[Ôn Chu] Cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 予痛(R18)
Tác giả: aiyaqiezhu

* Năm giác quan đã mất hết doi
* Hôn vết đinh
* Không có gì có thể cho ngươi, vậy cho ngươi đau đớn của ta đi.

-═══════-

Từ lâu Chu Tử Thư đã biết kết quả của việc mất đi ngũ quan, nhưng khi chuyện đó thật sự ứng nghiệm trên người mình y vẫn có loại bối rối cầm cát trên tay (ý là cát trượt qua kẽ tay). Mỗi ngày trôi qua, thị giác và vị giác của y đã suy giảm tới gần như không còn tác dụng, ngũ giác mất hai, thính giác và xúc giác lung lay sắp đổ, chỉ còn lại khứu giác.

Ôn Khách Hành thổi tiêu ở ngoài, hàng đêm đều như thế, gửi hy vọng vào tiếng tiêu có thể làm dịu bớt phần nào khổ sở trong lòng hắn. Y mơ hồ nghe được một ít bi thương trằn trọc trong giai điệu, loại bi thương này bắt đầu từ nửa năm trước, hiện giờ lại càng thêm nồng đậm. Người sắp chết là y, không biết hỗn tiểu tử này nổi điên cái gì, người cũng trở nên trầm mặc ít nói, cái tên lúc nào cũng cười giỡn đẩy không ra, đuổi không đi phảng phất như chưa từng tồn tại.

Chu Tử Thư không thể nghe rõ, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, rất phiền lòng, nghiến răng một cái xoay người dậy, mò mẫm đẩy cửa ra, không chú ý bên ngoài có người ngồi chồm hỗm, cánh cửa bật lại một cái suýt nữa bị đập trúng.

Nhìn thấy là y, Ôn Khách Hành vội vàng đứng lên đỡ: "A Nhứ, A Nhứ sao ngươi lại đi ra, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Chu Tử Thư hất tay hắn ra, cũng không cảm kích hung tợn nói: "Đêm nào ngươi cũng ở trước cửa phòng ta khóc tang, lão tử còn chưa có chết đâu!"

Ôn Khách Hành vội vàng đưa tay muốn bịt miệng y: "Không được nói bậy! Nói lung tung mấy lời không may mắn gì đó, mau nhổ một cái!"

Chu Tử Thư né người ra sau tránh bàn tay lạnh giá của hắn: "Đã đến lúc này rồi, còn có cái gì có thể nói với không thể nói. Hiện giờ ta đã thông suốt rồi, lại bị tiếng tiêu này của ngươi làm cho ngủ cũng không yên, không bằng làm chút chuyện khác cho hết đêm."

Ôn Khách Hành giấu tiêu ra sau: "A Nhứ ngươi muốn uống rượu? Ngắm trăng? Hay là oản tù tì? Ta đều tùy ngươi."

"Đều không phải." Chu Tử Thư cúi thấp người tới gần hắn, tóc trước trán mềm mại rơi vào trên lông mi của Ôn Khách Hành: "Ta muốn ngươi muốn ta, ngươi có dám không?"

Một câu long trời lở đất. Thời điểm mới quen Ôn Khách Hành vẫn thường cùng y "luận bàn" chút chiêu thức đến điểm thì ngừng, nhưng từ sau khi biết mạng của y không dài hắn liền không đối đãi thô bạo như trước nữa. Chu Tử Thư không hề giãy dụa, để mặc hắn đè mình trên đệm giường êm ái, tóc dài xõa tung, giống như những cây rong mềm mại trong nước khi lần đầu hắn nhìn thấy khuôn mặt thật của y đêm đó.

Ôn Khách Hành hôn y, gấp gáp không chờ nổi, môi lưỡi càn quét khoang miệng y so với quyết tâm sống sót ở Quỷ cốc còn mãnh liệt hơn, hơi thở nóng ướt giao hòa. Chu Tử Thư không nghe rõ thanh âm của mình, nhưng từng nhịp tim đập vào màng nhĩ, khiến người đã điếc một nửa như y có cảm giác vang động núi sông.

Chu Tử Thư đã tận lực khống chế hô hấp của mình, nhưng hơi thở vẫn càng lúc càng nặng nề hơn. Y quả thực không cách nào bình tĩnh, ngũ giác suy yếu khiến y thường xuyên cảm thấy mình trôi lơ lửng trong nhân thế, cho dù chưa đạt tới cực lạc, tất cả mối liên hệ mà y có thể trân trọng trên thế gian lại đã biến thành cát bụi từ lâu, nhưng đêm này cảnh này, đôi môi của Ôn Khách Hành ép lên bờ môi y, bọn họ môi lưỡi quấn quýt, hô hấp giao triền, tựa như giữa trần thế y bị một đôi tay to lớn nắm cổ áo ném xuống mặt đất, là hắn có thể khiến y cảm nhận được cảm xúc và xúc cảm, bản thân làm nhiều chuyện vô ích lại nhận lấy phần lễ vật này đột nhiên y cảm thấy thật xấu hổ.

Y cảm giác được tay của Ôn Khách Hành cũng không thành thật, ngoại bào rồi trung y từng tầng từng tầng bị hắn cởi xuống, lúc bàn tay của hắn sắp chạm đến áo lót thân thể y đột nhiên cứng ngắc, phản xạ có điều kiện muốn nhấc chân đạp hắn một cước, lại nhớ ra tình cảnh này toàn bộ do một tay mình tạo thành, liền cố nén khó chịu, cứng cổ chờ đợi lòng bàn tay mang theo hơi lạnh kia dán lên ngực trần của mình.

Lúc này Ôn Khách Hành dường như sửng sốt một chút, ngoài miệng lại càng hung hăng, ngậm đầu lưỡi của y xô đẩy, nước miếng cũng theo khóe miệng chảy xuống, y có chút ngượng ngùng liền cắn môi hắn một cái, không lưu tình, đoán chừng phải rách một miếng: "Lề mề cái gì? Đại nam nhân hôn cũng không xong, ngươi có được không?"

Ôn Khách Hành chỉ khẽ "hừ" một tiếng, nửa ngày không có động tĩnh. Chu Tử Thư biết hắn sẽ không tức giận vì loại chuyện nhỏ nhặt này, cũng biết hắn sẽ không phất tay áo bỏ đi, nhưng đối với người không nhìn thấy mà nói, im lặng chốc lát này cũng đủ mệt nhọc, y chớp mắt, hai hàng mi rung động lên xuống: "Lão Ôn?"

"Ơi, ở đây." Ôn Khách Hành vội vàng đáp lời, lại có chút giọng mũi.

"Rốt cuộc có làm không, tật xấu gì đây." Chu Tử Thư biết có lẽ Ôn Khách Hành lại khổ sở khi thấy vết đinh trên người y, nhưng ngoài miệng lại không muốn tha cho hắn. Chẳng qua là dùng chân dài ngoắc lên eo hắn, gót chân cọ vào đai lưng quấn đến nghiêm chỉnh, cứng nhắc của hắn.

Ôn Khách Hành cúi người tới khẽ cắn cằm y, lại có giọt nước rơi vào khóe miệng Chu Tử Thư. Y dùng đầu lưỡi cuốn đi, mặc dù nếm không ra mùi vị nhưng cũng đoán được hẳn là vị mặn, người này từ khi nào lại thích rơi "đậu vàng" như vậy, một đống tuổi rồi cũng không biết xấu hổ. Ôn Khách Hành một đường hôn từ cằm đi xuống, trải qua xương quai xanh, ngực, lại liếm hôn sáu vết đinh mấy lần. Những vết đinh này vốn hết lần này tới lần khác bị xé ra, khép lại, da non mới mọc non đến không thể non hơn được nữa, bây giờ vừa bị một thứ ướt mềm chạm vào, lại mẫn cảm tới cả người nổi da gà. Rốt cuộc Chu Tử Thư không nhịn nổi thở dốc hai tiếng, hông eo bủn rủn, hạ thân cũng có xu hướng ngẩng đầu. Mà Ôn Khách Hành vẫn còn lải nhải, một cái tay tuần du trước ngực y, một cái tay nắm chặt phía dưới khuấy động, trêu chọc Chu Tử Thư đỏ từ bên tai xuống dưới cổ.

"A Nhứ, còn đau không?" Ôn Khách Hành nhẹ giọng hỏi, âm cuối run rẩy, chỗ nào còn dáng vẻ của cốc chủ Quỷ cốc.

"Xúc giác của ta dù chưa mất hết nhưng cũng suy giảm quá nửa, ngươi nói ta có đau không?" Chu Tử Thư trợn mắt, lúc này vẫn không quên chế nhạo hắn: "Một thân vết sẹo này dọa được ngươi sao? Còn thấy đẹp không?"

Ôn Khách Hành cúi người hôn y một cái thật dài, ôn nhu đến cực điểm: "Hoàn mỹ."

Chu Tử Thư nghe thấy hai chữ này đáy mắt tối sầm, đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, quả nhiên chạm tới thứ đồ vật cứng rắn đã bị bỏ quên hồi lâu, nóng bỏng như vậy, cơ hồ muốn bỏng y. Vừa nắm lấy Chu Tử Thư liền muốn nhét vào dưới thân, lại bị Ôn Khách Hành nghiến răng cản lại: "Không được A Nhứ, cần chút dược cao, nếu không ngươi sẽ đau."

"Đau?" Chu Tử Thư cười: "Cầu còn không được."

Chu Tử Thư nghĩ rằng đóng đinh vào người đã là đau đớn khó gặp của nhân gian, nhưng đau đớn ở nơi thân thể bị bổ làm đôi vẫn khiến đầu óc vốn đã hỗn loạn của y thanh tỉnh không ít. Y gắt gao bám chặt lấy vai Ôn Khách Hành thích ứng với sự xâm lược không cho cự tuyệt này, cảm thụ người trên thân từng tấc từng tấc thăm hỏi mình, vuốt ve mình.

Ôn Khách Hành kéo hai chân của y quấn lên eo hắn, như vậy đi vào rất sâu, bụng của hắn gần như dán sát vào Chu Tử Thư. Lúc này cả hai đều không thật sự thoải mái, khoái cảm cùng đau đớn triệt tiêu lẫn nhau cơ bản không đáng kể, nhưng cảm giác lồng ngực căng tràn lại vô cùng chân thực. Chu Tử Thư nhìn không thấy, nếm không ra, nhưng y cảm thụ được, loại đau đớn kia, loại vui thích kia, loại thân mật vô gian kia chiếm hữu cùng bao dung, qua đêm nay sẽ không còn giống nhau.

Ôn Khách Hành rất thích hôn y, ngậm lấy môi dưới của y liếm mút, dưới thân cũng không ngừng nghỉ, Chu Tử Thư không phải kiểu người thích mở miệng trên giường, nhưng lúc này vì muốn dỗ dành hắn cũng nguyện ý thi thoảng phát ra một hai tiếng. Đêm đã rất khuya, Chu Tử Thư đưa tay ôm Ôn Khách Hành, vuốt ve tấm lưng trần của hắn. Y ngửi được mùi tanh của dương tinh, ẩm ướt lại mập mờ, mùi của y và Ôn Khách Hành hòa chung một chỗ khó phân lẫn nhau, trong lúc đó còn mang theo mùi máu rỉ sét, không tươi mát tao nhã như hoa, lại khiến người mê muội, y nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, muốn đem mùi hương này khắc sâu vào tận đáy lòng.

Ôn Khách Hành có thể nói là một tình nhân hoàn mỹ, mùi hoan ái còn chưa tan hết đã xoay người đi nấu nước để lau người cho y. Chu Tử Thư quấn đai lưng của Ôn Khách Hành trên tay, lặng lẽ trải nghiệm cái cảm giác chất lỏng ấm áp trượt ra ngoài. Y duỗi chân, chỗ nào cũng đau, nhưng rất thỏa mãn, vô luận là tinh thần hay thể xác, bây giờ đối với một hoạt tử nhân như y mà nói, đêm nay giống như là đại hạn gặp mưa rào, dù không thể cứu mạng, nhưng cũng đủ cho y vươn ra cành lá, chờ đợi ánh nắng mãnh liệt hơn.

Thật tốt, y động đậy ngón tay một chút, cảm thụ tri giác đang dần dần chết lặng.

Nỗi đau cuối cùng của ta, cho ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro