Chương 13: Trà Xanh Tiến Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Oanh

Beta: Ngọc

----

Cơm tối Lâm Thiều ăn ba cái chân gà, năm cái cánh gà, tám cái cổ vịt, thỏa mãn nằm trên ghế sofa.

Sau khi uống Kiện vị tiêu thực (* thuốc này có nha mọi người có thể lên GG gõ Jianwei Xiaoshi) vào bụng, vẫn cảm thấy ăn không tiêu.

Lâm Thiều rất nghi hoặc, "Hôm nay không cần ăn nhiều để bù năng lượng à."

【 Bởi vì hôm nay cô nằm một ngày, sử dụng khí lực càng nhiều thì mới cần ăn càng nhiều đồ ăn, ăn mà nằm bất động không làm gì là không được. 】

Được rồi.

Lâm Thiều cam chịu đứng dậy nhận mệnh,bò từ trên sô pha xuống, đổi đôi giày, đội thêm cái mũ lưỡi trai, chuẩn bị ra ngoài tản bộ tiêu cơm.

Đọc tại watt.pad @mayynho

Nhưng mà sau khi cô đi tám con phố, cô thấy ở bên kia đường có một chiếc xe đẩy bán mì cuộn trứng.

Mì cuộn trứng không phải quan trọng, mà là người bán mì cuộn trứng đang khóc rất thương tâm.

Nhưng trọng điểm ở đây, đồ mà dì mặc trên người là trang phục của nhãn hiệu ML rất xa xỉ, hay đến cả túi đựng rau xà lách, cũng là đồ phiên bản giới hạn.

Căn cứ vào đức tính truyền thống giúp người của Trung Hoa, Lâm Thiều liền chủ động đi ra phía trước, nhiệt tình hỏi: "Dì ơi xảy ra chuyện gì sao?"

Dì xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Xe này bị rơi một cái bánh xe, không thể di chuyển được. Nhưng dì đang vội về nhà!"

Muốn tiêu hoá được thức ăn nhất định phải sử dụng lực, cô đã đi tám con phố rồi mà vẫn đầy, hiện tại chính là cơ hội.

Vì thế Lâm Thiều chủ động nói: "Không có việc gì, con giúp dì cho."

"Con không giúp được đâu." dì ấy hiển nhiên không tin, còn nói: "Tiểu cô nương gầy yếu thế này, đùi còn chưa bằng tay dì, dì còn đẩy không được, sao con có thể đẩy nó được?"

Thời đại nào rồi mà vẫn còn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Lâm Thiều cười cười, "Dì cứ nhìn là biết."

Lâm Thiều xắn tay áo đi về chỗ xe đẩy, dồn khí đan điền.

Một giây sau, dưới ánh mắt khiếp sợ của dì ấy, Lâm Thiều trực tiếp nâng phần xe bị rớt bánh lên.

Vào thời khắc ấy, bởi vì sử dụng khí lực, cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng được giảm bớt.

Lâm Thiều nở nụ cười, chân thành nói: "Đi thôi dì, con đưa dì về nhà!"

Dì ấy vô cùng khó tin, xách túi vội vàng đuổi theo Lâm Thiều, vui mừng tán dương: "Tiểu cô nương, sao có thể! Con gầy đến thế, khí lực sao lại lớn như vậy được? So với con trai dì ăn nhiều nhưng không làm việc nặng tuyệt hơn đó!"

"Dì quá khen." Lâm Thiều mặt không đỏ tim không đập mạnh nhận lời khen, những người qua đường khiếp sợ nhìn cô chăm chú, cô liền cúi mặt thấp hơn chút.

Tuy rằng cô cảm thấy mình cũng khá được, nhưng làm minh tinh vẫn nên giữ tính khiêm tốn.

Lâm Thiều đi theo dì ấy vào khu dân cư cao cấp, cứ như thế một đường đẩy xe vào, dạ dày cô xem như thoải mái hoàn toàn, so với không biết bao nhiêu viên Kiện vị tiêu thực viên (*Jianwei Xiaoshi) hiệu quả hơn gấp bao nhiêu lần.

Dì ấy nhìn về phía Lâm Thiều, cảm ơn, "Cô bé, hôm nay cảm ơn con, nếu không có con, dì cũng không biết phải làm sao, dì làm cho con một cái mỳ cuộn trứng, xem như cảm tạ con."

"Không cần quá khách khí đâu ạ." Lâm Thiều ngượng ngùng từ chối, "Vậy thì dì chỉ cần...thêm hai quả trứng."

"Dì cho thêm ba quả!" Dì ấy không chút do dự đáp ứng, động tác cũng rất thuần thục.

Qua trò chuyện cô biết được, dì tên là Mạnh Thiến, tính cách cũng nhiệt tình, "Con kêu tên dì là được rồi, cũng không biết vì sao, nhìn con dì liền cảm thấy rất nhìn quen mắt."

Sao lại không quen mắt được? Nguyên chủ dù sao cũng là một minh tinh, vài năm trước cũng nổi qua mấy bộ phim.

Vì thế Lâm Thiều liền trèo lên chiếc thang mà dì ấy thả xuống tiếp nhận mỳ cuộn trứng nhu thuận hô một tiếng "Chị Mạnh Thiến" .

Mỳ cuộn trứng hương vị rất ngon, mùi còn vô cùng thơm.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại Mạnh Thiến reo lên, Mạnh Thiến nhận điện thoại, giọng như cao lên quãng tám, "Không đến? Đã hứa rồi mà? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lâm Thiều bị hoảng sợ, tay cầm mì cuộn trứng run lên.

Kế tiếp Mạnh Thiến giống như rất tức giận "Được rồi tôi biết rồi, vẫn ở chỗ cũ, chờ tôi, gặp mặt rồi nói tiếp."

Là một người bình thường, nghe người ta nói như thế, nên chủ động mở lời trước, Lâm Thiều cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô còn chưa kịp nói, ánh mắt Mạnh Thiến đầy suy tư rơi vào người cô, sau đó hỏi: "Cô bé, con biết khiêu vũ không?"

Lâm Thiều: "?"

Tứ chi của cô không phối hợp được, đừng nói là khiêu vũ, đến nhảy dây cô còn không nhảy được.

Mạnh Thiến nhìn thấy cô khó xử, thở dài một hơi, "Hai chị em cũ của tôi muốn học khiêu vũ, nhưng chúng tôi trước kia cho tới bây giờ đều chưa học qua, sợ nếu thuê một giáo viên dạy nhảy quá chuyên nghiệp sợ *đại tài tiểu dụng (Dùng người tài ở những bộ phận nhỏ bé. Ví với lãng phí tài năng hoặc bố trí nhân sự không thỏa đáng.) nên đã tìm một sinh viên với giá một ngày một vạn. Nhưng cô ấy đột nhiên không đến vì hoài nghi nhóm tôi lừa đảo."

Một ngày một vạn.

Lâm Thiều bắt được những từ khóa mấu chốt, nuốt mỳ cuộn trứng, nở một nụ cười tươi "Chị Mạnh Thiến, em có thể khiêu vũ."

Nếu Mạnh Thiến nói cô ấy và các chị em chưa bao giờ học khiêu vũ, như vậy cô đến dạy hẳn là cũng có thể đi?

Dù sao làm minh tinh nguyên chủ thường bị gây khó dễ, nên có thể cô ấy biết khiêu vũ cơ bản rồi!

Nghĩ đến đây Lâm Thiều liền trở nên tự tin, cô bưng bát mì cuộn trứng, vừa ăn vừa vui tươi hớn hở đi theo sau lưng Mạnh Thiến, đến ... quảng trường?

Lâm Thiều có chút cứng ngắc quay đầu, ánh mắt rơi vào vào âm thanh cách đó không xa.

Cô dường như biết mình sẽ dạy gì.

Ngay sau đó, khoảng hơn 10 phụ nữ trạc tuổi Mạnh Thiến cũng vội vã chạy đến, họ đều có vẻ nổi giận vì sự lỡ hẹn của giáo viên dạy khiêu vũ, nhưng sau khi Mạnh Thiến giải thích một phen, lại chuyển từ giận thành vui.

Mục tiêu của họ hôm nay là học một điệu nhảy cơ bản ở quảng trường.

Lâm Thiều đã chọn bài hát « Gong Xi Fa Cai» (Cung Hỉ Phát Tài), lý do là bài ca này nghe rất may mắn.

Nhóm các cô dì học vô cùng nghiêm túc, Lâm Thiều cũng rất thích dạy họ.

"Cung hỉ ~ cung hỉ phát tài ~ "

"Cung hỉ cung hỉ ~ cung hỉ phát tài ~ "

"Cung hỉ phát tài ~ trao phong bao đỏ đi ~ "

Dưới beat nhạc nền đẹp đẽ và tốt lành, Lâm Thiều hai tay vung càng hăng say .

Một khúc nhạc kết thúc, nhóm các dì cười khen cô, "Con bé trông đẹp, nhảy càng thêm đẹp mắt!"

Lâm · đại vũ công · Thiều ngượng ngùng cười cười, "Mọi người quá khen, em chỉ là tùy tiện nhảy."

Đột nhiên có thím nhìn chằm chằm mặt cô, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, "Sao tôi càng nhìn con bé càng cảm thấy quen mắt nhỉ?"

"Bà cũng vậy hả?" Mạnh Thiến chủ động nói tiếp, "Thời điểm tôi gặp được Lâm Thiều cũng cảm thấy như vậy."

"Lâm Thiều?" Thím kia phản ứng lại, lập tức nhìn về phía chị em khác, "Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải là người phát ngôn mới của chân gà lão Đàm sao? Ở cửa siêu thị cũng có trưng bày hình của con bé đấy!"

"Đúng rồi! Chính là con bé!"

Nhóm các dì sôi nổi vây quanh cô, náo nhiệt thảo luận.

Lâm Thiều ngượng ngùng cười cười, kéo mũ lưỡi trai xuống.

Nếu chuyện cô dạy nhóm cô dì này nhảy điệu cơ bản ở quảng trường bị phát lên trên weibo, anh Hứa nhất định sẽ tức điên nhỉ Chắc chắn rồi.

Có dì muốn chụp ảnh chung với cô, Lâm Thiều lập tức đáng thương nhìn về phía các thím dì, "Mọi người không thể đăng trên mạng, người đại diện của em tính tình rất kém cỏi, anh ấy rất hung dữ, nếu biết em chạy loạn ra ngoài để nhận việc làm thêm, anh ấy sẽ mắng em."

Nhóm thím dì nói đã biết, vì để cho cô yên tâm, ảnh chụp đều không đăng bậy.

Hiển nhiên Lâm Thiều không mấy nổi tiếng trong nhóm dì thím này, người ta biết đến cô cũng chỉ vì chân gà to bự lão của Đàm.

So với Lâm Thiều là nữ minh tinh, họ quan tâm điệu nhảy ở quảng trường của bản thân hơn.

Trong đó một thím trong mắt dầy tín nhiệm nhìn về phía Lâm Thiều, "Tuần sau xã có trận thi đấu nhảy quảng trường, chúng tôi trông cậy vào em, mong em sẽ đoạt giải quán quân! Mọi người muốn phá vỡ nhuệ khí của tiểu khu Tà Dương bên cạnh!"

Thi đấu nhảy quảng trường? Còn muốn cô đoạt quán quân?

Lâm Thiều sợ tới mức hai chân gần như mềm nhũn ra, không không không! Không được đâu! Thật sự không được!

Tùy tiện lừa ít tiền lại gặp phải một vấn đề lớn! Trời đất ơi!!

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro