Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm nay, có mấy tiểu thú nhân cùng tiểu á thú được Hạ Bình dẫn tới Cung phủ. Kết quả nhìn thấy Lê đang làm vô cùng khí thế, lại nhìn về hướng Cung tổng ánh mắt liền lộ ra chút mờ ám.

Hạ Bình bởi vì là một nửa đồ đệ của A Vu, địa vị trong nhóm vị thành niên tương đương với đại tỷ. Hơn nữa Hạ Bình thân với Cung tổng nhất, liền nói thẳng mục đích đến đây: "Tiểu Cung, sao trưa nay ngươi không bày quán?"

Mấy vị thành niên phía sau cũng hùa theo.

"Đúng vậy đúng vậy, ta còn chờ để ăn bánh hương cầu đấy!"

"Cháo hương cầu ăn cũng ngon."

"Chỉ là một ngày chỉ có một ít."

"Ngươi còn không biết xấu hổi mà nói!"

"Ta làm sao mà không biết xấu hổ ?"

"Ngày hôm qua ta nhìn thấy ngươi đoạt bánh hương cầu của đệ đê ngươi!"

"Đó là, đó là ta thấy hắn ăn không xong, mới giúp hắn ăn mà!"

Tiểu á thú bên cạnh, ngẩng mặt trong mắt tràn đầy trái tim: "Vị tôm ăn siêu siêu ngon!"

"Vị nguyên bản ăn mới ngon!"

Nghe vậy, bên cạnh cũng không đồng ý, gia nhập vào hàng ngũ "Thảo luận".

"Nói bậy! bánh trứng mới là ngon nhất!"

"hả, bánh thịt ăn ngon nhất!"

Mắt thấy sắp xảy ra một trận "Thú nhân đại chiến sữa đậu nành mặn hay ngọt"*, Cung tổng nhanh chóng dẫn dắt dời đề tài: "Ta đang chuẩn bị món mới."

(*)Người Trung Quốc hay tranh cải nhau về việc sữa đậu nành ngọt ngon hơn hay mặn ngon hơn nên mới có tên gọi này.

. . . . . .

Cung tổng nhìn nhóm vị thành niên nhanh chóng vây quanh hắn, cảm giác áp lực có chút lớn. Trước kia hắn thường xuyên bị một đám tinh anh trong ngành vây quanh cũng được, bị một đám soái ca mỹ nữ vây quanh cũng thế, hắn đều có thể tự nhiên đối đáp. Nhược điểm duy nhất của Cung tổng là chỉ cần một ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của mấy đứa nhỏ nhìn, hắn sẽ kinh hãi.

Thú nhân thật thành, hơn nữa cũng không tồi, cho Cung tổng một ngôi nhà để ở, mỗi một gian đều rất lớn.

Phòng bếp của Cung tổng nhét năm sáu thanh niên là hoàn toàn dư dả.

Cung tổng cũng không quản bọn họ, không biết sườn muối hồi sáng vị như thế nào, thử trước xem cũng được, dù sao Lam cũng chỉ là mài răng thôi, ăn không hết nhiều như vậy.

Thời điểm nhóm vị thành niên tới, cũng không đi tay không. Tiểu á thú đều mang theo một ít đồ thủ công, tỉ như da thú may, cũng có một số theo Hạ Bình học bện.

Trên tay tiểu thú nhân đều cầm một ít con mồi, không phải là mấy con thú nhỏ mà Cung tổng đã trữ không ít, phần lớn là mấy gia cầm trông giống gà vịt. Việc giết gà vịt đối với Cung tổng không khó khăn gì nên đã bảo bọn họ đem con mồi để ở cửa.

Tiểu thú nhân hơn mười tuổi đã phải bắt đầu học đi săn. Cách một vài ngày, những người lão luyện có kinh nghiệm phong phú trong thôn sẽ mang theo đám non nớt này vào núi rèn luyện. Đi cũng không xa, bình thường đều là sáng sớm đi, chạng vạng trở về. Chờ bọn nó lớn hơn một chút, là có thể học đi săn ban đêm, đến lúc đó đã có thể vào núi hai ba ngày.

Cung tổng cúi đầu nhìn nhìn Lam. Hiện tại Lam còn nhỏ, vấn đề cũng không lớn. Chờ Lam trưởng thành, chẳng lẽ vẫn còn là đứa không hộ khẩu, không thể đi cùng để học? Tuyệt đối không được! Cho dù là dùng hết tiền, cũng phải kiếm được một cái hộ khẩu trong thôn!

Cung tổng càng thêm quyết tâm kiếm tiền. Hắn là một ông chủ nuôi sống mấy ngàn công nhân xí nghiệp, nuôi sống một nhà ba người có cái gì khó?

Cung gia tổ huấn điều thứ nhất: chăm chỉ làm giàu.

Hôm nay không bày quán, rất lười biếng rất không nên .

Cung tổng một bên phê bình mình, một bên múc thịt muối ra chén đĩa, nhất thời mùi hương trở nên nồng nàn.

Trước đây, Cung tổng bày quán bán đều là đồ ăn thiên về thanh đạm, lần này trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của nhóm vị thành niên.

Thật lâu sau, Hạ Bình mới nhỏ giọng hỏi: "Có thể ăn không?" Ánh mắt căn bản không nhìn về phía Cung tổng mà vẫn nhìn đăm đăm ở trên trên cái chén.

Cung tổng lắc lắc đầu: "Vẫn đang sống, chờ một lát." Nhìn nhìn mấy gương mặt đang thèm thuồng, hắn không khỏi nói thêm hai chữ: "Nhanh thôi."

Bởi vì nguyên bản chính là chuẩn bị cho Lam, dãi sườn đã được cắt thành miếng vừa vặn, muối đã thấm toàn bộ, chỉ cần chiên qua một lần là được.

Cung tổng một bên đổ dầu, một bên nhíu mày. Dầu này thật sự là vấn đề, không biết có thể đổi thành thịt mỡ không, một lần rán nhiều một chút. Tảng đá dẫn nhiệt kém, nấu một hồi mới nóng nồi. Cung tổng xoay người lấy ra một cái nồi nhỏ, đổ vào một ít canh xương hồi trưa. Đổ thêm nước vào một cái cái nồi to khác, ở dưới đáy nồi dùng bốn chiếc đũa đặt ngang dọc, sau đó đem cái nồi nhỏ đặt lên trên cách thủy chưng.

Nhóm vị thành niên, nhất là nhóm tiểu á thú, tuổi này đã phải đi theo a cha học nấu cơm, chưa bao giờ biết việc nấu cơm là một việc phức tạp như vậy. Rõ ràng luộc lên đã ăn rất ngon rồi . Canh cá ăn cũng rất ngon. Đặc biệt lúc chưa tới giờ ăn cơm, húp canh cá trắng đục màu sữa sẽ khiến bụng cảm giác thoải mái hơn.

Thú nhân sống rất lâu, tuy rằng việc sinh con có chút khó khắn, cũng rất khó nuôi sống đến trưởng thành, nhưng gia đình thú nhân khỏe mạnh bình thường thường có hai đến ba đứa nhỏ, nhiều một chút sẽ có bốn năm đứa. Mấy đứa nhỏ này bình thường căn bản là nuôi thả, đứa lớn chăm đứa nhỏ. Hạ Bình đứng đầu đám đám nhỏ. Mấy đứa lớn hơn có thể tìm được một ít đồ ăn, sau đó phân chia cho mọi người cùng ăn.

Thời điểm bọn nhỏ phát triển, nhìn thì không lớn, nhưng sức ăn so với thú nhân trưởng thành cũng không ít hơn bao nhiều. Chỉ là đồ ăn của mỗi hộ gia đình đều cũng có hạn, phải ưu tiên cung cấp cho sức lao động chính trong nhà. Trừ phi là lúc con mồi phong phú, nếu không bọn nhỏ có rất ít thời điểm được ăn no.

Một tiểu á thú vị thành niên như Cung tổng, thế nhưng có thể dựa vào sức mình, nuôi sống bản thân thậm chí còn thêm một thú nhân ấu tể, quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Ở trong nhóm vị thành niên, Cung tổng đã trở thành thần tượng hoàn toàn xứng đáng! Nhãi con kia bọn họ đã gặp qua, gần như đã sắp chết đói. Chỉ vài ngày không gặp, bộ dạng của nhãi con đã rất tốt, kia một thân lông trắng bóng loáng.

Cùng với một tiếng "ôi chao" gần như dọa tiểu thú nhân nhảy dựng lên, một mùi hương hoàn toàn mới, một hương vị chưa bao giờ ngửi thấy tràn ngập trong nhà bếp.

Cung tổng đưa lưng về phía nhóm vị thành niên, cảm giác phía sau lưng mình sắp bị nhìn thành cái lỗ, không khỏi đắc ý nhếch miệng.

Đơn giản Cung tổng cũng không lừa bọn họ, hắn nói nhanh liền thật sự nhanh. Chỉ chốc lát sau, sườn đã chiên xong. Mỗi người một cái chén gỗ, lượng thịt cũng không nhiều lắm, mỗi bát cũng chỉ có tầm bảy tám miêng. Chỉ là thịt khác với hương cầu. Đối với thú nhân mà nói, thịt mới là đồ ăn chính, thịt vô cũng trân quý.

Hơn nữa thịt này nhìn thôi là đã thấy rất ngon rồi!

Cung tổng chỉ chiên một khay rồi nhanh chóng bưng lên bàn. Tốc độ phải nhanh, nếu chậm chút nữa cái bàn của hắn sắp bị nước miếng nhỏ thủng rồi!

Ngoài Cung tổng dự kiến, bọn nhỏ đều cảm thấy sườn ăn rất ngon, nhưng đều ăn rất khắc chế chỉ ăn một miếng. Cung tổng hỏi một câu, được trả lời là còn lại bọn họ mang về cho bọn đệ đệ trong nhà ăn.

Rất nhanh, nhóm vị thành niên đều đi hết, có ba tiểu á thú còn để lại một ít đồ chơi nhỏ bằng tre, mỗi cái tinh xảo đến mức có thể trưng bày trong tủ kính. Cung tổng làm người khởi xướng thoáng cảm thấy cô đơn .

Cung tổng lắc lắc đầu, cảm thấy từ sau khi hắn có thêm cái đuôi ngay cả tâm cũng mềm không ít, rồi cúi đầu chọc chọc Lam.

Thật ra Lam lúc này đã ngủ đủ, lập tức tỉnh dậy. Giữa trưa ăn rất nhiều, Lam hoàn toàn không thấy đói bụng, xuống giường rồi trực tiếp lao đến chỗ mục tiêu của nhân sinh -- cái đuôi của sói xám!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro