đình họ Dịch để tránh xấu hổ cho Cố Hành và Dịch Tuyên. Để ở lại nhà họ Cố và trả thù Cố Hành và Dịch Tuyên, cậu không biết mình lấy can đảm từ đâu mà đến gặp Cố Nguyệt Sơn để thỏa thuận với anh ta.

  Nếu cậu không đến gặp Cố Nguyệt Sơn, Tưởng Thục Cầm sẽ tìm mọi cách làm cho cậu không ở lại trường Cố gia, cho dù cậu miễn cưỡng ở lại bằng những cách khác mà không dựa vào Cố Nguyệt Sơn cậu sẽ rất khó khăn với tư cách là người ngoài để đối phó với Cố Hành và Dịch Tuyên trong gia đình họ Cố này, chẳng hạn như nhờ trưởng giám sát giúp cậu che giấu việc rút lui khỏi nhóm của Cố Hành, không ai khác có thể làm điều đó ngoại trừ Cố Nguyệt Sơn.

  Cố Nguyệt Sơn nhìn Dịch Duy hỏi, "Tại sao cậu đột nhiên thay đổi chủ ý?"

  "Tôi đột nhiên hiểu ra. Tôi không nghĩ mình nên làm điều ngu xuẩn không xứng đáng với một người như Cố Hành. Giống như Cố tổng đã nói với tôi trước đây, tôi nên sống một cách kiêu ngạo hơn." Dịch Duy nói.

  Cố Nguyệt Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt Dịch Duy, nhìn vào mặt cậu hỏi: "Cậu đã thực sự nghĩ về nó?"

  Dịch Duy không dám nhìn Cố Nguyệt Sơn, bởi vì Cố Nguyệt Sơn cách cậu quá gần, cậu không thể không lùi lại. Bất quá cậu biết hiện tại Cố Nguyệt Sơn sẽ không làm gì được mình, cho nên cậu không lùi bước, sau đó nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, tôi đã hạ quyết tâm."

  "Nếu như cậu đã thật sự hiểu ra thì tốt rồi." Cố Nguyệt Sơn nâng cằm Dịch Duy, để cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Ngoại trừ sống kiêu ngạo một chút, cậu cũng nên tự tin hơn đầu tiên nhìn mặt tôi rồi nói."

  "Ừm." Dịch Duy trả lời xong, không đến hai giây, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

  Không phải Dịch Duy thiếu tự tin, chỉ là khi đối mặt với Cố Nguyệt Sơn, cậu cảm thấy có chút áy náy và hơi sợ hãi.

  Hầu như tất cả mọi người trong gia đình họ Cố đều chờ đợi tin tức về việc Cố Nguyệt Sơn chọn ai làm trợ lý cho mình, vì vậy tin tức Dịch Duy trở thành trợ lý của Cố Nguyệt Sơn đã nhanh chóng lan truyền khắp Cố gia.

  Bình thường nếu Cố Nguyệt Sơn muốn tìm trợ lý thực tập không có lý do gì lại tìm Dịch Duy, sau khi nghĩ lại, bọn họ cảm thấy Cố Nguyệt Sơn căn bản không muốn chọn Cố Hằng cùng Cố Xương, đại khái là bởi vì không hài lòng đối với hai người bọn họ, vì vậy những người khác cũng sẽ có cơ hội.

  Trên thực tế, Cố Nguyệt Sơn chưa bao giờ nói rằng hắn sẽ chọn giữa Cố Hằng và Cố Xương làm trợ lý của mình, chứ đừng nói đến việc hắn chọn ai làm trợ lý cho mình để đào tạo trở thành người thừa kế, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của chính họ. Truyền đến truyền đi làm tất cả họ đều tin điều đó.

  Nhưng lần này, khi họ đoán tới đoán đi, lại không biết phải truyền đi cái gì.

  Hai ngày nay Dịch Duy chuẩn bị ra nước ngoài, Triệu Trân gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần đều không trả lời, bọn họ trực tiếp đến ký túc xá họ Cố tìm cậu, lẽ ra cậu có thể để họ không thể gặp được mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại về việc gì đó, cậu vẫn nên gặp để nói chuyện rõ ràng với họ.

  Dịch Duy đi vào ký túc xá, Triệu Trân lập tức đứng lên, nhìn cậu kêu một tiếng: "Dịch Duy..."

  Sau khi ngồi xuống, Dịch Duy nhìn bọn họ nói: "Mấy người muốn nói cái gì?"

  "Đây không phải là nơi để nói chuyện, con về nhà với chúng ta trước, chúng ta hãy nói chuyện thật đàng hoàng được chứ?" Triệu Trân nhìn Dịch Duy nói.

  "Sáng mai tôi có chuyến bay sớm, tối nay phải đi ngủ sớm, muốn nói gì thì nói." Dịch Duy dùng điện thoại xem giờ rồi thúc giục.

  "Dịch Duy, về việc con trở thành trợ lý thực tập cho Cố Nguyệt Sơn ..."

  "Tôi còn tưởng các người sẽ nói về việc đính hôn của Cố Hằng và Dịch Tuyên." Dịch Duy châm chọc nói, "Suy ra, việc tôi trở thành trợ lý thực tập cho chủ tịch Cố còn quan trọng hơn."

  "Dịch Duy ... về Dịch Tuyên và Cố Hành, chúng ta giấu con. Đó thực sự là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi xin lỗi con." Triệu Trân nhìn Dịch Duy nói, "Nhưng Dịch Duy, nếu Cố Hành thực sự thích con, chúng ta nhất định hi vọng các con có thể ở bên nhau, nhưng thứ mà Cố Hằng thích là Dịch Tuyên, con làm sao có thể ép cậu ấy ở bên cạnh con, huống chi cậu ấy lại không muốn ở bên cạnh con. Sao con không để chuyện này trôi qua như vậy? Cha con và mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con."

  Dịch Duy chậm rãi gật đầu nói: "Bởi vì Cố Hằng không thích tôi, bởi vì hắn không muốn ở bên cạnh tôi nữa, cho nên bà không nói với tôi hủy bỏ hôn ước cũng là rất hợp lý, lừa gạt tôi không phải trọng điểm và cũng không quan trọng, quan trọng là Cố Hằng không thích tôi, chúng tôi không thể ép buộc ở bên nhau, đúng không?"

  Triệu Trân không thể chuyển chủ đề, cũng không nói nên lời khi bị Dịch Duy nói như vậy chỉ có thể nhìn Dịch Hoành.

  "Chúng ta biết con đang tức giận. Chuyện này là lỗi của chúng ta, và chúng ta không có gì để bào chữa. Chúng ta có thể xin lỗi theo cách con muốn. Và con phải chủ động từ chối việc trở thành trợ lý cho chủ tịch Cố. Tình hình của gia đình họ Cố rất phức tạp, và con không có lợi ích gì khi tham gia vào nó. Chúng ta làm điều đó cũng là vì lợi ích của con, vì vậy chuyện này không nên cùng chúng ta cãi nhau."

  "Trở thành trợ lý của Cố tổng có nghĩa là tham gia vào cuộc đấu tranh của Cố gia? Cố tổng có hơn chục trợ lý, tất cả họ đều tham gia vào tình hình phức tạp của Cố gia? Thì ra rất nực cười, trong lòng các người tôi ngu xuẩn dễ lừa như vậy sao?"

"Dịch Duy, mẹ đang cầu xin con, được không?" Triệu Trân rơm rớm nước mắt cầu xin: "Con về nhà với mẹ đi, con ở nhà Cố gia đã không thích hợp rồi, mẹ van xin con."

  Đối với đứa trẻ mà nói, nước mắt của mẹ giống như một chiếc khóa vạn năng, nếu không phải trải qua đủ loại chuyện kiếp trước, Dịch Duy nhất định sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy trớ trêu, thậm chí có chút đau lòng khi nghĩ đến kiếp trước.

  Dịch Duy nhìn đồng hồ lần nữa nói: "Tôi muốn đi ngủ, vì vậy tôi sẽ nói rõ với các người. Đầu tiên, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của mấy người, bởi vì lời xin lỗi của mấy người chỉ là để khiến tôi tiếp tục nhượng bộ và tôi thực sự không muốn. Không có lời xin lỗi thực sự nào cả, và tôi không cảm thấy rằng mình đã làm điều gì sai. Thứ hai, tôi đã học ở trường Cố gia được vài năm, và bây giờ Giám đốc Cố gia yêu cầu tôi trở thành trợ lý thực tập. Tôi không có lý do gì để từ chối. Thứ ba, tôi đã trưởng thành rồi, tôi có quyền tự quyết định những gì mình đã làm, ai đối tốt với tôi tôi nhất định sẽ đền đáp, về sau mấy người tốt nhất đừng quấy rầy đến tôi."

  Dịch Duy nói xong, cậu đứng dậy vội vã trở về phòng.

  "Dịch Duy!" Triệu Trân đứng lên hô to: "Dịch Duy. . . . . ."

  "Làm sao bây giờ?" Triệu Trân nhìn Dịch Hoành nói: "Còn tiệc sinh nhật của Dịch Duy, nó hiện tại tức giận như vậy, nhất định sẽ không tham dự."

  "Mấy ngày nữa, bà lại gọi điện thoại l hỏi nó, thiệp mời đã phát đi, yến tiệc nhất định sẽ được tổ chức." Dịch Hoành thở dài nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro