Chương 14: Trà Xanh Tiến Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Oanh

Beta: Ngọc

---------

Lâm Thiều liều mạng cự tuyệt, nhưng những nhóm cô dì kia lại rất thích cô, muốn cô tiếp tục dạy học, vì muốn giữ cô lại còn tăng giá cả lên gấp mấy lần.

Lâm Thiều nghe xong liền dao động, nhưng đã từ chối ngay lập tức với lý do làm minh tinh rất bận rộn.

Đương nhiên, trước khi đi, vẫn có vài người chủ động xin cô WeChat, ý muốn giới thiệu con trai của họ cho cô.

Mà những chuyện này cũng không quan trọng lắm, bởi vì buổi tối ngày hôm sau, Lâm Thiều nhận được một tin nhắn WeChat, là Tống Nhiễm Nhiễm mời cô cùng đi ăn tối.

Đối mặt với nhân vật nữ chính quan trọng như vậy, Lâm Thiều không chút do dự đáp ứng.

Trước khi gặp mặt, cô cũng mặc một bộ váy đẹp và trang điểm tinh tế.

Tại thời điểm trước khi bước ra ngoài, Lâm Thiều do dự một chút liển tẩy trang, thay bộ đồ vận động rộng rãi, đội mũ lưỡi trai.

Làm một nữ phụ, cô vẫn nên làm lá xanh lót đường cho đóa hoa hồng nữ chính này đi, không thể đoạt đi sự nổi bật của đối phương.

Địa điểm hai người gặp nhau tại một nhà hàng Đức.

Tống Nhiễm Nhiễm mặc một chiếc váy sáng màu như mọi khi, tươi cười đáng yêu làm người ta ưa thích.

Cô gái ngọt ngào là một bảo vật, khiến mọi người luôn cảm thấy dễ chịu hơn nếu nhìn vào họ.

Trên bàn đầy đồ ăn, mỗi món đều có giá trên trời, nếu không phải cô nhận quảng cáo kiếm được ít tiền, Lâm Thiều cũng không dám tùy tiện bước vào loại địa phương này.

Hơn nữa cô cũng có làm việc và kiếm được tiền, hôm nay coi như xa xỉ một lần.

Mang theo tâm trạng tràn đầy chờ mong, sau khi ăn xong miếng thịt đầu tiên, Lâm Thiều có chút suy sụp.

Nói như thế nào đây, hương vị này thật sự không xứng với giá tiền của nó.

Lâm Thiều lại thử những món ăn khác, lại phát hiện càng không hợp khẩu vị của cô.

Lâm Thiều không hài lòng lắm đặt dao nĩa xuống, kết quả vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tống Nhiễm Nhiễm, cô ấy nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, phảng phất như có thâm cừu đại hận với nó.

Tống Nhiễm Nhiễm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, giống như cả hai đều hiểu ý đối phương.

Lâm Thiều chủ động chọc thủng giấy, "Đồ ăn có phải không hợp khẩu vị?"

Tống Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, có chút buồn rầu nói: "Cảm giác phần lớn đều thiên về ngọt, em thích đồ ăn mặn cay."

Đồ ăn mặn cay?

Lâm Thiều nhớ cốt truyện đã đề cập rằng Tống Nhiễm Nhiễm thích ăn nhất là ăn lẩu.

Vì thế Lâm Thiều liền chớp chớp mắt với cô ấy "Nghe nói phố ẩm thực bên kia mới mở một quán lẩu, đánh giá cũng không tệ lắm, có muốn đi thử không?"

Khi nghe thấy hai chữ "ăn lẩu", mắt của Tống Nhiễm Nhiễm liền sáng lên, dùng sức nhẹ gật đầu, "Được ạ!"

Vì thế hai người liền bỏ qua một bàn thức ăn đắt tiền, không chút do dự đi đến địa điểm lẩu.

Nồi lẩu Uyên ương, bàn đầy đồ ăn, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi.

Khuôn mặt Lâm Thiều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đây là thứ cô thích!

Những miếng bò béo ngậy, tôm hương mềm, thấm đẫm nước canh đỏ au, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Mỗi một ngụm vào bụng, đều chỉ dùng hai chữ thỏa mãn để hình dung.

Một ngụm thịt phối hợp với một ngụm sữa đậu nành, Lâm Thiều ăn căn bản không dừng lại được.

Mà Tống Nhiễm Nhiễm còn ăn nhiều hơn, hai người cứ thế đã kêu qua 3 lần thịt.

Hai người cứ cúi đầu ăn, không thèm nói câu nào.

Cho đến lúc trong dạ dày thật sự nhét không được nữa, Lâm Thiều lúc này cảm giác hạnh phúc tràn đầy đặt đũa xuống.

Tay đặt nhẹ lên bụng dưới, đây là cảm giác thỏa mãn mà cô chưa bao giờ có.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm Nhiễm, cảm khái nói: "Ăn quá ngon, thật sự ăn quá ngon!"

Tống Nhiễm Nhiễm cũng tán thành gật đầu, lặp lại những gì Lâm Thiều vừa mới nói, "Ăn quá ngon, thật sự ăn quá ngon!"

Hai người dành mười phút để khen mỹ vị của nồi lẩu, hơn nữa còn hẹn lần sau cùng nhau ăn.

Ăn xong nồi lẩu, hai người ăn ý, chuẩn bị đi dạo ghé thăm các quán ăn khác.

Từ ốc hương cay nướng đến bạch tuộc viên, hai người ăn vui vẻ vô cùng.

Cho đến khi họ bước vào một quán trà sữa, chuẩn bị tạo nên một kết thúc viên mãn cho ngày hôm nay.

Lâm Thiều ngồi ở chỗ nghỉ chờ, còn Tống Nhiễm Nhiễm đi mua trà sữa.

Nhưng Lâm Thiều làm sao cũng không ngờ rằng, lúc Tống Nhiễm Nhiễm trở về, tay cầm trà sữa vành mắt đỏ hoe, hiển nhiên là mới khóc.

"Làm sao vậ??" Lâm Thiều lập tức buông di động, đứng dậy quan tâm nhìn cô ấy.

Tống Nhiễm Nhiễm đưa tay lên lau nước mắt, gượng cười nói "Không... Không có việc gì, chúng ta về đi."

Đã khóc thành như vậy còn nói không có việc gì? Lâm Thiều cũng không phải kẻ ngốc, cô trực tiếp cầm lấy trà sữa trên tay cô ấy đặt lên bàn, "Đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Tống Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp nói, Lâm Thiều liền biết câu trả lời.

Người đàn ông tóc đỏ lưu manh đi tới, mắt chớp chớp nhìn về phía Tống Nhiễm Nhiễm, "Em gái, sao em lại chạy nhanh vậy? Không phải chỉ là sờ soạng eo em một chút sao, sao em còn tức giận? Anh muốn kết bạn với em."

Nhái mắt, sắc mặt Lâm Thiều liền trở nên khó coi.

Hiển nhiên khi Tống Nhiễm Nhiễm đi mua trà sữa, đã bị người đàn ông này bắt nạt.

Tống Nhiễm Nhiễm nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, đáy mắt càng thêm hoảng loạn, "Đừng đến gần tôi, tôi không quen biết anh, tôi cũng không muốn làm bạn với anh!

Người đàn ông này chắc chắn là tên lưu manh, thấy Tống Nhiễm Nhiễm hoảng sợ càng hưng phấn, lại tiến thêm hai bước, "Em gái, đừng lỗ mãng như vậy, hay là add WeChat trước đi? Anh trai lần sau mời em uống trà sữa nhé?"

Lâm Thiều hai tay khoanh trước ngực cười lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía tên lưu manh "Cũng không thèm soi gương xem bộ dáng của bản thân đi, còn không biết xấu hổ tới hỏi xin WeChat người ta."

Nghe lời này, khuôn mặt của người đàn ông đầy tức giận lại nhìn về phía Lâm Thiều, "Liên quan tới mày?"

Hắn đang muốn tức giận, nhưng mà một khắc kia thấy khuôn mặt Lâm Thiều lại ngây ngẩn cả người, lập tức cười càng lưu manh, "Chẳng lẽ em gái cũng muốn thêm WeChat của anh à, cho nên mới muốn hấp dẫn sự chú ý của anh?"

普却信(* từ này dịch ra hán việt nhma tôi thấy không rõ nghĩa lắm nên để nguyên nghĩa là dáng mạo thật bình thường nhưng thật tự luyến. Thường được sử dụng với nghĩa xúc phạm để mô tả một người đàn ông. Nguồn: https://memes.tw)

Lâm Thiều trong lòng đánh giá người đàn ông trước mặt, lập tức trợn trắng mắt.

Cô định nói gì đó, muốn cho người đàn ông này một bài học, sau đó bảo hắn cút nhanh.

Tay Lâm Thiều đã dơ lên không trung, nghĩ tới cái gì, đột nhiên thu lại.

Không đúng không đúng không đúng! Cái nội dung cốt truyện này có chút quen thuộc!

Tống Nhiễm Nhiễm mua trà sữa bị lưu manh quấy rối, sau đó nam chính Phó Triều Dịch ngẫu nhiên đi ngang qua làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đây là nội dung nam nữ chính động tâm với nhau trong cốt truyện! Cực kỳ trọng yếu!

Cô tuyệt đối không thể đoạt màn này của nam chính! Không thì dựa theo hệ thống nói cái gì hiệu ứng chó má mang tên hồ điệp, nội dung cốt truyện còn không biết sẽ lệch đến cái khe rạch nào!

Lý trí lấn áp sự xúc động, Lâm Thiều hít một hơi thật sâu.

Không tức giận, không tức giận, tức giận cũng không thể đoạt màn diễn này!

Người đàn ông thấy Lâm Thiều không phớt lờ mình, lại càng thích dáng vẻ em gái ngọt ngào của Tống Nhiễm Nhiễm, liền dùng dáng vẻ lưu manh đi đùa giỡn cô ấy.

Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Tống Nhiễm Nhiễm, hiển nhiên trước giờ chưa từng gặp qua ai vô lại như vậy, đã bị dọa sợ.

Nhịn! Chỉ cần đợi Phó Triều Dịch xuất hiện là được rồi!

Nhịn một chút, nhịn một chút nhịn một chút, nhịn một chút nhịn... Nhịn con mẹ nó! Không thể tha thứ!

Phó Triều Dịch nửa ngày không đến, nhìn Tống Nhiễm Nhiễm đã khóc thành như vậy, Lâm Thiều thật sự nhịn không được!!

"Ê" Lâm Thiều bước lên một bước chắn trước mặt Tống Nhiễm Nhiễm, lạnh lùng nhìn về phía tên lưu manh, nói ra một câu cực kỳ kiêu ngạo, “Cho anh ba giây, cút đi.”

"Cô bé này càn rỡ quá, muốn làm bạn với anh sao??" Người đàn ông dường như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, hoàn toàn không sợ hãi trước lời đe dọa của Lâm Thiều, thậm chí còn muốn vươn đôi tay ra để chạm vào Lâm Thiều.

Nhưng mà một giây sau, tay hắn liền bị chặn ở không trung, hoàn toàn không động được.

Lâm Thiều nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nụ cười nhàn nhạt, sau đó hung hăng đẩy hắn, "Cút xa một chút."

Người đàn ông không thể tin nhìn cô, dường như anh ta muốn vớt lại được thể diện của mình, bước nhanh tới chỗ quả hồng mềm Tống Nhiễm Nhiễm,, miệng còn chửi rủa: "Khóc cái gì mà khóc? Lại đây cho tao!"

Nam nhân nhìn về phía Lâm Thiều, cợt nhả nói: "Mỹ nữ này, kỳ thật cô hiểu lầm rồi, đây là bạn gái của anh, chúng tôi vừa mới cãi nhau, chỉ đùa giỡn xíu thôi."

Lời nói cũ rích, những kẻ buôn người thường nói điều này khi chúng bắt cóc phụ nữ để bán.

Nhưng mà người đàn ông còn chưa kịp tới gần Tống Nhiễm Nhiễm, liền phát ra một tiếng thét chói tai.

Lâm Thiều thật sự không nhịn được nữa, thật sự.

Vì thế cô đánh tên lưu manh này, một đấm vào chính giữa lồng ngực hắn, dùng hết sức lực.

Một giây sau, tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông này... bay?

Nam nhân bay ra xa tròn ba mét, gào thét thống khổ, còn mang theo sự khó tin.

Biến cố bất thình lình, cũng làm những người qua đường và mấy người có mặt trong quán trà sữa kinh ngạc.

Lâm Thiều cũng sửng sốt, cô chậm rãi cúi đầu nhìn nắm đấm của mình.

Cô đánh bay người ta? Một người đàn ông trưởng thành cao 1,8 mét? Còn bay rất xa? Đây không phải quá khoa trương sao?

【 Kinh ngạc không bất ngờ không! Nam tử hán chân chính! Cần phải có thể lực mới có thể áp chế đối phương một cách tuyệt đối! 】

【 Kí chủ! quá trâu bò! Rút dao tương trợ bảo vệ nữ chính yếu đuối, đánh bay lưu manh! Cô chính là nam tử hán dũng cảm nhất! 】

Mà giờ khắc này, đột nhiên có người qua đường nhận ra Lâm Thiều.

"Đây không phải Lâm Thiều à?"

"Ai?"

"Bạn gái cũ Thẩm Phi Bạch!"

Nghe những lời này, Lâm Thiều càng phiền hơn, cô nhìn về phía người qua đường nhận ra mình, "Nhìn cái gì vậy? Báo cảnh sát đi!"

"Được" Người qua đường vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Mà nguyên bản người đàn ông còn nằm trên mặt đất kêu rên chậm rãi đưa tay ra, "Không… Gọi 120 trước... xương sườn tôi hình như bị gãy rồi..."

Lâm Thiều: "..."

Những người qua đường vây xem: "?"

Mà ngay lúc này này, ngoài cửa.

Phó Triều Dịch mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, hắn đeo chiếc đồng hồ một triệu, mặc bộ đồ thời trang cao cấp, tay hơi run rẩy.

Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì đấy?

Hắn bị mù hay bị tâm thần? Rối loạn hoang tưởng?

Lâm Thiều? Trong ấn tượng của hắn vô cùng yếu đuối, rõ ràng bởi vì cùng hắn chia tay nên khóc sưng cả mắt, nhưng chỉ mấy ngày không gặp, lại một đấm đánh bay một người đàn ông trưởng thành?

Thật không đúng lẽ thường... à không, đây căn bản không dùng cách khoa học để giải thích!

Chờ một chút.

Phó Triều Dịch đột nhiên nhớ ra, trong một chương trình tạp kỹ trên Weibo, hắn nhìn thấy bộ dáng dũng mãnh của Lâm Thiều, rõ ràng là cô có thể một mình làm được việc của hơn mười người đàn ông.

Hắn hiểu rồi, hắn thực sự hiểu rồi!

Lâm Thiều giả heo ăn thịt hổ, tất cả yếu đuối trước đó đều là ngụy trang!

Nghĩ đến trước đó hắn bỏ Lâm Thiệu một mình trong buổi họp báo, đưa cô về nhà còn đòi cô năm mươi tệ, sắc mặt của Phó Triều Dịch càng thêm xấu xí.

Xương sườn của hắn, không rõ vì lý do gì, cũng mơ hồ bắt đầu đau lên.

--------

Theo lịch là 1 tuần 2c, chương dài từ 5-8k thì 1 tuần 1c nhé🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro