Hành Trình Cứu Sống Baekhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Eyes Lie

Chương I : Hành Trình Cứu Sống Baekhyun.

Chiang Mai, cố đô mạn Bắc Thái Lan. Một ngày cuối tháng 10 trời mát và nắng êm. Thời tiết dễ thương, đặc trưng của vùng núi nhiệt đới trong kỳ đón đông.

Chiếc xe Jeep lao khắp những đường đồi, qua dãy thành cổ xỉn màu nhưng vẫn hiên ngang đứng ghẹo thời gian. Vòng vo suốt buổi sáng như cố ý làm rối óc để hành khách không nhớ đường, chiếc xe mới phóng ra ngoại ô, hướng về rặng núi trùng điệp lẩn khuất vài mái nhà nhỏ thó.

Mãi khi hoàng hôn chỉ còn vài hơi tàn, Taeyeon mới đến được thung lũng trung tâm khu đồi núi.

Cả trũng đất mênh mông chỉ đơn độc một ngôi nhà gỗ - nhà của bà phù thuỷ cao tay nhất nhì trong giới ma thuật. Không khí nồng mùi dược thảo và sương bắt đầu thêu những chấm trắng mờ.

Khung cảnh khoác một tấm áo dị thường, dễ làm mủn đầu gối của những kẻ yếu bóng vía...

Taeyeon rời xe, bước chậm đến cửa nhà, thân người co rụt, tâm trạng rối nùi. Đôi mắt cô mở to dò dẫm trong nỗi sợ mơ hồ, nhưng cũng có một cơn hồi hộp cứ chực chờ bổ khỏi lòng. Đâu đó trong tim lại thấy nhẹ nhõm : cuối cùng cũng gõ được đúng cửa.

- Cô gái trẻ, ta không có thời gian để bán cho cô đâu.

Taeyeon vừa mở cánh cửa nặng trịch, người đàn bà Thái đứng bên bàn nến trong nhà đã thấu mục đích của cô. Cô kinh ngạc khi nghe giọng Hàn ngữ, chuẩn xác đến từng âm.

- Bà chỉ gặp những khách hàng được chọn. Bà đồng ý gặp tôi nghĩa là đã có cách cho tôi.

Taeyeon quỳ mọp, đầu dập một tiếng "cộc" xuống mảnh sàn gỗ nghẹn ngào.

- Xin hãy giúp tôi, tôi chỉ muốn nhìn lại anh ấy một lần thôi !

- Chớ lừa ta. Cô chờ bao nhiêu năm, tốn bao nhiêu sức, đổ bao nhiêu tiền tìm đến đây, lẽ nào chỉ chịu nhìn ? Bao kẻ cũng từng thề thốt như thế, ta mủi lòng cho họ toại nguyện rồi họ thay đổi quá khứ...

Giọng bà phù thuỷ đanh lại, nghe rít như tiếng hai thanh kim cạ vào nhau :

- Nếu thay đổi những chuyện đã xảy ra, tất gây biến. Chỉ cần quá khứ trật một nhịp thì cả chuỗi sự kiện sau đó sẽ hỏng bét. Khi quay về trí nhớ của cô sẽ hổ lốn. Những gì đã hiện hữu sẽ bỗng chốc hoá hoang đường...

- Tôi sẽ không nhúng tay vào quá khứ. Tôi chỉ muốn anh ấy biết mình được yêu mà thanh thản ra đi.

Taeyeon ngẩng cao đầu, cắt lời bằng giọng tàn nhẫn.

- Cô gái trẻ, ta không có thời để bán cho cô đâu.

- Tôi không mua thời gian. Tôi muốn... Một ngày đổi lấy một ngày. Bà có thể đưa tôi trở về 12 năm trước và đem tôi của tuổi 15 đến tương lai sống hộ 1 ngày. Tôi đảm bảo chuyện xảy ra như nó phải thế...

Taeyeon bỗng im bặt khi nhận ra bà phù thuỷ đã đứng đối diện từ lúc nào. Mặt bà gí sát mặt cô, ánh mắt nhọn hoắt đâm tận óc. Được một lúc, bà quay đầu lầm rầm gì đó và bấm đốt ngón tay.

- Có vẻ cô đã tính chuyện này rất nhiều, cũng thông suốt kha khá. Có những ký ức thành rối rắm, có những trật tự bị xê dịch nhỏ, nhưng ta sẽ giúp.

Bà bước chậm về chiếc tủ trong góc tối của gian phòng.

- Chỉ cần cô thề sẽ không tự tay đảo lộn quá khứ.

Trên xe quay lại Chiang Mai, mắt Taeyeon đỏ tía như 2 hòn máu. Cô đã khóc miệt mài để hứng nước mắt vào đầy 1 chén bạc - giá mua 1 viên thuốc bé như hạt đậu xanh. Taeyeon cắn môi và nhăn miệng, chẳng rõ mình đang cười hay mếu. Lòng cô xả tràn những đau buồn cũ kỹ bị dồn nén bấy lâu.

"Chỉ được nhìn, không được chạm vào quá khứ. Mỗi sự kiện dẫn đến một hệ quả có khi thay đổi cuộc đời..."

Tai Taeyeon văng vẳng lời dặn của bà phù thuỷ.

Giữa tháng 9. Đêm rét thêm mấy phần so với ngày báo hiệu mùa đông, nhảy ùm cả 2 chân xuống thành phố Seoul.

Taeyeon dán 1 lá thư lên gương phòng tắm, đoán chắc phiên bản tuổi 15 sẽ ghé đây đầu tiên khi thức dậy. Cô tin, sau vài phút sốc lặng, mình - tuổi 15 sẽ sướng điên lên khi được phiêu lưu vào tương lai.

Lá thư bày cho cô bé những đường đi nước bước trong ngày, để không trợn mắt ồ à hay hành xử lóng ngóng. Lá thư nhắc quá khứ không phá hỏng thời khoá biểu của hiện tại, không đưa ra những quyết định ngốc nghếch ảnh hưởng đến cuộc sống tiếp diễn sau này.

Nhưng Taeyeon cố tình quên nói nguyên nhân cuộc hoán đổi. Cô sợ những bùng nổ cảm xúc của tuổi dậy thì ương bướng sẽ gây chuyện rồ dại.

Soạn xong vali cho chuyến công tác khởi hành vào tối mai, Taeyeon cầm chiếc hộp chứa viên thuốc thần nằm lên giường. Sau nhiều phút hít thở đều đặn, cô nuốt thuốc vào miệng. Một luồng hơi bỏng rát thiêu đốt cổ họng. Trước khi kịp đau, cô đã mất tri giác.

"Em đang ở năm ở năm 2015 và em chính là chị của tuổi 27. Chuyện khá dài và khó giải thích, chị không muốn làm em bưng đầu. Chị muốn em có một ngày thám thính cuộc sống tương lai bằng tâm trạng thoải mái nhất. Thích không ? Hết choáng chưa ? Đây là lộ trình hôm nay :

- Thay bộ đồ treo trên cánh cửa tủ.

- Trang điểm nhẹ.

- Đúng 8h kéo vali đi làm.

- Đi taxi. Toà nhà Sapphire, tầng 12. Chị là trưởng phòng PR, văn phòng riêng màu quít chín bên trái.

- 8h tối ra sân bay. Vé và hộ chiếu chị để ở ngăn túi xách.

Khi em đọc những dòng này, chị hẳn cũng đã dậy và cuống cuồng đến trường. Chị sẽ thay em làm cô bé 15 tuổi. Đừng thắc mắc gì hơn.

NHỚ : Không làm khác thời khoá biểu. Đừng chạm vào và thay đổi tương lai - cuộc sống của chị. Chị tin em không muốn phá hỏng cuộc đời mình sẽ sống.

Một ngày đẹp trời, em nhé !

Kim Taeyeon - tuổi 27".

Taeyeon chằm chằm nhìn lá thư dán trên gương, những chữ nhảy múa trước mắt. Tim rung bình bịch. Miệng hé mở cho không khí lưu chuyển vào phổi, thay thế nhiệm vụ thở của chiếc mũi đã chết lặng vì sốc. Mãi một lúc, tâm trạng mới dịu xuống, đảo mắt nhìn vào gương.

Tóc dài quá vai chút đỉnh. Da trắng và hơi nhợt. Khuôn mặt ốm hơn so với tuổi 15. Mặt vẫn đen tròn như hạt nhãn, môi chúm chím, nhưng đã phũ 1 lớp "lớn tuổi", không còn thuần nét tinh nghịch bé con.

Khi hướng xuống, mắt Taeyeon dính chặt vào vòng 1 căng nẩy =))
Thân thể cô bây giờ thật đáng yêu với những đường cong hoàn hảo. Cô sờ sờ, vỗ vỗ =)) Tận hưởng sự nữ tính mà mình vẫn ao ước từ thuở ý thức được cơ thể biến chuyển dậy thì. Đầu óc cô còn bận suy tưởng vẻ ganh tị của đám bạn nếu họ được thấy những gì cô sở hữu vào 12 năm sau.

- Chào bố mẹ buổi sáng !

Taeyeon tung tăng xuống cầu thang, vừa nói vọng vào phòng ăn nối liền bếp, nơi đang toả nức mùi béo thơm của trứng ốp la xì xoè trên chảo và bánh mì nóng.

- Thơm quá mẹ ơi ! Con măm 2 trứng được không ?

Taeyeon đẩy ghế vào bàn, mắt háu đói về phía mẹ đang lúi húi bên bếp.

- Ơ... Chờ mẹ một lát.

Bà Kim quay sang nhìn con gái, thoáng ngây người.

- Có tin gì hay không bố ?

Cô hướng sang ông Kim đang cầm tờ báo bên cạnh. Nhưng bố cô không đọc, mắt nhìn con gái đầy vẻ kì lạ.

- Lạm phát, mùa khuyến mãi cuối năm, giá vàng tăng, ...

- Dạ !

Taeyeon nhăn răng cười rồi nhón lấy ổ bánh mì, cố gắng giấu vẻ lấm lét khi chạm phải tia ngỡ ngàng ẩn trong đôi mắt bố mẹ.

- Con không báo sẽ ăn sáng ở nhà, nên mẹ không làm sẵn. Con ăn nhanh rồi đi làm.

- Em ngồi vào nào. Mấy khi cả nhà mới cùng ăn. - Ông bố hối mẹ Kim.

....
Nhìn lịch làm việc dày đặc trong sổ tay, Taeyeon ớn lạnh. Có vẻ như tuổi 27, cô xem văn phòng là tổ ấm, dùng giấy tờ sổ sách thay chăn đắp ngủ.

Bỗng ngón tay cô không hiểu sao lại run bần bật, khi mắt liếc qua 1 ô ngày bị tô đen. Ô ! 15/9 ngày mai...

------------------------------------------------
Các thí chủ vui lòng hạn hán đọc chùa -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro