Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy bạn nhỏ ngốc nghếch, để Cung tổng tới dạy hư các ngươi đi!

Có kết quả thực tế, các thú nhân tràn ngập sùng bái với Cung tổng. Hơn nữa chế tác loại bẩy này, lại không phải quá khó khắn với thú nhân, á thú nhân cùng nhóm vị thành niên lớn một chút cũng có thể sử dụng để bắt một số loại động vật nhỏ.

Có lẽ là thân sói trời sinh có chút giảo hoạt, nguyên bản các thú nhân chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp, lúc truy tìm dấu vêt của con mồi, mỗi người đều là lão thợ săn giỏi nhất. Bọn họ vô cùng hiểu biết tập tính của con mồi. Như thế nào rình và bắt giữ con mồi, đây là việc mà bọn họ thực hiện cả đời. Đặt bẫy, ngụy trang, thòng lọng, rất nhiều bẫy kiểu đơn giản, dùng thực vật làm mồi nhử nhằm vào con mồi loại nhỏ hoặc trung, nhằm vào con mồi loại trung loại lớn, nhằm vào con mồi có lực phòng ngự cao, nhằm vào con mồi có tốc độ nhanh vân vân.

Sau vài khóa học, Cung tổng phát hiện chút kiến thức hắn trữ trong bụng có chút không đủ dùng. Vì thế, hắn thuận nước rút lui, bắt đầu giả làm cao nhân. Các thú nhân đã dùng dây thừng cùng bẫy hố bắt được một đàn trâu nhỏ, còn có thể lợi dụng nguồn tài nguyên ít ỏi để đóng bè, mang một lượng lớn con mồi ra khỏi rừng, còn biết đem một con trâu mẹ còn sống cùng một con nghé con chạy tới hỏi Cung tổng có thể nuôi không?

Kỹ năng chăn nuôi cũng đã tự động sáng lên rồi, Cung tổng còn có thể làm cái gì nữa, khi dễ hắn chưa làm chăn nuôi bao giờ hả?  ̄へ ̄ Sau khi ỉu xìu về nhà hắn phát hiện A Vu đang uống trà. Uống trà thì không ngạc nhiên, từ khi mùa mưa bắt đầu, mỗi ngày A Vu đều phải uống vài chén trà hoa quả. Chỉ là hiện tại A Vu đang cầm một cái ấm trà.

Khác với màu men sáng của bộ đồ ăn do Ngọc Trạch làm, ấm trà trên tay A Vu thiên về màu xanh xám hơn, nếu nhìn kỹ, giữa những mảng xanh xám lộ ra chút màu xanh biếc.

Bên cạnh còn có ba cái chén uống trà nhỏ, thành chén cực mỏng, một số chỗ thậm chí còn gần như trong suốt. Màu sắc rất đẹp, gần như là một màu xanh lam tinh khiết, được vẽ một mạt hoa văn màu xanh biếc.

Tuy rằng thú nhân không có chữ viết, nhưng A Vu cùng thôn trường đã có thể sử dụng một ít ký hiệu để ghi chép lại các sự kiện. Một mạt hoa văn màu xanh biếc này đã truyền đạt lại nền văn hóa của thú nhân, làm cho chén trà có vẻ đơn giản trở nên quan trọng hơn.

Đây là món đồ thủ công khá đẹp!

A Vu rót đầy bảy phần chén trà mà Cung tổng yêu thích không buông tay, cười tủm tỉm nói: "Nung bằng lò nướng đấy."

Biểu tình Cung tổng suýt nữa liền nứt ra .

Kỳ thật cũng đã qua vài ngày, Cung tổng đã sớm suy nghĩ cẩn thận, là hắn có lối suy nghĩ quá côngt thức. Trong ấn tượng của hắn, nung gốm cùng nung gốm sứ đều là những nghề thủ công vô cùng phức tạp, người bình thường căn bản không thể làm.

Chính là hắn không nghĩ tới bùn sông ở nơi này căn bản không phải đất sét hoặc đất sét trắng* như hắn từng biết, tựa như việc xây nhà ở ở đây, xây rất nhanh nhưng rất chất lượng. Đổi lại ở thế giới trước của hắn, trong một khoản thời gian ngắn như vậy, cho dù dùng các loại máy móc phụ trợ, cho ra cũng chỉ là một công trình phế thải không thể vượt qua nổi lần kiểm tra thứ hai, càng miễn bàn có thể chống lại gần hai tháng mùa mưa mà không dột hay rỉ nước.

(*)Cao lanh có nguồn gốc tên gọi từ Cao Lĩnh thổ (高岭土,tức đất Cao Lĩnh, là đất sét trắng tại Cao Lĩnh), một khu vực đồi tại Cảnh Đức Trấn, Giang Tô, Trung Quốc. Các mỏ đất sét trắng tại đây được khai thác để làm nguồn nguyên liệu sản xuất đồ sứ Trung Quốc.

Thế giới này tựa hồ đối với phát minh sáng tạo, phá lệ. . . . . . Khoan dung.

Cung tổng lập tức từ bỏ ý tưởng dùng bảng gốm khắc chữ lên để ghi chép, than thì không khó kiếm, giấy? Hắn cúi đầu uống một hơi cạn sạch chén trà, có A Vu ở đây, sợ cái gì?

Cung tổng nheo mắt lại bắt đầu thuyết phục, A Vu lẳng lặng lắng nghe, lâu lâu lại thêm trà cho Cung tổng. Sau khi Cung tổng đi WC ba lần, A Vu tỏ vẻ, chờ mùa mưa qua rồi nói sau.

Mùa mưa, còn lại nửa tháng.

Trong rừng này lũ dã thú "Thuần phác chính trực" xui xẻo đến tột cùng.

Nguyên bản mùa mưa thiếu thốn thức ăn, dưới sự trợ giúp của việc đặt bẫy, nhóm thôn dân mỗi người đều được nuôi đến bóng loáng đẫy đà, rất nhiều người béo lên. Nguyên bản mấy đứa nhỏ gầy gò bây giờ đã sắp có nọng.

Lam càng giống một cái bánh bao, hiện tại thân thể hình tròn của nó không hề do tí lông nào tạo ra, đó là do mỡ hàng thật giá thật. Xúc cảm rất tốt, thường xuyên bị xoa bóp chà đạp.

Lam cũng có mấy bằng hữu là tiểu thú nhân, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Lam, nhóm tiểu bằng hữu từng dứa từng đứa gia nhập hàng ngũ chó đánh cá, không dạy cũng biết cách hợp tác làm việc nhóm. Người lớn cũng cho phép chúng nó chơi, thân thể tiểu thú nhân rất cứng cáp, lâu lâu ngâm nước tắm mưa cũng không sao.

Cho đến có một ngày, một đám tiểu quỷ hu hu chạy về tìm người lớn, một đứa còn bị què một chân. A Vu lập tức kiểm tra một chút, may là chỉ bị bong gân, thoạt nhìn hơi chật vật thôi. Tiểu thú nhân chịu đau rất kém, cho nên cảm thấy vô cùng đau đớn, không thể đứng dậy được khiến cho chúng giống như bị gãy chân.

Bọn nhỏ đi cáo trạng, đương nhiên là có đối tượng để cáo trạng. Đợi đến lúc thú nhân trưởng thành nghỉ ngơi nhìn thấy vật thể kia, tất cả đều hoảng loạn.

Một con mãng xà lớn dài hơn ba mét nằm trên mặt đất, máu tươi bị mưa xối trộn lẫn với bùn đất, loang thành một vũng máu lớn. Toàn thân cao thấp đều phủ kín các loại vết thương khác nhau, nghiêm trọng nhất chính là phần bụng gần đuôi, một cái cọc gỗ thật dài ghim con mãng xà xuống đất, gần như phế bỏ cái đuôi của nó. Miệng vết thương chỗ đó cũng vô cùng thảm thiết, phần thịt lộ ra đã bị nước mua xối đến trắng bệt.

Con mãng xà lớn như vậy, bình thường ngay cả các thú nhân cũng không dám trêu chọc, đám nhãi con này quả thật chán sống! Hơn nữa bọn họ phát hiện có mấy tiểu á thú cũng giẫm một chân. Cọc gỗ trên người mãng xà là kiệt tác của Hạ Bình.

Thời điểm Cung tổng biết chuyện, đừng nói biểu cảm, cả người cũng sắp nứt ra. Cái thứ mãng xà này, đừng nói vì nhìn nó mềm mềm nên ngươi nghĩ nó dễ bắt nạt đấy nhé? Mãng xà dài gần ba mét trên cơ bản gần như không có thiên địch được chứ! Nhất là Hạ Bình, loại việc nặng nhọc như đi săn này không thể giao cho nhóm thú nhân hả? Một đứa ngụy nương chui vào làm cái gì?

Năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của đám nhãi con rất mạnh.

Tại nhà bếp, một đám nhãi con được hong khô lông, biến thành một bầy bóng lông, tất cả vẫn duy trì vẻ mặt ỉu xìu với biểu cảm "Ta sai rồi", thành thành thật thật ngồi dưới đất.

Hạ Bình là "nghi phạm" lớn tuổi nhất, chủ động nói ra tiền căn hậu quả.

Mãng xà là do Lam phát hiện. Lam cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy con "cá" nào to đến vậy, cho tới nay con cá mà nó bắt được chỉ to gấp ba lần cơ thể nó. Lúc đầu, con mãng xà thật sự làm nó sợ hãi.

Nhưng là rất nhanh sau đó, nhóm tiểu đồng bọn liền phát hiện con mãng xà này chỉ là con hổ giấy. Không biết vì cái gì, mãng xà nhìn qua rất suy yếu, hơn nữa trên người mang theo mùi máu rất rõ. Lang tính giảo hoạt, thấy tiện nghi sẽ chộp lấy, vậy còn chờ gì nữa, mau lấy vũ khí thôi.

Sau một trận ẩu đả có tổ chức, cái giá lớn nhất phải trả là một tiểu thú nhân bị trật chân, con mãng xà bị bọn họ đánh úp sấp.

Sau lại, theo sự kiểm tra cùng tìm kiếm của những thợ săn có kinh nghiệm, ở một nơi không xa tìm được một con hươu sừng con đã chết, con mãng xà này hẳn là đi kiếm ăn, sau khi bắt được con hươu con, đại khái cảm thấy các thú nhân trong thôn mang đến uy hiếp, vì thế phun con mồi ra, chuẩn bị rời đi, kết quả bị sừng của con hươu cắt qua nội tạng, nên cuối cùng mới bị nhóm nhãi con đi kiếm da làm ví.

Cung tổng đem nhóm nhãi con tham gia nhốt lại, lại đem đi lao động cải tạo.

Chuyên lúc này đã đánh thức các thú nhân khỏi cuộc sống an nhàn.

Mùa mưa tràn ngập nguy hiểm. Mưa làm loãng mùi của các thú nhân, lũ dã thú bình thường bị thú nhân đuổi đi sẽ ở bất tri bất giác tới gần thôn, có thể tạo thành uy hiếp đối với những người có thực lực không cao như người lớn tuổi già yếu, thậm chí là thú nhân đơn độc.

Bây giờ là nhóm nhãi con may mắn, nếu con mãng xà kia không bị thương thì sao? Lúc đó nhóm nhãi con còn sống mà trở về sẽ được mấy đứa?

Tất cả mọi người đều sợ hãi.

Một chiến dịch bảo vệ thôn lặng lẽ nổ ra, các loại bẩy rập trong khoảng thời gian ngắn được đặt xung quanh thôn, rồi nhanh chóng lan ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro