Những người phụ nữ trong bệnh viện tâm thần - Bí đao ở cửa nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tựa: 精神病院的女人们

Tác giả: 南门冬瓜 - Bí đao ở cửa nam

Thể loại: Thật ra cũng dễ hiểu lắm

Tấn giang: jjwxc/2763471 




Buổi chiều đầu tiên



Chung Ý Tư là một người phụ nữ ưu tú, tiền tiết kiệm nàng gửi ngân hàng là chứng minh rõ ràng nhất, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, mặc đồ hàng hiệu mắc tiền, lái xe sang có giá trên trời.


Một người phụ nữ gần 40, không có chồng, nhưng có một đứa con, nói ra ngoài cũng không lo mất mặt, Chung Ý Tư ném thẻ tín dụng cho Chung Mộng Phàm: "Con đừng cho bạn bè mượn nữa."


Năm nay Chung Mộng Phàm 18 tuổi, tân sinh của trường đại học bản địa, nàng ngẩng đầu lên, khó chịu nhìn Chung Ý Tư: "Mẹ dài dòng quá."


Không có lễ phép, không có gia giáo, đây là đứa con Chung Ý Tư dạy dỗ. Chung Ý Tư không để ý đến, hỏi nàng: "Hôm qua con đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe đúng không?"


"Gì chứ? Sợ con ung thư chết à!"


Chung Ý Tư mặc kệ nàng vô lý: "Lấy ra cho mẹ xem."


Báo cáo kiểm tra sức khoẻ tất cả đều đạt tiêu chuẩn, Chung Mộng Phàm vội tới trường bắt kịp xe du lịch, cơm trong chén còn chưa ăn xong đã vác balo bỏ chạy.


Chung Ý Tư cũng không muốn ăn, lấy điện thoại gọi một cú cho Trương Mỗ Mỗ: "Cậu có thể ra tay rồi."


Chín giờ tối, ngoài cửa quán bar Cầu Vồng rất náo nhiệt, cô gái nhuộm tóc màu xanh ngậm trong miệng một điếu thuốc lá, ngả ngớn hỏi người đàn ông ngồi trong xe: "Chú già, một đêm 500 có phải quá tiện nghi cho chú rồi không, thêm 300 thế nào? Kỹ thuật của tôi tốt lắm, sẽ không làm chú thất vọng."


Người đàn ông ám muội búng tay một cái: "Lên xe."


Nghề nghiệp của ông là bác sĩ thẩm mỹ, Lục Mao hiếu kỳ quan sát cây dao giải phẫu ông đặt trong phòng, ngạc nhiên nói: "Wa, chú già, chú giết lợn à."


Ông cũng không tức giận, cầm lấy một cây kim nhỏ tới gần Lục Mao: "Tôi không giết lợn, chỉ giết người."


Lục Mao khinh thường nhìn ông, bất ngờ trượt chân, lúc ngã xuống nàng tóm lấy được chai dung dịch bên cạnh eo mình: "Ông là Trương. . ."



***



Nửa đêm Chung Ý Tư nhận được điện thoại của Trương Mỗ Mỗ, hàng hóa đã xong rồi, chỉ cần đến kiểm tra và thu nhận.


Không có vấn đề gì, Chung Ý Tư nghe thấy trên đầu con gái có đầy mùi dung dịch, có chút không vui: "Chuyện gì xảy ra?"


"Kiểu tóc cũ của cô ấy, không thích hợp trở thành con gái ngoan của chị."


Kiểu tóc thay đổi, gương mặt cũng thay đổi, lúc Lục Mao tỉnh lại rất mờ mịt, nàng nhìn tấm ảnh trên đầu giường, không quá hiểu mình đang xảy ra chuyện gì: "Cô là ai?"


"Là mẹ của con." Chung Ý Tư giúp nàng sửa lại chiếc gối nằm sau lưng: "Con đi du lịch với trường, xảy ra tai nạn xe, bác sĩ nói đầu của con bị chấn động, cần tịnh dưỡng một thời gian."


Hình như không có gì không tốt, có ăn có uống, có nhà to ở, còn có tiền tiêu không hết, Lục Mao không nhớ rõ trước khi bị tai nạn bộ dạng của mình là gì, nàng từ người xung quanh biết được tên mình là Chung Mộng Phàm, học sinh mới đại học Châu Á, con gái một của Chung Ý Tư.


Đương nhiên nàng không nhớ nổi nghề nghiệp đã từng của mình, nhưng vẫn tha thiết bầu không khí của quán bar Cầu Vồng, có một cô gái ngồi uống rượu ở quầy bar, Lục Mao khẩn trương đi qua bắt chuyện: "Này, xin chào, tôi tên là Chung Mộng Phàm."


"Lần thứ 81." Cô gái không nhìn nàng, miệng phun ra một câu nghe không hiểu: "Lại biến mất một."


Nụ cười nghiền ngẫm của nàng nở rộ trong mắt Lục Mao, có vẻ cực kỳ đáng sợ, Lục Mao nuốt nước bọt, ấp úng nói: "Tên cô là gì a?"


"Mạnh Đình."


"Cái tên rất bình thường, người cũng rất bình thường." Lục Mao cố gắng hấp dẫn lực chú ý của nàng: "Thế nhưng tôi thích."


Mạnh Đình không nhìn đến nụ cười lấy lòng trên mặt Lục Mao, đi ra sàn nhảy vặn vẹo dáng người quyến rũ của mình.


Chung Ý Tư tới đón Lục Mao về, khi thấy Mạnh Đình, ánh mắt rất kỳ quái: "Lại là cô."


Mạnh Đình đi ngang qua người nàng, không một giây ngừng lại.


Lục Mao hỏi Chung Ý Tư: "Mẹ biết cô ấy à?"


Chung Ý Tư lắc đầu: "Không nhận ra."


Mạnh Đình tuổi còn rất trẻ, trên gương mặt trắng nõn không tỳ vết có một vết thương nho nhỏ, Chung Ý Tư ngồi ở chỗ trống bên cạnh nàng, hứng thú hỏi: "Cô tên Mạnh Đình?"


Mạnh Đình lạnh nhạt uống rượu trong ly: "Đúng."


"Tôi là Chung Ý Tư."


"Tôi biết."


"Ừm?" Chung Ý Tư rất kinh ngạc: "Tôi nổi tiếng lắm sao?"


"Chúng ta quen nhau 5 năm rồi, cô tự giới thiệu không dưới 200 lần, có đôi khi ở công viên, có đôi khi ở bệnh viện, có đôi khi ở phòng học, nói cho tôi biết đi, hiện tại chúng ta đang ở đâu?"


Chung Ý Tư không hiểu ý tứ của nàng: "Chúng ta quen nhau 5 năm?"


"Bệnh nhân số 2131 - Chung Ý Tư, tôi là bác sĩ chủ trì của cô - Mạnh Đình, thời gian trị liệu đã qua rồi, cô nên tỉnh lại."


Chung Ý Tư buồn cười nhìn nàng: "Mạnh tiểu thư, cô không có vấn đề chứ?"


"Tâm thần phân liệt, lại xuất hiện ảo giác, mỗi ngày trị liệu một lần, trong mộng của cô có tôi sao?"


Tiếng nói truyền đến từ đỉnh đầu, Chung Ý Tư sợ hãi mở to hai mắt, bỗng nhiên phát hiện đèn trong quán bar tối sầm, âm nhạc hoàn toàn ngưng bặt bên tai, hình ảnh trước mắt toàn bộ rụt lại, nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.


Đầu đầy mồ hôi nàng bừng tỉnh lại, nhìn thấy cô gái mặc áo bào màu trắng ngồi ở đối diện nàng: "Mạnh Đình?"


"Xin gọi tôi là bác sĩ Mạnh." Mạnh Đình ấn xuống cái nút trên mặt bàn, gọi người thực tập sinh đứng ở ngoài cửa đi vào: "Mở khóa cho cô ấy, đưa về phòng."


Lúc này Chung Ý Tư mới để ý đến chiếc còng trên cổ tay, nàng sợ hãi đứng dậy, quát to về phía Mạnh Đình đang chỉnh lý tư liệu: "Các người muốn gì? Tôi là Chung Ý Tư, tôi rất giàu, các người không thể khống chế tôi, ai cho các người làm vậy? Các người buông ra, buông ra!"


Mặt thực tập sinh không chút thay đổi tiêm cho nàng một mũi thuốc an thần: "Bác sĩ Mạnh, đêm nay còn cần quản chế không?"


"Ừ."


Mạnh Đình dọn dẹp văn kiện trên bàn, lại lấy tư liệu trong góc phòng ra xem: Chung Ý Tư, 29 tuổi, người Tứ Xuyên - Thành Đô, nhập viện lúc 21 tuổi, tâm thần phân liệt nghiêm trọng, khuynh hướng tự ngược, nghi phạm số 712 bị tình nghi là kẻ giết người, hệ số nguy hiểm không chắc chắn được.


Quản chế trên máy vi tính được bật mở, Chung Ý Tư yên tĩnh nằm trên giường, miệng nàng lẩm bẩm, một lát cười, một lát khóc, khóc đã rồi lại bắt đầu tự đánh mặt mình, trên gương mặt xinh đẹp có sự hỗn loạn không phù hợp với khí chất của nàng, Mạnh Đình chăm chú nhìn hồi lâu, mới đứng dậy, đi đến bên cạnh thực tập sinh ở bên ngoài: "Cậu tiêm thuốc quá nặng cho cô ấy rồi, lần sau chú ý."


"Vâng, bác sĩ Mạnh."


Cửa sắt bị mở ra, Chung Ý Tư không hề hay biết, Mạnh Đình đeo bao tay, lấy ra các loại thuốc khác nhau bắt đầu trộn, đổ toàn bộ vào trong cơm nước của Chung Ý Tư: "Cho cô ấy ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit