Cẩm lý cát tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 祥鲤(上)
Tác giả: aiyaqiezhu

• Tóm tắt: Không ngủ được thật nhàm chán, sờ soạng cá chép Tiểu Triết, rất thiếu đức, cân nhắc trước khi đọc
• 锦鲤 = cẩm lý = cá Koi 🤭

-═══════-

Cung Tuấn đã làm việc cả ngày, thời tiết cuối tháng 6 cực kỳ oi bức, hơi động một cái là cả người đầy mồ hôi, vừa vào nhà việc đầu tiên hắn làm chính là vứt túi xách sang một bên, cởi áo phông chữ T ướt sũng ném đi vẽ thành một vòng cung xinh đẹp trên không trước khi đáp xuống giỏ đựng quần áo bẩn. Hắn để chân trần vui sướng chạy vào phòng tắm dự định vui vẻ tắm nước nóng, chỉ hai giây sau đã hét lớn chạy ra.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn thấy một con cá trong bồn tắm.

Cái này còn không phải kỳ quái nhất, con cá kia mọc ra mặt người, đầu người, ngực người, eo người.... Tóm lại là, ngoại trừ không có chân, nhìn từ góc nào cũng là một người sống sờ sờ. Con cá này còn hết sức *trung nhị (thời kỳ phản nghịch) nhuộm tóc màu xám bạc, mặc một cái áo màu đỏ xuyên thấu, bởi vì ngâm nước mà trở nên trong suốt, vạt áo khẽ mở lộ ra lồng ngực cùng núm vú màu hồng như ẩn như hiện. Anh cá hồn nhiên này nằm trong bồn tắm một tay còn xách cái thùng giặt siêu bự của hắn để luyện tay, cái đuôi màu đỏ ánh vàng nhẹ nhàng vùng vẫy, tạo ra một đống bọt nước.

Cung Tuấn nắm chặt lấy lá bùa hộ mệnh hắn xin từ ngôi miếu trên núi lần trước, thì thầm ác linh lui tán, miệng run rẩy tay cầm cây chổi một lần nữa xông vào phòng tắm, nếu anh cá muốn làm gì hắn thì cùng lắm là liều một trận lưỡng bại câu thương, ai biết vị người cá kỳ quái này nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thả hai xô nước giặt 3L trên tay xuống, oán giận nói: "Ngươi có bệnh hả?"

Cho nên tình huống bây giờ là, Cung Tuấn cầm một cái ghế nhỏ tới ngồi cạnh bồn tắm, một bên vâng lời tưới nước lên người anh cá, một bên nghe anh cá kể chuyện xưa. Con cá này nói mình tên Trương Triết Hạn, trong ngư tộc bọn họ cẩm lý là linh thiêng nhất, mấy ngày trước Cung Tuấn đến miếu cầu nguyện với cẩm lý cho mình phát đại tài, Trương Triết Hạn là cẩm lý trực ban hôm đó, còn thiếu một nhiệm vụ nữa là có thể vượt Long Môn thoát thai hoán cốt, tự nhiên đối với nguyện vọng của người này hết sức để ý. Nhưng cẩm lý bọn họ nhức đầu nhất chính là loại nguyện vọng phát tài này, ý nguyện chủ quan quá mạnh, chỉ dựa vào vận may thì làm sao có thể phát tài, lại nói, bao nhiêu tiền mới coi là đại tài? Làm sao mới tính là phát? Nhưng là Cung Tuấn lại trực tiếp ném một đồng xu vào suối nguồn, cho nên nhiệm vụ này Trương Triết Hạn muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận, suy đi nghĩ lại y quyết định đến tìm người này nói chuyện một chút xem hắn có thể đổi nguyện vọng khác dễ thực hiện hơn được không, cũng bớt chậm trễ thời gian của mình.

Cung Tuấn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, không nhịn được sờ lên làn da bóng loáng của anh cá: "Cái này cũng không giống vảy cá."

Trương Triết Hạn giơ nắm đấm lên muốn đánh hắn, bị hắn linh hoạt tránh thoát, lại giống như nhớ tới cái gì giọng điệu có chút uể oải: "Nói như vậy tôi không thể phát đại tài đúng không?"

"Cũng không phải," Trương Triết Hạn dùng đuôi vỗ vỗ nước "Chỉ là loại nguyện vọng này không nên cầu với cẩm lý, hẳn là nên tự mình thực hiện. Ngươi đổi một nguyện vọng khác thành hiện thực đi."

"Nguyện vọng thành hiện thực..." nói thật nhẹ nhàng, Cung Tuấn giận không có chỗ phát tiết, theo như lời anh cá thì cần gì cầu nguyện nữa tự mình cố gắng là được rồi.

"Tôi muốn cô dâu." Hắn tức giận nên mới thuận miệng nói vậy, lại cảm giác hạ thân của người cá chấn động một chút, dáng vẻ mừng như điên nói: "Thật không?"

"Thật... a." Cung Tuấn cảm thấy kỳ quái, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Dáng dấp phải đẹp mắt, không thể tùy tiện tìm một người qua loa lấy lệ với tôi."

"Còn tìm cái gì nha, trước mắt ngươi không phải là có sẵn rồi sao?" Trương Triết Hạn hưng phấn chỉ chỉ mặt mình, lắc vàng trên cổ tay đinh đang kêu loạn.

"?" Cung Tuấn bối rối, coi như lừa gạt cũng không nên dùng chiêu trò này chứ "Anh cũng không phải nữ, làm sao có thể làm cô dâu của tôi?"

"Tiểu tử, ngươi vẫn quá ngây thơ." Trương Triết Hạn cao thâm lắc đầu một cái, đem đuôi cá dựa xuôi theo thành bồn tắm, dùng ngón tay dọc theo một rãnh sâu trên bụng âm thầm đi vào, hai ngón tay tách mở ra một vết nứt, đây là *tiết thực khang của y, nhìn qua mềm mại cực kỳ cũng ẩm ướt cực kỳ, lúc này đang nhẹ nhàng khép mở.
(*) xoang tiết thực (ruột, niệu, quản, tuyến sinh dục của một số loài cá, chim, lưỡng cư, bò sát đều ở trong một xoang)

"Nơi này có thể nhét vào," Trương Triết Hạn chồm người lên một chút, kéo ngón tay của Cung Tuấn còn đang ngơ ngác luồn vào bên trong, lập tức bị nhiệt tình nuốt xuống một đốt ngón tay: "Ngươi lợi hại, có lẽ ta còn có thể sinh cho ngươi một ổ cá chép nhỏ."

Cung Tuấn trợn mắt há mồm: "Tôi lấy đâu ra chỗ mà nuôi nhiều cá như vậy."

"Ngươi không thương thì nuôi để hầm cũng được." Trương Triết Hạn có chút không nhịn được nữa, đè cổ tay hắn đỉnh sâu vào thêm một tấc, ép ra một tiếng rên rỉ: "Ưm... Rốt cuộc có được hay không, được cũng nhanh chút, ta làm cô dâu của ngươi một lần, hoàn thành nhiệm vụ ta còn phải nhanh chóng đi vượt Long Môn, chậm trễ thêm nữa sau này sẽ không đuổi kịp."

Cung Tuấn cong cong ngón tay ở bên trong đào khoét, dịch nhờn theo miệng tiết thực khang chảy xuống cổ tay hắn, hơi tanh một chút, trơn cực kỳ. Hắn khẽ cắn môi gật đầu: "Được, chịch một lần trước."

Sự thật chứng minh chữ 'một lần' hoàn toàn vô nghĩa, anh cá này quá biết hút, đầu óc Cung Tuấn cũng đã bắn tới sắp trống rỗng. Anh cá không thể rời khỏi nước, Cung Tuấn liền cởi quần áo cùng ngâm vào bồn tắm, lúc đầu đối mặt với cái đuôi trơn trượt Cung Tuấn không biết phải làm thế nào, khóe mắt Trương Triết Hạn ửng hồng liếc hắn một cái: "Nắm thắt lưng ta."

Lúc này Cung Tuấn mới để ý thấy bên ngoài lớp sa mỏng của Trương Triết Hạn có một chiếc thắt lưng màu vàng, cặp mông đầy đặn khiến vòng eo càng trở nên thon nhỏ, anh cá đem cái mông chổng lên, miệng huyệt đã sắp chổng tới mặt hắn, Cung Tuấn hiểu ý, một tay nắm lấy đai lưng mượn lực, một tay đỡ tính khí trực tiếp cắm xuống tận cùng.

Đệt... Một người một cá đồng thời cảm thán, quá sướng rồi, bên trong của anh cá vừa ướt vừa trơn, từng chút từng chút nuốt chặt, Cung Tuấn vừa cứng vừa dài, sắp đâm tới dạ dày của anh cá. Hai người bọn họ đều vô cùng cảm kích đối phương và trời cao vì sự sắp đặt này, thành khẩn ân ái, không quan tâm nước trong bồn tắm ào ào bắn tung tóe đầy đất.

Tới khi Cung Tuấn không thể bắn được thứ gì nữa Trương Triết Hạn mới từ trong bồn tắm đi ra, đuôi cá xinh đẹp trong nháy mắt biến thành một đôi chân bằng xương bằng thịt trắng nõn gợi cảm, tiểu huyệt bị làm tới sưng đỏ, bên trong kẹp chặt quà tặng của Cung Tuấn.

"Anh có chân!" Cung Tuấn kinh ngạc, có loại cảm giác bị lừa.

"Nhảm nhí, nếu không ngươi cho là ta tới bằng cách nào?" Trương Triết Hạn liếc mắt, nhưng bởi vì bị đút rất no, cái liếc mắt này nhìn thế nào cũng giống đang làm nũng.

"Vậy tại sao anh không đổi về hình người cùng tôi làm cái đó?" Cung Tuấn hơi ủy khuất, có trời mới biết hắn phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào mới có thể chịch cá.

"Trời quá nóng, ta thấy ngươi chưa về nên ngâm trong bồn tắm một lúc, ngươi liền trực tiếp đi vào, ta còn chưa kịp đổi. Lại nói, không phải ngươi cũng chịch rất vui vẻ sao."

Cung Tuấn không phản bác được, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Bây giờ anh đi sao?"

"Đúng a," Trương Triết Hạn đứng ở trước gương ngắm trái ngắm phải: "Muộn nữa là không có tàu điện ngầm."

"?" Cung Tuấn kinh ngạc: "Tôi tưởng anh biết bay."

"Ngươi xem phim quá nhiều rồi, đệ đệ." Trương Triết Hạn lắc đầu: "Nguyện vọng của ngươi đã hoàn thành, ta phải đi vượt Long Môn, không có việc gì đừng quấy rầy."

Mãi cho đến khi cánh cửa nhà đóng sầm một tiếng, Cung Tuấn ngồi trong bồn tắm đã lạnh ngắt mới phục hồi tinh thần, mình đây là bị bạch phiêu (chơi xong quỵt 😆). Cứu mạng, còn có vương pháp sao, đi nơi nào để tố cáo anh ta?

Những ngày sau đó Cung Tuấn quả nhiên không gặp lại anh cá nữa. Có thể anh ta đã hóa rồng rồi. Cung Tuấn thở dài, không tư không vị bước vào khu chợ bán đồ ăn, mỗi lần đi qua trước sạp cá đều sẽ nhìn cá chép màu xám thêm mấy lần.

Kết thúc một ngày làm việc về đến nhà, hắn chỉ muốn đâm đầu vào ổ chăn ngủ một giấc thật ngon, nào biết trong chăn đã có vị khách không mời mà đến, còn trần trụi, tản ra mùi tanh độc nhất vô nhị.

"Má!" Cung Tuấn nhảy dựng lên, mệt mỏi bay mất một nửa: "Không phải anh đi vượt Long Môn sao?"

"Một tin tốt, một tin xấu." Trương Triết Hạn nhuộm tóc đen lại còn cắt ngắn, nếu không có mùi tanh thì đúng là không khác gì con người: "Tin xấu là trong kỳ sinh sản cá không thể vượt Long Môn, tương lai có thể ngươi sẽ phải ăn cá chép rất lâu. Tin tốt là..."

Trương Triết Hạn vén chăn lên nháy mắt mấy cái, đôi chân thon dài trắng mịn, giữa hai chân đã ướt đẫm: "Ngươi có thể thử làm một lần lúc có chân xem cảm giác thế nào."

***

Đi dạo một vòng hóa ra đại thần là mẹ guột của: Khát hôn; Trăng tròn; Khó thoát và vô số chiếc oneshot lái xe khác 🤭

• 祥鲤 = Tường lý: cá chép mang điềm lành, may mắn
Tên fic là tui bịa khum phải tên bé người yêu của Thiên Chiêu đâu 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro