Chương 6:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuống xe, Dịch Duy kéo vali đứng ngoài cổng một căn biệt thự có cây cối xanh tươi, không gian yên tĩnh, đây là nơi cậu đã sống mười năm, có những hồi ức về khoảng thời gian hạnh phúc nhất của mình.

  Dịch Duy đi đến bên cạnh, mở chiếc hộp gỗ che bình phong trên tường, ấn ngón tay lên bình phong, cánh cửa sắt tự động mở ra.

  Dịch Hoành kéo vali bước vào. Một người phụ nữ trung niên bước nhanh ra khỏi nhà, sau khi nhìn thấy Dịch Duy, bà liền tăng tốc chạy về phía cậu.

  "Dịch Duy!" Anna nhìn về phía Dịch Duy, vui mừng kêu lên.

  "Anna." Dịch Duy cũng có chút hưng phấn, ôm chặt lấy Anna để nghênh đón.

  Anna là người đã chăm sóc và đồng hành cùng cậu sau khi cậu đến ngôi nhà này, Dịch Duy đã rất nhớ Anna trong vài năm này, nhưng sau khi rời khỏi ngôi nhà này, vì người được gọi là cha mẹ ruột không muốn anh quay lại, để tính đến cảm xúc của họ, cậu thực sự không bao giờ quay lại. Dịch Duy cảm thấy rất có lỗi, và muốn khóc khi ôm Anna.

  Anna nhờ người giúp việc đi theo phía sau lấy vali của Dịch Duy, sau đó nắm tay Dịch Duy bước nhanh vào nhà: "Mau, đi với tôi."

  Dịch Duy hơi bối rối, không biết điều gì khiến bà lo lắng như vậy.

  Sau khi bước vào đại sảnh, Dịch Duy nhìn thấy một người ngồi trên xe lăn quay lưng về phía mình, cậu kinh ngạc sững người.

  "Thưa bà..." Anna gọi to.

  Chiếc xe lăn chậm rãi chuyển hướng, người ngồi trên xe lăn là một phụ nữ tuy lớn hơn một chút nhưng trông vẫn rất xinh đẹp, bà ta nhìn chằm chằm Dịch Duy một lúc rồi gọi: "Tiểu Dịch?"

  "..." Dịch Duy có chút khó khăn mở miệng gọi: "Mẹ, mẹ còn nhớ con không?"

  "Ta làm sao có thể không nhớ con?" Mễ Tuyết đưa tay về phía Dịch Duy, cười nói: "Nào."

  Dịch Duy đi đến bên cạnh Mễ Tuyết, Mễ Tuyết nắm tay Dịch Duy và bảo cậu ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh mình.

 Mễ Tuyết cẩn thận quan sát biểu hiện của Dịch Duy một lúc, sau đó đưa tay lên vuốt ve mặt cậu và hỏi: "Bọn họ đối xử với con thế nào?"

  "..." Dịch Duy trầm mặc một hồi, sau đó mỉm cười gật đầu.

  "Tại sao con lại nói dối mẹ?" Mễ Tuyết nhìn vào mắt Dịch Duy nói: "Nếu họ đối xử với con đủ tốt, tại sao trong mắt con lại hiện nét buồn như vậy? Họ làm tổn thương con, phải không?"

  Dịch Duy lập tức cụp mắt xuống, cậu nhất thời quên mất rằng mẹ nuôi của mình năm đó là một nhà tâm lý học rất mạnh mẽ, quyền năng đến mức gần như có thể nhìn thấu tâm can người khác chỉ trong nháy mắt.

  "Bọn họ... không có đối xử tệ với con." Dịch Duy biết nỗi buồn mà mẹ nuôi nhìn thấy trong mắt anh là di vật của kiếp trước nhiều hơn.

  Mễ Tuyết nhìn vào mặt Dịch Duy và suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng họ đối xử với đứa trẻ kia tốt hơn. Để không có lỗi với cậu ấy, họ đã sai với con, và họ sẽ luôn xin lỗi với con. Sau khi họ quen với điều đó, họ sẽ làm vậy lặp đi lặp lại. Nó có khiến con bớt đau khổ không?"

  Mễ Tuyết hồi đó đã gặp quá nhiều trường hợp nên không cần phân tích sâu mà tiếp tục quan sát, ngẫm nghĩ một chút sẽ biết tình hình của Dịch Duy trong nhà họ Dịch như thế nào.

  Dịch Duy biết mình có nói dối cũng không lừa được mẹ nuôi nên chỉ im lặng.

  "Mẹ xin lỗi." Mễ Tuyết xin lỗi Dịch Duy với vẻ áy náy nói: "Mẹ nghĩ họ là cha mẹ ruột của con nên họ đặc biệt đến gặp con để đưa con về. Đương nhiên, họ sẽ đối xử tốt với con, vì vậy mẹ đã đồng ý với họ đưa con trở về, nếu như mẹ biết sẽ như thế này..."

  Dịch Duy lắc đầu nói, "Đây ... tất cả đều là do số phận sắp đặt."

  "Muốn khóc thì khóc đi, trút hết những uất ức trong lòng đi, giờ con đã về nhà rồi, không cần phải chịu đựng nữa." Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói.

  Dịch Duy tựa đầu vào đầu gối mẹ nuôi, nước mắt giàn giụa trên mặt.

  Mễ Tuyết vuốt tóc Dịch Duy, cứ lặng lẽ đi cùng cậu như thế này.

  Anna ở một bên nhìn Dịch Duy khóc mà không kìm được nước mắt.

  Sau khi Dịch Duy đến ngôi nhà này khi cậu chỉ mới bốn tuổi, Anna luôn phụ trách chăm sóc cậu vì cha mẹ nuôi của cậu rất bận rộn. Dịch Duy chỉ gặp cha mẹ nuôi của mình nhiều nhất vài lần trong những năm còn sống ở đây, nhưng mỗi lần gặp họ, cậu đều rất vui vẻ, bởi vì cậu biết cha mẹ nuôi của mình là những người có quyền lực, trong lòng cậu vô cùng ngưỡng mộ họ.

  Mễ Tuyết và chồng đã bàn bạc trước khi kết hôn, họ không có ý định sinh con, mẹ ruột của Dịch Tuyên là bạn tốt của Mễ Tuyết, vì biết cô mắc bệnh nan y nên nhiều lần xin Mễ Tuyết nhận Dịch Duy làm con nuôi trước khi chết. Lúc đầu, bà từ chối người bạn tốt nhiều năm này và hứa sẽ tìm một gia đình phù hợp để nuôi Dịch Duy, nhưng bà lo lắng gia đình khác khống đáng tin cậy, và vẫn cay đắng cầu xin, Mễ Tuyết đồng ý nhận Dịch Duy làm con nuôi sau khi nghĩ về tình bạn của bà ấy trong nhiều năm , mẹ ruột của Dịch Tuyên đã qua đời trong thanh thản.

Mặc dù Mễ Tuyết và chồng bà rất bận rộn, nhưng họ vẫn rất coi trọng việc dạy dỗ Dịch Duy, ngay cả khi họ không đích thân chăm sóc Dịch Duy, họ cũng không bao giờ để Dịch Duy cô đơn. Ngoài Anna dịu dàng luôn ở bên chăm sóc cậu, còn có năm gia sư chịu trách nhiệm hướng dẫn cuộc sống, hướng dẫn học tập và hướng dẫn nghệ thuật cho cậu.

  Trước khi trở về Trung Quốc, Dịch Duy có rất nhiều bạn bè ở đây, họ cùng học, cùng chơi, cùng nhau đi tình nguyện, cùng nhau học tập, và lần lượt tổ chức tiệc chiêu đãi tại nhà riêng. Vì uy tín và danh tiếng của cha mẹ nuôi, cha mẹ của những người bạn đó cũng rất ân cần và lễ phép với cậu.

  Học tập, vui chơi và tập thể dục, Dịch Duy mỗi ngày đều sống một cuộc sống rất viên mãn ở đây trước khi trở về nhà họ Dịch, mặc dù cậu không đặc biệt sôi nổi nhưng tính cách rất vui vẻ. Sau khi trở về nhà họ Dịch, tính cách của Dịch Duy dần thay đổi.

  Vì một tai nạn, cha nuôi của cậu đã ra đi, mẹ nuôi của cậu cũng bị tàn tật cả hai chân, mẹ nuôi đau khổ vì mất đi người mình yêu, định đi theo người yêu nhưng đều không thành.

  Mễ Tuyết không thể chịu nổi cảnh chia ly như vậy, vì quá đau đớn nên tinh thàn bà ấy trở nên rối loạn, bà nhốt mình trong phòng và không muốn nhìn thấy ai ngoại trừ Anna.

  Khi đó, Dịch Hoành và Triệu Trân đến đây muốn đón Dịch Duy về, Mễ Tuyết chỉ ở trạng thái bình thường trong một thời gian ngắn, Anna nói với bà về tình hình họ muốn đón Dịch Duy về, với tư cách là cha mẹ ruột của Dịch Duy, họ tự nhiên sẽ đối xử tốt với cậu. Đối với tình hình hiện tại của bà, bà không biết mình sẽ làm những đều gì có thể gây ra ảnh hưởng tâm lý cho Dịch Duy và gây bất lợi cho sự trưởng thành của cậu, vì vậy bà đã đồng ý cho họ đưa Dịch Duy trở về.

  Các bác sĩ tâm lý và chuyên gia tâm lý khác không thể chữa trị cho Mễ Tuyết, bởi vì bà quá cao siêu, có thể lập tức nhìn thấu mọi ý đồ của những bác sĩ tâm lý đó rồi chống cự nhiều năm trôi qua, bà vẫn từ từ tự mình bước ra khỏi nỗi đau, quá trình đó đau đớn và khó khăn nhưng ít nhất bà đã thoát ra khỏi nó.

  Dịch Duy thực sự muốn trở về xem tình hình của bà một chút, nhưng thật tình cờ khi Mễ Tuyết là con gái của nhà họ Mễ, nhà họ Dịch và nhà họ Mễ đã có mối thù nhiều năm, nên họ không ưa gì nhau.

  "Mẹ, con có thể ở lại đây vài ngày không?" Dịch Duy nhìn Mễ Tuyết hỏi.

  "Con có thể ở lại bao lâu tùy thích, Anna sẽ rất vui nếu con có thể ở lại lâu hơn." Mễ Tuyết quay sang nhìn Anna nói, "Phải không, Anna?"

  Anna gật đầu lia lịa.

  Dịch Duy cúi đầu, cậu cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ của mình đương nhiên họ có nghĩa vụ nuôi nấng con cái, cha mẹ nuôi cậu không có công sinh thì cũng có công dưỡng, lòng tốt của họ lại vô cùng rộng lớn nhưng cậu lại không thể báo đáp dù chỉ một ít. Vậy nên kiếp trước hay kiếp này thù thì phải báo, ân có thì phải trả.

  Mễ Tuyết biết rằng Dịch Duy chắc chắn đã mệt mỏi sau một chuyến bay dài như vậy, vì vậy bà đã yêu cầu cậu trở về phòng chợp mắt.

  Sau khi Dịch Duy lên lầu, cậu định đi vào phòng ngủ, nhưng sau khi dừng lại một chút, cậu quay người đi đến phòng piano và phòng thu âm.

  Trên tầng này có ba phòng rất lớn là phòng piano, phòng thu âm và phòng sưu tập, ba phòng này có thể thông nhau, ở giữa được ngăn cách bằng một cánh cửa trượt bằng kính màu nâu.

  Dịch Duy bước vào phòng piano, nơi có ba cây đàn piano lớn, vừa và nhỏ, cũng như ba cây vĩ cầm và hai cây đàn cello. Đẩy cửa kính bước vào phòng vẽ, bên trong toàn là tranh của chính câuh.

  Dịch Duy dường như đã nhìn thấy cảnh tượng khi còn trẻ mình đã tập đàn và vẽ tranh ở đây.

  Sau khi đứng hồi tưởng một lúc, Dịch Duy đẩy mở một cánh cửa trượt bằng kính bước vào phòng sưu tập của mình, nơi cất giữ những bức tranh cậu đã mua từ phòng trưng bày, cũng như các nhà đấu giá đồ cổ.

  Trong lòng cậu tràn đầy sự biết ơn đối với cha mẹ nuôi của mình, và cậu chưa bao giờ phàn nàn vì hiếm khi gặp họ, dù sao họ cũng chưa bao giờ bỏ rơi cậu, cũng không để cậu thiếu sự quan tâm chăm sóc từ họ, và họ đã cung cấp cho cậu hầu hết mọi thứ trên đời, nếu còn oán trách cha mẹ nuôi không có thời gian quan tâm, ở bên cạnh mình, thì cậu quá ngu dốt, thậm chí chính cậu cũng sẽ khinh thường chính mình.

  Khi cậu còn trẻ, Anna đã nói với cậu một câu, khi trong lòng có oán hận thì sẽ có đau khổ, trong lòng có vui vẻ thì hạnh phúc sẽ theo sau. Cậu luôn ghi nhớ câu nói này trong lòng, những ngày đầu mới trở về Dịch gia, cho dù hết lần này đến lần khác cảm thấy có lỗi vì bị đối xử khác biệt, nhưng cậu vẫn không ngừng dùng câu nói này để nhắc nhở bản thân rằng mình muốn hòa nhập với họ.

  Nhưng cậu dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, bao nhiêu lần bị cha mẹ ruột đối xử bất công, bất công ngày một nhiều, chống cự lại những sự bất công này, vết thương khiến lòng cậu bắt đầu quặn lại. Trái tim cậu đã bại trận.

  Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cha mẹ ruột của mình nên đối xử với cậu tốt hơn Dịch Tuyên, tất cả những gì cậu muốn là đối xử công bằng giữa hai người bọn họ, nhưng họ thậm chí không làm được điều cơ bản nhất.

  "Anna vẫn rất hiểu con, biết con nhất định sẽ tới đây trước."

  Dịch Duy xoay người, cười nói: "Con ngủ không được, đây là ký ức trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con, nóng lòng muốn xem lại."

  Mễ Tuyết di chuyển xe lăn, dừng lại bên cạnh Dịch Duy, nhìn những bức tranh trên tường nói: "Những bức tranh này bây giờ rất đáng giá, con có đôi mắt thật tinh tường. Lúc trước mẹ đã xem qua album định giá ngẫu nhiên những bức tranh này lại có trong đó. Con hãy chọn một vài bức, nó sẽ đáng giá hơn ngôi nhà này."

  "Có một khoảng thời gian, con và bạn bè rất thích dạo chơi ở nhiều phòng tranh khác nhau, và chúng con cũng thống nhất với nhau rằng sau này nhất định phải so sánh xem ai mua tranh có giá trị thẩm định cao nhất." Dịch Duy không nhịn được cười khi thấy mình nghĩ về thời gian trước đây.

  "Từ thời điểm này, con chắc chắn đã thắng. Mỗi bức tranh ở đây đều đã được đưa vào album thẩm định, cũng như những bức tranh ở sảnh, phòng khách và hành lang." Mễ Tuyết quay sang nhìn Dịch Duy nói: "Hãy cầm lấy những bức tranh này đi theo bên cạnh con."

  Dịch Duy lắc đầu nói: "Mặc dù con đã mua nó, nhưng nó là tiền của mẹ và cha, rất hoàn hảo khi giữ chúng ở đây. Nếu con đem chúng đi những ký ức hạnh phúc nhất của con sẽ không còn trọn vẹn."

"Được, vậy thì để chúng ở lại đây đi, mẹ đã lập di chúc rồi, căn nhà này và mọi thứ trong đây đều để lại cho con." Mễ Tuyết nói: "Giữa mẹ và cha con cũng có khoảng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc nhất, sau này con đến hãy giữ lại những thứ đó ở đây cho chúng ta."

  Dịch Duy sửng sốt một lúc, sau đó nói: "Chắc chắn là một khoảng thời gian dài rất đẹp."

  Mễ Tuyết mỉm cười, nắm lấy tay Dịch Duy nói: "Đi thôi, Anna đang nấu món súp hải sản yêu thích của con trong bếp. Bà ấy đã lâu không nấu lại món này, hôm nay khi con quay lại, bà ấy rất nóng lòng muốn khoe với con kỹ năng nấu nướng của mình."

  .......................................

  Ở lại hai ba ngày, Dịch Duy nảy sinh ý nghĩ không muốn rời đi, bởi vì ở nơi này, cậu cảm thấy tâm tình được chữa lành. Mẹ nuôi của cậu đúng là nhà tâm lý học và nhà trị liệu tâm lý hàng đầu thế giới, mỗi lần nói chuyện và trò chuyện với bà, Dịch Duy sẽ có cảm giác cuộc sống thực sự rất tươi đẹp.

  Dịch Duy nghĩ rằng có lẽ cậu có thể ở đây cho đến khi đứa trẻ được sinh ra. Thay vì quay lại đối mặt với tất cả những rắc rối đó, tất nhiên sẽ có lợi hơn cho đứa trẻ khi sinh sống ở đây.

  Nghĩ về điều này, Dịch Duy gọi cho Cố Nguyệt Sơn.

  "Có chuyện gì sao?"

  Giọng nói trầm thấp của Cố Nguyệt Sơn từ trong điện thoại truyền đến, Dịch Duy nhớ tới bên mình đã là nửa đêm, nhưng điện thoại đã kết nối, cho nên cậu không thể không nói gì.

  "Cố tổng, thật xin lỗi, tôi quên mất chênh lệch múi giờ, quấy rầy anh nghỉ ngơi." Dịch Duy giải thích một chút, lại nói tiếp: "Thật ra cũng không có việc gì gấp, chỉ là... tôi muốn ở chỗ này học tập, và có lẽ tôi sẽ sống ở đây khoảng một thời gian dài."

  "Cậu hiện tại không cần quyết định, kỳ nghỉ hè còn dài, cậu suy nghĩ thật kỹ, nếu như trước khi nghỉ hè kết thúc vẫn quyết định ở lại, tôi sẽ nhờ người giúp cậu thu xếp việc học ở bên đó."

  "Được, cảm ơn Cố tổng." Dịch Duy hít sâu một hơi nói: "Còn nữa, tôi... tôi có thể..."

  "Có thể gì?" Cố Nguyệt Sơn hỏi.

  "Không... không có gì, suy nghĩ kỹ về việc đi du học, tôi sẽ gọi cho anh sao." Dịch Duy vội vàng cúp điện thoại, sau đó thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy mình không có can đảm nói với Cố Nguyệt Sơn rằng mình đang mang thai.

  Tuy nhiên, cậu sẽ không bao giờ che giấu việc mang thai, nếu cậu bí mật sinh ra đứa trẻ mà không nói với Cố Nguyệt Sơn để tránh trường hợp sau này sự tồn tại của đứa trẻ bị Cố Nguyệt Sơn và gia đình họ Cố biết thì lại không biết giải thích sao, và nếu Cố Nguyệt Sơn đã kết hôn vào thời điểm đó, đó sẽ là một điều vô cùng sốc và tổn thương cho cả hai với đứa trẻ và cả vợ của Cố Nguyệt Sơn.

  Cậu tuyệt đối không thể để đứa trẻ này được sinh gọi là con ngoài giá thú (Con sinh ra nhưng cha mẹ không phải vợ chồng, không có quan hệ hôn nhân theo quy định của pháp luật) , nếu cậu muốn sinh đứa trẻ này thì nhất định phải để đứa trẻ này được khai sinh hợp pháp. Giao dịch với Cố Nguyệt Sơn đã là sai lầm rồi, cậu không thể chỉ vì muốn sinh đứa nhỏ mà để đứa trẻ này sau khi sinh ra bị đàm tiếu, làm như vậy là quá ích kỷ. Lấy thân phận đứa trẻ con ngoài giá thú mà đến thế giới này, sau này đứa trẻ có thể hận mình chết.

  Cậu sẽ giúp đứa bé có được quyền bảo vệ và nuôi dưỡng mà pháp luật đã quy định cho trẻ em, nếu ngay cả những điều này cậu cũng không làm được, thì cậu thà không sinh đứa bé này.

  Dịch Duy đặt tay lên bụng, nghĩ rằng mình nên đợi vài ngày để đến bệnh viện kiểm tra, sau đó sẽ nói chuyện đàng hoàng với Cố Nguyệt Sơn sau khi có kết quả kiểm tra.

  Vì vậy vài ngày sau, Dịch Duy tự lái xe đến bệnh viện, sau khi có kết quả kiểm tra liền tự mình lái xe về nhà, vì muốn đi dạo nên xuống xe ở một nơi rất xa nhà. .Rồi bước chầm chậm về nhà.

  Cậu đã xác nhận rằng mình đã có thai trong kiếp này, nhưng cậu phải suy nghĩ cẩn thận về việc làm thế nào để nói với Cố Nguyệt Sơn. Kiếp trước, sau khi Cố Nguyệt Sơn biết mình mang thai, hai người đã sớm công khai kết hôn, nhưng lần này, cậu muốn thuyết phục hắn tạm thời không nên công khai, và đồng ý để cậu ở lại đây sinh con.

  Dịch Duy đang chậm rãi đi bộ trong khi đang suy nghĩ làm thế nào để nói với Cố Nguyệt Sơn về chuyện này, thì đột ngột một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh cậu, một vài người đàn ông vạm vỡ xuống xe dùng hết sức lôi kéo cậu vào trong xe.

  "Các anh định làm gì?!" Dịch Duy sợ hãi, sau đó dùng sức giãy giụa, hét lớn: "Buông ra, thả tôi ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro