Trái cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 蘋果與禁果
Tác giả: sweetsurround1460
Link: https://archiveofourown.org/works/39979971

Tên bộ lạc của papi là 摩耶 (aka Ma Da) 😂

-═══════-

Ngày xửa ngày xưa, trong vũ trụ bao la có một hành tinh tên là 1640, và trên hành tinh đó có một quốc gia tên là LLD.

Ở LLD có hai bộ lạc lớn, bộ lạc Chi Tử sinh ra những người hệ nhu mỹ, và bộ lạc Maya mỗi một người đều là hệ nùng nhan. Hai bộ lạc, từ hoàng thất cho đến dân chúng, đã duy trì quan hệ tốt đẹp qua nhiều thế hệ.

Bộ lạc Maya sản sinh ra trà, hươu và tiên hạc. Bộ lạc Chi Tử sản sinh ra ngọc trai son phấn và mèo. Hai bên thường lấy vật đổi vật, vì vậy đã lập nên một mối quan hệ bền vững.

Công chúa Triết Hạm của bộ lạc Chi Tử và hoàng tử Cung Tuấn của bộ lạc Maya, từ nhỏ đã được thủ lĩnh của hai bên đính ước, hai đứa nhỏ cũng không hề nghi ngại vẫn luôn chơi cùng nhau.

Ở phương diện tình cảm Cung Tuấn rất chậm hiểu, đối với hắn Triết Hạm vẫn luôn là một người bạn xinh đẹp, mặc dù phụ vương luôn nói với hắn: "Triết Hạm là vợ tương lai của con." hắn cũng không hiểu thế nào là vợ chồng, chỉ cảm thấy kết hôn chính là bạn chơi cùng vĩnh viễn.

Cho đến một ngày...

"Tuấn Tuấn..." chị gái Nhạc Ba đã kết hôn và có hai nhóc con gọi Cung Tuấn lại lúc hắn đang định ra ngoài chơi với Triết Hạm.

Cung Tuấn bỏ món đồ chơi hắn muốn chia sẻ với Triết Hạm vào túi da, ngẩng đầu nhìn Nhạc Ba: "Chị, có chuyện gì vậy?"

Chỉ thấy Nhạc Ba đỏ mặt, đưa một phiến đá cho Cung Tuấn: "Phụ hoàng kêu chị đưa cái này cho em, em tự xem đi."

Nói xong Nhạc Ba liền chạy đi, Cung Tuấn cúi nhìn phiến đá, lúc này mới phát hiện phía trên lại có khắc hoa văn.

Trên phiến đá khắc hai nam nhân, bọn họ dựa sát nhau, hơn nữa đều không mặc váy cỏ*... lại còn... Tại sao mông của nam nhân này lại dán trước người của nam nhân kia???

(*) 草裙: váy cỏ đây ạ

Cái này cũng quá kỳ quái... Cung Tuấn vô cùng khó hiểu gãi đầu.

**

Cung Tuấn quyết định chia sẻ những thắc mắc của mình với Triết Hạm.

Phản ứng của Triết Hạm khi nhìn thấy những hoa văn trên phiến đá chính là đỏ mặt ném phiến đá sang bên, lườm Cung Tuấn một cái nũng nịu mắng: "Anh... xấu hổ chết người ta rồi!"

Cung Tuấn vốn là ôm tâm tình học hỏi, không ngờ Triết Hạm chẳng những không chịu nói cho hắn biết còn đỏ mặt bảo hắn không được lấy phiến đá kia ra nữa.

Đêm đó, Cung Tuấn nằm mơ, đó là giấc mơ hắn chưa từng gặp trước đây.

Trong mơ, hắn và Triết Hạm đều cả người trần trụi, váy cỏ bị ném qua một bên, hắn dán sát bờ mông vừa tròn vừa vểnh của Triết Hạm, va chạm tới lui, nhìn phân thân của mình dung nhập với người phía trước, Cung Tuấn có một loại cảm giác vui sướng kỳ diệu...

Tỉnh mộng, Cung Tuấn phát hiện giữa hai chân mình khác thường, hắn hoảng sợ đi hỏi phụ vương mình bị làm sao, có phải bị bệnh không, trên mặt Hoàng đế Maya lại lộ vẻ vui mừng: "Tuấn Tuấn, cuối cùng con đã trở thành nam nhân rồi."

Sau khi trải qua một khóa giáo dục giới tính của Hoàng đế Maya, rốt cuộc Cung Tuấn đã hiểu tại sao hôm qua Triết Hạm nhìn thấy phiến đá kia lại phản ứng như vậy.

Vậy là, Triết Hạm đã biết những chuyện này sớm hơn hắn sao? Vậy Triết Hạm cũng từng có giấc mơ xấu hổ như hắn sao? Trong mộng cũng có hắn sao?

**

Hôm nay, Cung Tuấn vẫn như thường ngày đi tìm Triết Hạm lên núi chơi, gần đây bộ lạc Maya mang về một loại trái cây mới lạ, trái này có màu hơi đỏ và mùi thơm, nghe nói ở quốc gia khác gọi là Apple.

Cung Tuấn mang theo trái cây mới bên người, hắn nghĩ Triết Hạm sẽ thích.

Khi Cung Tuấn đưa Apple ra trước mặt Triết Hạm, quả nhiên, đôi mắt cười của cậu giống như cất giấu những vì sao, miệng cũng cười thành hình trái tim.

"Tuấn Tuấn, đây là quả gì? Thơm quá!"

"Ta nghe chị nói, ở phương Tây nó được gọi là Apple."

"Ai mổ?"

"Apple!"

"A ma?"

Thật ra Triết Hạm cố ý, là công chúa trong bộ lạc, chỉ cần rảnh rỗi Triết Hạm sẽ đọc sách, trong phòng của cậu đặt đầy đá phiến khắc các loại tri thức.

Cung Tuấn không biết Triết Hạm đang trêu chọc hắn, lặp đi lặp lại nhấn mạnh mấy lần Apple đều bị xuyên tạc, cuối cùng vò đã mẻ không sợ vỡ nói: "Ây da ~ tùy em đó! Em muốn gọi nó là ai mổ, a ma, hay là ai già lão bà, thích thế nào thì gọi thế ấy đi!!!"

Triết Hạm lại ngây ngẩn cả người, cậu nhìn Cung Tuấn hỏi: "Anh vừa nói cái gì? Lão bà?"

Bị Triết Hạm hỏi lại, lúc này Cung Tuấn mới ý thức được mình vừa nói cái gì, hắn vừa ảo não lại có chút xấu hổ.

Sao hắn có thể bất cẩn như vậy, cứ thế gọi biệt danh mình lén đặt cho Triết Hạm trong lòng.

Nhưng nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, lời đã nói ra không có lý gì lại thu về, huống chi hai người còn có hôn ước...

"Ta... ta cũng đâu nói sai, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, bây giờ em chưa phải vợ ta nhưng sau này sẽ là vợ ta."

Cung Tuấn đỏ mặt, nói như thế.

Triết Hạm không ngờ Cung Tuấn không chịu nổi trêu chọc như vậy, còn một lời không hợp liền lôi hôn ước ra, cậu vốn định nói chút gì đó châm chọc Cung Tuấn, nhưng lại cảm thấy tim mình như ngâm trong hũ mật, vô cùng ngọt ngào.

Còn ngọt hơn cả Apple này.

Thấy Triết Hạm chậm chạp không đáp, Cung Tuấn còn tưởng rằng cậu không thích mình, lập tức tủi thân, đôi mắt luôn sáng lấp lánh lúc này lại rưng rưng, tội nghiệp nhìn Triết Hạm: "Em... có phải em không muốn kết hôn với ta? 🥺🥺🥺"

"???"

"Không... không cho em đổi ý." Cung Tuấn nói xong muốn nắm tay Triết Hạm, người kia lại muốn trêu chọc hắn cố ý rút tay về, ngạo kiều nói: "Gả cho anh thì tôi được lợi gì?"

Cung Tuấn không ngờ Triết Hạm sẽ phản ứng như vậy, cả người đều luống cuống, hắn cúi đầu, lại nhanh trí nói: "Ta sẽ đối xử với em thật tốt. Cái gì cũng chia sẻ với em, cái này cũng cho em ăn. 🥺🥺🥺"

"Ồ?" Triết Hạm nghe vậy, nhướng mày nhìn Cung Tuấn, đùa giỡn hỏi: "Nói như vậy, nghĩa là tôi phải gả cho anh, anh mới cho tôi ăn quả??"

"Không, không phải như vậy, em gả cho ta, ta cho em ăn quả, em không gả cho ta, ta cũng cho em ăn quả."

Triết Hạm cười xấu xa nhìn hắn: "Vậy ~ theo như anh nói, tôi không gả cũng được nhỉ ~"

Cung Tuấn cảm giác mình càng tô càng đen, càng lúc càng vội, "Không, em nhất định phải gả cho ta, nếu em không gả cho ta, ta sẽ... ta sẽ..."

"Anh sẽ gì?"

"Ta sẽ tặng cả người và quả cho em. Ta gả cho em. Ta... ta lấy thân báo đáp."

Cung Tuấn vừa nói vừa định dỡ váy cỏ trên người xuống, Triết Hạm nhanh tay lẹ mắt đè hai tay hắn lại, cậu không ngờ quyết tâm cưới mình của Cung Tuấn vững như bàn thạch, lại còn muốn lấy thân báo đáp ngay tại chỗ...

"Tuấn Tuấn, việc này không phải chuyện đùa, anh đừng xúc động..."

"Hạm Hạm, ta thật lòng muốn cưới em, muốn ở bên em mãi mãi, muốn cùng với em giống như bức họa trên đá, không mặc váy cỏ dính lấy nhau...🥺🥺🥺"

Triết Hạm nghe vậy lập tức đỏ mặt, cậu quay đầu không nhìn Cung Tuấn, khẩu thị tâm phi nói: "Anh.. lưu manh."

Cung Tuấn lại nhếch miệng cười, nắm lấy hai tay Triết Hạm, ánh mắt có chút thẹn thùng cũng có vài phần chờ mong: "Phụ vương của ta nói, ông và mẫu hậu thường dính lấy nhau ở ngọn núi này, mới có ta và tỷ tỷ của ta... Hạm Hạm, hay là chúng ta cũng thử một chút? 🥺🥺🥺"

Triết Hạm nhìn quả táo bị mình cắn một nửa đang đặt trên đùi Cung Tuấn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Rõ ràng cậu muốn nói với Cung Tuấn đừng có để dục hỏa che mờ lý trí, bỏ qua việc hai người còn chưa thành thân không nói, huống hồ động phòng ở nơi hoang dã này thật sự rất nhiều bất tiện.

Nào ngờ Cung Tuấn thấy cậu không muốn phối hợp, tự mình cởi váy, ở trước mặt cậu một tay cầm quả táo cọ xát vật giữa hai chân, một tay cầm phiến đá khắc hoa văn kia cho cậu nhìn, há miệng vừa thở dốc vừa không ngừng gọi: "Hạm Hạm... Hạm Hạm..."

Triết Hạm chưa từng trải qua, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện giường chiếu, khuôn mặt cậu lập tức đỏ tới mang tai. Phi lễ chớ nhìn, lẽ ra phải lập tức quay đi, cậu lại nhìn chằm chằm động tác của Cung Tuấn không chớp mắt, thậm chí thân thể còn dần dần nóng lên...

Triết Hạm giống như bị hạ cổ, dần dần đi về phía Cung Tuấn, đè tay hắn lại, còn cầm lấy quả táo kia, cắn một miếng.

Cũng không biết đây là vị của trái cây, hay là trộn lẫn chút tư vị tình yêu, quả táo kia còn ngọt hơn tưởng tượng của cậu.

Cậu đưa môi hướng về phía Cung Tuấn, thịt quả từ trong miệng cậu truyền qua miệng hắn, môi lưỡi hai người dây dưa chơi đùa, cùng nếm vị ngọt.

Quả táo kia làm đạo cụ để bọn họ ăn vụng trái cấm, bất tri bất giác đã bị gặm đến chỉ còn lõi táo...

Cung Tuấn nhẹ nhàng cởi váy cỏ của Triết Hạm, dùng đôi môi vuốt ve từng tấc da thịt trên người cậu, từ tai tới cổ, từ ngực tới chân, chóp mũi anh tuấn có lúc cũng sẽ không chịu cô đơn mà góp vào một chút.

Triết Hạm chưa bao giờ nghĩ mây mưa lại ảo diệu như vậy, cậu còn tưởng rằng chỉ cần hai người cởi váy cỏ ra va chạm là xong, không ngờ còn có những "nghi thức" này.

Cung Tuấn dần tấn công mạnh hơn, khiến Triết Hạm cảm thấy cả người tê dại.

Cảm giác quá kỳ lạ, nhưng... cậu lại mơ hồ chờ mong, chờ mong Cung Tuấn sẽ làm nhiều hơn nữa, chờ mong khoảnh khắc Cung Tuấn tiến vào cậu, mở ra một khắc này cho cậu.

Khi Cung Tuấn đỡ thứ kia tiến vào, Triết Hạm đau tới nghẹn ngào khóe mắt cũng chảy nước mắt sinh lý.

Thấy vậy, Cung Tuấn vừa tự trách vừa đau lòng dừng động tác, không ngừng âu yếm hôn Triết Hạm, khàn khàn hỏi: "Xin lỗi, Hạm Hạm, ta làm đau em phải không?"

Triết Hạm thở hổn hển mấy lần, ổn định hô hấp, sau đó mới đưa tay xoa mặt Cung Tuấn, ánh mắt nhu hòa: "Không sao."

"Quân ký thủy, vọng mạc chỉ." cậu quấn hai chân lên eo Cung Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một tầng ửng đỏ.

(君既始, 望莫止: ngắn gọn dễ hiểu chính là: đừng dừng lại 😂)

Giữa thảm cỏ xanh có hai người ôm nhau quấn quýt, dùng hết sức lực để bày tỏ tình yêu và khát vọng dành cho đối phương.

Triết Hạm bị xếp thành nhiều tư thế khác nhau, để Cung Tuấn mặc sức chiếm hữu, cậu say mê trong tình triều nóng bỏng mà hắn mang đến, thoải mái rên rỉ.

"Aaa... chậm... chậm chút... Tuấn... Tuấn Tuấn..."

Gọi hắn là Tuấn Tuấn, gọi phu quân, gọi ông xã, ngay cả ca ca cũng gọi...

Hai người chìm trong mây mưa bất tận đạt tới khoái cảm tột đỉnh.

Xong chuyện, Triết Hạm rúc vào ngực Cung Tuấn, gối lên khuỷu tay hắn, vừa thẹn vừa vui, khẽ thì thầm: "Em vốn cho anh cơ hội đổi ý, hiện tại anh không thể không cưới em..."

"Ta chưa bao giờ đổi ý." Cung Tuấn cúi đầu hôn xoáy tóc của Triết Hạm.

Triết Hạm hờn dỗi cắn cằm của hôn phu một cái, nhìn như hung dữ kỳ thật chẳng có chút uy hiếp nào: "Anh mà đổi ý, toàn tộc Chi Tử chắc chắn sẽ không tha cho anh."

Triết Hạm nói xong lại cảm thấy uy hiếp này có vẻ hơi yếu, lại đổi giọng đe dọa: "Cũng không bỏ qua cho tộc Maya của anh."

Cung Tuấn nghe vậy không nhịn được bật cười: "Vậy vì em, cùng với an toàn của tộc Maya, ta nhất định phải cưới em về tộc Maya của ta."

"Hừ." Triết Hạm coi thường lườm Cung Tuấn một cái, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng tâm tình của cậu lúc này.

Tin rằng không lâu nữa, cư dân bộ lạc Chi Tử và bộ tộc Maya sẽ sớm được uống rượu mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro