10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cột giường play, lắc chân play (part 2), đuôi hồ play, double penetration

***

Trương Triết Hạn nằm trên người Cung Tuấn, ôm mặt hắn chân thành hôn xuống. Nụ hôn của y vô cùng điêu luyện, chiếc lưỡi mềm du tẩu trong miệng Cung Tuấn như linh xà, quấn lấy lưỡi hắn nhảy múa. Cung Tuấn bị hôn đến hai mắt mờ sương, đầu óc choáng váng, đang muốn hút lấy chiếc lưỡi thơm mềm của y thưởng thức một phen, đầu lưỡi giảo hoạt kia lại đột nhiên chạy trốn, một hàm răng lướt qua môi hắn, cắn nhẹ một cái, tia nước bọt nối giữa bờ môi hai người lấp lánh dưới ánh nến. Trương Triết Hạn dời môi lưỡi xuống cổ hắn, xương quai xanh rồi đến cơ ngực, đến mỗi một nơi đều dùng sức mút cắn chà đạp, lưu lại một chuỗi những dấu vết đỏ rực. Tiểu tử ngốc vẻ mặt khóc không ra nước mắt, bị Trương Triết Hạn hôn đến cả người bốc hỏa, côn thịt dưới thân lại thẳng tắp đứng lên, thân trụ vẫn đang quấn sợi xích vàng. Trương Triết Hạn hết sức hài lòng, dứt khoát ngồi lên người hắn, nhấc váy đỏ lên, vừa tiếp tục hôn môi vừa di chuyển vòng eo mềm dẻo, dùng khe mông mài côn thịt của hắn, làm cho nó trở nên vừa thô vừa lớn, tiền dịch không ngừng chảy ra, sợi dây xích vang lên tiếng sột soạt.

“Được rồi A Hạn, cầu xin ngươi, giải huyệt cho ta đi.” Cung Tuấn bị mài đến cả người giống như con vịt trụi lông bị treo trên lửa nướng, liên tục khàn giọng xin tha. Kỳ thật Trương Triết Hạn cũng không khá hơn là bao, nụ hoa đã hé ra một nửa, dâm dịch từ bên trong trào ra từng đợt, khiến toàn bộ phần hông của Cung Tuấn lầy lội không chịu nổi. Nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tiểu tử kia, y lại cảm thấy chơi chưa đủ, vẫn muốn bắt nạt hắn ác liệt thêm chút nữa.

“Sao? Tuấn Tuấn không muốn à?” Trương Triết Hạn cố ý dùng giọng điệu nũng nịu, sau đó đứng dậy di chuyển đến góc giường bên chân Cung Tuấn. Ở mỗi góc của chiếc giường đều có một cây trụ thấp, dài chừng sáu tấc, to gần hai tấc. Y liếc Cung Tuấn một cái đầy ẩn ý, sau đó quay lưng về phía hắn, duỗi chân qua góc ngoài của chiếc giường, chậm rãi ngồi xuống cây trụ thấp kia.

(*) 6 tấc cỡ 15.24cm

Trong đầu Cung Tuấn vang lên tiếng tuyết lở ong ong, cơ hồ không chớp mắt nhìn Trương Triết Hạn từng chút một nuốt cây trụ thô dài cứng rắn vào huyệt của mình. Từ góc độ hắn đang nằm, có thể thấy rõ từng cử động dưới làn váy nhăn nhúm ướt đẫm của người kia. Hắn nhìn rõ ràng cây trụ gỗ căng ra một khe hở không tưởng tượng nổi ở miệng huyệt nhỏ nhắn xinh đẹp, rồi từng tấc từng tấc chậm rãi xuyên vào sâu trong nụ hoa, cho đến khi phần lộ ra hoàn toàn không nhìn thấy nữa. Trương Triết Hạn dừng lại, nín thở, trên trán lấm tấm mồ hôi. Chỉ chốc lát sau, y vịn hai tay lên thành ghế bên cạnh giường, ngửa cổ bắt đầu di chuyển lên xuống.

Những tiếng rên rỉ như mèo dần dần vang lên trong phòng. Cây trụ gỗ ra vào hoa huyệt càng lúc càng trơn tru, phía trên dính đầy dịch thể lấp loáng. Mỗi lần tiến vào sâu trong huyệt, trụ gỗ lại phát ra tiếng va chạm nhớp nháp, thân thể Trương Triết Hạn cũng nhẹ nhàng run lên một cái không dễ phát hiện, trên miệng xuýt xoa thở hổn hển. Nhìn A Hạn không ngừng dùng cột gỗ chọc lộng hoa huyệt của mình, thao đến hai cánh hoa sưng đỏ, dâm thủy trong huyệt bắn tung tóe làm ướt chiếc chăn mềm ở góc giường, đồng thời còn vô cùng dâm đãng cách áo lụa mỏng ướt dùng tay thưởng thức hạt đậu đỏ trước ngực, âm thanh rên rỉ tiếng sau lớn hơn tiếng trước, côn thịt phía trước dựng thẳng lắc lư theo động tác của y, hai mắt Cung Tuấn sắp phun lửa.

Trương Triết Hạn vừa dùng cột giường đùa bỡn mình vừa cố ý nhổng cao bờ mông đầy đặn, gần như muốn nâng đến trước mặt Cung Tuấn. Giữa hai cánh mông đầy đặn trắng tuyết không thấy đuôi hồ ly màu bạc, chỉ lộ ra hậu huyệt sạch sẽ xinh đẹp, theo chủ nhân động tình, huyệt nhỏ cũng mang theo chút e sợ ngượng ngùng khép mở, xung quanh lối vào được dâm thủy từ hoa huyệt thấm ướt trở nên bóng loáng, giống như đang phát ra lời mời bí ẩn. Mặt Cung Tuấn kìm nén đến đỏ bừng, cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng tự giải huyệt đạo.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, bàn tay to nắm lấy vòng eo câu người trước mặt, ưỡn mạnh một cái, nhồi cự vật sưng đỏ nóng rực cứng đến phát đau của mình vào hậu huyệt mềm mại kia. Dưới thân Trương Triết Hạn còn ghim chặt vào cây trụ giường, bị bất ngờ xuyên vào từ phía sau làm y kinh hô một tiếng, lập tức bị cảm giác xé rách dữ dội và căng cứng dưới thân ép trào nước mắt, cả người run rẩy, lời cầu xin còn chưa kịp thốt ra cự vật phía sau đã hung ác đâm vào như đóng cọc. Khiến Trương Triết Hạn hối hận không kịp chính là sợi xích vàng y nhất thời ngứa tay quấn lên côn thịt của Cung Tuấn, hoa văn trên đó theo động tác cắm rút của người phía sau liên tục cọ xát vào thịt mềm trong huyệt, mang theo những tia đau đớn nóng rực sắc nhọn, thiêu đốt đến mức y gần như quên cả hít thở. Nhưng chỉ chốc lát sau, khi đau đớn dần tiêu tán một cảm giác tê dại mới lạ dâng lên sâu trong nhục huyệt bị điên cuồng va chạm, mỗi một cái đều khiến y thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà không được. Lúc Trương Triết Hạn kịp phản ứng thì côn thịt phía trước đã sớm phun tới cạn kiệt không còn sót lại một giọt.

Cung Tuấn thay đổi tư thế, hai tay siết chặt lấy Trương Triết Hạn để y dựa vào trong ngực mình, liên tục đỉnh lên. Rốt cuộc Trương Triết Hạn không còn vẻ kiêu ngạo phách lối như lúc cố ý trêu cợt Cung Tuấn trước đó nữa, cả người ướt sũng giống như bị ném vào suối nước nóng lần nữa, trong mắt phủ đầy sương mù, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, khóc lóc xin tha: “Cầu ngươi, Tuấn Tuấn, tha cho ta, aaa!”

Cung Tuấn vẫn giống như dã thú không biết mệt mỏi, dùng côn thịt tới tới lui lui đâm hậu huyệt của y, thở hồng hộc nói: “Không tha được, đều do hồ ly tinh ngươi câu dẫn.”

“Cầu xin ngươi Tuấn Tuấn… Đừng mà, phu quân, thật sự không chịu nổi… Mẹ kiếp, sao ngươi còn chưa bắn… Lão tử chết mất, ô ô…” Trương Triết Hạn bị cắm đến hồ ngôn loạn ngữ.

“Muốn phu quân của ngươi nhanh bắn sao?” Cung Tuấn cắn gáy y một chút, giọng nói trầm thấp ghé vào bên tai y: “Vậy ngươi thả đuôi ra đi.”

Trương Triết Hạn bị hắn thao đến sắp hư thoát đành phải chịu thua trước, lập tức thả cái đuôi màu bạc ra. Vì để Cung Tuấn nhanh chóng xuất tinh, y gần như nịnh nọt dùng đuôi quấn quanh cự vật của hắn, bao lấy cả trái cầu bên dưới, mượn động tác cắm rút của vật kia chủ động nuốt vào trong huyệt. Rất nhanh, y đã tự đùa bỡn mình tới không chịu nổi vừa hét lớn vừa run rẩy cao trào. Đầu ngón chân y căng cứng, từ cả hai huyệt tranh nhau tuôn ra rất nhiều xuân thủy. Cung Tuấn bị dáng vẻ dâm đãng này của y mê hoặc đến thần hồn điên đảo, côn thịt không chịu nổi hậu huyệt mãnh liệt vặn xoắn, rốt cuộc cũng bắn ra.

Hai người sức cùng lực kiệt dính vào nhau một lúc lâu, Cung Tuấn đột nhiên ngồi dậy: “Ôi trời, vừa rồi ta nhất thời kích động quên mất ngươi đang có thai, làm mạnh như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?” hắn vừa nói vừa lo lắng sờ bụng Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, lười biếng đáp: “Đồ ngốc, giờ mới nhớ ra? Cũng may hồ tộc chúng ta khác với nhân loại, thai nhi cũng cần tinh nguyên tẩm bổ, cho nên càng nhiều càng tốt.”

“Càng nhiều càng tốt?” Cung Tuấn nghe xong lập tức hăng hái: “Thật tốt quá, đây chính là ngươi nói.”

Trương Triết Hạn thật muốn vả miệng mình một cái, nhưng đã quá muộn. Đêm tân hôn vừa dài vừa kiều diễm này, chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro