02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt tuấn tú của Cung Tuấn càng đỏ hơn: "Ngươi đừng dỗ ta, ta nào có đẹp như ngươi."

Ta đâu có dỗ ngươi, hồ yêu ngàn năm Trương Triết Hạn thầm nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn ngươi tuấn tú, lão tử đã sớm cho ngươi một cái tát rồi trực tiếp đẩy ngã rồi, ai rảnh chơi với ngươi lâu như vậy. Làm hại nhân gian ngần ấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên đụng phải nhân loại đẹp như vậy, thân cao chân dài, tuấn mi thâm mục, hơn nữa vẫn còn non, làm cho y chỉ liếc mắt một cái liền đi không nổi. Còn cả sống mũi cao vút kia, vừa nhìn đã biết là người thiên phú dị bẩm. Nghĩ tới đây, Trương Triết Hạn vừa len lén nuốt nước miếng, vừa hơi nhấc ngón chân lên, nhẹ nhàng giẫm lên vai đối phương, chuông vàng lại đinh đang vang lên. Người kia nghe được tiếng chuông này, tựa như trúng cổ độc, cầm chân ngọc đặt ở bên miệng, như mút kẹo lần lượt mút lấy từng ngón chân non nớt trắng nõn.

Trương Triết Hạn bị liếm đến sung sướng toàn thân, liên tục ư a không thôi. Cảm giác hưng phấn vừa lên, cả người cũng thấy khô nóng, lặng lẽ dùng phép cởi đai lưng đối phương ra. Hạ thân người nọ mất đi trói buộc, phía dưới y bào nhất thời phồng lên một túi lớn. Y ném ra một sóng mắt khiến tiểu tử ngốc kia không dám chớp mắt nhìn chằm chằm y, sau đó cúi người, xốc vạt áo lên, đối diện với cây cự vật kia, bất thình lình mở cái miệng nhỏ lả lướt, vững vàng ngậm vào.

Cung Tuấn còn chưa kịp hồi phục từ trong khiếp sợ cùng ngượng ngùng, đã bị xúc cảm ôn nhuận chật hẹp trong khoang miệng người nọ làm nóng đến khẽ hô một tiếng, sau đó mệnh căn liên tục bị hút vào sâu trong yết hầu khiến cho hắn sung sướng như chết đi sống lại. Ngày thường hắn luôn theo khuôn phép, một lòng tu luyện, chưa bao giờ làm qua chuyện nam nữ, ngay cả tự an ủi cũng rất ít. Lần này mới được nếm thử tình sự, khó có thể tự khống chế, cơ hồ là trong nháy mắt liền không kiềm chế được mà bắn tinh. Khoái cảm đến quá nhanh, cả người hắn run rẩy, tay chân luống cuống nhìn mỹ nhân trước mắt nuốt thứ mình bắn ra: "Đừng... Bẩn..."

Trương Triết Hạn vươn cái lưỡi mềm mại phấn nộn cho hắn xem, trên đầu lưỡi còn sót lại một chút bạch trọc: "Không bẩn, tiểu ca ca rất ngọt." Cố ý chậm rãi nuốt xuống, sau đó liếm liếm khóe môi, tựa như thứ y vừa nuốt vào là mỹ vị trân quý gì đó.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm hầu kết lăn lộn của y, bất tri bất giác thứ dưới thân lại ngẩng đầu lên. Trương Triết Hạn thấy thế liền bồn chồn trong lòng: Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản, người bình thường sau khi bị ta cắn nuốt tinh nguyên, không ai không lập tức hư thoát ngất đi, giống hệt như heo, phải ngủ đến trưa hôm sau mới có thể tỉnh lại. Mà hắn lại cứng nhanh như vậy — cũng tốt, để cho ta hút thêm một lần nữa, ăn no thêm một chút. Vì thế y lại cúi đầu muốn ngậm côn thịt kia, ai ngờ nó lại bị Cung Tuấn nắm chặt vào trong lòng bàn tay, tay kia đẩy cằm y: "A Hạn, đừng... ta, ta tự làm..." Nói xong liền nghiêng người, vuốt động từ trên xuống dưới. Có lẽ là bởi vì quá khẩn trương, động tác trên tay hắn không bắt được trọng điểm, hồi lâu cũng không thể xuất tinh.

Trương Triết Hạn nghẹn cười trong lòng, trên mặt vẫn là bộ dạng câu người như cũ: "Vẫn nên để ta giúp ngươi đi." Dứt lời liền vươn hai chân dán lên côn thịt chậm rãi xoa nắn, thỉnh thoảng còn dùng mu bàn chân nhẹ nhàng cọ cọ túi trứng treo phía dưới. Chuông vàng lại vang lên, Cung Tuấn bị y cọ đến cả người nóng bỏng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp chân trắng nõn lắc lư dưới váy đỏ cùng bóng tối sâu thẳm giữa hai chân y, tim như kiến bò. Theo cây gậy thịt đứng thẳng càng ngày càng thô trướng, ý niệm mơ hồ trong đầu hắn dần dần trở nên rõ ràng: Phải tìm một cái gì đó ngậm nó, mới có thể ngăn được cảm giác ngứa ngáy kia.

Trương Triết Hạn giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Tiểu ca ca, ta... phía dưới của ta còn đang mở miệng, ngươi có muốn thử một lần không?" Nói xong còn cố ý cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt ngượng ngùng e lệ, vừa quay lưng đi, vừa nhẹ nhàng vén tà váy đỏ phía sau lên, khó khăn để lộ ra cặp mông đầy đặn no đủ, da thịt trắng nõn dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng mê người.

Lúc này Cung Tuấn mới thấy rõ, hạ thân y căn bản không chỉ có một vật, nam căn phía trước cũng đã vểnh lên, vẻ ngoài đỏ tươi ướt át trơn trượt không thôi, nước tràn ra từ lỗ nhỏ trên đỉnh thấm lên váy lụa trước người một mảnh đỏ sậm. Phía dưới nam căn tinh xảo nhỏ xinh cũng không thấy túi trứng xấu xí như nam tử tầm thường, mà lại có một khe thịt tinh tế, bên cạnh là hai miếng thịt mềm xinh đẹp như cánh hoa, lúc này đã sưng đỏ, mơ hồ lộ ra hoa hạch nho nhỏ. Toàn bộ hạ thể như phấn điêu ngọc trác, một sợi lông cũng không có, làm hắn nhìn đến si ngốc...

Cung Tuấn không tự chủ được nằm trên người y, dùng bàn tay to bao lấy cây thịt thanh tú của y cùng thứ đồ thô dài của mình mà xoa nắn, thẳng đến khi cả hai người đều thở hổn hển, mồ hôi như mưa, nhưng vẫn không được giải thoát. Trương Triết Hạn thấy hắn gấp đến độ sắp rơi nước mắt, đành phải đỡ tay hắn, dẫn hắn đến huyệt khẩu đã sớm chảy nước đầm đìa, khàn giọng nói: "Vào đi."

Hai chữ kia truyền đến tai Cung Tuấn, giống như một khẩu lệnh cổ xưa thần bí nào đó, khiến toàn thân hắn đều sôi trào. Hắn run rẩy đỡ lấy dương căn dưới thân, từng chút từng chút chen vào nhục huyệt ấm áp kia. Trong nháy mắt được bao bọc hoàn toàn, giống như đứa trẻ được trở về thân thể mẹ, một cỗ sung sướng cùng thỏa mãn cực lớn truyền khắp tứ chi bách hài, làm da đầu hắn tê dại. Lúc này đây, không cần bất kỳ dẫn dắt nào, bản năng trong cơ thể khiến hắn ngay lập tức bắt đầu thẳng lưng nâng hông, hung hăng thọc vào rút ra.

Tiếng thở dốc rên rỉ của người dưới thân càng ngày càng vang vọng, kèm theo tiếng chuông thanh thúy cùng tiếng vỗ của thân thể tràn ngập cả gian thiên điện. Đuôi mắt đỏ hồng cùng mái tóc rối bời giống như rượu ngon làm Cung Tuấn say mê không thôi. Càng muốn mạng hơn chính là, người nọ hình như vẫn không thỏa mãn, một bên nắm tay hắn xoa xoa đầu vú đỏ hồng trước ngực, một bên vươn ngón tay nắm lấy hoa hạch ra sức ấn xuống, chỉ chốc lát sau liền tự chơi mình đến run rẩy cả người, thét chói tai không ngừng. Dâm thủy trong huyệt chảy giàn giụa lên quy đầu, tưới cho Cung Tuấn mất hồn, vách thịt kia còn gắt gao hút lấy dương căn của hắn không buông, làm hắn cũng đi theo hành lang gắt gao co rút kia liên tục run rẩy, tinh dịch như nước suối phun ra.

Lúc Cung Tuấn tỉnh lại mặt trời đã lên cao, hắn mơ mơ màng màng từ trên mặt đất chất đầy màn che đứng dậy, chỉ cảm thấy eo đau lưng đau, bên tai còn dư lại một chút âm thanh thanh thúy, hình như là âm thanh kim thạch nào đó. Âm thanh này khuấy động một giấc mộng đẹp, ở trong mộng hắn tựa hồ đã làm một chút chuyện khó nói với mỹ nhân mặc váy đỏ. Hắn cũng không nhớ rõ, đêm qua mình hết cứng lại mềm như thế nào, cứ thế lần lượt bắn vào trong cơ thể mỹ nhân kia, lần đầu tiên người đó cảm thấy mình giống như cá bị đóng đinh trên thớt hấp hối giãy giụa, miệng không thể nói, chỉ có thể mặc cho người xâu xé. Tuy rằng tinh nguyên bị hút đi không ít, nhưng cảm giác làm thịt người cá này quá đáng sợ, nhân lúc Cung Tuấn bắn xong lần cuối cùng mệt mỏi quay đầu ngủ say, Trương Triết Hạn lập tức biến trở về nguyên hình chuồn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro