04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu hồ ly đi đường không vững lắm, ở trên giường thử duỗi móng vuốt mấy lần, sau đó mất hứng liền nằm xuống lăn một vòng, ngậm lấy chăn kéo qua đắp lên người.

Chu Tử Thư đã quen với việc A Diễn không trở về giỏ của mình ngủ, định đổi giỏ lớn hơn cho hắn, nhưng hắn thích đắp chăn như vậy sợ là mùa hè sẽ bị nóng. Y không ngờ A Diễn lại có ý tưởng đặc biệt, mùa hè kéo lá chuối tây che nắng rồi cuộn mình ngủ trong bóng râm.

"Sư thúc con quả thật có vài phần khôn vặt." Chu Tử Thư nói với Thành Lĩnh như vậy.

Thành Lĩnh yên lặng rụt về sau, đây là muốn tra xem ai chặt lá chuối tây sao, dù sao cũng không phải cậu.

Rõ ràng lúc Chu Tử Thư ra ngoài Ôn Diễn còn ngủ trong lá chuối tây, lúc y trở về không hiểu sao đã ngủ đến trên cây, Chu Tử Thư đang tìm hắn dưới mấy gốc cây, đến khi nghe thấy tiếng hít thở mới phát hiện.

Y không kinh động tiểu hồ ly, ôm đối phương từ trên cây xuống, dùng áo bọc lại, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve cằm của tiểu hồ ly bị dính rêu xanh trên thân cây.

Ôn Diễn thức dậy đã là buổi tối, trong đĩa nhỏ đặt một miếng bánh nếp nhân thịt, cắn rất mềm, hút nhẹ là có thể hút được nước súp của nhân thịt bên trong.

Hắn chỉ ăn một miếng bánh nếp nhỏ như vậy là đủ no rồi, nằm trên bàn sách của a huynh dùng chân trước tự mình xoa bụng, xoa xong lại liếm lông, động tác liếm lông của hắn còn lâu mới linh hoạt được như trèo cây, chỉ có thể liếm móng vuốt và chân sau chứ không liếm được tới bụng.

"A huynh..." tiểu hồ ly thử dùng chân sau đứng lên, loạng choạng đi về phía đống sách của Chu Tử Thư, kết quả bị Chu Tử Thư xách lên.

"Lại muốn gì nào?" chồng sách này của Chu Tử Thư đã bị tiểu hồ ly tai họa rất nhiều, cũng không ít lần thoáng cái đổ sập toàn bộ, vùi Ôn Diễn ở trong.

"Muốn a huynh có thể liếm bụng cho đệ thì tốt, đệ liếm không tới." giọng của Ôn Diễn ỏn à ỏn ẻn, Chu Tử Thư vừa nghe liền giật mình.

Trước đây lão Ôn cũng liếm không tới bụng, lại không chịu nói thẳng, hơn nửa đêm đến ủi Chu Tử Thư bị y ép hỏi nhiều lần mới nói muốn nhờ y bắt côn trùng trên cổ với ngực, kỳ thật chính là muốn người ta liếm cho mình.

Lúc ấy trên người Chu Tử Thư đều là đinh, biến thành hồ ly phải nằm sấp mới dễ chịu hơn một chút, lúc liếm Ôn Khách Hành còn không chịu để y đốt đèn. Y vẫn nhớ mình hỏi cửu vĩ hồ nếu liếm sai chỗ thì làm thế nào, bị hắn ngậm đuôi kéo một chút.

"Một con hồ ly đực lớn xác như ngươi còn sợ ta chiếm lợi?" Chu Tử Thư bận rộn liếm lông, đầu cũng không rảnh nhấc lên.

Ôn Khách Hành đang lúc tuổi trẻ, là một con hồ ly yêu lực mạnh mẽ, hình thể lớn hơn Chu Tử Thư không ít, còn có chín cái đuôi, cho dù liếm lẫn nhau cũng là đối phương chiếm lợi.

Về sau lão Ôn cũng không thích dùng hình hồ nữa, cũng chỉ dùng một cái đuôi, hắn giấu rất tốt, nhạy bén như Chu Tử Thư cũng không phát hiện ra chút bất thường nào.

Nghĩ đến đây, Chu Tử Thư thở dài, đặt tiểu hồ ly lên đầu gối, sau đó hóa thành bạch hồ kiên nhẫn liếm lông cho A Diễn.

Có lần Chu Tử Thư từng nhìn thấy lão Ôn giết người, dùng một cái đuôi quấn quanh cổ người nọ treo ngược lên, sau đó hắn nói trên giang hồ người này có biệt hiệu là "Quỷ treo cổ."

Khi đó y còn lý luận với lão Ôn, không thể vì người kia gọi là quỷ treo cổ mà treo cổ hắn, lãng phí cái đuôi.

Bởi vì Ôn Khách Hành đặc biệt không quan tâm đến đuôi của mình, cho nên trong quá trình giáo dục A Diễn, Chu Tử Thư đã thêm vào mục phải bảo vệ đuôi, giờ xem ra xuất hiện chút sai lệch kỳ quái, trong nhà có hoa hồng hoa sen gì mọc ra đều bị A Diễn vặt xuống để bôi vào đuôi, ngày nào cũng xức đuôi thơm ngát.

A Diễn nhỏ như vậy, bụng chỉ cần liếm vài cái đã xong, Chu Tử Thư đẩy đĩa đựng sữa bò qua, để A Diễn liếm xong rồi đi ngủ.

Hôm nay trong phòng ngủ có một cái võng nhỏ, nhẹ đung đưa trông giống một chiếc xích đu, A Diễn chắc chắn sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro