Trọn vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 圆
Tác giả: aiyaqiezhu
Tóm tắt: Chuyện concert, nghi thức chia tay pháo hữu

-═══════-

Trương Triết Hạn đi chân trần xuống giường, tự rót cho mình một ly cà phê nóng, ngồi cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài ngẩn người. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng, chiếu lên bụi bặm bay lượn, không có chỗ ẩn nấp. Tối qua anh bị Cung Tuấn đè trên cửa sổ này làm, bên cạnh vẫn còn lưu lại dấu tay của bọn họ, Cung Tuấn hoàn toàn bao phủ anh, rõ ràng không cao hơn quá nhiều, nhưng so khắp nơi anh cứ nhỏ hơn hắn một số, trước kia Trương Triết Hạn vẫn thường mất hứng, nhưng lúc này lại nhìn chằm chằm hai dấu tay không còn hơi ấm mà ngẩn người

Thật ra nói Cung Tuấn tra nam thực sự là oan uổng hắn, làm bạn chịch một thời gian ngắn, Cung Tuấn có thể nói là tình nhân hoàn mỹ, bao dung tỉ mỉ tính khí tốt, nói cái gì đều vui tươi hớn hở, đến trên giường lại kiên nhẫn chịu khó, mỗi lần đều làm anh chết đi sống lại, thật sự là bạn chịch đốt đèn lồng cũng khó tìm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở bạn chịch mà thôi. Ngay từ đầu hai người đã ước định duy trì quan hệ như vậy cho tới khi quay xong Sơn Hà Lệnh. Theo đúng nhu cầu ai cũng không thiệt thòi, hai bên đều là đại soái ca cũng không tính lãng phí sinh mệnh.

Sai lầm của Trương Triết Hạn chính là anh không nên động tình, quay xong bọn họ từ biệt một lần, phỏng vấn tuyên truyền xong từ biệt một lần, vẫn còn có hai buổi concert làm sao chết cho đẹp mắt nhỉ? Trước kia Trương Triết Hạn tự mình đặt ra nguyên tắc: không quay đầu ăn lại cỏ cũ. Đau dài không bằng đau ngắn, cái gì cũng vậy lần sau đánh mất sẽ đau hơn lần trước. Ai biết được ý trời trêu người, thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, anh vừa mới chật vật từ trong vũng bùn lết ra ngoài, yêu thương và kỳ vọng của vô số người lại ùn ùn kéo tới ấn trở về, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Bọn họ là bạn chịch ăn ý, rạng sáng Cung Tuấn lại trở về phòng của mình, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Làm xong Trương Triết Hạn liền đuổi hắn về ngủ, Cung Tuấn không về, ôm anh từ đằng sau cọ cọ hõm vai anh, dính dính nhão nhão gọi anh Trương lão sư, ngủ thôi, em ôm anh ngủ. Trương Triết Hạn thở dài, tựa như muốn đem cái cảm giác không chịu thua kém của mình thở ra, anh vươn tay ôm lấy cái đầu bông xù mềm mại của Cung Tuấn sờ nhẹ một chút. Không có ai dạy em sao? Đừng nói những lời này với người mình không thích.

Nhất là, đừng nói những lời như vậy sau khi làm với người mình không thích.

Hôm nay thật sự kết thúc rồi, vốn dĩ là thời gian trộm được, nào có tư cách cầu dài lâu. Buổi chiều lúc đọc thư Trương Triết Hạn đã khóc một lần, anh thật sự ghét mình như thế này, không hiểu nổi, một chút cũng không giống anh. Anh cố gắng, tự tin, lạc quan lại mạnh mẽ, muốn thứ gì sẽ quyết tâm đạt được, cho dù không thuận buồm xuôi gió cỡ nào cuối cùng vẫn không quá thất bại, như hiện tại là anh đòi hỏi quá nhiều, anh hiểu rõ, vì vậy không oán không trách ai cả. Anh khóc không phải vì không buông được, chỉ là đột nhiên nghĩ đến Chu Tử Thư vĩnh viễn không cần từ biệt Ôn Khách Hành, thật đúng là đồng nhân bất đồng mệnh, anh siết chặt nắm tay, móng tay khảm một loạt dấu ấn vào lòng bàn tay. Chu Tử Thư, huynh so với ta thì trải qua tốt hơn rồi!

Đêm concert diễn ra thuận lợi, vốn dĩ đã tập luyện rất nhiều lần, mỗi phân đoạn anh đều rất quen thuộc, huống chi người đó ở ngay bên cạnh, anh liền thấy an tâm không thể giải thích. Ở trên sân khấu hát một chút tham gia trò chơi một chút, anh cảm thấy trong lòng cũng không quá khó chịu, quả nhiên người thiên về cảm xúc đều có co có giãn, cho dù trước đó tưởng tượng có bao nhiêu sụp đổ nhưng tới khi mọi chuyện xảy đến ngược lại cũng không có cảm xúc gì quá lớn, chỉ còn thản nhiên và bình tĩnh, vết thương cắt nhiều cũng không sợ đau, huống chi nơi đó sớm nên khép lại.

Đến lượt bọn họ nói vài lời với nhau, thật sự đã sớm tập luyện tốt, từng nói mấy lần, vốn cũng không phức tạp, dù thế nào cũng sẽ không nói sai. Anh nghiêng đầu chờ Cung Tuấn mở miệng, nhưng lúc nhìn sang phía đối diện lại thấy một đứa bé trai lớn xác đang kìm nén tới phát run, tựa như một cánh bướm xinh đẹp cuối thu, gió lớn một chút sẽ bị thổi rơi khỏi đầu cành. Hắn mở miệng, ngón tay cầm micro trắng bệch, đôi môi khẽ run, vành mắt đỏ hoe, thứ đồ tựa như pha lê trên khóe mắt lảo đảo muốn ngã. Trương Triết Hạn đột nhiên rất hận, làm gì, đây là đang làm gì? Tại sao phải làm ra cái dáng vẻ như thể không bỏ được tới vậy? Rõ ràng đề nghị làm bạn chịch là mình, rõ ràng mình đã ngầm cho hắn rất nhiều cơ hội nhưng đều bị mơ mơ hồ hồ xóa đi, rõ ràng... rõ ràng không yêu mình. Cung Tuấn ngốc sao? Trương Triết Hạn cảm thấy hắn chẳng hề ngốc chút nào, tránh nặng tìm nhẹ thông minh nhanh nhạy, nhất kỵ tuyệt trần (ý là trong một đội cưỡi ngựa rất đông, một người chạy nhanh đến mức người phía sau thậm chí không thể nhìn thấy bụi đất bay lên lúc con ngựa của anh ta chạy). Khởi đầu dị dạng như thế là do mình dẫn dắt, nhưng Cung Tuấn chưa bao giờ có ý định nhận lấy sợi dây danh chính ngôn thuận từ tay anh, quang minh chính đại làm người yêu.

Anh hận đến cắn chặt răng, nhưng trái tim lại mềm thành một nồi bột nhão. Nhìn, mọi người nhìn hắn đi, nghiêm túc nói ra từng chữ như vậy, tự chính khang viên (combo: rõ ràng, êm dịu, ấm áp), nện đến Trương Triết Hạn không thể tránh né. Cung Tuấn đã sớm biết anh không thể kháng cự nhất chính là giọng mũi của hắn, lần đầu tiên của hai người Trương Triết Hạn bị chảy máu một chút, Cung Tuấn chính là mang cái dáng vẻ đáng thương này ôm lấy anh, nói với anh một tràng thật xin lỗi, còn ấn xuống thật nhiều những nụ hôn dịu dàng êm ái. Nếu biết trước bây giờ sẽ thành cái dạng này, lúc ấy Trương Triết Hạn không nên nói không sao, anh nên hung hăng trừng phạt hắn, em phải nói xin lỗi với anh nhiều chỗ lắm!

Anh thở ra một hơi, rồi lại hít vào thật sâu, giống như đang thổi khí cầu người, cố làm ra vẻ huyền bí kiên cường. Trương Triết Hạn muốn đánh cược một phen, Chu Tử Thư cược Ôn Khách Hành là người y nhận biết, Trương Triết Hạn muốn cược Cung Tuấn không phải người như trong tưởng tượng của anh.

Anh sửa lại câu từ, những lời đã định sẵn Trương Triết Hạn một câu cũng không nói, mặc cho người đại diện ở bên dưới gấp đến độ vò đầu bứt tai, vận sức chờ đối mặt với nguy cơ khủng hoảng quan hệ công chúng. Kỳ thật anh có chút mơ màng, không biết mình đang nói cái gì, cả người giống như trôi lơ lửng giữa không trung, mà ánh mắt của Cung Tuấn là sợi dây duy nhất giữ anh lại, yếu ớt không chịu nổi một kích nhưng lại buộc chặt lấy anh, anh không muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát.

Trong hoảng hốt anh chỉ biết là mình nói Ôn Khách Hành Chu Tử Thư, nói Cung Tuấn Trương Triết Hạn, nói vĩnh viễn. Anh còn đang vui mừng mình không bị ma quỷ ám ảnh nói cái gì mình không thể rời bỏ cây dương cụ hình người này các loại, trong ngực liền va phải một thân thể nóng rực, một trái tim ấm áp. Trương Triết Hạn cảm thụ được trong ngực là thân thể quen thuộc đã khám phá lẫn nhau suốt một năm có thừa, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, lệ trong hốc mắt đã rơi xuống không ngừng, không hề có đạo lý. Anh nghe được cún nhỏ đáng thương của mình đang khóc, đang phát run, trái tim đang mãnh liệt nhảy lên, huyết dịch trong người anh cộng hưởng với tiếng tim đập của hắn vù vù vang dội, tiếng gió tiếng mưa của tháng 6 năm ấy cũng không bằng giờ khắc này.

Cung Tuấn rất chân thành rất đáng yêu, có ai hiểu không? Trương Triết Hạn đưa tay ôm chặt bờ vai của cái người cao hơn anh một chút, nhắm mắt để lệ nóng nện xuống y phục của Ôn Khách Hành. Đáng tiếc không liên quan gì đến anh.

Trong tiệc ăn mừng, hai người hát [Yêu liều mới thắng], dường như Cung Tuấn rất vui vẻ, Trương Triết Hạn cũng vui vẻ nhưng có cả đau đớn mơ hồ. Hắn cười lên rất đẹp, có thể cười mãi như vậy thì tốt. Nói cái gì mà yêu liều mới thắng, làm thế nào để yêu liều, tại sao tới bây giờ vẫn không có ai nói cho anh biết.

Tối nay Cung Tuấn bay, nên xem ra tối hôm qua là chia tay bạn chịch, Trương Triết Hạn có chút tiếc nuối vì chưa lưu lại dấu vết cho hắn, dấu răng hay gì đó, tuy rằng chỉ vài ngày là biến mất, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với mùi hoan ái chỉ rửa đi là hết. Lúc Cung Tuấn đứng lên cho mọi người mời rượu, từ biệt, làm liền một mạch, ngay cả lúc đi tới nói từ biệt với anh, vẫn là dáng vẻ cười ha ha, tựa như nói ra khỏi miệng không phải "Gặp lại" mà là "Ngày mai gặp"

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, anh lắc lắc tay làm từ biệt, trước mặt Cung Tuấn ngửa đầu uống cạn ly rượu hắn mời.

Không ngoài ý muốn Trương Triết Hạn uống nhiều quá rồi, lúc rời tiệc quỷ thần xui khiến lại cầm theo cây quạt mà Cung Tuấn đã cầm chơi cả buổi, hiện giờ đang bị thoa đầy gel bôi trơn, cắm trong thân thể anh. Cán quạt rất cứng, anh thấy đau, giọt nước mắt thật lớn trượt xuống bị ga giường hút lấy rồi biến mất không tăm tích. Trong miệng anh "Tuấn Tuấn, lão công" gọi loạn một trận, mỗi câu đều gán thêm ba chữ 'đồ khốn kiếp'. Lừa gạt tình cảm của anh! Lừa gạt thân thể anh! Trên tay Trương Triết Hạn lại tăng thêm lực, nước mắt vẫn không thể nào thoải mái tràn ra, tại sao không lừa lâu một chút, anh cũng dám nói vĩnh viễn, vì cái gì em lại không dám?

Thời điểm Cung Tuấn quẹt thẻ phòng bước vào chính là thấy cảnh tượng như vậy. Tối hôm qua hai người vẫn quấn quýt nhau trên giường lớn hiện giờ chỉ có một mình anh, ướt đẫm như quỷ nước vừa mới bò lên, miệng huyệt mấp máy cắm cây quạt hắn tìm khắp nơi không thấy, đôi mắt ướt hơn cả phía bên dưới, trong miệng còn dùng mấy từ không sạch sẽ chỉ đích danh hắn mà mắng.

Cung Tuấn khẽ cắn môi, mang một thân phong trần mệt mỏi vừa mới từ sân bay vội vàng trở về phủ lên người anh, dọa Trương Triết Hạn run lên một cái, bắn vào quần áo sạch sẽ của hắn. Hắn nắm lấy cổ áo anh đè thấp người xuống, giống như sư tử cắn yết hầu linh dương.

"Mắng ai đó? Em cứ hỏi làm sao không tìm thấy cây quạt, hóa ra là tới làm khách phía dưới Trương lão sư."

Trương Triết Hạn giãy hai lần không ra, dứt khoát vò đã mẻ không sợ vỡ, dùng sức cho Cung Tuấn một cái bạt tai: "Không phải em lăn rồi sao, trở về làm gì?"

Cung Tuấn hoàn toàn không tránh né, lúc này gò má đã đỏ hồng một mảng, ngược lại mặt không đổi sắc đè chặt cái tay làm loạn của Trương Triết Hạn, giọng nói trầm xuống rất nhiều, Trương Triết Hạn nghe được bên dưới lại càng ướt át: "Trương lão sư, có đôi khi em thật sự không hiểu anh, kết thúc liền chia tay là anh nói, bây giờ anh lại như vậy, cái gì cũng nghe anh là em sai sao? Cho dù anh muốn em đừng thích anh, muốn em buông tay anh em đều nghe, là em sai sao?"

Hai mắt Trương Triết Hạn trợn to, có chút xuất thần, giống như không nghe vào tai những lời vừa rồi, chỉ lắc đầu: "Em mới không thích anh..."

"Em không thích anh?" Cung Tuấn tức giận cười: "Không thích anh lại chạy theo anh làm tùy tùng, không thích anh mỗi ngày đều thay đổi cách thức dỗ anh vui vẻ, không thích anh còn cố ý hoàn vé trở lại tìm anh?"

"Vậy tại sao em không bao giờ đáp lại anh? Lần nào anh nói muốn chính thức yêu đương em cũng lờ đi..."

Lần này đến lượt Cung Tuấn trợn tròn mắt: "Anh nói lời như vậy lúc nào? Là em một mực không dám có được không, bên cạnh anh nhiều người ưu tú như vậy, em sợ em chỉ là bạn chịch bình thường, em sợ em mơ tưởng hão huyền, em sợ bị anh từ chối..."

"Thế tại sao hôm nay em lại dám?" Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, đưa tay vỗ về khuôn mặt vừa bị mình đánh đỏ ửng, lại đau lòng dùng ngón cái vuốt ve.

"Em vừa vào phòng liền nghe thấy anh rên rỉ gọi tên em, cho nên em đoán anh đại khái... cũng thích em." Cung Tuấn nâng tay phủ lên tay Trương Triết Hạn, nắm lấy thật chặt.

"Vậy nếu trở về, anh uống say rồi ngủ tít mít thì sao?" Trương Triết Hạn vẫn không buông tha tiếp tục truy hỏi, khí chất tự tin ngạo kiều trên người thật là càng ngày càng thịnh.

"Anh đoán." Cung Tuấn đem lời thoại vốn là của Chu Tử Thư trả lại cho anh, lại cúi người hôn công chúa của hắn thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro