[Ôn Chu] Ngự hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 驭狐(R18)
Tác giả: aiyaqiezhu

• Chế biến đồ ăn kiểu mới, hồ yêu báo ơn bằng cách làm 1, Chu Tử Thư nên đi đâu, 5k chữ lái xe
• Ôn hồ yêu x Chu tướng quân
• Tiểu hồ trong kỳ phát tình, tai cáo và đuôi cáo

-═══════-

Lúc Chu Tử Thư cứu tiểu hồ ly cả người đầy vết máu kia, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Dưới triều Đại Khánh, Chu Tử Thư có thể coi là thủ hạ đắc ý nhất của Tấn vương, nam chinh bắc phạt, bình định Thục trung, trong quân doanh nổi danh là người đa mưu túc trí dũng mãnh thiện chiến. Lần này tiến lên phía bắc chinh phạt Hung Nô là tầm nhìn xa của Tấn vương, Chu Tử Thư trung can nghĩa đảm, trước khi xuất phát đã lập quân lệnh trạng: không thắng không về.

Nơi hành quân phần nhiều là rừng sâu núi thẳm, độc trùng rắn kiến đông đảo, trong núi cũng có nhiều thú nhỏ. Đại quân thỉnh thoảng săn hươu, nai, thỏ,... buổi tối dựng đống lửa nướng ăn, dù không thể so với mỹ vị của tửu lâu phạn trang, nhưng vẫn là đồ ăn mặn, các binh sĩ vừa nhắc tới dựng trại đi săn liền háo hức, nhao nhao muốn thử.

Hôm nay Chu Tử Thư đang ngồi trong trướng nghiên cứu địa đồ, đột nhiên thủ hạ cao hứng bừng bừng báo với y, nói là trong khe núi gặp thú rừng hỗn chiến, một con hồ ly cùng mấy con ác khuyển chém giết, quả nhiên là lưỡng bại câu thương, lại bị đám người bọn họ đi ra ngoài săn thú tiện nghi nhặt được, mấy con thú rừng này cũng đủ cho mọi người một bữa no nê, mời Chu Tử Thư đi qua nhìn một chút.

Chu Tử Thư vốn không muốn quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng y có chút hiếu kỳ, động vật như hồ ly vốn lực công kích không mạnh, chứ đừng nói đến triền đấu với mấy con ác khuyển còn có thể khiến chúng bị thương, y muốn mở mang một chút tiểu súc sinh này tướng mạo thế nào, sao lại hung mãnh như vậy? Chu Tử Thư gật đầu, đặt bản đồ địa hình xuống rồi đứng dậy: "Đưa ta đến đó."

Hồ ly cùng mấy con ác khuyển bị đặt trên bãi đất trống trước doanh trại, đã có một vòng binh lính đang tụ tập vây xem. Chu Tử Thư đi tới, các binh lính nhường ra cho y một lối đi vào: "Tướng quân ngài nhìn, mấy con ác khuyển sợ là không sống nổi, có một con cổ họng cũng bị cắn đứt."

Chu Tử Thư ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, mấy con ác khuyển rõ ràng là thương vong thảm trọng, khắp nơi là vết thương trí mạng, vết máu khiến lông lá dính bết lại, thật sự chật vật. Tiểu hồ ly kia có vẻ vẫn còn tính công kích, cho nên bị trói bằng dây gai ném trên mặt đất, là một con hồ ly đỏ rực, đôi mắt hẹp dài, lúc này đang thoi thóp thở, nhúm lông trắng trước ngực khẽ rung động theo nhịp hô hấp, ánh mắt vẫn hung thần ác sát, tựa như chỉ cần dây trói vừa cởi nó có thể nhảy dựng lên liều mạng với người.

Chu Tử Thư duỗi tay sờ đỉnh đầu của hồ ly một chút, nó lập tức há miệng nhăn mũi muốn cắn y, binh lính gần đó kinh ngạc một chút, lập tức xông tới tóm gáy hồ ly xách lên: "Tiểu súc sinh! Dám cắn tướng quân của chúng ta, ta sẽ là người đầu tiên lột da nướng ngươi!"

Ai ngờ Chu Tử Thư không có vẻ gì là tức giận, chỉ khoát tay áo: "Mấy con ác khuyển kia đủ các ngươi ăn, giữ nó lại đi, buộc trong trướng của ta làm đồ chơi."

Chu Tử Thư nói vậy, trên thực tế buổi tối ăn cơm xong trở về trướng y liền nới lỏng sợi dây gai buộc trên cổ nó, hồ ly cũng bị thương không nhẹ, y không nghĩ là nó còn có khả năng chạy trốn hay cắn người. Lúc được cởi dây trói tiểu hồ ly vẫn đang nằm ngủ, thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, cái miệng nhọn hoắt ẩn trong chiếc đuôi to đầy lông, vừa nghe thấy có người đến liền lập tức tỉnh lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm người trước mặt. Chu Tử Thư cười nhỏ, lấy một bọc giấy dầu từ trong ngực, bên trong là thịt nướng vẫn còn ấm, tiểu hồ ly giống như ngửi thấy mùi thơm cái mũi giật giật, vô tình động tới vết thương làm nó rên lên một tiếng. Chu Tử Thư dùng ngón tay điểm một chút vào cái trán dính đầy máu của nó: "Ăn đi, vốn là chiến lợi phẩm của ngươi, chúng ta đều là mượn ánh sáng của ngươi." tiểu hồ ly hẳn là rất đói, buông xuống phòng bị, cúi đầu ăn một miếng to, Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của nó, lẩm bẩm nói: "Ta chưa từng thấy qua hồ ly hung mãnh như ngươi, nhìn ngươi hẳn là vật phi phàm, độc lai độc vãng, ta cũng một thân một mình, hai chúng ta làm bạn được không?" y vừa nói cũng không quan tâm tiểu hồ ly chẳng thèm để ý đến mình, mặc nguyên quần áo tựa vào bên nhuyễn tháp ngủ thiếp đi.

Cuộc sống trong quân doanh rất khó khăn, cho dù tin chiến thắng liên tiếp báo về, nhưng phía sau là vô số hy sinh và bất đắc dĩ phải từ bỏ, mỗi ngày Chu Tử Thư đều cau mày, thời điểm duy nhất có thể buông lỏng chính là ở cạnh tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly này dã tính không bình, nhưng dường như nhớ kỹ Chu Tử Thư có ơn cứu mạng, nó chỉ không nhe nanh với một mình y, thường xuyên ríu rít đi theo bên người y, một tấc không rời. Bây giờ tiểu hồ ly so với lúc vừa được cứu thì xinh đẹp hơn nhiều, bộ lông đỏ rực óng mượt, mềm mại, nó lại thích sạch sẽ, thường xuyên tới chỗ có nước để tắm rửa, trông như linh sủng trong một bức họa.

Chu Tử Thư cực kỳ thích nó, ăn ngủ đều cùng một chỗ với nó, có chút ý tứ giống như lúc ban đầu y nói muốn làm bạn. Y nghĩ đến chờ sau khi chiến sự kết thúc sẽ đem nó về sơn trang của mình nuôi dưỡng, cho nó một vườn hoa nhỏ, một hồ nước sạch sẽ, cho nó một ngôi nhà.

Nhưng thế sự vô thường, cuộc chiến tưởng như thắng lợi trong tầm tay lại đột nhiên nghịch chuyển tình thế, quân đội Đại Khánh liên tục bại lui, quân lính tan rã. Theo thám tử báo về, thì ra người Hung Nô mời được một vị kỳ nhân thuật sĩ, nghe nói là biết được chút kỳ huyễn chi thuật, am hiểu khống chế lòng người, dẫn tới các binh sĩ tự giết lẫn nhau, không chiến tự bại.

Đã rất nhiều ngày Chu Tử Thư không có một giấc ngủ yên ổn, tướng sĩ dũng mãnh đến đâu cũng khó địch lại mê hoặc của nhân tâm huyễn thuật, tiếp tục như thế này đại bại là chuyện sớm hay muộn. Y vỗ vỗ giường, gọi tiểu hồ ly đang nằm bên chân tới, duỗi tay ôm lấy nó, vùi mặt vào lông hồ ly hít sâu một hơi. Ít ngày nữa chính là trận chiến cuối cùng, người Hung Nô vốn dũng mãnh thiện chiến, bây giờ lại có tà môn ma đạo trợ giúp, chiến bại dường như là kết cục không thể tránh khỏi. Chu Tử Thư ôm quyết tâm liều chết, một tâm địa như thép như sắt, duy nhất không bỏ được lại là đồ chơi nhỏ vừa mềm mại vừa hung dữ này. Đáng tiếc, không thể mang nó về để nó trông thấy Tứ Quý sơn trang một lần. Y ôm tiểu hồ ly lên núi, đi đến khi không thấy doanh trại dưới chân núi mới dừng lại, nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly xuống đất, dùng trán cọ xát nó một chút: "Chạy đi, đừng trở lại." Dứt lời liền thi triển khinh công rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, làm bộ như không nghe thấy tiểu súc sinh kia ở sau lưng y trầm thấp kêu gào.

Giao chiến hôm nay cùng với phán đoán của y không sai biệt lắm, bất lợi về quân số cùng với vu thuật khống chế khiến cho quân đội Đại Khánh liên tục bại lui. Chu Tử Thư tận mắt thấy thủ hạ chết trận ở ngay trước mắt mình, một chút ý định sống tạm cũng không có, chỉ cầu chết trận nơi chiến trường, không thẹn với lương tâm. Giao chiến cùng y là thủ lĩnh của đối phương, người cao ngựa lớn, lực lớn vô cùng, thấy y thất thần chốc lát liền nắm lấy cơ hội tấn công, trên người Chu Tử Thư vốn đã chịu không ít vết thương lớn nhỏ, lúc này thua nửa chiêu lại càng lực bất tòng tâm, trượt chân một cái hoàn toàn rơi vào thế yếu, mắt thấy đại đao của địch nhân đi tới trước mặt, mang theo tiếng gió phần phật. Chu Tử Thư từ nhỏ phụ mẫu đều mất, tuổi còn trẻ đã chìm nổi trong chốn quan trường, luyện thành một thân bản lĩnh tường đồng vách sắt, nhân thải nhân tài đi đến hôm nay, không nghĩ tới trong khoảnh khắc kề cận cái chết đầu óc mình lại trống rỗng, không có bất kỳ điều gì để lưu luyến, nhưng tiểu hồ ly lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện, đỏ rực một mảnh, khiến y không biết đây là máu của mình hay là bóng dáng của vật nhỏ xinh đẹp kia.

Y nhắm mắt, duỗi thẳng cánh tay giơ kiếm lên ngăn cản, đoán chừng cánh tay mình chắc chắn sẽ đứt thành mấy khúc, tính mạng khó giữ, ai ngờ đang lúc ngàn cân treo sợi tóc một chuôi thiết phiến bay tới, đúng là tứ lạng bạt thiên cân đánh bay đại đao bằng sắt. Một người vận bạch y dáng vẻ công tử văn nhã chắn ở trước mặt y, cổ tay tinh xảo duỗi một cái tiếp lấy quạt xếp đang xoay tròn, mái tóc dài như thác nước rối nhẹ trên vai, khóe miệng mỉm cười, mắt như hoa đào, một tay ôm Chu Tử Thư vào ngực, cũng không ham chiến, mũi chân điểm nhẹ liền phi thân rời đi, bỏ lại địch quân hùng hùng hổ hổ giậm chân.

Bọn họ dừng lại trong một rừng trúc, trước mặt còn có căn nhà nhỏ dựng bằng trúc, Chu Tử Thư bị nam tử bạch y đặt ở trên giường, còn chưa kịp hỏi ra một đống nghi hoặc của mình lại được đút một ít cam tuyền mát lạnh, thuận tiện cởi luôn áo choàng đã bị máu nhuộm đỏ. Nam tử bạch y ngồi bên giường, chống đầu lén nhìn y uống nước, mắt cười cong cong, thấy Chu Tử Thư nhìn qua liền thu liễm ý cười sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cố làm ra bộ dáng nghiêm túc khiến Chu Tử Thư càng thêm nghi hoặc.

"Xin hỏi đại hiệp là ai? Cứu ta thoát khỏi tình cảnh như vậy, đại ân đại đức này ta vĩnh viễn không quên."

"Không cần." nam tử bạch y mặt không đổi sắc vẫy vẫy tay, "Ta chẳng qua chỉ báo ân thôi."

"Báo ân? Chu mỗ tuy sự vụ rườm rà nhưng cũng biết nhìn người, trước kia chúng ta hẳn là chưa từng gặp đi?"

Nam tử bạch y nghiêng đầu sang chỗ khác giống như giận dỗi, giọng nói lại có chút ủy khuất "Làm sao, muốn ta đổi một thân áo đỏ ngươi mới có thể nhận ra sao?"

Chu Tử Thư nhíu chặt chân mày, một nam nhân tuấn tú xinh đẹp thoát tục như vậy nếu từng gặp qua không có khả năng mình hoàn toàn không có ấn tượng, vậy cái chuyện báo ân này từ đâu mà ra? Áo đỏ lại từ đâu mà đến?

Ngẫm lại, một ý nghĩ không thể tưởng tượng xông ra, dính líu quan hệ đến hai chữ này chỉ có...

"Ngươi... ngươi là tiểu hồ ly?"

Nghe nói vậy nam nhân kia mới quay đầu lại, một đôi mắt hồ ly hàm tình đong đầy ý cười, "Ngươi nhận ra ta."

Tiểu hồ ly này cũng có tên, kêu Ôn Khách Hành, vốn là hồ yêu hấp thu thiên địa linh khí, pháp lực cao cường, có thể hóa hình người. Nhưng hắn vẫn cất giữ một mặt thú tính, mỗi lần tới kỳ phát tình chính là lúc hắn bị mất hết pháp lực, không cách nào hóa hình, chẳng khác gì một con hồ ly bình thường. Mấy con ác khuyển kia tấn công lúc hắn chịu đủ hành hạ của kỳ phát tình, hắn nghiến răng tham chiến, bị thương khắp người, nhờ gặp Chu Tử Thư mới cứu được cái mạng này. Hôm đó Chu Tử Thư vì không muốn liên lụy hắn liền đem hắn ném ở trên núi, đúng lúc đó là ngày cuối cùng của kỳ phát tình, hắn muốn gọi tên của Chu Tử Thư, muốn giữ chặt tay y nói y đừng bỏ mình lại, muốn ôm y nói với y đừng sợ còn có mình, đáng tiếc thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói ra lời, chỉ có thể cụp đuôi, hướng về phía người kia rời đi mà buồn bã kêu lên.

Bây giờ hắn đã kết thúc kỳ phát tình, có thể dùng hình người đứng trước mặt y, vì người ngăn chặn thương đao giống như lúc trước y cứu mình, Ôn Khách Hành âm thầm mừng rỡ. Từ nhỏ nương đã nói với mình, có ân thì phải báo, như vậy gọi là nhân nghĩa. Mẫu thân phải đi trước, chỉ có thể dạy hắn chút đạo lý, cho nên một câu như vậy hắn ghi nhớ rất lâu, cũng chính xác biến thành hành động.

Tiểu hồ mặc dù dã tính ngây thơ, nhưng cũng coi là tỉ mỉ ôn nhu, đối với Chu Tử Thư chăm sóc từng li từng tí, Chu Tử Thư trước kia tôi tớ vô số, nhưng chưa từng tiếp nhận kiểu chăm sóc gần gũi thân mật như vậy, một thời ba khắc vẫn không thể hoàn toàn thích ứng. 

Còn có một điểm khiến Chu Tử Thư nhức đầu nhất — buổi tối Ôn Khách Hành nhất định phải ngủ chung với y, giống như mấy tháng trước trong quân doanh. Lúc bảo trì nguyên hình vẫn tốt, nhưng khi hóa hình người Ôn Khách Hành thân cao chân dài, một đại nam nhân lại muốn vùi bên người y để ngủ quả thực khiến y rất không tự nhiên, chưa kể nửa đêm lúc Ôn Khách Hành ngủ say còn thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng "ưm a" của hồ ly, tay chân Chu Tử Thư cũng không dám động, một nửa người tê cứng cũng nhất quyết không dám thay đổi tư thế, rất sợ đánh thức tiểu hồ ly này, lại đến quấn lấy y.

Một đêm, lúc Chu Tử Thư đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy người bên cạnh đang phát nhiệt, da thịt cũng như bị hấp hơi đỏ lên rất nhiều, trong miệng còn phát ra những tiếng rì rầm nho nhỏ, dường như ngủ rất không yên ổn. Chu Tử Thư duỗi tay sờ thử trán của hắn, rất nóng, vừa định rút tay về lại bị tiểu hồ ly ngủ say nắm chặt, cả khuôn mặt dán sát vào tay y, đôi môi mềm mại đầy đặn sượt qua lòng bàn tay y, hai hàm răng chua đến ê ẩm, suýt nữa rùng mình một cái. Y vỗ nhẹ lên mặt Ôn Khách Hành, gọi hắn "Lão Ôn? Ngươi sao vậy?" Ôn Khách Hành giống như bị đánh thức, đầu tiên là lẩm bẩm mấy tiếng, lại tiếp tục chui trong ngực y, "Ta... ta khó chịu..."

Chu Tử Thư nắm lấy vai hắn lắc nhẹ, nửa đêm phát bệnh không biết là vì nguyên nhân gì, chỉ có thể tránh thoát tay Ôn Khách Hành, xuống giường lấy cho hắn chút nước uống hạ nhiệt. Nhưng khi Chu Tử Thư cầm ly nước trở lại trước giường, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, nước trong ly sánh ra vẩy tung tóe xuống nền đất.

Ôn Khách Hành ở trên giường co thành một đoàn, có lẽ là bởi vì quá nóng, hắn tự cởi áo lót của mình, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, có chút ửng đỏ, chủ yếu nhất là trong mái tóc đen nhánh của hắn lại từ đâu mọc ra một đôi tai đỏ rực bông xù, trước ngực cũng có một đám lông trắng như tuyết, một thân trắng trắng đỏ đỏ này lại sắc tình đến rối tinh rối mù. Lúc này Chu Tử Thư liền tự hiểu Ôn Khách Hành đây là đang phát tình, nhưng hẳn là vẫn chưa hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình, cho nên chưa hoàn toàn đổi về hồ ly, vẫn miễn cưỡng duy trì hình người. Ôn Khách Hành nghe thấy Chu Tử Thư trở lại, từ từ mở mắt, thật sự có thể nói là mị nhãn như tơ, khóe mắt lông mày đều là phong tình vạn chủng. Chu Tử Thư khó mà kiềm chế nuốt một ngụm nước miếng, sắc đẹp trước mắt, không phải người nào cũng có thể làm Liễu Hạ Huệ.

Ôn Khách Hành giống như một cái cây khô ngửi được mùi vị thanh tuyền, từ phía sau quấn chặt lấy cổ Chu Tử Thư vội vàng dùng hai cánh môi dán sát, dùng đầu lưỡi liếm láp, trong miệng lẩm bẩm nói "Ta thật khó chịu, A Nhứ... A Nhứ, để cho ta đỉnh một chút... cầu ngươi."

Kỳ thật Chu Tử Thư cũng không muốn giãy giụa, tuy nói cái ân cứu mạng này ngươi tới ta đi đã sớm trả hết, nhưng mỹ nhân trong ngực như vậy muốn không động tình cũng rất khó. Y gật nhẹ một cái, nghiêng đầu để lộ cần cổ thon dài cho hắn mút hôn, lại duỗi tay vỗ nhẹ đầu vai Ôn Khách Hành lúc này đã có chút thần trí không rõ, dỗ dành hắn, "Không sao, không có việc gì."

Ôn Khách Hành rên rỉ một tiếng giống như tiểu hồ ly rồi vội vàng đi tìm môi y, răng nanh hơi nhọn cắn phá bờ môi Chu Tử Thư, mùi rỉ sắt lập tức lan tràn trong miệng hai người, bị đầu lưỡi của Ôn Khách Hành đẩy tới đưa đi, lại kỳ dị đưa đến một ít tác dụng kích tình. Chu Tử Thư bị hôn đến choáng đầu, trong mơ mơ màng màng lại cảm thấy một bàn tay nóng bỏng tìm tới hạ thân của mình, dò xét tính đi vào trong. Chu Tử Thư co rút lại theo bản năng, lại trở thành siết chặt lấy ngón tay Ôn Khách Hành, khô khốc. Ôn Khách Hành vẫn còn chưa mất hết lý trí, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng y một chút rồi trượt xuống như rắn, một giây kế tiếp Chu Tử Thư liền cảm giác được thứ đồ vật trơn ướt mềm mại dán vào hậu huyệt của mình, còn đang ở thật sâu nhàn nhạt thăm dò. Chu Tử Thư chưa bao giờ tiếp nhận loại đãi ngộ này, lập tức đỏ mặt, muốn khép chân lại nhưng lại trở thành kẹp đầu Ôn Khách Hành ở giữa, đẩy cũng không đẩy được, vừa vội vừa thẹn đến mức hai mắt đỏ hoe.

Theo tiếng nước dần vang lên, Chu Tử Thư cũng dần dần biết đến khoái cảm, y ngửa đầu gấp gáp thở dốc, trong lỗ tai mơ hồ giống như bị lấp đầy cát, Ôn Khách Hành lại càng lúc càng hăng hái, rốt cuộc cởi tiết khố, động thân kề tính khí sát vào miệng huyệt di chuyển cùng với nước miếng, một tay đỡ lấy thứ kia cường ngạnh chen vào một chút. Chu Tử Thư kêu lên một tiếng, luyện võ từ nhỏ đến lớn cho dù là vết thương nặng nhất đau đớn cũng không bằng một phần vạn lúc này, nhưng lúc y nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hồ, nam nhân kia khóe mắt ửng hồng, tai hồ ly khẽ động, lại cảm thấy hình như cũng không khó chịu đến vậy.

Ôn Khách Hành không cho y quá nhiều thời gian thích ứng đã bắt đầu cử động, Chu Tử Thư hô hấp theo tiết tấu luật động của hắn, run run rẩy rẩy vươn tay nhéo cặp lỗ tai bông xù kia, lông tơ mềm mại dày mượt, xúc cảm rất tốt. Chu Tử Thư kéo đầu Ôn Khách Hành xuống hôn khóe mắt hắn, lại rướn nửa người trên ngậm lấy lỗ tai của hắn, dùng nước miếng thấm ướt phiến xương thịt mỏng manh kia, làm cho Ôn Khách Hành tiến vào càng sâu, gần như sắp khuấy loạn lục phủ ngũ tạng của y.

Chu Tử Thư lại bị ôm đến trên đùi tiến vào, giữa lúc xóc nảy đột nhiên cảm giác được một thứ lông xù dán lên bắp đùi mình, y chăm chú nhìn kỹ, vậy mà cái đuôi của Ôn Khách Hành cũng không giấu được nữa, giống như một đóa hỏa thiêu vân thật lớn, trên chóp đuôi còn có một nhúm lông trắng như tuyết, sạch sẽ thuần khiết đến không tưởng tượng nổi. Y vươn tay sờ đuôi Ôn Khách Hành, tiểu hồ ly lại đột nhiên ngượng ngùng né tránh một chút, Chu Tử Thư cảm thấy buồn cười, càng muốn duỗi tay đi sờ, từ gốc đuôi một đường xoa đến chóp đuôi, nào biết xoa thêm vài cái, đồ vật bên trong lại trở nên thô to cứng rắn hơn nhiều, căng trướng đến vành mắt Chu Tử Thư phiếm hồng, khoái cảm từ xương sống một đường vọt tới đỉnh đầu, gần như sắp bị tiểu tử này thao đến dục tiên dục tử, cả người ngập trong khoái cảm.

Ôn Khách Hành cũng bị nơi ấm áp nhanh chóng co rút đè ép đến giao nộp khí giới, từng dòng chất lỏng mát lạnh lấp đầy mật huyệt của Chu Tử Thư, hắn giống như mệt muốn chết rồi ôm lấy Chu Tử Thư không động đậy, nhưng lỗ tai đã bán đứng tâm tình của hắn, lắc lư ngúc ngắc rất vui sướng, giống con chó nhỏ. Chu Tử Thư mặc cho tiểu hồ ly ôm mình thở hổn hển, cái đuôi cũng lưu luyến quấn trên bắp đùi dính đủ các loại chất lỏng của y, Chu Tử Thư thở dài, nhéo nhéo lỗ tai Ôn Khách Hành: "Rút ra đi."

Ôn Khách Hành càng dụi sâu vào trong ngực y: "Không mà, A Nhứ tốt."

"Không phải ngươi nói lúc phát tình không thể hóa hình người sao? Ngươi gạt ta?"

"Làm sao có thể" Ôn Khách Hành thậm chí có chút thẹn thùng "Nếu kỳ phát tình vừa bắt đầu có thể lập tức hoan hảo thì sẽ duy trì trạng thái này cho đến khi kỳ phát tình kết thúc."

"Làm một lần rồi kỳ phát tình còn chưa kết thúc sao?"

Ôn Khách Hành dùng ngón tay thon dài luồn vào mái tóc của Chu Tử Thư, thanh âm trầm thấp: "Mỗi lần phải hơn nửa tháng, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi."

***

Nửa tháng 😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro