[Diệp Phát] Khóa phù du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【烨以姬日】蜉蝣锁
Tác giả: xuanji

• Xuyên không, song tính, mẹ nhỏ

"Giây phút ấy, hắn chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua bên tai, chuyện xưa bị lãng quên cuồn cuộn mà đến, khiến cho hắn trở thành bộ dáng như bây giờ."

蜉蝣: mìn google thì có vẻ nó là con thiêu thân, dưng mà để 'phù du' nghe ló thơ ಥ‿ಥ

-═══════-

(1)

[Phù du chi vũ, y sam chỉnh tề, trong lòng lo lắng, là nơi ta về

Phù du chi dực, lựa chọn y phục, trong lòng lo lắng, trở lại với ta

Phù du kinh qua, áo gai như tuyết, trong lòng lo lắng, nói cùng ta...]

"Keng keng keng... Tan học!" "Em chào cô ạ!" "Đến nhà tớ chơi đi!" "Tụi mình lên núi hái đào" ....

Lúc Hàn Diệp đến thôn Thần Hoa trời đã chạng vạng tối, đúng lúc trường tiểu học trong thôn tan học.

Hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt. Trong ngôi làng miền núi được phân là vùng lạc hậu nghèo khó này, phòng ở vẫn là những ngôi nhà ngói kiểu cũ, bọn trẻ đeo cặp sách tốp năm tốp ba chạy về phía sườn đồi, cho đến khi đụng vào vòng tay của hoàng hôn.

Nhịp sống hối hả của cuộc sống hiện đại bị bóc tách sạch sẽ khỏi ngôi làng miền núi này, tất cả các thiết bị điện tử dường như đều bị vứt bỏ.

Không hiểu sao Hàn Diệp bỗng sinh ra một chút hoảng hốt.

Từ 'cuộc sống' dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.

Hắn đi ngược hướng với bọn trẻ tan học bước vào ngôi trường lợp ngói.

"Thầy giáo Hàn đúng không?"

Chào đón hắn là một người phụ nữ trung niên. Hắn nghĩ đây chắc là hiệu trưởng Tần viết trên bảng thông tin.

Sau khi tốt nghiệp, Hàn Diệp khéo léo từ chối offer của mấy công ty lớn, ma xui quỷ khiến điền vào phiếu báo danh giáo viên vùng cao, còn lựa chọn ngôi làng xa xôi hẻo lánh ít người qua lại. Nơi này quá nghèo, quá chênh lệch, rất ít người thật sự đến đây để chịu khổ. Ngay cả hắn muốn đến nơi này đầu tiên phải ngồi tàu hỏa sáu, bảy tiếng rồi mới chuyển xe buýt, cuối cùng không còn xe thì đi nhờ máy kéo của nông dân làng bên.

Trên đường đi có thể nói là phong trần mệt mỏi.

"Chào hiệu trưởng Tần, ngài cứ gọi cháu là Tiểu Hàn đi ạ."

Hàn Diệp tiến lên một bước, chuẩn bị bắt tay hiệu trưởng Tần. Trong mắt hiệu trưởng Tần chợt hiện lên vẻ bối rối, bà khó xử chà xát tay vào quần hai cái, rồi mới nắm tay Hàn Diệp.

Đó là một đôi tay thô ráp đầy vết chai, không giống với bàn tay của bất kỳ giáo viên nữ nào hắn từng gặp. Có lẽ không chỉ có giáo thư dục nhân, mà còn đong đầy nhiệt độ của đồng ruộng.

"À, đi đường chắc vất vả lắm nhỉ, đến chỗ này của chúng tôi cũng không có xe." hiệu trưởng Tần ngại ngùng cười nói: "Nào, tôi dẫn cậu đến ký túc xá nghỉ ngơi trước."

"Làm phiền ngài."

Hàn Diệp đi theo hiệu trưởng Tần tới trước một dãy nhà gỗ phía sau lớp học, thoạt nhìn giống như phòng hậu cần của trường, nhà vệ sinh, nhà kho, phòng bếp đều ở đây.

"Tôi ở cách vách, có việc có thể trực tiếp tìm tôi."

Hiệu trưởng Tần chỉ vào phòng bên cạnh, sau đó mở khóa cửa cho hắn.

"Để cậu phải thiệt thòi rồi, điều kiện trong thôn chỉ có vậy, Tiểu Hàn chịu khó một chút."

Nói là ký túc xá nhưng càng giống một gian nhà kho được dọn dẹp để làm phòng ở hơn. Phòng không lớn, bên trong có một cái giường, hai tủ, một cái bàn cùng mấy chiếc ghế vải dù, đồ đạc không nhiều nhưng có thể nhìn ra cơ bản đều là mới, sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề.

"Như này rất tốt, không thiệt thòi đâu ạ." Hàn Diệp đặt ba lô lên tủ.

Mặc dù hắn lớn lên ở thành phố, nhưng trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, huống hồ hắn là đàn ông, cũng không để ý nhiều như vậy.

Hiệu trưởng Tần nhìn sắc mặt của hắn cũng không có ghét bỏ hoặc không thể chịu đựng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng nửa phần: "Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, trước nghỉ ngơi một lát. Buổi tối, tôi sẽ đưa cậu đi quanh làng."

Hiệu trưởng Tần giao lại chìa khóa phòng cho hắn, lại dặn dò mấy câu về chuyện sinh hoạt rồi rời đi. Hàn Diệp cũng thật sự mệt mỏi, xóc nảy cả ngày, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp thay, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi...

(2)

[Cơ thị du đức, dịu dàng thục đức, thanh nhã đoan trang, sắc phong làm hậu, mẫu nghi thiên hạ...] (à thì nó thánh chỉ lập hoàng hậu)

Âm thanh chói tai lanh lảnh tràn ngập màng nhĩ, khiến người ta nhớ đến mâu thuẫn dữ tợn giữa lưỡi dao và gậy mài dao trên bàn của người bán hàng rong.

Có người khẽ động, như muốn ngăn cản thứ gì. Nhưng điều đó có lẽ sẽ khiến họ trở thành kẻ muốn kháng chỉ. Vì thế bọn họ chỉ là xao động trong nháy mắt, tiếp theo lại an tĩnh lại, trở thành một cái xác sống.

"..... Thánh tình giám tất, mỗi thùy thưởng thán, sự đồng chính quân, có thể lập hoàng hậu. Khâm thử!"

Lời tuyên chỉ dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, dường như chỉ có những đám mây đang run rẩy còn ở đó chứng kiến.

Dưới điện Kim Loan quỳ một mảnh thần tử, sau vài tiếng rì rầm nghị luận mới vang lên giọng nói: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế cùng hoàng hậu thiên tuế"

Mà thanh niên quỳ gối ở hàng phía trước lại không có hô lên hai chữ hoàng hậu. Hắn làm bộ mấp máy đôi môi, không lên tiếng. Sau khi đứng dậy liền đưa tay phủi nhẹ bụi đất không tồn tại trên áo mình.

Hắn không phân cho vị tân hoàng hậu vừa được sắc lập trên Kim Loan điện một ánh mắt.

Mẫu hậu của hắn vừa qua đời chưa đầy một năm, thi cốt chưa lạnh, phụ hoàng đã vội vàng sắc lập một phương, hàng đêm sênh ca. Đều nói đế vương bạc tình, quả thật không sai. Càng buồn cười chính là đương kim hoàng hậu lại là một nam tử, cực kỳ hoang đường! Hơn nữa hắn còn được nhận làm con thừa tự cho vị nam hoàng hậu này.

Sau này hắn còn phải gọi y một câu "Mẫu hậu", cũng không biết là châm chọc ai?

Hàn Diệp cười lạnh một tiếng.

"Bệ hạ! Chiến sự tiền tuyến báo nguy. Mong bệ hạ..."

Hoàng đế ngồi liệt trên long ỷ đỡ trán, dường như cũng không muốn nghe những thứ này. Khoát tay áo. Thái giám nhận được ánh mắt, hắng giọng.

"Bãi triều --"

Thanh âm bén nhọn chói tai giống như thành trì ngoài trăm dặm bị móng sắt đạp nát, bị một đao đâm xuống, chồng thêm vết thương đối với sơn hà vốn đã lụn bại, im lặng, thống khổ kêu gào, tỏ rõ phía sau phù hoa chỉ đang kéo dài hơi tàn.

"Bệ hạ!" lão thần kia lại quỳ xuống, vọng tưởng khiến đế vương thiên vị liếc mắt một cái, "Dao thành cáo nguy, đất nước sắp diệt vong."

Y giơ tay lên đỉnh đầu, từ trên cao nện xuống mặt đất, tay áo rộng mang theo tiếng gió nặng nề, thanh âm khàn khàn như muốn xé rách cổ họng.

"Báo -" ngoài cửa cung chạy tới một binh sĩ chiến phục rách nát, trên người hắn thậm chí còn dính máu tươi khô cạn, "Dao, Dao thành bị phá!"

Đế vương để cung nhân đỡ chậm rãi mà đi, bước chân chỉ dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại đi xuống điện.

Thần tử còn quỳ trên mặt đất kia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng. Tóc của y đã hoa râm. Hàn Diệp nhận ra, đây là lão thần tam triều từ khi thái gia gia của hắn tại vị, con cháu Hàn môn, trạng nguyên lang năm đó, tiên y nộ mã, một ngày ngắm hết hoa Trường An, năm đó là phong quang tùy ý cỡ nào, hiện giờ thì khô mộc tương sơn, đã trở thành lão nhân.

"Thần không thẹn với Thái hoàng, không thẹn với Đại Ninh! Nhưng nay Đại Ninh quốc sẽ không nước, khí số cạn kiệt, không đủ sức xoay chuyển đất trời, thần không còn mặt mũi đối tiên hoàng tuần tự! Chỉ có lấy cái chết làm rõ ý chí!"

Dứt lời, đại thần kia đứng dậy, nhấc triều phục chỉnh tề hoa quý của mình lên, đâm đầu vào bàn long trụ của Kim Loan điện.

Máu đỏ chói mắt từ trên trán y uốn lượn chảy xuống, nhuộm đỏ hoa văn Bàn Long tinh xảo khắc trên thân trụ, tựa như vảy rồng đang rỉ máu.

Rồng bị thương cuối cùng vẫn bỏ mạng.

(3)

"Nam hoàng hậu?"

Hàn Diệp và hiệu trưởng Tần đi đến một hồ nước nhỏ trong làng. Mùa hè khô nóng, nhưng nơi này lại mát mẻ, có lẽ do ở trong núi.

"Cháu chưa từng nghe thấy."

Lúc rảnh rỗi hắn nói chuyện với hiệu trưởng Tần về lịch sử của ngôi làng. Hiệu trưởng Tần nói truyền thuyết nơi này từng là biên thùy của một tiểu quốc, gọi là Đại Ninh, đâu đó tồn tại hơn một trăm năm thì diệt vong. Tất cả tư liệu liên quan, ngay cả cung điện cũng bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi sạch sẽ, chỉ còn lại những lời truyền miệng của thôn dân xung quanh.

"Dân gian đều nói là 'nam hoàng hậu' kia hao hết quốc vận, có người thậm chí còn nói nam hoàng hậu này là do hồ ly biến thành, họa loạn đế tâm, yêu nghiệt vong quốc..." hiệu trưởng Tần nói.

"Lời nói vô căn cứ." Hàn Diệp cười lạnh một tiếng: "Câu chuyện này và những ghi chép trong sử sách, đem toàn bộ nguyên nhân vong quốc đổ lên người một nữ nhân thì hậu nhân và sử quan đâu có khác gì biệt? Một người, còn chẳng phải đế vương làm sao có thể chi phối một quốc gia?"

"Haiz, nói cho cùng..." hiệu trưởng Tần như lặng lẽ thở dài: "Đây cũng chỉ là một ít truyền thuyết dân gian, thật giả trước mắt đều không có chỗ có thể kiểm chứng."

Hàn Diệp trầm mặc, hắn nhặt một viên đá từ bãi cỏ dưới chân, ước lượng, nghiêng người ném xuống hồ. Hòn đá nhảy bốn bước trên mặt nước, rồi mới chìm xuống. Nương theo đèn đường mờ nhạt, mơ hồ nhìn thấy tiểu trùng trôi nổi trên mặt nước bị viên sỏi đánh qua tránh né nhảy sang một bên.

"Tiểu Hàn ném rất khá nhỉ. Tiểu hầu tử và Phùng Ca nhi ở đầu thôn sau khi tan học cũng thích chơi trò này, cậu và mấy đứa nhỏ nhất định sẽ rất hợp nhau." Hàn Diệp cười xua tay tỏ ý mình tất nhiên không sánh bằng những bạn nhỏ kia. Hiệu trưởng Tần mỉm cười, bà chỉ vào những tiểu trùng màu đen nổi trên mặt hồ hỏi: "Cậu đã bao giờ thấy loại côn trùng này chưa?"

Hàn Diệp nghe vậy thì cúi đầu quan sát cẩn thận, mấy giây sau gật đầu: "Thấy rồi ạ, mùa hè hồ nước nhân tạo trong công viên rất nhiều. Nhưng cháu không biết gọi là gì."

Hiệu trưởng Tần nhìn tiểu trùng này giống như lâm vào một ít hồi ức, bà chậm rãi nói: "Đây là ấu trùng phù du."

"Gửi phù du ở thiên địa? Là phù du đó ạ?" Hàn Diệp hỏi: "Không phải đều nói phù du sinh buổi sáng chết buổi tối ạ?"

Hiệu trưởng Tần hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu: "Loài cậu nói là con trưởng thành. Còn ấu trùng phù du thông thường cần sinh trưởng trong nước từ năm đến sáu năm. Năm sáu năm ẩn núp ngưỡng vọng, chỉ chờ một ngày xòe cánh dưới ánh mặt trời..." Bà như cười như không, nhìn những tiểu trùng kia, lại phảng phất xuyên qua những côn trùng kia nhìn thứ gì khác.

"Truyền thuyết của thôn này đến bây giờ vẫn chưa bị phủ định hoàn toàn cũng là vì loài côn trùng này." hiệu trưởng Tần nói tiếp.

"Truyền thuyết như nào ạ?" Hàn Diệp hỏi.

"Năm đó ở di chỉ cung điện trong truyền thuyết đào ra một cái khóa, hiện tại đặt ở bảo tàng thành phố. Trên ổ khóa kia không khắc long phượng, cũng không khắc thụy thú cát tường gì, mà lại khắc hai con phù du đang quấn quýt giao hợp..."

(4)

La môn khép kín, lụa mỏng nửa buông, huân hương đặt trước bình phong lượn lờ khói trắng, kiều diễm lại xinh đẹp, giống như bị tiếng vang phía sau đè ép uốn lượn.

"Ưm... Hàn..." cái tên đặt bên môi còn chưa kịp phun ra, môi đã bị phong bế, bị đầu lưỡi tiến vào dây dưa.

Nước bọt giao hòa theo xương hàm của y chảy xuống, sáng lấp lánh, thấm ướt mái tóc cũng đang quấn quýt của hai người.

Trong cung điện lớn như vậy chỉ vang lên tiếng hôn dính nhớp của bọn họ.

"Mẫu hậu... sao người lại không nhìn nhi thần?" người chống ở phía trên y thở hổn hển sau nụ hôn cuồng nhiệt, liếm láp bên cổ y thấp giọng hỏi.

Thân thể hai người trần trụi, dán sát vào nhau trên chăn gấm mềm mại.

Nếu nhìn về phía hai gương mặt phiếm hồng lại tràn đầy tình dục kia, liền có thể nhận ra, một vị là thái tử đương triều Hàn Diệp, người còn lại là nam hoàng hậu duy nhất cho đến nay Cơ Phát. Hai người đều ở ngôi cao, thậm chí có quan hệ mẫu tử, đang làm một chuyện hoang đường đến cực điểm ngay tại Trường Ninh cung.

Cơ Phát bị hắn gọi đến cả người run rẩy. Cảm giác tội lỗi khắc sâu trong lý trí theo tiếng 'mẫu hậu' này bị kéo ra quất roi, vặn lấy trinh tiết và mặt mũi không còn lại bao nhiêu của y, nhưng ngay sau đó sợi dây này đã bị cắt đứt, thúc giục nọc độc ái dục đổ vào, bên trong bên ngoài đều nở rộ đóa hoa mang tên Điên Cuồng.

Thấy y không đáp, Hàn Diệp cũng không để ý. Hắn theo đường gân trên cổ mỹ nhân hôn xuống, hôn qua xương quai xanh, hạ xuống từng đóa hồng mai xinh đẹp, hắn muốn trên người y đều là ấn ký của mình.

Miệng nhỏ phía dưới đã ướt đẫm, run rẩy phun nước, tê dại trống rỗng từ bên trong sôi sục tràn ra. Cơ Phát không nhịn được kẹp chặt hai chân.

Ngứa đến kịch liệt, phải có thứ gì đó ngăn chặn mới được.

"Hàn Diệp..." y vặn vẹo thắt lưng, ngay sau đó bị Hàn Diệp đè lại, tách hai chân của y, mặc cho xuân thủy trong động tràn ra xuôi theo bắp đùi, nhỏ xuống chăn gấm đọng thành vệt nước màu xám nhạt.

Hàn Diệp ngẩng đầu, một đôi mắt si mê ngước lên nhìn y: "Mẫu hậu sao phía dưới lại ướt nhanh như vậy?" hắn mỉm cười, thò tay vào hoa huyệt đã ướt đẫm xoa nhẹ một cái.

Cơ Phát khó nhịn kêu một tiếng đau đớn, lại đưa hạ thể của mình vào tay Hàn Diệp thêm vài phần. Y mở đôi mắt ướt sũng, vuốt ve tóc Hàn Diệp, luồn đến chân tóc nắm lấy, ép buộc hoàng nhi của y ngẩng mặt lên nhìn y.

Hàn Diệp bỗng nhiên bị kéo đến da đầu tê dại, nhưng như vậy cũng làm cho sắc xuân mị thái của Cơ Phát lúc này đều rơi vào trong mắt hắn.

Cơ Phát nâng cằm hắn vuốt ve, ung dung mở miệng: "Biết phải hầu hạ như thế nào không?"

Trả lời y Hàn Diệp cắn lên đầu nhũ cùng với bàn tay xoa nắn hoa huyệt không chút thương tiếc, khiến Cơ Phát tràn ra tiếng rên rỉ vừa thống khổ lại thoải mái. Cơ Phát cực kỳ hưởng thụ kiểu ân ái kịch liệt, càng tàn nhẫn càng tốt, tốt nhất có thể đẩy y đến loại ranh giới giống như bị chơi hỏng.

Ai có thể tưởng tượng được hoàng hậu đoan trang thục nhã, mẫu nghi thiên hạ ở trên giường của nhi tử lại phóng đãng tới vậy? Đong đưa cái mông cầu thao?

Nhưng thế thì đã sao? Coi như mẫu hậu hắn là một kỹ nữ thiếu thao thì cũng chỉ của một mình hắn.

Hàn Diệp cười thầm, càng hăng say gặm cắn ngực y, mút núm vú của mẫu hậu hắn như một đứa trẻ, đầu lưỡi đảo quanh, liếm lỗ sữa, phảng phất như thật sự muốn hút ra chút gì đó.

"Mẫu hậu, mẫu hậu, nhi thần đói rồi, khi nào người có sữa cho nhi thần uống?" đầu Hàn Diệp bị Cơ Phát đè lại, cưỡng ép đút đầy miệng thịt vú non mềm.

Cơ Phát cảm giác lỗ sữa của mình giống như bị liếm mở, có lẽ thật sự sẽ có cái gì chảy ra, để đút cho vị hoàng tử gọi y là mẫu hậu này, nhưng trên thực tế y nhiều lắm chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi.

"Không có..." Cơ Phát đỏ mắt, mắng một câu: "Đói kệ ngươi... aaa..." ngay sau đó âm đế liền bị nhéo một cái, kích thích cả người y run lên.

"Vậy mẫu hậu sinh cho nhi thần một đứa đi, người mang bầu, nhi thần liền có ăn."

Hàn Diệp nói xong, Cơ Phát chỉ cảm thấy dòng nhiệt bên trong mình liên tiếp cuộn lên như sóng, giống như cánh cổng bị mở ra, toàn bộ đều tưới lên ngón tay Hàn Diệp.

Cái này không khỏi khiến Hàn Diệp nghĩ, mẫu hậu chảy nước nhiều như vậy đủ để ngâm nhũn tay của hắn.

"Tràn hết ra rồi!" Hàn Diệp vuốt một cái, rút ngón tay ra liếm sạch sẽ dâm thủy phía trên: "Quỳnh Tương ngọc dịch của hoàng hậu nương nương sao có thể lãng phí được?" nói xong liền cúi đầu tách hai chân Cơ Phát ra, vùi vào nơi đó.

Không biết có phải vì thân thể là song nhi, hoa huyệt của Cơ Phát sạch sẽ không có một sợi lông tóc, non nớt giống như xử nữ. Hàn Diệp ngậm lấy đóa hoa đang chảy nước, đầu lưỡi nóng rực đảo qua bộ vị yếu ớt mẫn cảm nhất, gãi vào thịt mềm ở mép huyệt, xuân thủy vì động tình mà chảy ra đều bị hắn nuốt vào bụng.

"Hàn Diệp..." chỉ liếm huyệt đã ném cả người Cơ Phát lên vách đá khoái cảm. Y vô lực nắm chặt đệm gấm dưới thân, tơ lụa thêu hoa tinh xảo dính mồ hôi nhăn nhúm trong lòng bàn tay y. Bắp đùi của y không khắc chế được kẹp lấy đầu Hàn Diệp, muốn dìm chết hắn ở vùng biển do hắn tạo thành này.

Đầu lưỡi xâm nhập, bắt chước động tác giao hợp cọ xát trong hoa huyệt, chỗ sâu rốt cuộc không chịu nổi gần như không kiềm chế phun ra một luồng xuân thủy, tất cả đều tưới vào miệng Hàn Diệp.

Y thật sự bị Hàn Diệp dùng đầu lưỡi thao đến triều phun.

Khoái cảm to lớn từ hoa huyệt của y theo tứ chi bách hài một mạch vọt tới đỉnh đầu, khiến y thoải mái đến trước mắt trắng xóa từng đợt.

Hàn Diệp từ giữa hai chân y ngẩng đầu lên. Gương mặt vốn tái nhợt bệnh trạng dính chút chất lỏng, treo ở chóp mũi hắn, treo ở mí mắt của hắn, khiến cả người hắn như bao phủ một tầng yêu khí.

Dư vị cao trào của hoa huyệt còn chưa phai nhạt, sau khi Cơ Phát nhìn thấy gương mặt này lại cảm thấy phía dưới mình càng ngứa. Y nhìn thấy tính khí của Hàn Diệp ngẩng lên, thành một độ cong khiến eo y mềm nhũn.

Cơ Phát chống nửa người lên, mái tóc dài cũng theo bờ vai thon gầy của y trượt xuống, cùng da thịt như bạch ngọc hình thành tương phản chói mắt. Y lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, sau đó vẫy tay với Hàn Diệp, giống như gọi chó con vậy.

"Lại đây."

Hàn Diệp nâng tay gạt hết xuân thủy trên mặt mình, đưa lên miệng làm động tác như liếm hoa huyệt, thật giống như đang ăn thứ gì trân quý. Hắn cũng làm giống như một chú chó nhỏ bò tới ngồi xổm bên người Cơ Phát.

"Làm sao vậy, mẫu hậu." hắn cắn vành tai nóng hổi của y, nhẹ nhàng cọ xát.

Cơ Phát mở hộp ra, bên trong là chiếc khóa nhỏ bằng đồng rất tinh xảo, nối với một sợi xích kim loại.

Phía trên khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, có mấy chỗ còn dùng đá quý tô điểm. Chỉ là hoa văn này không phải long phượng, cũng không phải thụy thú hoa điểu gì, mà là hai con phù du đang quấn quýt giao hợp...

Phù du sinh vào buổi sáng đến tối đã chết, thiên địa như một cái chớp mắt. Không thể gọi là may mắn.

Cơ Phát đeo cái khóa này lên cổ Hàn Diệp, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mặt hắn, gần như si mê nói: "Diệp nhi, ổ khóa này đeo lên sẽ không tháo xuống được." Y ngắm nghía chìa khóa trong tay cuối cùng ném ra ngoài cửa sổ nửa khép, theo đó liền nghe thấy tiếng ùng ục, giống như là thứ gì đó rơi xuống nước.

Chiếc khóa này dùng kỹ nghệ đặc thù chế tác, ngoại trừ chìa khóa thì không có cách nào mở được, bất kể là đao quang hay là kiếm hỏa.

"Nhân sinh thiên địa, chẳng qua là một cái chớp mắt. Nhưng lúc còn sống ta muốn khóa ngươi lại..."

Cơ Phát tươi cười nhìn hắn, nhưng mở miệng lại lạnh lẽo dọa người, y hôn môi Hàn Diệp, nhẹ giọng nói: "Đến chết, ngươi cũng phải là chó của ta."

Không ai dám dùng chó để gọi thái tử đương triều, nhưng Cơ Phát y chính là dám. Mà Hàn Diệp chẳng những không tức giận, ngược lại còn yêu thích không buông sờ ổ khóa trước ngực mình, "Được, đừng nói chết, cho dù kiếp sau, ta đều là chó của mẫu hậu."

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là cố chấp điên cuồng.

Bọn họ lại lần nữa cắn xé nhau như dã thú. Hàn Diệp không có chút ý tứ giảm xóc nào, trực tiếp đâm tính khí của mình vào hoa huyệt chín rục. Khoái cảm mang theo đau đớn nhanh chóng càn quét thần kinh của Cơ Phát, cây cự vật bên dưới lập tức lấp đầy hoa huyệt của y, lấy sức mạnh địch quốc công thành cọ xát rong ruổi trong thân thể y, rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào cả cây. Mang theo mãnh liệt và tàn nhẫn thao làm, thật sự làm cho y có loại cảm giác bị ác cẩu xâm nhập.

Y rên rỉ lung tung, bắp đùi quấn lên eo Hàn Diệp, cẳng chân lắc lư giữa không trung theo động tác của hắn.

Tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước òm ọp kèm theo tiếng rên rỉ hổn hển đụng vào rèm châu lay động, tràn ngập tòa cung điện yên tĩnh đã sớm đuổi hết cung nhân.

Tính khí bị hoa huyệt phía dưới vặn xoắn kẹp Hàn Diệp đến dục tiên dục tử. Hắn một tay nắm vuốt mông mẫu hậu, một tay nắm lấy eo liễu mềm dẻo, mỗi một lần đều hướng vào khối thịt mềm bên trong huyệt đỉnh mạnh, đỉnh đến Cơ Phát không kêu ra được nửa câu.

"Haaa... mẫu hậu, có phải phụ hoàng cũng thao người sướng như vậy không?" Hàn Diệp nhìn Cơ Phát bị làm đến hai mắt thất thần, cơ hồ mất khống chế hỏi.

"Không, không..." chân Cơ Phát đã mềm tới gần như không thể quấn lên eo hắn. Từ sau khi sắc phong y, thân thể Hoàng đế liền ngày càng lụn bại, đã gần dầu hết đèn tắt, đâu còn sức lực sủng hạnh phi tử mới tới này? Cứ như vậy, đều là hoàng nhi tốt của lão làm thay. Có từng bị người khác chạm qua hay không Hàn Diệp có thể không biết sao?

Nhưng hắn cứ muốn hỏi như vậy, bởi vì mỗi lần mẫu hậu hắn nghe được đều sẽ kẹp hắn chặt hơn, thậm chí còn nóng nảy kẹp hắn tới bắn ra.

"Shhh..." quả nhiên, Hàn Diệp bị kẹp đến hít một ngụm khí lạnh, khoái cảm làm cự vật của hắn lại cứng thêm một vòng. Hắn nhéo bờ mông cong vểnh kia một cái, phía trên lưu lại dấu ngón tay đỏ ửng, lắc lư ra tầng tầng sóng thịt, "Thả lỏng chút."

Giọng điệu mang ý vị ra lệnh rơi vào tai Cơ Phát. Khoảnh khắc đeo xích cho chó con không chỉ trói hắn lại, cũng làm cho chó con càng thêm càn rỡ điên cuồng trên địa bàn của mình.

Sao có thể để chó con cắn chủ của nó?

"Đừng sủa loạn!" Cơ Phát một cước đá Hàn Diệp sang bên kia giường, tự mình xoay người cưỡi lên eo hắn. Tiểu huyệt cũng bởi vì tư thế này mà nuốt toàn bộ cây cự vật đáng sợ kia vào sâu hơn, thoáng cái đã đâm tới tử cung.

Y thoải mái rên rỉ lung tung. Một bàn tay níu chiếc khóa trên cổ Hàn Diệp mới không đến nỗi để mình ngã xuống.

"Sâu quá...."

Cảm giác khó thở ngoài ý muốn ập đến, trên mặt Hàn Diệp đỏ lên không giống như vì tình dục, nhưng hắn lại không ngăn cản động tác của Cơ Phát, để mặc thứ khoái cảm quỷ quái cận kề cái chết này bò khắp người mình, mà cự vật dưới thân lại càng mẫn cảm. Hắn được ngâm trong tràng đạo ấm áp, là tiêu hồn nhiếp xương thoải mái dễ chịu.

Giờ khắc này hắn đã bị Cơ Phát triệt để khống chế, ở giữa Địa Ngục và Cửu Trùng Thiên giằng co qua lại như muốn xé rách.

Hắn nghĩ y cũng là một kẻ điên từ đầu đến chân, nếu không bọn họ sao có thể lăn lại một chỗ?

Hàn Diệp mượn cảm giác ngạt thở này mạnh mẽ đâm vào thân thể Cơ Phát mấy lần, thao đến khi trên tay đối phương hoàn toàn không còn khí lực, nới lỏng dây khóa, lại thao y đến bắn nước tung tóe, chỗ hai người giao hợp phủ đầy bọt trắng. Thao quá kịch liệt khiến trước mắt Cơ Phát biến thành màu đen, cả người hoảng hốt như giẫm trên đám mây. Toàn thân run rẩy đến nửa câu rên rỉ cũng không phát ra được, chỉ có thể há miệng mặc cho nước bọt không khống chế được chảy xuống, dâm mỹ cực điểm.

Trăm lần cung giao đánh đến ngón chân y đều cuộn lại, cũng không nhịn được nữa để dòng nhiệt sâu trong hoa huyệt tưới lên quy đầu đã quen vùi sâu ở chốn này.

Hàn Diệp gầm nhẹ một tiếng, rót toàn bộ tinh dịch của mình vào tử cung có thể thai nghén sinh mệnh kia.

Hàn Diệp còn cắm bên trong thân thể y, miệng lại lần nữa ngậm lấy ngực y, hàm hồ nói: "Mẫu hậu chỉ có thể là người của một mình nhi thần. Sau này mặc kệ mẫu hậu đi đâu, nhi thần đều có thể tìm được người...."

(5)

Reng reng reng --

Tiếng đồng hồ báo thức nổ tung bên tai Hàn Diệp, khiến cả người hắn từ trên giường bật dậy.

"Haa.... haaa....." hắn mở to hai mắt, thở hổn hển.

Giấc mơ này quả thực quá hoang đường.

Hắn vậy mà mơ thấy mình là thái tử Ninh triều, thậm chí còn mập mờ với mẫu hậu của mình, còn... còn... Quả thực hoang đường đến cực điểm!

Nhất định là nghe hiệu trưởng Tần kể chuyện quá nhiều.

Có thứ gì đó siết cổ hắn đau. Hắn cầm mặt dây chuyền phía sau kéo trở về, là một ổ khóa phù du thu nhỏ, đây là hôm qua lúc hắn nói chuyện phiếm cùng hiệu trưởng Tần, trước khi về bà nói là tặng hắn món quà nhỏ, nói đây là sáng tạo của viện bảo tàng thành phố, một cái mặt dây chuyền nho nhỏ, có lẽ to hơn móng tay một chút. Nói có thể làm móc chìa khóa gì đó, nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại coi như mặt dây chuyền đeo trên cổ.

Thứ này khiến hắn lại nhớ tới trong mộng, mẫu hậu của hắn, không đúng, là nam hoàng hậu kia đeo 'khóa Phù Du' cho thái tử.

- "Nhân sinh thiên địa, chẳng qua là một cái chớp mắt. Nhưng lúc còn sống ta muốn khóa ngươi lại..."

- "Đến chết, ngươi cũng phải là chó của ta."

Hàn Diệp có chút sợ hãi, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà. Nếu như nam hoàng hậu kia đúng như trong mộng của hắn, vậy thật đúng là biến thái.

Hắn siết chặt lấy mặt dây chuyền, nhưng cuối cùng vẫn không tháo xuống. Cũng không biết là loại tâm lý nào âm thầm quấy phá.

Hắn lắc lắc đầu, ép buộc mình đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng tính khí cứng rắn phồng lên dưới quần ngủ lại nhắc nhở hắn không thể không đối mặt với mộng cảnh này lần nữa. Trên quy đầu chảy ra dịch lỏng khiến quần hắn ướt một mảng nhỏ.

Hắn có chút đau đầu, nhưng vẫn cưỡng ép quy chuyện này cho thần bột* (cứng buổi sáng).

Ký túc xá không có phòng vệ sinh riêng, nếu muốn đi chỉ có thể ra ngoài, đến nhà vệ sinh chung của trường. Hiệu trường Tần còn ở ngay sát vách, chỗ đó của hắn như vậy làm sao có thể ra ngoài?

Hắn rút vài tờ giấy, rồi đứng cạnh thùng rác tự xử.

Trong căn phòng nhỏ đều là mùi hoa thạch nam* nồng đậm. (mùi của cây thạch nam khi nở hoa chính là mùi tinh dịch con người)

Mà một khắc nhắm mắt khiến hắn bắn ra lại chính là khuôn mặt của Cơ Phát.

······

Trẻ con trong thôn cũng không như những báo cáo kia nói, ngày nào cũng ngoan chết đi được. Chúng cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, sẽ mất tập trung trong giờ học, cũng sẽ náo loạn lúc được về. Nhưng cũng không tính là làm cho người ta quá lo lắng.

Hàn Diệp đến thôn vào thời điểm này vừa đúng vụ mùa. Tuổi của hắn không tính là lớn, rất nhanh đã thân thiết với lũ trẻ. Nam sinh trong lớp hỏi hắn sau giờ học có muốn theo bọn chúng xuống ruộng không, Hàn Diệp sảng khoái đáp ứng.

Sau đó hắn theo tụi nhỏ trong lớp ra đồng, nhìn những cánh đồng lúa gió thổi mạnh.

Vuông vức khoáng đạt, một mảnh vô ngần.

"Cha, đây là thầy Hàn mới đến trường tụi con."

"A, chào thầy giáo!"

"Cái đứa ngốc này! Sao lại không biết xấu hổ lôi kéo thầy giáo đến làm việc..."

Nếu có thứ gì có thể chống lại sự gột rửa của thời gian, ngoại trừ dãy núi và bầu trời, thì đó phải là đất, nó không chỉ thu gom những giọt mồ hôi, gốc rễ và da thịt sần sùi của vạn vật, mà còn cất giữ những ký ức đã bị lãng quên hóa thành tro bụi trong sâu thẳm.

Hàn Diệp ngơ ngác nhìn cánh đồng lúa xanh biếc này, tiếng ồn ào bên tai biến mất, hoảng hốt rơi vào một thời không nào đó...

Nơi này vốn không thuộc về ngày mùa và những người nông dân.....

(6)

"Mau chạy đi!"

"Đại Ninh sắp mất rồi!"

"Lát nữa sẽ đánh vào cửa cung!"

"Chết rồi! Hết rồi!"

······

Hoàng cung lớn như vậy loạn thành một đoàn, khắp nơi đều có thể thấy được cung nhân ôm tay nải hoảng hốt chạy trốn, hoàng cung vốn ngay ngắn trật tự loạn thành một đoàn, so với phiên chợ ngày thường còn ồn ào hỗn loạn hơn. Không ít kim thoa trâm cài, phỉ thúy chuỗi ngọc ào ào rơi xuống đất, lại bị những bước chân hỗn loạn giẫm dưới đế giày.

Nhưng chẳng có mấy ai dừng lại nhặt.

Tiếng vó sắt bên ngoài tường thành sớm đã đạp nát vọng tưởng về hư vinh, khói lửa mất nước thiêu đốt dầm gỗ sơn đỏ, có lẽ không bao lâu sẽ bị công phá. Người không kịp rời đi, hoặc là trở thành tù binh có ấn ký sỉ nhục, hoặc là trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm lạnh lùng.

Còn sống, trở thành mục đích duy nhất của tất cả các cung nhân hiện giờ.

Chỉ có Trường Ninh cung giống như cách biệt với thế giới bên ngoài, cửa điện bằng gỗ lim đóng chặt, bên trong vẫn là nhất phái xuân sắc, hoa hải đường hồng.

"A..... Diệp nhi... chậm chút..."

Trong viện lá trúc đung đưa chập chờn, gió thổi lên tiếng xào xạc thì thầm, thân cây xanh biếc cong xuống lại thẳng lên. Sâu trong rừng trúc có một bàn đá xanh, chiếc bàn không được sửa sang nhiều, vẫn giữ được hình dáng ban đầu của tảng đá, góc cạnh cứng rắn, nhưng có lẽ hai năm này bị người dùng nhiều hơn, đã mài ra vết tích mượt mà.

Có người từng ở bên bàn này pha trà luận thơ, cực kỳ phong nhã. Bây giờ trên bàn đá lại là hai thân thể quấn quýt si mê... y phục tán loạn.

"Mẫu, mẫu hậu..... Cơ Phát, Phát nhi... Phát nhi..."

Đắm chìm trong ái dục, Hàn Diệp vô thức gọi tên người dưới thân, từng chữ từng chữ, phảng phất muốn nghiền nát y, từng chút một nuốt vào trong bụng. Cự vật dưới thân theo đôi môi hắn mở ra khép lại đập vào miệng huyệt đã sưng đỏ. Cánh hoa lật ra ngoài, màu sắc đỏ tươi, thậm chí so với hải đường ở góc tường còn diễm lệ hơn ba phần, vừa nhìn đã biết là bị người thao quen, thao nát.

Dâm thủy sền sệt theo động tác cắm rút từ nơi giao hợp chảy xuống, theo bắp đùi nhỏ xuống mặt đất, lẫn vào bùn đất tanh ẩm, để những cây trúc xung quanh hấp thụ.

Gió đung đưa rơi xuống hai phiến lá, một chiếc tình cờ phủ lên núm vú đã cứng rắn dựng thẳng của Cơ Phát, chiếc còn lại lẫn vào mái tóc tản ra trên nền đá xanh của y.

Hàn Diệp liền cách lá trúc kia vuốt ve đầu vú của y.

Trên ngực y đầy những vết tích nông sâu của ngón tay hoặc dấu hôn, đầu nhũ đã sớm bị gặm đến hơi rách da, ngưng tụ thành màu đỏ thẫm thành thục. Đường vân lá trúc theo ngón tay phía trên ấn bóp nhào nặn toàn bộ đều khắc lên hạt châu cứng rắn, đau đớn nóng bỏng hóa thành dòng điện rất nhỏ, từ một điểm này khuếch tán đến toàn thân, khiến giữa môi răng của y tràn ra tiếng rên rỉ khàn đục dính người.

"Hàn, Hàn Diệp... đừng... như vậy..."

Cơ Phát đưa tay muốn bắt lấy bàn tay làm ác kia, lại khiến dưới thân bị đùa bỡn càng sâu, quy đầu đỉnh vào miệng tử cung, mỗi lần đều giống như muốn xuyên thủng y, kích thích bên trong lại tuôn dâm thủy xối xả, tưới lên hắn. Ngón tay mềm đến không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt đặt lên cổ tay Hàn Diệp.

"Shhh....." trong huyệt siết chặt, kẹp đến da đầu Hàn Diệp tê dại, suýt nữa thất thủ. Một bàn tay hắn rơi vào cái mông đang vui vẻ lắc lư, bốp một tiếng kích thích hoa huyệt run rẩy.

Mông bị đánh cảm giác kém xa đau đớn thật sự, càng giống như một loại tán tỉnh đặc thù. Cơ Phát vô thức siết chặt bụng dưới, hạ eo nuốt thứ đó vào sâu hơn. Vòng eo thướt tha cực nhỏ, mơ hồ in ra cự vật vùi trong thân thể y. Trong đôi mắt hàm xuân của Cơ Phát gạt ra một chút tỉnh táo, cố gắng vòng lên cổ Hàn Diệp, một tay níu lấy cái khóa trên cổ hắn, giống như chủ nhân bóp chặt cổ chú chó không nghe lời, y hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh hỏi hắn: "Ai cho phép ngươi... đánh bổn cung?"

Không biết là Hàn Diệp đã quen với cảm giác ngạt thở này, hay là hắn đã trở thành một chú chó đủ tư cách của mẫu hậu hắn. Hắn nắm chặt bàn tay đang siết ổ khóa kia, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép mở, cạy hàm răng đóng chặt, khí thế giống như quân địch bên ngoài kia công thành đoạt đất, không chút lưu tình hút lấy không khí trong miệng y.

"Nhưng... mẫu hậu rõ ràng, rất thích....."

Mồ hôi trên trán chảy xuống hòa lẫn với nước bọt hai người không kịp nuốt. Khuôn mặt Hàn Diệp phiếm hồng, cắn răng phun ra mấy chữ: "Khẩu thị tâm phi... phía dưới kẹp nhi thần sướng sắp chết rồi..."

Khoái cảm kề cận cái chết tụ hợp vào trái tim hắn, ngạt thở khiến nhịp tim của hắn trở nên hỗn loạn, nặng nề đập vào xương sườn giống như muốn phá vỡ lồng ngực. Làm cho tính khí vẫn đang cọ xát của hắn lại lớn hơn một vòng. Hắn và mẫu hẫu đều điên như nhau, điên đến mức cho dù giờ phút này mình chết trên người Cơ Phát, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn đột nhiên đỉnh mạnh một cái, thậm chí còn muốn nhét luôn túi tinh vào, "Mẫu hậu, lập tức nơi này sẽ không có hoàng hậu và thái tử Đại Ninh."

"A....." lần này Cơ Phát bị cắm đến nhũn người, thân thể trường kỳ túng dục tiết ra xuân thủy tanh nồng, giống như mở cửa đập xối xả không ngừng. Gột rửa cây cự vật của Hàn Diệp cũng phải bắn ra, từng cỗ tinh dịch rót vào miệng tử cung.

Khoái cảm ngập đầu khiến hai người toàn thân co rút ôm lấy nhau, da thịt ướt đẫm mồ hôi kề sát lại. Hàn Diệp si mê ngửi mùi hương trên tóc Cơ Phát. Hắn nghĩ mẫu hậu của hắn đúng như những truyền thuyết dân gian kia, là yêu nghiệt chuyển thế, họa quốc hại dân, vậy thì để Đại Ninh này bồi táng theo y có cái gì không được? Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mẫu hậu của hắn muốn cùng chết với hắn.

Nhưng một quốc gia hưng thịnh diệt vong há có thể do một người chi phối? Đại Ninh đã sớm đi vào đường cùng, khí số sắp hết, diệt vong là chuyện sớm muộn. Nhất là phụ hoàng tốt của hắn, năm đó có thể nói là hàng đêm sênh ca, đại tu hành cung, phong lưu vô hạn, chuyện hao người tốn của bị lão làm hết lần này đến lần khác, mỹ nữ thiên hạ đều bị đưa vào cung. Hàn Diệp nhớ tới mẫu thân mình, chẳng qua chỉ là một cung nữ, bởi vì có vài phần tư sắc mà bị Hoàng đế triệu vào cung lâm hạnh, sau đó thì qua loa ban cho một danh hào. Mẫu thân hắn chưa từng biết đế vương bạc tình, cuối cùng sầu khổ mà chết. Tuổi thơ của hắn mất mẫu thân, nhận hết lạnh lẽo chốn hoàng cung, chỉ có tiểu công tử Cơ gia năm đó theo phụ thân vào cung nắm lấy bàn tay đầy vết thương của hắn, hỏi hắn có đau không...

Cơ Phát cầm lấy tay hắn, đan mười ngón tay, nhẹ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hàn Diệp lấy lại tinh thần, hôn lên lòng bàn tay y: "..... Không có gì." Ánh mắt hắn tối sầm lại, nói tiếp: "Mẫu hậu, hôm nay đều phải kết thúc rồi!"

Cơ Phát nhìn vào mắt hắn, trong con người trong suốt dấy lên bướng bỉnh ngọc đá cùng vỡ. Y biết Hàn Diệp nói cái gì, vì thế y cắn lên môi hắn, cho đến khi nếm được máu tươi tanh nồng mới nhả ra: "Cuối cùng cũng được giải thoát..."

"Mẫu hậu, Phát nhi..."

Tiếp theo tính khí vẫn chôn sâu trong hoa huyệt của Cơ Phát lại cứng lên, tiếng rên rỉ lại lần nữa tràn ngập Trường Ninh cung này.

Mà chiến hỏa bên ngoài thành đang từng bước tới gần.....

(7)

Bầu trời trút xuống, ráng chiều ướt át, run rẩy muốn rơi vào khe núi xa xôi.

Hàn Diệp và hiệu trưởng Tần tiễn những đứa trẻ cuối cùng tan học.

"Đúng rồi, Tiểu Hàn, hai ngày nữa chắc sẽ có thêm một giáo viên mới, cũng là giáo viên từ thành phố đến." hiệu trưởng Tần cảm khái: "Thật tốt, có các bạn giống như nhìn thấy hy vọng trong thôn này."

Hàn Diệp cười cười, không nói gì. Chuyện này với hắn mà nói đều là chuyện nên làm.

Không nói rõ được cũng không tả rõ được, hắn luôn cảm thấy cuộc đời này của mình có "món nợ" còn chưa trả hết.

Trong nhà hiệu trưởng Tần còn có việc, sau khi bàn giao chương trình giảng dạy ngày mai thì vội vàng rời đi. Đèn trong lớp bị hỏng, Hàn Diệp còn phải quay lại thay, xong xuôi thì khóa cửa trường, hắn cũng tan làm.

Hơn nửa tháng này, hắn thường xuyên mơ về Ninh triều, về nam hoàng hậu kia, về khung cảnh thiêu rụi toàn bộ hoàng cung lửa lớn đầy trời.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn không thấy rõ kết cục thật sự của hai người kia. Là chết trong vụ hỏa hoạn đó? Hay là thoát khỏi bức tường đỏ ăn thịt người kia?

Hắn chỉ nhớ rõ có người nói...

"Đời này trên người chúng ta dính đầy máu, nhất định là phải xuống mười tám tầng địa ngục. Nếu có kiếp sau....."

"Nếu có kiếp sau, ta nhất định vẫn sẽ vây khốn ngươi. Phù dù tuy ngắn, nhưng lúc còn sống ta vẫn muốn khóa lại, làm cho nó dài hơn Hạo Vũ." (raw 浩宇 - Hạo Vũ: mình không tìm được thông tin liên quan, bạn nào biết thì chỉ mình với)

Hàn Diệp lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ ra, phía trên rơi những mảnh vụn ửng đỏ tên hoàng hôn.

Đó chỉ là giấc mơ? Hay đã thật sự xảy ra?

Hàn Diệp vặn lại ốc vít trên bóng đèn, im lặng thở dài, thu dọn túi xách rồi đi về.

Vừa đi tới cổng trường, một người đàn ông xách vali vai đeo balo đi từ phía đối diện đụng vào hắn. Hàn Diệp bị đụng lảo đảo vẫn vô thức đưa tay kéo ngược lại người kia.

"Ối... cảm ơn! Xin lỗi, xin lỗi! Anh có sao không? Đúng rồi, xin hỏi đây là thôn Thần Hoa phải không?"

"Tôi không sao. Đây là thôn Thần Hoa, xin hỏi anh là..."

Hàn Diệp ngẩng lên, khi nhìn thấy khuôn mặt người đối diện, đồng tử lập tức phóng đại.

Giây phút ấy, hắn chỉ nghe thấy tiếng gió lướt qua bên tai, câu chuyện bị lãng quên cuồn cuộn ập đến, khiến hắn trở thành bộ dáng hiện tại. Vì thế hắn nhìn người nọ không để ý thời gian ồn ào hối hả, đứng ở trước hoàng hôn, tỏa ra vầng sáng khác biệt với thế giới này.

Hoàng hôn chìm xuống, vào giây phút cuối cùng khi nhịp tim của hắn bắt đầu, hắn nghe đối phương nói.....

"Chào anh, tôi là giáo viên mới tới, tên Cơ Phát."

***

Hoang đường 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro