Chương 15: Trà Xanh Tiến Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----

Lâm Thiều không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.

Hậu quả của việc Anh hùng cứu mỹ nhân là đêm khuya đi đến cục cảnh sát lập biên bản? Cốt truyện căn bản không có đoạn này!

Nhưng rất nhanh cô cũng nghĩ thông suốt, Phó Triều Dịch đánh người so với cô đánh người, thì hậu quả có giống nhau không nhỉ?

Ở cục cảnh sát lấy lời khai, cô đói, còn cả Tống Nhiễm Nhiễm ở một bên dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô, Lâm Thiều cảm thấy hiện tại nội dung cốt truyện này thật sự quá không thích hợp.

Phụ trách làm biên bản cho cô là cảnh sát họ Tưởng, một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, bộ dáng đoan chính, nhưng lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp khó tả.

Cho dù ai nhận được tin báo cảnh nói có nữ minh tinh đánh gãy sương sườn của một tên lưu manh, đều sẽ hoài nghi hôm nay có phải ngày cá tháng tư hay không?

Nhưng may mắn thay có quần chúng vây xem làm chứng, Lâm Thiều đây coi như hăng hái làm việc chính nghĩa, hơn nữa tên lưu manh này cũng không phải lần đầu tiên tái phạm, cho nên các cô rất nhanh liền được thả ra ngoài.

Mà vừa ra khỏi cửa, Lâm Thiều liền bị dọa sợ tới mức chân mềm nhũn

Ai có thể nói cho cô biết, Phó Triều Dịch vì sao lại ở trong này?

Chẳng phải lên xuất hiện vào lúc kia để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, sao bây giờ lại xuất hiện như quỷ dọa người thế?

Hôm nay Phó Triều Dịch vẫn là bộ dáng tổng tài thanh lãnh, tay đẩy kiếng gọng vàng trên mũi để che đậy lương tâm cắn rứt của mình.

Trên thực tế, hắn không biết tại sao mình lại ở đây.

Có thể do cảnh tượng hắn nhìn thấy trước cửa quán trà sữa quá sốc, chờ hắn phản ứng kịp cũng đã theo đến đây.

Để giảm bớt sự bối rối, Phó Triều Dịch liền chủ động nhìn về phía Lâm Thiều, hỏi một câu, "Cô có sao không?"

Lâm Thiều mờ mịt

Đến thì đến đi, không quan tâm Tống Nhiễm Nhiễm mà nói với cô lời này chi?

Mà vừa hỏi xong, Phó Triều Dịch cũng hối hận.

Lâm Thiều có thể có chuyện gì? Điều cần quan tâm là sự sống chết của tên lưu manh đó kìa.

Tống Nhiễm Nhiễm đêm nay quá hoảng sợ, giờ phút này cô ấy đi theo sau lưng quản gia ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy một màn này cũng không kịp phản ứng.

Đôi mắt cô không ngừng chuyển qua Lâm Thiều và Phó Triều Dịch, do dự nửa ngày rốt cuộc hạ quyết tâm, "Thiều Thiều, cũng đã trễ thế này, chị trở về một mình cũng không an toàn."

Phó Triều Dịch: "?"

Hắn không hiểu người một đấm có thể đánh bay người đàn ông trưởng thành xa ba mét như Lâm Thiều sao có thể gặp nguy hiểm.

Lâm Thiều: "?"

Cô cũng không hiểu tại sao Tống Nhiễm Nhiễm lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Tống Nhiễm Nhiễm trong mắt lóe lên sự do dự, sau đó cô ấy nhìn Phó Triều Dịch, nghĩa chính ngôn từ nói: "Cho nên Phó Triều Dịch, anh phải đưa Thiều Thiều an toàn về nhà."

Huhu!

Lúc Tống Nhiễm Nhiễm nói ra lời này, cô ấy khóc thầm trong lòng, để đưa ra quyết định như vậy rất gian nan! Đây quả thực là tự tay phá hủy OTP của chính mình!

Nhưng Phó Triều Dịch cũng đuổi theo đến đây rồi, vì tấm chân tình của hắn ta đối với Thiều Thiều, thôi thì miễn cưỡng cho hắn ta một cơ hội tốt vậy.

"Không cần." Lâm Thiều miễn cưỡng nở một nụ cười, "Tôi sẽ tự mình bắt taxi về.”

Dù sao Phó Triều Dịch đưa cô về cũng phải trả tiền. Thực sự không cần như vậy.

Hơn nữa Tống Nhiễm Nhiễm thật sự không nhìn ra được sao? Phó Triều Dịch là vì cô ấy mới đuổi theo tới đây!

Chuyện gì đã xảy ra với nữ chính vậy? Tại sao cô ấy lại tự tay đẩy người đàn ông của mình ra xa thế?

Lâm Thiều nói xong, lập tức bước ra nhường chỗ cho nam nữ chính.

Tuy rằng bọn họ không dựa theo nội dung cốt truyện gốc, ở chung tăng tình cảm, nhưng quản gia có thể nói "Đã lâu rồi không thấy tiểu thư nhà chúng ta vui vẻ như vậy " cũng chứng tỏ chuyện này vẫn đang diễn ra rất ổn.

Lâm Thiều nghĩ như vậy, cô càng bước nhanh hơn, dù sao cũng không phải việc của cô, đi nhanh ——

Ủa?

Ai kéo lại số mệnh của cô bằng một cái níu tay thế?

Lâm Thiều chậm rãi quay đầu, những gì cô thấy là đôi mắt đờ đẫn vô cảm của Phó Triều Dịch.

Mà ở dưới ngọn đèn, chiếc đồng hồ hiệu trên cổ tay hắn sáng lấp lánh.

Lâm Thiều nhìn chằm chằm đồng hồ rồi nuốt nước bọt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn, "có chuyện gì à?"

Phó Triều Dịch buông tay, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, ra lệnh "Tôi đưa cô về."

Lâm Thiều buột miệng nói, "Tôi không có tiền!"

Không khí trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, ánh mắt Tống Nhiễm Nhiễm và quản gia có chút nghi hoặc dừng trên người hai người.

"Không thu tiền." Phó Triều Dịch nhíu mày nói, sau đó trực tiếp đi tới cái xe đậu cách đó không xa.

Dù sao Phó Triều Dịch cũng là ông chủ của mình, trước nguy cơ thất nghiệp, Lâm Thiều run rẩy đi theo.

Mà Tống Nhiễm Nhiễm ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch này, vẫn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt cô.

Về vấn đề này Lâm Thiều chỉ muốn nói, cô là nữ phụ ác độc! Nữ chính mau nhận ra đi!

Ô tô khởi động.

Lâm Thiều đứng ngồi không yên, không nhịn được nói: "Phó tổng, có chuyện gì ngài trực tiếp nói đi, tôi hơi sợ."

Giọng nói Phó Triều Dịch vang lên, "Cô sợ tôi?"

Đương nhiên là sợ anh làm tôi thân bại danh liệt chứ gì nữa!

Lâm Thiều trong lòng âm thầm trả lời, nhưng ngoài mặt phải cười, bịa chuyện nói: "Tôi không phải sợ ngài, hai chúng ta tiếp xúc và nói chuyện, tôi sợ người bên ngoài bàn ra tán vào!"

"Nói chuyện." Phó Triều Dịch lặp lại hai chữ này, lại như có điều suy nghĩ hỏi: Cô xem hot search rồi à?"

Nghe Phó Triều Dịch hỏi như vậy, Lâm Thiều lấy điện thoại di động ra mở Weibo.

Đập vào mắt, hot search top 1 có liên quan tới cô ——

#Lâm Thiều đánh người qua đường#

Cái hotsearch này càng ngày càng thu hút nhiều lượt xem.

Lâm Thiều tay run run mở video ra.

Hiển nhiên trước đó cô bị người ta nhận ra đã sớm bị đăng lên trên mạng.

Đoạn video chỉ quay vỏn vẹn 5 giây, cảnh quay rất ngắn, người đàn ông nằm trên mặt đất và đau đớn rên, mà cô đứng ở một bên, mặt đầy lạnh nhạt.

Phượng Hoàng Hoa Entertainment V: Mới đây, một người qua đường tình cờ gặp Lâm Thiều trong phố ẩm thực, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, nhiều người chứng kiến ​​cảnh Lâm Thiều đánh người đàn ông trên phố. Nghe nói bởi vì nguyên nhân là do người đàn ông muốn Lâm Thiều chụp ảnh chung, Lâm Thiều không muốn, hai người đã xảy ra tranh cãi
【video】

Cái video này cắt câu lấy nghĩa vô căn cứ.

Vốn dĩ Lâm Thiều anh hùng cứu mỹ nhân, lại bị bị bóp méo thành cô đang chơi trò chơi, không không muốn chụp ảnh với người qua đường, thậm chí còn ra tay tàn nhẫn đánh người ta.

Hầu hết cư dân mạng đều tin vào điều đó.

【 Đúng là không có tố chất, cho rằng mình là minh tinh thì tài trí hơn người sao? 】

【 Ở trong sinh hoạt đại khiêu chiến tôi có ấn tượng tốt với Lâm Thiều, không nghĩ cô lại là người như thế 】

【 Mất scandal của cô ấy cũng không phải một ngày hai ngày, ruồi bọ không đinh không kẽ hở, tẩy trắng không dễ dàng như vậy 】

【 Học đức trước học nghệ sau, diễn trò trước bao người, Lâm Thiều cút khỏi giới giải trí】

Ngành công nghiệp giải trí luôn là như vậy, mấy tấm ảnh chụp chỉ có thể nhìn hình nói chữ, tùy tiện tạt nước bẩn vào người ta.

Lâm Thiều cụp mắt, mím môi nhẹ.

Khổ sở à? Hình như có chút.

Rốt cuộc, bất cứ ai bị vu oan như thế này, tâm tình cũng sẽ kém.

Thông qua kính chiếu hậu, Phó Triều Dịch nhìn thấy Lâm Thiều cảm xúc suy sụp, mở miệng nói: "Tôi đã yêu cầu trợ lý đi tra camera tiệm trà sữa, tối nay blog chính thức của công ty sẽ làm sáng tỏ."

"Xin lỗi" Lâm Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng nở nụ cười, "Tôi đã rep lại rồi."

Trên weibo.

Lâm Thiều V: Tôi đã đánh người đấy.  Xin hỏi người qua đường chính nghĩa lấy di động quay video, thấy lưu manh trêu con gái nhà người ta, thế còn mấy ngươi làm cái gì nhỉ?

Bình luận nháy mắt nổ tung.

【 Có ý tứ gì? Lưu manh? 】

【 Tôi hiểu rồi! Ý Lâm Thiều là cô ấy đã đánh tên lưu manh kia! Cô ấy đang làm việc nghĩa thôi! 】

【 Mấy đứa chúng mày... có thể tin những gì Lâm Thiều nói sao? Nhưng có sao nói vậy, kế hoạch quan hệ công chúng này quá được 】

【 Không lẽ phải tin Lâm Thiều thấy việc xấu nên giúp đỡ? Có chứng cớ không? Ai mà chả nói suông được 】

【 Người bắt nạt biến thành người tốt thấy việc xấu nên giúp đỡ, đen còn có thể nói thành trắng, Cô gái này ở đâu vậy? Chết cười. 】

Hầu hết mọi người không tin những gì Lâm Thiều nói, còn châm chọc khiêu khích.

Ngay sau đó, Tống Nhiễm Nhiễm đăng weibo.

Tống Nhiễm Nhiễm V:@ Lâm Thiều, đêm nay ít nhiều cảm ơn chị, lần sau mời chị ăn lẩu [ tình yêu ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro