[Triệt Dạ] Nhặt cún

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 捡狗
Tác giả: willyoustillloveme
Link: https://archiveofourown.org/works/40116156
Thể loại: cổ trang, ABO

Summary:
• Cầm tay dạy cún nhỏ thịt mình
• Hình như công là tên ngốc

-═══════-

Tần vương nhặt được Nguyên Triệt khi đang dọn dẹp chiến trường. Cả người bẩn thỉu như một con chó hoang vừa mới đào bới đống rác rồi trốn vào ruộng lúa mì bị đốt cháy, vóc người cao lớn còn nghĩ rằng mình có thể trốn sau những cây lúa mì đã gần như cháy thành tro.

Thị vệ ở sau lưng Tần vương vừa trông thấy có người thì lập tức muốn rút kiếm bước tới, lại bị Tần vương giơ tay quát ngưng lại.

"Suỵt!"

"Là thập nhất hoàng tử."

Y quan sát một chút, thử lại gần cún con lấm lem kia. Nguyên Triệt nhìn thấy y một thân khôi giáp bước tới liền sợ hãi co người về sau.

Khuôn mặt bẩn tới không nhìn rõ dung mạo, ngược lại đôi mắt lại rất sáng.

Cứ như vậy bị Long Phi Dạ nhặt về.

Long Phi Dạ cũng không biết rốt cuộc mình ôm cái suy nghĩ gì, tự nhiên muốn nhặt một hoàng tử địch quốc đem về, y là khôn trạch lại còn trong kỳ mưa sương, nhặt một càn nguyên đầu óc không dùng được về đặt ở trong phòng, đơn giản là tự tìm phiền toái cho mình.

Không nhầm đâu. Y thật sự đang trong kỳ mưa sương.

Tín hương của y là mùi hoa dành dành.

Ngày đầu tiên nhặt cún con về đã xảy ra sự cố. Long Phi Dạ ở ngoài lao lực dọn dẹp chiến trường cả một ngày, về đến phủ liền muốn ngâm mình. Y vừa mới tựa vào bên thành hồ thở ra một hơi, đột nhiên nhớ tới con cún mới nhặt về, cún đâu?

Đúng lúc nghe thấy một tiếng "Ôi thiên a... !" thật giống như bị giẫm phải đuôi. Vừa quay đầu, trông thấy một nam nhân ngốc hề hề đang lấy tay che hạ bộ và trước ngực.

Long Phi Dạ: ?

Thật sự quá ngốc, tới mức y vừa buồn cười lại vừa muốn trêu chọc hắn một chút. Long Phi Dạ xoay người lại cánh tay mảnh khảnh khoác lên thành hồ, lại gác cằm lên cánh tay nghiêng đầu nhìn Nguyên Triệt.

Giống như một con hồ ly giảo hoạt.

"Làm gì vậy?"

"Mẫu thân ta nói... càn nguyên và khôn trạch... Thụ thụ bất thân!"

"Haiz, tiểu ngốc tử, ngươi cũng tính là càn nguyên sao?"

Hai má của đứa nhỏ phồng lên, bĩu cái miệng cá vàng, đảo mắt mấy cái: "Xem thường người khác..."

Long Phi Dạ vẫn tiếp tục trêu ghẹo: "Rõ ràng ta mới là người đang tắm, ngươi che cái gì?"

Câu này Nguyên Triệt lại nghe hiểu, hai cánh tay bẹp một cái che kín mắt mình, nhưng vẫn để lại một cái khe nhỏ. Trong miệng lầm bầm lầu bầu nói đã nhìn thấy hết rồi phải thành thân.

Kỳ thật hắn đang nhìn nam nhân xoay người lại, mái tóc đen nghiêm cẩn buộc chặt, trên tấm lưng tựa như bạch ngọc, lại giăng đầy những vết sẹo do đao thương kiếm kích lưu lại, nhìn rất đáng sợ.

Ánh mắt của Nguyên Triệt bỗng trở nên ảm đạm.

--

Kỳ mưa sương của Long Phi Dạ đột nhiên tới sớm.

Khắp trong phủ đều là mùi tín hương của Tần vương, lại không dính nhớp, mùi hương tươi mát giống như cánh hoa sau cơn mưa. Các thị vệ vội vàng tránh đi, Long Phi Dạ chống một cây trường thương cúi người thở dốc, cảm thụ được tình triều từng đợt từng đợt cuồn cuộn thiêu đốt thân thể.

Y đột nhiên mở bừng hai mắt.

Nguyên Triệt chưa bao giờ thấy qua khôn trạch nào trong kỳ mưa sương còn có ánh mắt trong veo như vậy. Chỉ nghe thấy người đang chật vật đứng thẳng kia lên tiếng: "Cún nhỏ... rốt cuộc sao ngươi không?"

Sao không lập tức cút ra ngoài.

Nguyên Triệt đứng một bên liều mạng nuốt nước miếng, yết hầu nhấp nhô lên xuống. Nhìn ra được đã cực kỳ khao khát, nhưng vẫn tận lực kiềm chế, giống như Long Phi Dạ là một món đồ dễ vỡ, sợ mình đụng vào sẽ làm y hỏng mất.

Long Phi Dạ nhìn qua một chút, biết được đứa nhỏ cũng không chán ghét mình, chỉ là không biết làm chuyện kia. Y cẩn thận di chuyển, tới bên cạnh dán lên người hắn.

Hai con vật nhỏ chen chúc vào một chỗ. Giống như lần đầu tiên bọn chúng gặp nhau.

Tay của Nguyên Triệt được Long Phi Dạ dẫn dắt, đặt lên người y. Hôm nay y chỉ mặc thường phục, không có khôi giáp. Khôn trạch đang tới kỳ mưa sương, nhiệt độ xuyên thấu qua vải áo mềm mại truyền đến lòng bàn tay Nguyên Triệt.

Long Phi Dạ hơi khẽ thở dốc, ánh mắt chuyên chú mà cố chấp, quan sát mỗi một phản ứng nhỏ nhất của Nguyên Triệt.

Chỉ cần y nhìn thấy một tia chán ghét trong đôi mắt không rành thế sự này, vậy thì...

Y nắm lấy bàn tay của Nguyên Triệt, tháo đai lưng của mình xuống.

Vóc dáng Long Phi Dạ rất đẹp. Hơi gầy, khung xương nhỏ nhắn được bao phủ bởi một tầng cơ mỏng, núm vú màu nâu nhạt đứng thẳng, trên lồng ngực điểm vài vết sẹo, lại tăng thêm một tia dã tính và mị lực nguyên thủy cho thân thể này. Long Phi Dạ chăm chú nhìn Nguyên Triệt, giống như một con thú mẹ khích lệ thú nhỏ hãy đứng thẳng lên, nhìn Nguyên Triệt ngập ngừng tiến lại gần, dùng đôi môi thô ráp hôn lên vết sẹo trên ngực y.

Long Phi Dạ không nhịn được vươn tay đè vào sau gáy Nguyên Triệt, ấn người vào trong ngực. Một tay còn lại dò xuống tự sờ hậu huyệt của mình. Mặc dù y so với đứa ngốc này biết nhiều hơn một chút nhưng cũng là lần đầu tiên. Chỉ muốn dùng dược hay cao gì đó để chuẩn bị một chút, nếu không sẽ rất đau. Lại không nghĩ rằng vừa đưa tay vào trong tiết khố, chỗ kia đã sớm ẩm ướt mềm mại, chỉ chờ có người tới tỉ mỉ thương yêu. Y lập tức thở ra một hơi, lại đi sờ Nguyên Triệt.

Nguyên Triệt giống hệt như một con cún chưa dứt sữa, ở trên ngực y hết liếm lại cắn, đầu mũi cũng không ngừng hít hít ngửi ngửi hương hoa trên người y. Nhưng lại không tìm được nơi tỏa ra mùi hương. Trong không khí vị ngọt càng ngày càng đậm, ép cho cún nhỏ cũng bắt đầu thở dốc nặng nề. Khi Long Phi Dạ duỗi tay xuống bên dưới, y rốt cuộc ngửi thấy một tia khí tức không giống với mình.

Không hề có tính xâm lược. Long Phi Dạ ở trong quân doanh đã lâu, y từng ngửi thấy tín hương mùi sắt, mùi máu của đám càn nguyên, người sau càng khó ngửi hơn người trước. Tới kỳ động dục thật giống như đi lạc vào đấu trường có một đám dã thú đang cắn xé nhau vậy.

Nhưng Nguyên Triệt không như vậy. Hắn dịu dàng, ấm áp, không hiếu chiến.

Có mùi như ánh nắng.

Lúc này cả người y đã ngồi trong lòng Nguyên Triệt. Đứa nhỏ chỉ biết ôm chặt lấy thân thể trơn trượt và ướt đẫm mồ hôi của y, lại không biết phải làm như thế nào mới có thể thương y yêu y. Liền dùng đôi mắt ngốc nghếch ngước lên nhìn y. Long Phi Dạ dùng một tay che đôi mắt kia lại, cúi người hôn hắn

"Cún con... ngươi thơm quá..."

Nguyên Triệt đối với chuyện này ngược lại là vô sự tự thông (không cần dạy vào cuộc là biết), há miệng nghênh đón đầu lưỡi giảo hoạt của y tiến vào, để mặc cho Long Phi Dạ liếm qua mỗi một tấc trong miệng hắn, được Long Phi Dạ dịu dàng hôn, dường như là loại chuyện rất thoải mái.

Long Phi Dạ buông hắn ra, áp trán với hắn thở hổn hển. Chỉ nghe Nguyên Triệt lầm bầm lầu bầu mở miệng, "Mẫu thân ta nói... ta có mùi lúa mì... cái đó là loại... lúa mì phơi khô dưới ánh mặt trời..."

Long Phi Dạ cười đáp một tiếng, chỉ cảm thấy hắn quá mức đáng yêu, liền từ bên sườn cổ hắn cọ đến tuyến thể nóng hổi sau gáy, dùng đầu lưỡi liếm qua một chút.

Nguyên Triệt chỉ cảm thấy tuyến thể bị liếm đến gần như giật nảy lên, nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể bị Long Phi Dạ ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi hơi thô ráp lướt qua nơi chưa từng có ai chạm tới, cánh tay đặt trên eo nhỏ của y không khỏi hơi dùng sức ôm siết người vào trong ngực, hạ thể cũng không ngừng cọ xát vào khe mông y.

Vị tướng giảo hoạt này rốt cuộc đã kéo hắn đến bên bờ dục vọng. Nhưng Nguyên Triệt vẫn còn băn khoăn một chuyện Tần vương khen hắn thơm, nói thích mùi hương của hắn. Cún nhỏ không hiểu những lời tán tỉnh này là gì, chỉ muốn dỗ y vui vẻ, hắn ngập ngừng mở miệng: "Ngươi... nếu ngươi thích... ngày mai ta làm bánh bao cho ngươi ăn... vừa hấp xong chính là, chính là cái mùi này..."

Long Phi Dạ bật cười, một tay mò xuống tiết khố của hắn giải thoát cho thứ đồ vật bên trong, lại nhích người về trước để tính khí của hắn cọ xát cửa động một chút. Tính khí của Nguyên Triệt thật nóng, một gương mặt ngốc nghếch đơn thuần tương phản mãnh liệt với chính thứ đồ vật bên dưới của hắn, quy đầu thô to, gân mạch phồng lên, đã sớm bị Long Phi Dạ trêu ghẹo tới dựng thẳng. Y nắm lấy cây trường thương của hắn, không khỏi đỏ mặt tim đập, trong đầu nghĩ cùng là nam nhân, cùng là nam nhân...

Đột nhiên, tính khí của y cũng bị Nguyên Triệt nắm lấy.

Nguyên Triệt nhìn thẳng vào y, vừa mở miệng liền ngoan ngoãn nói: "Điện hạ sờ tiểu thập nhất thật thoải mái... Tiểu thập nhất cũng muốn điện hạ thoải mái."

Vừa nói, vừa lấy thủy dịch của Long Phi Dạ bôi lên, lòng bàn tay bắt đầu xoa nắn tuốt lộng.

Long Phi Dạ không ngờ tới cún ngốc còn có một chiêu này, bị sờ tới nhũn eo, ngồi sụp xuống, lại vô tình đem tính khí của Nguyên Triệt ăn vào một nửa.

Quy đầu thô bạo tách mở miệng huyệt non mềm, như lưỡi dao nóng cắt đậu hũ mềm thế tới như chẻ tre. Long Phi Dạ hé miệng thở dốc, hai mắt thất thần, không kịp đề phòng để hắn bất ngờ tiến vào, trong miệng "A..." một tiếng sợ hãi. Thân thể khôn trạch phải nhẫn nhịn đã lâu, hiện giờ liền khao khát tới không chịu nổi, đồ ăn rốt cuộc đã đút tới miệng, bên trong liền hối hả phun mật dịch, không ngừng cắn nuốt tính khí của Nguyên Triệt.

Nguyên Triệt bị y kích thích tới gân xanh trên trán đều nảy lên. Dứt khoát ôm người siết vào trong ngực. Tính khí giống như bị mấy ngàn cái miệng nhỏ cắn mút, hang động bí ẩn chứa đầy mật ngọt và sữa thơm mà hắn chưa từng đặt chân tới. Hốc mắt hắn đỏ lên, vô sự tự thông nắm lấy eo nhỏ của Long Phi Dạ, hướng lên trên đỉnh mạnh mấy cái.

"Đừng... Không được!... Sâu quá..."

Tính khí thô dài như vậy trực tiếp đi vào, một đường thông thuận cứ như vào chốn không người. Long Phi Dạ lập tức nhũn thành một vũng nước trên người Nguyên Triệt, chân mày nhíu lại, không nhịn được nắm chặt lấy ngoại bào vẫn còn chỉnh tề trên người hắn, vò ra một đống nếp nhăn.

Quá nóng!

Đồ vật kia của Nguyên Triệt giống như một cây hình cụ đem thân thể của y ghim trên đó. Long Phi Dạ không phải chưa từng thấy người khác cá nước thân mật. Trong những buổi tiệc tẩy trần y vẫn luôn thể hiện ra một mặt lão thành trì trọng, thanh tâm quả dục. Kỳ thật, chỉ lúc nâng ly rượu lên mới dám nghiêng mắt lén nhìn thêm vài lần, thấy có người đã không kịp chờ đợi tìm một góc củi khô lửa bốc hành sự tại chỗ. Kỳ mưa sương tiếng kêu của khôn trạch tựa như vô cùng thống khổ cũng vô cùng thoải mái, giữa hai chân không ngừng bị va đập ra tiếng nước nhớp nháp, không chịu nổi nhưng vẫn không nhịn được dạng chân cầu thao.

Giống như y bây giờ.

Y liều mạng muốn thoát khỏi cây dâm cụ nóng bỏng dưới thân, duỗi thẳng eo vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị đôi tay to lớn của Nguyên Triệt vững vàng ấn xuống. Lần này không thể coi thường, trực tiếp đem tính khí của Nguyên Triệt nuốt vào toàn bộ.

"A..."

Long Phi Dạ lập tức bị hạ gục, không nhịn được kêu lên một tiếng, miệng nhỏ hé mở, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm.

Cún con lần đầu tiên được ăn thịt, làm sao có thể ngừng miệng. Đối với y không hề thương tiếc, chỉ biết hung ác đỉnh làm. Mấy lần thứ đồ vật kia gần như đã đâm tới miệng khoang sinh sản. Cảm giác tê dại như có dòng điện từ xương cụt chạy lên tới đỉnh đầu, Long Phi Dạ thân thể trần trụi, ngồi ở trong lòng hắn yếu ớt giãy giụa. Nguyên Triệt chỉ cảm thấy thân thể của người trong ngực vừa ấm nóng vừa mềm dẻo, sờ vào thật thích, bàn tay không nhịn được cọ qua cọ lại trên eo y.

Chính hắn bị Long Phi Dạ kéo tới bên bờ dục vọng, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng cao. Thân thể của khôn trạch đang tới kỳ mưa sương, hông eo mẫn cảm bị bàn tay nóng rực chạm vào, không khỏi run lên một cái, phía dưới cũng xoắn chặt lấy tính khí của Nguyên Triệt. Hậu huyệt của y đã sớm khuất phục trước "kẻ địch" vừa thô to vừa cứng rắn này, phun mật dịch bao chặt lấy "hắn", mấp máy khép mở ngậm chặt "hắn". Thoạt nhìn, Nguyên Triệt giống như đang khống chế tiết tấu của cuộc ân ái, kỳ thật tính khí của hắn bị hậu huyệt đang phát tình vừa nóng vừa ướt gắt gao cắn mút, cún nhỏ chưa từng trải qua loại chuyện này, bị Long Phi Dạ ép tới hốc mắt cũng đỏ lên, chỉ biết dùng sức đỉnh vào, bên dưới thao làm trên miệng cầu xin:

"Điện hạ... người kẹp chặt quá... Tiểu Triệt không thoải mái..."

Long Phi Dạ cười như không cười nhìn hắn một chút, đưa tay xuống dịu dàng xoa nắn gốc trụ vẫn còn ở bên ngoài miệng huyệt. Nguyên Triệt gắng sức ngăn lại mấy giọt nước ở trong hốc mắt không cho rơi xuống, chỉ nghe thấy Long Phi Dạ hơi thở như lan: "Cún con... liếm liếm nơi này... liếm nơi này sẽ để cho ngươi thoải mái..."

Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.

Long Phi Dạ ưỡn ngực, đầu vú đã bị bỏ quên nửa canh giờ vẫn ngạo nghễ đứng thẳng. Con cún ngốc này không biết mút sữa, tất cả thương tiếc đối với y hắn đều dùng để cẩn thận liếm láp vết sẹo trên ngực. Y một mặt bị thương yêu đơn thuần của hắn làm cho cảm động, một mặt lại cảm thấy bất lực, liền ấn vào gáy của Nguyên Triệt dạy hắn bú mút.

Ngay lúc khoang miệng ấm nóng ngậm lấy đầu vú, tiểu huyệt phía dưới cũng lập tức co rút một trận. Long Phi Dạ không nhịn được kêu lên:

"A... đừng cắn! A... Không được... đừng..."

Ngoài miệng y kêu la giãy giụa hệt như trinh tiết liệt nữ, nhưng bàn tay lại thành thật đè đầu Nguyên Triệt vào ngực. Cún nhỏ cảm thấy mình sắp bị thịt vú của đối phương ép cho chết ngạt, chật vật ngậm đầu vú vào miệng, răng nanh cọ xát qua lại, hai cánh môi ngậm chặt, không khí đều bị ép ra ngoài.

Long Phi Dạ không nghĩ tới Nguyên Triệt lại đột nhiên tấn công vào lúc này. Tính khí của hắn theo sát động tác cắn mút đầu vú đồng thời đỉnh lên, cạy ra một kẽ hở trên miệng y

"Không muốn — a a a a a — ! !"

Ánh mắt của Long Phi Dạ thoáng đờ đẫn. Nguyên Triệt ở trước ngực y ngẩng đầu lên nhìn, dùng đầu lưỡi giảo hoạt liếm láp rãnh ngực giữa hai khối cơ bắp rắn chắc, hai mắt y đều đã ngấn lệ hơi mờ mịt cúi đầu nhìn lại hắn, cún con giống như cảm giác được ngẩng đầu chậm rãi hôn lên cánh môi y.

Hai người trao đổi tín hương qua nước miếng. Long Phi Dạ nếm được mùi vị của nắng, ấm áp nhẹ nhàng quấn lấy y. Nhưng tính khí bên dưới thì không hề dịu dàng như vậy, thô bạo muốn phá cửa mà vào, muốn tiến vào nơi chưa từng có người ghé thăm, một nơi bí ẩn cả đời này chỉ thuộc về riêng hắn.

Nước mắt của Long Phi Dạ tràn xuống, đuôi mắt đỏ bừng, Tần vương thường ngày nói năng cẩn trọng, đột nhiên trở nên hoạt sắc sinh hương. Vừa mở miệng đã thút thít, giống như bị người ta bắt nạt. Rõ ràng lắc đầu cự tuyệt lại không ngừng yếu ớt nhượng bộ. Tính khí của Nguyên Triệt không thuận không tha ở dưới người y làm loạn, không có tiết tấu gì liên tục đỉnh vào mấy chục cái, thậm chí còn mở to đôi mắt giống như không hiểu thế nhân kia dựa vào trực giác mà quan sát mỗi một phản ứng nhỏ nhất của y. Vừa thấy y rơi lệ, hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy tính khí đang đứng thẳng của y bắt đầu xoa nắn.

Bụng dưới của Long Phi Dạ vừa đau vừa tê dại, giống như bị đánh một quyền vào chính giữa tâm huyệt, toàn thân run rẩy dữ dội, hai mắt mở to, cứ như vậy bị hắn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, đỉnh sâu vào bên trong.

Long Phi Dạ sợ hãi kêu loạn: "Không được" "thao tới" "quá sâu", rất nhanh bị đã động tác của Nguyên Triệt đánh vỡ thành những tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Quy đầu bị vách huyệt gắt gao ngậm chặt, vẫn tiếp tục đâm rút với biên độ nhỏ, đụng vào điểm mẫn cảm bên trong khoang sinh sản, bắt nạt khối thịt mềm ở miệng khoang tới co rút không ngừng. Long Phi Dạ sướng đến trợn to mắt, tín hương cũng ồ ạt phóng ra, hoa dành dành rốt cuộc nở rộ dưới ánh mặt trời, phảng phất giống như những cánh hoa mở ra dịu dàng bao quanh thân thể Nguyên Triệt. Lúc này, cún nhỏ lại giống như con ruồi không đầu dán lên cổ y ngửi loạn cắn loạn, như là muốn tìm kiếm ngọn nguồn phát ra mùi hương mà vẫn chưa thấy.

Long Phi Dạ chợt nghĩ nếu... Nếu hắn tìm được tuyến thể sau gáy...

Nguyên Triệt giống như nghe được lời của y, một bàn tay vuốt qua sau cổ y, đầu mũi dán sát vào cần cổ mềm mịn nóng rực.

Hắn nỉ non một câu, giọng nói ép tới cực thấp, hầu kết áp vào bên tai y

"Phi Dạ..."

Ngay sau đó, răng nanh của hắn kiên định cắn lên tuyến thể sau gáy của Long Phi Dạ, đem tín hương rót vào.

"— !"

Tính khí của Long Phi Dạ bị hắn nắm chặt trong tay, mỗi một tấc da thịt ở nơi đó đều khẽ run. Y không nhịn được duỗi thẳng lưng cọ xát lòng bàn tay Nguyên Triệt, bị tín hương xa lạ rót vào thân thể khiến cho y phải đón nhận khoái cảm dời núi lấp biển, trong khoảnh khắc tuyến thể bị cắn tính khí của y cũng bắn tới rối tinh rối mù. Có mấy giọt bắn cả lên mặt Nguyên Triệt. Bụng dưới của y bủn rủn vô lực, gần như muốn ngã khỏi người hắn, hậu huyệt mềm mại không dám kẹp lấy thứ kia nữa, bên trong khoang sinh sản lại vẫn co rút từng đợt phun mật dịch tràn trề, biến nơi hai người gắn kết thành một mảnh lầy lội không chịu nổi.

Nguyên Triệt gắt gao nhìn chằm chằm dáng vẻ cao triều của y, đỉnh sâu vào bên trong bắn tinh. Tính khí thô to của hắn vốn đã khiến tràng đạo của Long Phi Dạ phải căng ra hết cỡ, bây giờ lại vì xuất tinh mà thành kết, trông càng trở nên đáng sợ. Long Phi Dạ có ảo giác bụng của y sắp bị thao hỏng, căng trướng tới mức khiến y không nhịn được bắt đầu thút thít, một bàn tay run rẩy sờ xuống giữa bụng.

Nguyên Triệt nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu dễ bắt nạt của y, lòng bàn tay liền mang theo ý xấu nắm lấy tính khí nửa cương của y xoa nắn dọc theo thân trụ. Quả nhiên Long Phi Dạ lập tức giãy giụa vặn eo muốn tránh thoát khiến hắn gần như không thể ôm vững, hậu huyệt cũng yếu ớt quấn lấy tính khí của hắn, xoa bóp hắn, ngoan ngoãn ăn vào tinh dịch của hắn.

Hương dành dành cùng lúa mì hòa vào với nhau, có mùi giống như mật của hoa dành dành dưới ánh sáng mặt trời, chín rục mà phong tình vạn chủng.

Long Phi Dạ dựa vào trên người hắn bình ổn lại hô hấp. Hồi lâu, y đột nhiên nhấc tay giáng cho Nguyên Triệt một cái bạt tai.

"Bốp" một tiếng, Nguyên Triệt bị y đánh nghiêng mặt sang bên, nhưng cũng không có phản kháng, hắn thăm dò muốn rút tính khí còn chưa hoàn toàn mềm xuống ra khỏi thân thể y, nhưng hắn chỉ vừa động một chút, hai người đều cảm nhận được miệng khoang sinh sản bị thao mở cho tới giờ cũng không thể kẹp lại đồ vật của hắn rót vào.

Sắc mặt Long Phi Dạ càng khó coi. Nguyên Triệt từ phía dưới dè dặt liếc nhìn y.

"Bắn tới mức lớn bụng người khác cũng là mẫu thân ngươi dạy, đúng không?"

Y khàn giọng mở miệng, cố tỏ ra lạnh lùng cứng rắn, trong khi hạ thể vẫn đang gắn chặt với tính khí của người ta.

"Giả làm kẻ ngốc rồi nhìn ta dạy ngươi làm sao thao mình, chơi rất vui phải không?"

Nguyên Triệt gần như chẳng buồn để tâm y nói cái gì, thần sắc của hắn đã sớm không còn ngốc nghếch thành thật như lúc bắt đầu nữa, mà là thỏa mãn và hài lòng. Hắn cẩn thận hôn lên cái miệng đang hung hăng mắng chửi của Long Phi Dạ một cái, giữ nguyên tư thế này ôm người lên. Ở giữa không trung thành thạo điêu luyện vỗ mông Long Phi Dạ một cái.

"Kẹp chặt chút, điện hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro