[Ôn Chu] Thật may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 幸甚
Tác giả: aiyaqiezhu

• Nếu như túy sinh mộng tử chỉ doi mới có thể hóa giải
• Mặt đen doi (Nhứ vẫn dịch dung á)

-═══════-

"Lão Ôn, lão Ôn!"

Chu Tử Thư đỡ lấy Ôn Khách Hành lung lay sắp đổ vỗ mạnh vào mặt hắn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, Ôn Khách Hành vẫn là bộ dạng một đứa trẻ ngây ngô, cười khúc khích dán vào người y, trong ánh mắt đều là u mê cùng ỷ lại. Bọn họ gặp phải "Túy sinh mộng tử", loại dược này có thể mê hoặc tâm trí của con người, khiến cho người ta nhìn thấy thứ mà nội tâm mình khát vọng nhất. Vừa mới đánh một trận Chu Tử Thư đã dùng hết sức lực, hiện tại cũng chỉ đủ để mang Ôn Khách Hành rời khỏi nơi này, hoàn toàn không thể vận công tán thuốc cho hắn. Nhưng hắn bây giờ cực kỳ không ổn, đầu óc như đứa trẻ mấy tuổi không nói, còn mất hết võ công, lát nữa nếu như có truy binh đuổi theo thì chắc chắn bọn họ đều phải chết.

Biện pháp khác Chu Tử Thư đều đã thử qua, trước đó y vẽ một kiếm lên tay Ôn Khách Hành, lúc này máu đã thấm ướt ngoại bào của hắn, những người nội lực thâm hậu như hắn chịu cơn đau tới vậy đều sẽ tỉnh lại, không biết tại sao đối với Ôn Khách Hành dường như chẳng có chút tác dụng nào. Tình huống trước mắt quá gấp gáp, trạng thái của Ôn Khách Hành lại không tốt, hai người bọn họ một tàn một ngốc thế này căn bản không thể chạy xa, Chu Tử Thư khẽ cắn môi, chỉ có thể dùng tới cái phương pháp y cực kỳ không muốn thử kia.

Loại dược này chủ yếu là thông qua tâm mạch để khống chế lòng người, nhưng khi các giác quan khác lấn át tâm mạch liền có thể chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, một kiếm trước đó là Chu Tử Thư muốn thông qua cảm giác đau đớn để đánh thức Ôn Khách Hành, nhưng không có hiệu quả, vì vậy chỉ có thể thử một chút biện pháp càng mãnh liệt hơn ── thông qua dục vọng để chiến thắng mê thuật.

Lúc này Chu Tử Thư vẫn còn mang mặt nạ da người, cực kỳ đen đúa, tóc tai rối bù, Ôn Khách Hành lại treo trên người y không xuống, dụi vào hõm vai y giống như cún con, chỗ này ngửi một tí chỗ kia liếm một tẹo, bây giờ nếu có người đi ngang qua chắc chắn sẽ bị một màn công tử văn nhã quấn quýt si mê tên khất cái dọa cho giật mình.

Thời gian không đợi người, mặc dù Chu Tử Thư cảm thấy tình hình trước mắt hoang đường nhưng cũng không tới mức cảm thấy không đáng, y biết rõ Ôn Khách Hành mang tâm tư gì với mình, toàn tâm toàn ý đối với y ngoan ngoãn phục tùng không nói còn từng cứu mạng y mấy lần. Mình chưa từng cho hắn thấy khuôn mặt thật nhưng vẫn nhận được vô số lời tán thưởng của hắn, qua thời gian dài cho dù tim làm bằng đá cũng sẽ bị hun nóng. Huống hồ từ khi trúng độc, trong miệng hắn trừ kêu phụ mẫu chính là gọi tên mình, tuy rằng nhìn qua là một tên phong lưu phóng đãng nửa thật nửa giả, nhưng lại một lòng một dạ đối tốt với mình. Mạng mình không dài, chẳng dễ dàng gặp được tri kỷ, y cũng không muốn lúc bước lên cầu Nại Hà trông thấy Mạnh Bà còn bị nói là đồng nam chi thân (còn zin á), chẳng phải là uổng phí một lần tới nhân gian sao.

Y nhẹ nhàng đặt Ôn Khách Hành xuống bãi cỏ, hắn lại tưởng Chu Tử Thư muốn đi liền giãy dụa đứng dậy kéo tay y, Chu Tử Thư thở dài cởi đai lưng của mình, sau đó cúi người cởi của Ôn Khách Hành: "Lời cho ngươi, không có lần sau đâu."

Ôn Khách Hành vừa rồi còn ồn ào, lúc này lại rất nghe lời, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Chu Tử Thư mở rộng vạt áo trước người, thỉnh thoảng còn chép miệng một cái, Chu Tử Thư nhịn xuống cảm giác tức giận gõ đầu hắn: "Nếu dám lừa ta, lão tử nhất định làm thịt ngươi."

Ôn Khách Hành không tránh, nhưng bị gõ một cái đau đến hai mắt đỏ hoe, hét lớn: "Ngươi bắt nạt ta, ta muốn nói cho nương ta biết!" Chu Tử Thư cũng cảm thấy nhức đầu, đây là tạo cái nghiệp gì, lần đầu hoan hảo đối tượng lại là hỗn tiểu tử này.

Y nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy của Ôn Khách Hành, cúi đầu chặn cái miệng đang líu lo không ngừng kia, lúc đầu Ôn Khách Hành vẫn còn giãy giụa, nhưng sau đó dần dần an tĩnh lại hơi mở miệng dáng vẻ câu dẫn lại mặc người bày bố, tùy ý Chu Tử Thư vẫn mang râu giả nghiền ép môi mình, cọ ra từng vệt đỏ ửng.

Chu Tử Thư cảm thấy mình cũng quá sơ ý, trong chốc lát đã thua trận, bị Ôn Khách Hành dùng bàn tay to đè sau gáy y mút chặt môi dưới, nghe thấy tiếng nước chậc chậc ếch nhái bên đường cũng thức thời chạy ra.

Ôn Khách Hành dần dần không thỏa mãn, từ môi y một đường liếm xuống dưới, dừng lại trước ngực y, dùng nước miếng thấm ướt đầu ngón tay rồi nắm lấy viên thịt hồng nhuận kia bắt đầu xoa nắn. Cả người Chu Tử Thư giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, trên mặt lập tức bốc cháy, tên oan gia này còn hết lần này tới lần khác cúi đầu dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm nơi đó, miệng lẩm bẩm: "Thật mềm, thật hồng, A Nhứ vậy mà có sữa? Bị tắc lại thương quá, suốt cả ngày không có ai ăn giúp."

"Sữa con bà nó!" Chu Tử Thư ngồi dậy, thầm nghĩ coi như truy binh đuổi tới chém giết cũng còn hơn ở đây chịu đựng cái sự nhục nhã này, liền vươn tay muốn bổ vào gáy hắn, ai ngờ Ôn Khách Hành lại nhanh tay lẹ mắt, linh hoạt tránh thoát khiến y bổ vào không khí, ngược lại bị Ôn Khách Hành dùng đai lưng y vừa mới tự tay cởi xuống trói hai tay chắp ở sau lưng, thân thể cũng bị lật lại như một con rùa đen mắc cạn.

"Ôn Khách Hành! ! !" Chu Tử Thư giận muốn nổ đầu, Ôn Khách Hành lại hệt như một người bình thường vừa duỗi tay lột sạch mớ trang phục lỏng lẻo trên vai y, vừa nghiêng đầu nhìn y đáp: "Ơi, ở đây."

Chu Tử Thư vừa định mở miệng mắng hắn lần nữa, lại cảm giác được mấy ngón tay thon dài vẫn thường đùa giỡn cây quạt xếp và mấy quả hạch đào chưa chào hỏi một tiếng đã mò vào, lời trách mắng cứ như vậy mắc lại trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, cùng với đau đớn nhỏ vụn và khoái cảm kỳ dị ở phía sau, hoàn toàn quấy đục đầu óc y.

Ôn Khách Hành cúi người hôn lên lưng y, mặc dù Chu Tử Thư đã dịch dung, nhưng trên người cũng không bôi phấn đen, một mảnh da thịt trắng muốt tinh tế mịn màng, xương hồ điệp nhô cao, theo động tác của Ôn Khách Hành mà nhấp nhô lên xuống, như thể một đôi cánh sinh ra từ hư không chuẩn bị bay đi. Ôn Khách Hành đột nhiên nghẹn ngào: "A Nhứ, đừng đi, đừng bỏ ta lại." Chu Tử Thư nghe những lời này trong lòng tựa như bị siết mạnh một cái, chỉ có thể tốn sức nghiêng đầu lại trấn an hắn: "Ta không đi, ta không..."

Lời còn chưa nói hết, lại cảm giác một thứ đồ vừa thô vừa nóng chống đỡ phía sau, cùng với những giọt nước mắt nóng hổi của Ôn Khách Hành rơi trên tấm lưng lạnh lẽo, hoàn toàn khảm vào thân thể y. Chu Tử Thư ngừng lại một hơi, cố gắng phớt lờ thứ cảm giác kỳ dị này, nhưng ngay khi Ôn Khách Hành vừa động đã hoàn toàn phá vỡ hết thảy.

Vật kia giống như có sinh mệnh, sẽ nảy lên trong thân thể y giống như đang hô hấp, y vốn nên quen thuộc với cảm giác có dị vật trong người, nhưng nói thế nào y cũng không thể quen với đau đớn và khoái cảm mà Ôn Khách Hành mang lại. Tay bị trói không thể cử động, Ôn Khách Hành lại chỉ lo vuốt ve hôn liếm xương hồ điệp sau lưng y, sau khi vượt qua sự khó chịu ban đầu Chu Tử Thư lại cảm thấy có chút trống rỗng, y vừa cắn răng cố gắng ngả người về phía sau để Ôn Khách Hành đi vào sâu hơn, vừa nghĩ tới khó trách lúc ở Thiên Song thường xuyên có thủ hạ thà rằng chịu phạt cũng muốn lưu luyến nơi bướm hoa, thì ra mật ngọt trong chuyện này phải đích thân nếm thử mới biết.

Hai người dần trở nên hòa hợp, Chu Tử Thư theo tần suất va chạm của Ôn Khách Hành, giống như một phần linh hồn cũng bị xô ra ngoài, hôm nay y dường như mất đi một chút chính mình, lại điền vào một chút Ôn Khách Hành, bọn họ tịch thiên cái địa, điên loan đảo phượng dưới ánh trăng, để cho gió mát cùng tiếng ve kêu chứng kiến hai du hồn giao hợp, tuyệt đỉnh càn rỡ cùng hoang đường, nhưng cũng là tuyệt đỉnh lãng mạn, lời thề chân thành nhất cũng chưa chắc có thiên địa này làm chứng.

Sau khi kết thúc hai người đều thở hổn hển, Ôn Khách Hành còn muốn chui trong ngực y lại bị Chu Tử Thư một phát bắt lấy lỗ tai, lạnh giọng hỏi hắn: "Còn giả bộ?" Ôn Khách Hành biết không thể diễn được nữa, liền ôm tiểu khất cái trong ngực hôn mạnh lên khuôn mặt đen đúa của y "Ngươi làm sao biết ta đã tỉnh?"

"Đều như vậy ngươi còn không tỉnh đoán chừng đầu óc cũng không dùng được nữa, còn không bằng một kiếm giết ngươi." Chu Tử Thư ngoảnh mặt đi, ghét bỏ lau chùi một hồi.

"Ta thật sự không có gạt ngươi, vừa rồi ta trúng chiêu thật mà." Ôn Khách Hành thậm chí còn có chút ủy khuất, cũng không để ý đồ vật của mình vẫn còn trong thân thể người ta.

"Ta biết, nếu không chuyện tốt cỡ này sẽ dâng tới tận miệng ngươi sao?"

"A Nhứ, A Nhứ A Nhứ."

"Gọi hồn à?"

"Ngươi bỏ dịch dung cho ta nhìn một chút thôi."

"Làm sao? Hối hận? Chẳng phải ta đã nói với ngươi, ta lớn lên vốn trông như vậy."

Ôn Khách Hành biết không thể được voi đòi tiên nữa, tối nay hắn đã lấy được đủ nhiều rồi.

Hắn vén tóc trên trán Chu Tử Thư thành kính hôn xuống: "Hối hận gì chứ, hôm nay là ngày may mắn nhất trong cuộc đời bất hạnh của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro