Đôi Mắt Biết Nói Dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Eyes Lie

Chương II : Đôi Mắt Biết Nói Dối

- Dậy thôi mèo bông của mẹ !

Taeyeon nhăn mặt khi nghe tiếng mẹ gọi bên giường. Vung chăn, toan cất lời cấm cẳn vì mẹ tự tiện vào phòng. Nhưng khi thấy khuôn mặt mẹ trẻ măng, cô tỉnh ngay lập tức.

Ờ ha ! Cô đang ở tuổi 15, khi ấy mẹ vẫn đánh thức mỗi sáng, gọi yêu cô bằng bất cứ tên con vật nào.

Trời khá rét nhưng người Taeng nóng bừng. Cô đạp xe đến trường muốn hộc máo =)) Mồ hôi túa ra, cố bắt oxi để thở.

Cô ra sức đạp nhanh, phải tranh thủ từng khắc. Cô chỉ có duy nhất ngày hôm nay để gặp anh.

- Em có chuyện gấp à ?

Baekhyun chẳng biết phóng ra từ đâu, đang đạp song song với cô.

- Ơ...

Taeyeon nhìn Baekhyun không chớp mắt, gương mặt sáng lạng ấy vẫn ám ảnh cô suốt bao năm qua, lòng cô nửa rỗng nửa rối. Cô muốn nhào khỏi xe bổ vào lòng anh, thút thít nức nở.

Chợt thấy ánh mắt anh kì quặc, hiểu ra biểu cảm của mình rất đáng ngờ, cô mím môi và nuốt ực một cái.

- Em đạp nhanh cho bớt cóng ý mà !

- Sáng sớm đã nói dối. Mắt em tố cáo cả rồi.

Baekhyun cười. Nụ cười sáng và ấm, như tia nắng mùa hạ vô ý đánh rơi trên phố mùa đông.

Taeng cắn môi chữa thẹn. Tuổi 15, mắt cô chưa biết nói dối. Tuổi 15, mắt cô trong veo như pha lê trước ánh sáng, lúc nào cũng thật thà.

Suốt đoạn đường đến trường, cả anh và cô đều im lặng. Cô nhìn anh như để thuộc lòng đường nét tuấn tú của cậu thiếu niên mà mình hằng thương nhớ. Rồi khi anh quay sang bắt quả tang đôi mắt cô, cô liền lảng sang hướng khác. Anh cười. Cô cũng cười. Mùa đông nồng nàn đến lạ !

Nửa đầu buổi sáng lớp học rền vang lời giảng và rầm rì những câu chuyện hộc bàn, nhưng hồn Taegoo chúng ta đã bị treo ngược cành cây, màng nhĩ chỉ rõ tiếng thời gian trôi chậm.

Giờ chơi, cô vù sang lớp Baekhyun, nhờ giải giúp 1 bài toán rồi bám rịt anh.

Giờ tan trường, cô đón anh trước cửa lớp và hí hửng cùng về, chẳng đếm xỉa những chòng ghẹo của đám bạn.

- Mặt anh dính nhọ à ?

Ngồi đối diện Taeyeon trong thư viện, Baekhyun hỏi nhỏ, trêu cô bằng nét mặt ra vẻ nghiêm túc.

- Không ! Hôm nay anh đẹp trai quá nên em muốn ngắm.

Cô nói thật điều trong lòng, má đỏ ửng.

Baekhyun bẹo nhẹ má cô, rồi lại chúi vào cuốn sách.

Trọn buổi chiều, khi anh chuyên tâm làm bài tập, cô chỉ mải nhìn anh đắm đuối. Anh thấy lạ nhưng không nói gì, trong lòng còn thích vì được "tỏ tình" từ cô gái mà mình xốn xang bấy lâu.

Rời thư viện, Baekhyun ngạc nhiên cực độ khi Taeyeon, cô bé luôn vâng lời bố mẹ hôm nay lại cúp học thêm, bắt anh dắt đi dạo bờ hồ.

- Trời lạnh, ăn kem thích nhất, không lo bị chảy nhão, váy bẩn lung tung.

Rồi 2 người vừa tha thẩn bờ hồ vừa lập cập mút kem.

Cái cóng của tiết trời hoà quyện trong lòng do kem tan, ngạc nhiên thay, lại biến thành một khối ấm áp vĩ đại.

- Em sẽ làm trong một cao ốc chọc trời ngắm ra bờ hồ này.

Taeyeon dừng lại nhìn về phía khu nhà thấp bé mà vài năm nữa sẽ bị phá đi xây tháp Sapphire.

- Chính anh sẽ xây cao ốc đó cho em.

Baekhyun cười. Đôi mắt anh có lửa.

- Người quen vừa giới thiệu cho anh làm phụ hồ để tích cóp vào đại học. Ngày mai bắt đầu. Anh làm vào cuối tuần và sau giờ học, sẽ có ít thời gian giảng giải bài tập cho em, thế nên em phải chăm tự thân vận động đấy !

- Em...

Taeyeon nhìn sâu vào đôi mắt Baekhyun, lời muốn nói nghèn nghẹn quanh thanh quản.

Trước nhà Taeyeon, cô nấn ná chẳng muốn rời Baekhyun. Nhưng cuối cùng giờ chia tay cũng điểm. Sau khi đóng cổng, cô quẳng chẳng xe đạp chỏng chơ xuống sân, nép nhìn anh qua khe cửa. Anh đứng ngóng lên ban công phòng cô một lát, rồi dắt xe quay đi.

Nhìn hình dáng anh nhỏ dần, cảm xúc trong cô thình lình dậy sóng, đẩy bước chân ào đến chỗ anh. Cô ôm chầm anh từ phía sau, dụi mũi, nước mắt trào ra từ lúc nào.

- Yêu anh à ?

Một tay Baekhyun cầm cổ xe, tay còn lại nắm nửa ôm đôi tay đang siết chặt ngực mình. Lời nói mang cảm giác như con xúc xắc đang xoay hoay số phận.

- Phải ! Yêu anh và sẽ mãi luôn yêu anh.

Mắt Taeyeon hằn rõ những tia máu khi bật ra câu nói chôn vùi trong lòng bấy lâu.

Không để Baekhyun kịp xoay người nhìn thẳng, Taeyeon buông tay và chạy trốn vào nhà. Cánh cổng đóng sập. Anh ngây ngô đơ người ra một lúc trước hành xử của cô rồi cười ngượng ngùng pha sung sướng. Anh đoán cô xấu hổ. Anh quay đi nào biết rằng sau cánh cổng, có một cô gái đang cố gắng bụp chặt miệng ngăn những tràng la nấc.

"Hôm nay 15/9. Baekhyun sẽ chết. Một tai nạn công trường xây dựng ngay ngày đầu tiên anh đi làm.

Hôm đó, chị đi học thêm về và ngủ cả ngày không gặp Baekhyun. Hôm sau khi vào trường thông báo anh qua đời.

Cái cảm giác mở mắt tỉnh dậy, rồi buộc chấp nhận người mình yêu đã mất mà chẳng thể nói lời từ biệt. Cảm giác ấy như bị rơi xuống giếng, không biết bao giờ chạm đáy, chỉ biết đón chờ trong đen tối.

Chẳng rõ từ bao giờ chị lại nuôi giấc mơ được gặp lại anh. Chính giấc mơ ấy đã đưa chị đi một chặng đường dài đến câu chuyện của chúng ta lúc này.

Cuối cùng thì tối nay chị cũng đã được ôm tạm biệt Baekhyun. Từ lúc nảy sinh dự định về quá khứ, chị thật sự đã muốn cứu anh ấy nhưng...

Chị đã thề sẽ để quá khứ xảy ra như thế. Mỗi sự kiện là 1 mắt xích. Đứt 1 mắt xích thì cuộc sống sẽ tan tành.

Nguỵ biện. Hèn nhát. Sự ích kỉ quá lớn khiến chị phải chùn tay. Chị đã nghĩ : Nếu anh ấy sống liệu chị sẽ trở thành mình của hôm nay ? Nếu số mệnh định sẵn anh ấy chết, nhưng chị vẫn níu kéo, có khi chị phải là người thế thân. Chị không thể hất đổ cuộc sống suốt 12 năm mà mình tự xây đắp dù không có Baekhyun.

Em cứ sỉ mắng chỉ. Đến khi trở thành chị, em sẽ hiểu. Chị không thể chạm vào cuộc sống của em nhưng em có thể.

Hãy hành động đừng nghĩ cho chị. Khi tiết lộ chuyện này, chị đã xác nhận mình sẽ không hối hận dù khi trở về tuổi 27 cuộc sống có đảo lộn.

Nếu em cứu Baekhyun, đó cũng chính là lựa chọn mà tim chị mong mỏi.

Yêu em, Kim Tae Yeon tuổi 27".

Taeyeon ghi vào cuốn nhật kí của phiên bản tuổi 15, đặt trên bàn học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro