Nhật ký mất mạng - Vô Liêu Đáo Để

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tựa: 断网日记

Tác giả: 无聊到底 - Vô Liêu Đáo Để

Thể loại: Khác

Tấn giang: jjwxc/2572827



Đôi lời: Mất mạng này là mất mạng chứ không phải mất mạng nha.

Vốn cái này không phải bách hợp nên trước đó mình không định đem lên đây, chỉ up trên FB để tự đọc chơi vậy thôi, nhưng mấy đoản văn gần đây thật sự đã đi lệch thể loại rồi =))) càng lúc càng xa BHTT nên mình thấy nếu có up ngôn tình lên cũng không có vấn đề gì cả 😂 và cũng để bày tỏ tình yêu với Vô Liêu _( :3」 ∠)_ 

Nếu có hứng thú với Vô Liêu thì đây là đoản văn nên đọc! Dù không hứng thú với tác giả thì cái này cũng thú vị lắm! Vô Liêu nhấn mạnh ba lần chuyện quan trọng: Truyện này không liên quan gì tới tác giả 😂 

Fact: Kể từ sau đoản văn này Vô Liêu chuyển từ viết truyện ngôn tình qua viết truyện bách hợp 😂 





1 - 5





1. Chia tay



Tôi ngồi trước máy vi tính không biết phải làm gì, hốc mắt từ từ chuyển đỏ.


Dây mạng là tự tôi rút, trước lúc một người đàn ông nào đó tha thứ cho tôi, tôi không có dự định cắm trở lại.


Anh ấy là người yêu trên mạng của tôi, từ trò chơi ra đến ngoài đời, từ mặt đối internet đến mặt đối mặt.


Câu chuyện của tôi và anh, mỗi lần được ai đó nhắc đến, trong giọng nói của họ đều không thể thiếu yêu thích và ao ước.


Anh cao một mét bảy chín, tướng mạo bình bình, gia cảnh thường thường, có một giọng nói như nam thần, hát nghe êm tai như ca sĩ, năm đó chơi game, rất được các cô gái trong bang hoan nghênh.


Tính tình a. . . có vẻ không tệ.


Đúng vậy, chỉ là có vẻ.


Tính tình của tôi không tốt lắm, ăn nói cũng thô lỗ, mặc dù quan hệ với những người khác phái trong bang cũng không tệ, nhưng tất cả đều coi tôi là huynh đệ chứ không phải là con gái.


Lúc trước anh ấy đối xử với tôi khiêm nhường hết mức, ví như trân bảo, tôi nghĩ thế nào cũng không ra lý do, lại không kiềm được mà sa vào trong sự sủng ái này, sau đó liền bằng một cách kỳ diệu nào đó mà tôi hẹn hò với anh.


Anh nói chờ tôi tốt nghiệp, nếu như chúng tôi vẫn còn yêu nhau, thì chuẩn bị kết hôn.


Anh làm được, quen nhau trong game ba năm, ngoài game quen nhau hai năm, từ tốt nghiệp cao trung đến tốt nghiệp đại học, anh đến thành phố tôi sống, tìm một công việc và căn phòng không quá đắt, chúng tôi rốt cuộc cũng quen nhau từ trong game ra ngoài đời, đến giờ, đã gần bảy năm.


Anh nói không muốn tôi chịu ủy khuất, cũng không muốn để gia đình tôi khinh thường anh, cho nên định chờ đến khi công việc ổn định, kiếm được nhiều tiền rồi mới cưới tôi.


Tôi đem toàn bộ tình cảm lẫn tin tưởng giao cho anh, trong lòng nghĩ rằng truyện cổ tích khi xưa từng hâm mộ cũng không có gì hơn cái này, không cần danh lợi phú quý, không cần ngươi nàng ta chàng, tìm được một người đáng để giao phó, nắm tay nhau đến khi mái đầu hoa râm, đó là phước đức ba đời.


Chỉ là, tối hôm qua cãi nhau trong điện thoại, anh nói muốn chia tay với tôi.


Mà hình như tôi không có làm gì cả, tất cả những việc này bất ngờ xuất hiện.


Người con trai được cha mẹ tôi dùng mọi cách khen ngợi, người con trai gần đây đã bàn chuyện cưới hỏi với tôi, người con trai buổi tối hôm kia trước khi đi ngủ còn cố ý dặn tôi nghỉ ngơi sớm, đột nhiên ngày hôm qua muốn rời bỏ tôi.


Quở trách tôi, nói ra từng chuyện từng chuyện cảm thấy bất mãn với tôi trong quá khứ.


Nói tôi không thích ra ngoài, ăn mặc tùy tiện, mỗi khi có tranh chấp từng câu từng chữ cũng không để lại cho anh một chút tình cảm.


Nói tôi trầm mê internet, yêu thích những thứ giả tưởng, thế giới dưới ngòi bút có hàng vạn hàng nghìn, cứ luôn coi anh như là nam chính lý tưởng điển hình, không bao giờ để ý đến cảm nhận của anh.


Anh nói, tôi không phải cái người ngoan ngoãn phục tùng trong tưởng tượng của cô, cô lấy huyễn tưởng đó áp đặt lên người tôi lâu lắm rồi, còn chơi chưa chán sao?


Tôi cười lạnh phản bác lại, lúc trước là anh nói, anh thích em như vậy.


"Làm gì có ai không có nhất thời nhiệt tình với thứ mới mẻ? Tôi thích cô, chỉ là thích cô quá mệt mỏi rồi. . . tương lai của chúng ta có lẽ phải ngẫm nghĩ lại một lần nữa, như vậy đối với tôi hay cô cũng đều tốt."


Giọng nói quen thuộc, vẫn êm tai như trước, lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng.


Lúc đó tôi giả vờ bình tĩnh, trong lòng lại hoảng loạn vạn phần.


Vậy, chúng ta phải ngẫm nghĩ lại như thế nào đây?


"Thử chia tay một khoảng thời gian xem sao." Vừa dứt lời, điện thoại liền bị vô tình cúp máy.


Anh không cho tôi bất cứ cơ hội níu giữ nào, cứ như vậy hời hợt chỉ trích tôi sau đó đem tất cả những lời đã từng hứa hẹn biến thành xiềng xích lạnh như băng.


Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ, dù là thế giới bỗng chốc sụp đổ, cũng không có gì hơn cái này.


Đúng vậy, mãi đến giờ khắc này, tôi vẫn cảm thấy như thế.



2. Sỉ nhục



—— ngày thứ hai mất mạng.


Điện thoại di động không còn pin, nhưng tôi cũng không muốn sạc.


Sợ nhất là nhận được tin nhắn của anh, sợ nhất là anh sẽ quyết định từ bỏ, dù là dường như mỗi phút mỗi giây trôi qua nỗi sợ hãi đã biến thành lừa mình dối người.


Tôi ngồi trên giường, đọc một quyển tiểu thuyết từ khi mua tới giờ cũng chưa từng mở ra xem.


Trong nhà chất chồng rất nhiều sách mua rồi chưa xé bao, tác giả quen thuộc trên những quyển sách này đều là những người tôi từng cuồng nhiệt yêu thích, mặc dù sau này sự nhiệt tình đã vơi đi, nhưng mỗi khi thấy họ xuất bản sách mới, đều nhịn không được mua về, dù cho chỉ đặt trong nhà không đọc.


Quyển trong tay cũng vậy.


Dường như bắt đầu từ đại học, tôi dần không thích xem những câu chuyện bọn họ biên nữa, bắt đầu vọng tưởng một cuộc sống ngây ngô dại dột khác, vọng tưởng câu chuyện có chính mình.


Sau khi tốt nghiệp game và sáng tác chiếm đa phần thời gian của tôi, weibo và diễn đàn trở thành lạc thú lớn nhất của khoảng thời gian còn lại, đến nay mới thôi, rời xa internet cũng giống như rời xa thế giới, không có máy vi tính thì hận không thể đem điện thoại khảm vào lòng bàn tay.


Hiện tại xem ra, mấy thứ này cũng không có quan trọng gì. So với người con trai ấy, thật sự không quan trọng.


Chỉ cần vừa nghĩ đến tôi là gánh nặng trong lòng anh thì tôi liền mất đi năng lực suy xét, hàng vạn hàng nghìn tâm tư trong tim đều không bố trí chút phòng vệ nào với anh, như muốn nhấn chìm tôi.


Buồn cười là mãi đến khi anh nhẫn tâm chính miệng tổn thương tôi, tôi mới phát hiện ra sự thật này.


Tôi không dám tưởng tượng, rốt cuộc anh đã yên lặng nhẫn nhịn tôi bao lâu.


Sắp tới là đủ bảy năm rồi, hơn hai ngàn năm trăm ngày, con người dịu dàng nói cười với tôi, tìm mọi cách che chở tôi, có bao nhiêu ngày là thật lòng, bao nhiêu ngày là giả ý.


Nếu như ngoài mặt là dịu dàng thắm thiết, trong lòng lại ẩn chứa chán ghét tôi, tôi có tư cách gì một lòng tự mãn tự túc cho rằng, tôi cho anh chân tâm, đủ để cho rằng anh sẽ vô cùng trân trọng đáp lại tôi?


Tâm trạng, là dòng nước vô hình sẽ làm vỡ đê, cuối cùng dâng lên hốc mắt, che mờ tầm nhìn.


Lý trí sắp sửa bị áp lực làm đứt sợi dây cuối cùng, và cả bản thân tôi. Nhẹ lau giọt nước trên trang sách, nhưng mà càng lau lại càng nhiều.


Tôi khép quyển sách lại, không đành lòng làm hỏng nó, vậy mà lại cứ nhẫn tâm phá hủy tâm trạng tốt cả một ngày của bản thân trong nỗi áp lực này. . . nói là tâm trạng tốt, tốt chỗ nào?


Cho đến lúc này, tôi vẫn còn đang nghĩ, không liên lạc được với tôi, anh có sốt ruột chạy đến tìm tôi như trước không? Nếu như nhìn thấy tôi chật vật như vậy, anh sẽ đau lòng, hay là nói lời châm chọc?


Nhưng mà tôi không dám suy đoán, sự thật tàn khốc nói cho tôi biết, người con trai đó, so với tưởng tượng của tôi còn muốn xa lạ hơn.


Quả nhiên, cổ tích a, dưới ngòi bút vẫn vô cùng hoàn mỹ.


—— ngày thứ ba mất mạng.


Một tác giả mạng vô cớ ngừng cập nhật ba ngày, có thể làm người khác sốt ruột cho cô ấy hay không? Bình luận dưới truyện, người hối thúc đăng chương nhiều, hay là lo lắng cho thân thể của cô ấy nhiều hơn?


Tôi nằm ở trên giường rất lâu, mở mắt hoặc là nhắm mắt, nỗi buồn cứ tích tụ trong lòng không buông tha tôi một phút một giây nào. Ngủ thì khó chịu, thức dậy cũng khó chịu, nhưng nhờ vậy mà có hơn mấy phần chết lặng.


Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần lại một lần tưởng rằng sắp sửa trôi qua một ngày, bỗng nhiên phát hiện chỉ mới mất mười phút. Sống một ngày bằng một năm, có lẽ chính là cảm giác này?


Tôi nhìn chiếc điện thoại tối đen, do dự đấu tranh rất lâu, rốt cuộc ném nó xuống chân giường.


Ba ngày rồi, anh chưa từng đến tìm tôi, dù điện thoại có mở, cũng đợi được cái gì đâu?


Có lẽ đối với tôi anh đã hoàn toàn nản lòng rồi, nhưng mà tôi vẫn không kiềm chế được mà đem hy vọng cuối cùng đó đặt trong tim. . . có lẽ, anh ấy chỉ không biết làm sao đối mặt với tôi, không biết nên mở miệng xin lỗi tôi thế nào để được tôi tha thứ.


Trong quá khứ, là tôi quá mức tự cao, dùng tự tôn của mình xây thành khoan dung và vị tha với anh, chưa bao giờ nghĩ đến anh có thể rời xa tôi, mà tôi thì đã sớm lún sâu, rời cũng không xa được anh.


Thật ra chỉ cần anh chịu quay lại, hai chữ xin lỗi này, tôi nguyện nói hơn ngàn lần.


Con người một khi đã học được cách nhún nhường, sẽ cứ tiếp tục nhún nhường, tôi hiểu rõ được điều này, nhưng tôi không cách nào ức chế nỗi bốc đồng muốn vì anh mà nhường nhịn suốt đời.


Từng có người coi bạn như trân bảo, bạn mãi không biết quý trọng, khi đối phương vứt bạn đi như một đôi giày cũ, vừa khéo có hai chữ rất thích hợp với bạn, quả báo.


Đây là nợ, dù tự sỉ nhục bản thân thế nào đi nữa, cũng không cách nào trả hết.



3. Phản bội



—— ngày thứ tư mất mạng.


Cảm thấy đói, tôi với tay lấy một quả táo nuốt vào bụng cùng với nước mắt, trái tim từ từ bị hiện thực chà lau, cuối cùng tôi cũng phải tin rằng, con người sẽ vì tôi nấu cơm đưa cơm, dù không có thời gian cũng muốn đúng giờ dặn tôi ăn cơm, đã đi rồi.


Đến nỗi, sau khi đần độn ba ngày tôi mới phát hiện, ban đầu tâm loạn như ma, chỉ là vì chịu đựng để tận tâm tận lực đón nhận sự chết lặng này.


Viết nhiều câu chuyện như vậy, tôi vẫn không có một khắc nào thật sự hiểu rõ được rốt cuộc một người có thể chiếm được vị trí bao sâu trong lòng một người khác, có thể sâu đến khắc cốt ghi tâm, mất đi thì không thể sống hay không?


Ngày đầu tiên mất anh, tôi tưởng là có thể, nhưng giờ này khắc này, không thể không nói cho chính mình biết, thâm tình nhiều bao nhiêu đi nữa vẫn có thể bị tàn nhẫn đạp hư, nếu như không phấn chấn lên, tất cả trò cười đều chỉ là một trò cười, mỗi một phần thảm hại đều sẽ đeo bám bạn đến chết.


Phải tỉnh lại thôi.


Đói bụng, đợi không được người ta thì tự mình đi ăn. Những năm chưa có người ta xuất hiện, không phải mình vẫn sống tốt đó sao? Từ khi nào không có đàn ông thì sống không nổi nữa?


Vốn tưởng rằng thế giới sẽ tối tăm mịt mù, trong khoảnh khắc kéo rèm cửa ra, phát hiện thế giới này vẫn sáng sủa chói mắt như trước.


Thì ra, những góc tối tăm, đều chỉ là nơi người nhát gan cuộn mình tự cam chịu đọa lạc.


Trên con đường lớn người đến người đi, tôi dạo bước không có mục đích hồi lâu, bất tri bất giác đi đến quán mì thường ngày tôi thích ăn nhất, trong lòng vốn rỗng tuếch, tự dưng tâm tư lại vạn nghìn.


Lúc trước đều là người ta đưa tôi đến ăn, chỉ là lúc này đây, thậm chí là sau này cũng không có cơ hội đó nữa. . . nếu như tôi không đi đến đây, tôi nghĩ cả đời mình cũng không bao giờ có được lòng tin kiên định như thế.


Đương nhiên, còn có con bạn tốt nhất của tôi, giờ này khắc này, ở trước mặt tôi cùng người con trai đã vứt bỏ tôi, cười cười nói nói.


Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác hai kẻ trước mắt đi cho chó ăn, nhưng lại chỉ có dũng khí cười nhạt vỗ tay, lớn tiếng trầm trồ. Có lẽ, trong mắt người qua đường tôi như con điên, nhưng mà, quan trọng sao?


Hai người họ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía tôi, cuống quít như muốn che giấu cái gì, mấy giây sau đã có thể bình tĩnh trở lại.


Tôi biết, chúng tôi đã chia tay rồi, muốn yêu ai ở bên ai thì ở bên đi.


Thế giới của tôi chưa bao giờ cần kẻ phản bội và lừa dối.


Vốn tưởng rằng anh là tất cả, hiện tại ngẫm lại, tất cả djsme đều là phù vân.



4. Bạn cũ



—— ngày thứ năm mất mạng.


Không cần đợi ai tha thứ, cũng không có ai cần tôi tha thứ.


Ngẫm lại dáng vẻ đáng khinh mấy ngày trước đây một mình tình nguyện sỉ nhục bản thân, tôi liền cảm thấy bản thân quả thật không thể đáng buồn cười hơn nữa.


Tôi không muốn tìm bất cứ ai để kể khổ, tiếp tục đoạn tuyệt toàn bộ liên hệ với thế giới này, muốn làm gì thì làm đó, lại hoàn toàn không thể thôi thổn thức.


Một mình răng ngà tháp* lâu rồi, suýt nữa bị thế giới vứt bỏ. Giờ này khắc này một lần nữa bước ra ngoài, thỏa thích hít thở bầu không khí ô nhiễm của thành phố, tôi vậy mà lại có một chút vui vẻ, đoàn người ồn ào ầm ĩ, trong lòng lại tĩnh lặng dị thường. Hết thảy cứ như là ảo giác, rồi lại chân thật dị thường.

*Chỉ những tác giả rời xa hiện thực, rời xa cuộc sống bên ngoài, trốn vào góc nhỏ của bản thân


Tôi đến thư viện, muốn tìm chút sách liên quan đến tâm lý học để đọc, tìm được rồi lại không tránh khỏi tự giễu bản thân.


Tại sao phải đi nghiên cứu nguyên nhân đàn ông phản bội? Ở trước mặt thời gian, tình yêu vốn không chịu nổi một đòn. Trách nhiệm hôn nhân cũng không thể khiến hai con người bạc đầu đến già, ràng buộc tình yêu thì có là cái gì?


Tôi khẽ thở dài, trả sách về lại giá, xoay người muốn đi, lại có một người con trai thoạt nhìn rất quen mắt, mi thanh mục tú, dáng vẻ chính chắn đi về phía tôi, tôi đưa mắt nhìn cậu một chút, cậu cười lên tiếng bắt chuyện với tôi.


Tôi lục lọi trí nhớ một vòng, nhớ đến cậu ta là bạn cùng lớp hồi cao trung, rất nhiều năm không gặp rồi, thay đổi thật nhiều. Cuộc sống quanh năm đơn điệu khiến cho trí nhớ của tôi cực kỳ kém, suy nghĩ hồi lâu, quả thật không nhớ nổi tên của cậu, liền buông tha cho ký ức, cười nhẹ đáp lại.


Cậu thấp giọng cười nói, đã lâu không gặp.


Tôi đáp, đúng vậy, rất nhiều năm rồi.


Hai người đều ôm tâm sự trong lòng, tay không mà đến, tay trắng mà đi.


Rời thư viện, chúng tôi cười nhìn nhau, sau đó cậu thì xấu hổ, tôi thì trầm mặc.


Trầm mặc trôi qua, tôi xoay người đi về phía trạm xe bus, cậu cũng đi theo, hỏi tôi: "Mấy năm nay cậu thế nào? Tớ thấy cậu giống như không mấy vui vẻ." Giọng điệu thân thiết, như là gặp lại mối tình đầu đã chia tay sau rất nhiều năm.


Tôi không che giấu, đáp, sống cũng được, không tốt cũng không xấu, gần đây mới vừa cãi nhau với bạn trai, chia tay rồi.


Cậu trầm mặc một hồi, nói, tớ cũng vậy.


Tôi cười, thì ra mọi người thất tình đều thích một mình đến thư viện muốn tìm yên tĩnh sao?


Cậu nói, bởi vì chỉ còn một mình.


Tôi cũng nghĩ vậy.


Cậu cùng tôi đi đến trạm xe, chúng tôi hàn huyên về rất nhiều chuyện thú vị hồi cao trung, nói đến giáo viên và bạn học đã lâu rồi không gặp, tâm trạng tối tăm dần dần tản đi như sương mù.


Lúc chia tay, cậu hỏi tôi, có nguyện ý ngắm một vài phong cảnh, ngày mai ra ngoài ăn bữa cơm không.


Cho đến lúc này, tôi vẫn không thể nhớ được tên của cậu.



5. Khốn kiếp



—— ngày thứ sáu mất mạng.


Lúc cậu đón tôi ở nhà ga, hỏi tôi muốn ăn gì tùy tiện chọn, cậu mời, chắc là mang đủ tiền.


Từ trước đến nay tôi chỉ biết bắt nạt bạn thân, để một người mà ngay cả cái tên tôi cũng không nhớ nổi đãi ăn tôi không dám chọn gì đắt tiền, sau khi xoắn quẩy nửa ngày, thuận tay chỉ một quán nướng. Cậu cười tôi đúng là biết tiết kiệm tiền giùm cậu, giọng điệu cưng chiều, như là một đôi lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò.


Trực giác nói cho tôi biết, cậu muốn theo đuổi tôi, trong lòng tôi thấy chẳng đáng, nhưng cũng không từ chối.


Nói thật, tôi không có bất cứ ác cảm nào với chuyện vừa kết thúc một mối tình chớp mắt liền tìm đến một mối tình khác, nhưng tại khắc này lòng tự trọng lại đang quấy phá, tôi không thể nào thua.


Hắn ta đó có thể ngươi nàng ta chàng với bạn thân nhiều năm của tôi, lẽ nào tôi không thể tìm được niềm vui mới ưu tú hơn hắn?


Tôi không thích mình như vậy, càng xấu hổ với việc thuận theo để cậu ta theo đuổi mình.


Cậu nói chuyện trời đất với tôi, vì tôi gắp rau bưng canh, so sánh với kẻ phản bội kia, bớt đi vài phần quen thuộc nhưng nhiều hơn mấy phần dịu dàng, cảm giác đem lại cho tôi vô cùng thoải mái.


Cũng không biết vì sao, càng là như vậy, lòng tôi càng mơ hồ cảm thấy không yên, bất chợt cảm thấy ngồi đối diện cậu như ngồi trên bàn chông.


Cậu muốn vào toilet một chút, tôi trầm mặc nhìn đồ nướng trong chén cậu nướng cho tôi khi nãy, lúc cậu quay lại, tôi ngẩng đầu cười nói, tôi cảm thấy cậu rất tốt, tại sao bạn gái cậu lại muốn chia tay?


Cậu sửng sốt một chút, trở về ghế ngồi, cười khổ mà thao thao bất tuyệt mở đầu bằng câu —— có lẽ do tớ không tốt.


Tôi nghe được tiếng lòng mình không ngừng cười lạnh, tổng kết lại, đơn giản chính là: Có lẽ do tôi không tốt, không thể thỏa mãn các loại yêu cầu của cô ấy. Có lẽ do tôi không tốt, không thể chịu được việc từ trước tới nay cô ấy cứ khăng khăng làm theo ý bản thân. Có lẽ do tôi không tốt, không thể bất cứ lúc nào cũng chiếu cố đến kẻ phụ tình ấy. Nếu như tôi đã không tốt, vậy để cô ấy tìm người tốt hơn vậy.


Tôi nói, không phải tại cậu không tốt, là bạn gái cậu quá đáng.


Hắn cười khổ, giữa cười khổ mang theo mê man, giữa mê man mang theo một chút kinh ngạc, diễn sâu đủ rồi thì hỏi tôi, cậu cảm thấy như vậy thật à?


Tôi mỉm cười gật đầu, tôi cảm thấy cậu đã làm rất tốt rồi.


Nhìn nụ cười trên gương mặt hắn, tôi biết, hắn đã cho rằng bản thân bán thảm thành công.


Đúng vậy, đã làm rất tốt rồi, cho nên dù liên miệng nói bản thân không tốt nhưng trong từng câu từng chữ vẫn để lộ ra là do đối phương không biết đủ, không phải sao?


Nghĩ tới lời của kẻ đã bỏ tôi, trong mối quan hệ này hắn nhân nhượng, hắn ngoan ngoãn, nhận hết mọi ủy khuất, mà tôi thì lại là một đứa con gái không biết đủ như thế, làm cho hắn hận không thể hô to: "Một đứa con gái như vậy, không vứt chẳng lẽ giữ lại mang về nhà ăn tết à?"


Biết đâu, cô ta cũng từng nói với hắn như vậy, nên về sau càng dễ dàng châm thêm mấy câu cho dễ cháy.


Chẳng hạn như lúc này từ trong miệng tôi thốt ra: "Cậu đối xử với cô ấy tốt như vậy, tôi chỉ có thể ước ao mà thôi, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ quý trọng."


Dứt lời, tôi nhìn thấy gương mặt hắn khéo léo đổi thành vẻ thâm tình, rồi lại vẫn kiềm chế nó dưới mấy phần do dự, diễn tốt như vậy, sợ là đã không còn là đùa giỡn nữa rồi. Thật ra hắn và tên con trai kia không khác gì nhau, đều muốn dùng thâm tình coi như lợi thế để đổi lấy tình yêu, cũng không phải là cố gắng giả trang, mà là trong thâm tâm tự mình cho là thế.


Con người thật tình như vậy, không quan tâm có bị phản bội hay không. Lúc đối với bạn tốt sẽ dùng toàn tâm toàn ý, một ngày đã chán ngán, liền đổi người khác rồi tiếp tục nỗ lực. Nếu như truy hỏi, hắn chỉ biết tỏ ra càng có lý hơn, nói cho cùng hắn đã cố gắng nhiều như vậy, làm sao có thể gọi là lừa gạt? Toàn bộ đều trách đối phương không biết quý trọng, củ cải tốt phải để người biết thưởng thức đem về.


Người trước mắt cười càng thêm tươi, chẳng biết đến trong lòng tôi đang cười nhạt, nếu như không có bất cứ phản ứng gì, giờ này khắc này tôi ngồi trước mặt hắn và đứa "bạn tốt" ngồi trước mặt kẻ phản bội tôi, có cái quái gì khác nhau?


"Có thể cho tôi mượn điện thoại dùng chút không? Tôi ra ngoài quên mang, muốn gọi một cuộc." Dứt lời, hắn liền cười đưa điện thoại qua.


Cầm lấy chiếc điện thoại của một người xa lạ, gọi đến cho người đã từng là quan trọng nhất.


Bảy năm qua, số điện thoại của hắn đã sớm khắc vào tim, dù là nhắm mắt cũng có thể ấn chính xác. Đã nhiều ngày tôi không có dũng khí gọi cho hắn bất cứ cú điện thoại nào, hiện tại tôi cảm thấy nếu cú điện thoại này không được gọi đi thì quá có lỗi với bản thân mấy ngày nay sa sút tinh thần vì hắn.


"Ai vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ không quá rõ ràng.


"Chắc là chuyển phát nhanh." Hắn cười.


Giọng nói quen thuộc vang bên tai, nỗi cưng chiều xưa kia đã không còn thuộc về tôi, hết thảy chỉ còn là mỉa mai.


"Vị nào vậy?"


". . ."


Hắn nghi hoặc hỏi, tôi trầm mặc với hắn, hắn cúp máy, tôi lại một lần nữa gọi qua.


"Xin hỏi ngài là ai? Rốt cuộc có chuyện gì?"


"Là tôi."


Đầu dây bên kia không khỏi im lặng, người con gái hiếu kỳ lên tiếng hỏi, nhưng hắn không cho bất cứ lời nào đáp lại.


"Chàng trai, đừng đem bản thân mình ra nói quá thâm tình quá đau thương, nếu như thích tôi là mắt anh bị mù, vậy bắt đầu từ lúc anh bắt cá hai tay tôi lại hoàn toàn không biết gì, tim tôi cũng mù. Lại còn 'chia tay thử một khoảng thời gian' có phải ngày hôm qua nếu tôi không gặp được hai người các ngươi, thì thật sự dự định chơi cho đã với tình mới rồi rộng lượng quay về bày tỏ tha thứ cho tôi? Đến lúc đó thì tôi ngoan rồi, nghe lời rồi, xứng làm bạn gái anh rồi?"


"Cô nói như vậy. . ."


"À, đúng. Anh đã chướng mắt tôi rồi, còn tôi tự đề cao bản thân mình quá, đã như vậy, tôi coi như tiêu toàn bộ tình cảm của mình để mua một phần tư liệu sáng tác, về sau không cần dây dưa nhiều. Hai người các ngươi, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi không xác định mình có thể bảo trì vẻ thục nữ hay không."


"Rốt cuộc cô nói lời này ra có ý gì?"


"Cũng chẳng có ý gì đâu, nói dễ nghe một chút chính là tôi không hy vọng nhìn thấy các người, nói khó nghe một chút. . ." Tôi hít sâu một hơi, mắng: "Đm cút!"


Tôi cúp máy, tiện tay mở lịch sử cuộc gọi, phát hiện có một cái tên "Em yêu" còn là vừa gọi vào tối hôm qua, vì vậy thuận tay ấn nút gọi.


"Thật ngại quá, để cậu chê cười rồi." Tôi nhìn chủ nhân của chiếc điện thoại, cười khẽ.


"Anh ta tổn thương cậu rất nhiều mà." Hắn dịu dàng đáp lại bằng một nụ cười, tôi lại thấy buồn nôn.


"Tôi thấy lịch sử cuộc gọi của cậu, tối hôm qua còn gọi điện với bạn gái, hôm nay đã hẹn tôi ra để trách mắng cô ấy, cậu cũng tổn thương bạn gái mình rất nhiều nhỉ?"


Tôi hả hê nhìn vẻ mặt từ từ trở nên cứng nhắc của hắn, quả nhiên, tôi đoán không sai, đều là khốn kiếp.


"Con mẹ mày đúng là súc sinh!" Tôi thu hồi nụ cười có lệ, đứng dậy đem nửa bàn thịt tươi hất vào mặt hắn, lại bưng chén canh ngân nhĩ lên tạt vào mặt hắn.


"Cô!"


"Tự mình giải thích với em yêu đi, không cần cám ơn." Tôi chặn lời hắn muốn nói, ném chiếc di động còn đang trong cuộc gọi về chiếc bàn đã lộn xộn.


Trong khoảnh khắc xoay người rời đi, tôi nghe được tiếng chửi thề ở phía sau biến thành cuống quít giải thích, áp lực trong lòng mấy ngày nay chợt có một nỗi vui sướng nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, xua đi sự ràng buộc lý trí tên kia giành cho tôi.


Cút con mẹ nó thục nữ đi, cút con mẹ nó bình tĩnh đi!


Ai nói tôi khuyết điểm muôn vàn, đáng kiếp đơn thân gối chiếc? Một người chịu tôi đủ rồi, chỉ bất quá là trả tôi lại cho cả thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit