Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe Hứa Tứ Nguyệt tự nhận xét về bản thân mình, Cố Tuyết Trầm đứng bất động mất vài phút.

Cách một cánh cửa, Hứa Tứ Nguyệt đã tìm được cảm xúc, không thể ngừng mà mở ra trang giấy vẽ trắng thứ hai.

Thời đại học, cô là sinh viên ngành mỹ thuật, học khoa thiết kế, lúc đi học thành tích chuyên ngành vẫn luôn đứng đầu. Nhưng từ sau khi trong nhà xảy ra biến cố, Hứa Thừa đưa cô đi rất nhanh, căn bản là không có thời gian để chọn cho cô một trường học thích hợp.

Ở nước Anh bốn năm, có quá nhiều thứ cô không cách nào thay đổi, cô độc lo âu, cô không có chút hứng thú nào với lĩnh vực mới, không chỉ bệnh tật nghiêm trọng mà còn làm lãng phí mất năng lực vốn có, không nghĩ rằng hiện tại cô vẫn còn có thể tiếp tục vẽ tranh.

Hứa Thứ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vẽ một cách tùy ý, dựa theo những thứ mình vừa tận mắt nhìn thấy trước đó không lâu thành công tưởng tượng ra cảnh Cố Tuyết Trầm đang tắm.

Hơi nước mờ mịt, người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen ngửa đầu lên, mái tóc đen ướt đẫm vuốt ngược về phía sau, làn da hơi đỏ lên do nóng, nước chảy qua môi rồi đi xuống hầu kết, ngực rồi bụng...

Máu Hứa Tứ Nguyệt như đang nóng lên, sau khi họa xong hình dáng, định khoe tài vẽ tranh của mình với A Thập mới chợt phát hiện ra từ sau khi mình nói "Đại Hoàng Ngư" thì A Thập vẫn luôn im lặng.

Cô thuận miệng hỏi: "Người máy cũng có tâm sự sao?"

Cố Tuyết Trầm đang đứng ngoài cửa, lông mi hơi rung động, che đi vẻ tối tăm nơi đáy mắt, giải phóng ý thức khỏi nỗi chua xót, ghen tị và cay đắng tích tụ trong suốt nhiều năm qua.

Lúc trước anh một mình rời khỏi trấn Minh Thủy đến Minh Thành liền lập tức đi tìm cô, đứng trước mặt cô nói: "Tứ Nguyệt, tớ là A Thập, tớ đến tìm cậu theo đúng ước định của chúng ta rồi đây."

Thiếu nữ mười mấy tuổi đang vội nói chuyện điện thoại, tiếng cười êm tai, nhưng lại không rảnh để mà dừng lại nhìn anh một cái: "A Thập gì cơ? Không quen, chưa từng nghe đến."

Cuối cùng anh cũng biết, hóa ra tự mình hành hạ bản thân chờ mong muốn chết, kết quả tất cả lại chỉ là ảo tưởng. Cô chưa bao giờ là Tiểu Nguyệt Lượng của anh, mà là đại tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo chói lóa giữa đám đông.

Vì thế từ sơ trung đến đại học, anh đã ngắm nhìn cô từ xa không biết bao nhiêu lần, cô luôn là ánh dương rạng rỡ được mọi người vây quanh, bên cạnh có đủ loại nam sinh nịnh nọt, chỉ cần cô biếng nhác nhếch môi một cái thì liền có cả đám cuồng nhiệt hết người này đến người khác.

Anh đã thực sự tránh xa cô, yên lặng nhìn cô chúng tinh phủng nguyệt, đi ra ngoài chơi cùng với cả nam lẫn nữ, tùy ý cười đùa. Giữa những ánh mắt ái mộ khắp bốn phương tám hướng đó, trái tim anh chỉ loạn nhịp vì Hứa Tứ Nguyệt.

Tay Cố Tuyết Trầm chống lên ván cửa, cúi đầu cười một chút, chậm rãi nói mấy chữ vào thiết bị điều khiển.

Trong phòng, người máy A Thập ngoan ngoãn chớp chớp mắt thuật lại với Hứa Tứ Nguyệt: "Đúng là vừa vàng vừa ăn tạp, nhưng không thừa thãi chút nào."

Hứa Tứ Nguyệt hơi giật mình, sáu chữ cuối cùng như chiếc lông chim nhẹ nhàng xẹt qua tai cô, có chút tê dại ngứa ngáy.

Sao lại giống như là... Được an ủi.

-

Hứa Tứ Nguyệt vất vả lắm mới tìm được hướng đi phù hợp, vì thế ban ngày cố gắng nỗ lực nghiên cứu các trang web về các loại văn hóa phẩm người lớn, buổi tối thừa dịp trăng đen gió lớn liền lấy Cố đại ma vương làm nguyên mẫu, vẻ ra đủ các kiểu dáng, nào là tắm rửa nào là nằm trên giường để mặc người đùa giỡn, cứ hết tranh này lại đến tranh khác, cuối cùng còn liên kết với nhau tạo thành một cốt truyện ngắn.

Rồi thời khắc mấu chốt cũng đến, câu chuyện còn thiếu một nữ chính nữa.

Hứa Tứ Nguyệt ngồi trước máy tính dày vò hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng ném bút đi một cách bực bội.

Cmn đúng là kiếm tiền thật khó, vừa mới bắt đầu đã gặp phải trở ngại, cô bắt đầu bí ý tưởng.

Mặc dù đây chỉ là phiên bản truyện tranh của tên đàn ông khốn kiếp kia, nhưng bảo cô sắp xếp cho anh ta ôm ấp một người phụ nữ nóng bỏng vào lòng thì lại có cảm giác như thể mình bị cắm sừng vậy. Đặc biệt là nghĩ đến câu nói "Không có hứng thú với cơ thể cô" lạnh như băng kia của Cố Tuyết Trầm, Hứa Tứ Nguyệt lại càng không muốn để anh chiếm tiện nghi.

Đúng, chính là vậy, cô tuyệt đối không thừa nhận có chút xúc phạm đến anh.

Vì để nhanh chóng có thu nhập, Hứa Tứ Nguyệt quyết định từ bỏ vẽ nữ chính, trước tiên sửa sang lại một chút, biến thành một câu truyện cười Cố đại ma vương trở thành một kẻ đơn độc khoe thân, sau đó nghiêm túc đăng ký tên "Đại Hoàng Ngư" rồi đăng bản vẽ lên.

Hứa Tứ Nguyệt hồi hộp tới mức suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau liền nhận được một tin nhắn vô cùng kích động từ biên tập viên của trang web: "Đại Hoàng Ngư đại nhân! Ký hợp đồng đi! Chúng tôi đang cần những họa sĩ vẽ gợi cảm như cô đó!"

Vậy là Cố phu nhân vừa mới kết hôn được một tuần, cuối cùng cũng có được một công việc không được đúng đắn cho lắm nhờ vào tài vẽ tranh và thân hình tuyệt đẹp của chồng mình.

Biên tập viên quả thực xem trọng cô, trực tiếp ghim chương 1 "Ông xã của tôi thích chịu ngược đãi" lên ngay trang đầu, mới nửa ngày đã hơn một vạn lượt click.

Hứa Tứ Nguyệt có chút kích động: "A Thập! Chị đã nói cái gì nào? Vẽ đại ma vương thật sự sẽ hot đó!"

Tới gần đêm khuya, trong thư phòng, Cố Tuyết Trầm nhíu mày đọc bản kế hoạch quý tiếp theo, đầu ngón tay trái tái nhợt ấn ấn huyệt thái dương, ấn đến mức tưởng chừng như lõm thành một chỗ, tay phải vẫn không ngừng đánh dấu và ghi nhận xét. Bỗng nhiên thiết bị điều khiển vang lên một tiếng, hắn cố gắng liếc mắt qua nhìn, bị những lời này của Cố phu nhân kích thích đến mức lông mày dựng lên.

Anh nói thông qua A Thập: "Chủ nhân, tranh đăng ở đâu vậy?"

Thuận lợi dụ dỗ Hứa Tứ Nguyệt nói ra tên của trang web 18+ kia.

Cố Tuyết Trâm bỏ bản kế hoạch sang một bên, đăng nhập vào trang web. Bản vẽ trên quảng cáo lớn ở ngay đầu chính là nửa người trên cùng sườn mặt đang ướt nước của anh, nổi bần bật trên trang web 18+ đầy cay mắt. Anh khẽ mím môi, hai mắt đen nhánh nhìn bức tranh từ đầu tới cuối một lần.

Phải, Hứa Tứ Nguyệt vẫn luôn lòng dạ sắt đá như vậy.

Bởi vì cô muốn đăng vlog trang điểm lên trên mạng, anh không kiềm chế được ham muốn độc chiếm tận sâu dưới đáy lòng, nên đã cắt đứt internet để dụ cô tới thư phòng, dùng chính bản thân mình thu hút sự chú ý của cô.

Cô thì hay rồi, lại lấy cảm hứng ngay tại chỗ, vẽ tranh anh cho người ta xem, bán anh để đổi lấy tiền.

Hứa Tứ Nguyệt kiêu ngạo vô tâm, vĩnh viễn sẽ không vì anh mà ghen tuông, càng không có một chút để ý hay ham muốn chiếm hữu nào.

Giây trước Cố Tuyết Trầm còn làm A Thập khen cô: "Chủ nhân vẽ đẹp quá đi!"

Giây tiếp theo đã không chút lưu tình, quyết đoán đi report "Ông xã của tôi thích chịu ngược".

-

Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Tứ Nguyệt nhận được thông báo đầy đau đớn của biên tập rằng truyện của cô đã bị chặn, tạm thời không thể xem được, tất nhiên càng không có truyện đem đi bán nữa.

Hứa Tứ Nguyệt nghẹn ngào thở một hơi, đúng lúc có tin nhắn mới đến từ người chị em phá sản.

Trình Hi: "Tứ Nguyệt, 18+ xem sao rồi? Kích thích quá chứ ha!"

Hứa Tứ Nguyệt lười đánh chữ, trực tiếp gọi điện cho Trình Hi: "Quá mức kích thích, công việc của tớ cũng mất luôn rồi!"

Trong điện thoại, ngoài tiếng nói chuyện của Trình Hi còn có tiếng trống và tiếng hát trầm ấm, cùng với âm thanh giòn giã của những ly rượu chạm vào nhau. Cô hỏi: "Cậu đang ở đâu thế? Hộp đêm sao?"

"Không phải hộp đêm, là một quán bar gần công ty, chỗ tụ tập bí mật của cái anh trai giới tinh anh. Tan tầm đến đây ngắm trai đẹp bổ mắt ấy mà," Trình Hi ngập ngừng hỏi, "Tứ Nguyệt, nếu tâm trạng cậu không tốt, hay là... qua đây tìm tớ đi?"

Hứa Tứ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời đã tối đen, Cố đại ma vương không biết đi đâu mà vẫn chưa về, dì giúp việc đã nấu cơm xong nhưng cô cũng không ăn vào, cô nhẹ nhàng hít một hơi rồi gật đầu: "Được, gửi địa chỉ cho tớ đi."

Quán bar có tên "Vùng Quê", chỉ cách Khoa học kỹ thuật Thâm Lam một con phố, không xa Cẩn Viên lắm. Hứa Tứ Nguyệt thay một chiếc váy màu bạc lấp lánh, chọn một chiếc túi Hermes bằng da quý hiếm, bỏ một đôi giày cao gót dự phòng bên trong, đi giày đế bằng da mềm ra ngoài, không gọi xe, hùng dũng bước ra.

Tiểu Nguyệt Lượng đi bộ đến quán bar.

Ở quầy bar Trình Hi đang hăng say nói chuyện với một em trai nhỏ, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt em trai dại ra nhìn về phía sau cô. Cô có linh cảm vừa quay đầu lại thì đã thấy Hứa Tứ Nguyệt đang khoanh tay trước ngực đứng dưới ánh đèn hắt xuống. Bảo vật nhân gian, hormone ngọt ngào cay nồng. Chỉ vừa xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng mà đã thu hút không ít ánh mắt từ mọi hướng.

"Cậu tới thật rồi," Trình Hi vội kéo cô, "Tớ thấy cậu mãi không tới còn tưởng rằng cậu đổi ý cơ."

Hứa Tứ Nguyệt mím môi: "Đến rồi đây, phải nói trước nhé, tớ không có tiền mời cậu uống rượu đâu."

Trình Hi dở khóc dở cười, còn có hơi chút hoảng loạn. Nếu Đại Ma Vương mà biết vợ mình bị cô kéo tới quán bar thì không biết sẽ phản ứng thế nào. Cô cũng không rảnh mà lo nhiều như vậy, đau lòng ôm lấy Hứa Tứ Nguyệt ra ghế dài: "Tớ mời tớ mời, em trai đừng nhìn nữa, chị gái này em trèo cao không nổi đâu."

Trình Hi gọi cho Hứa Tứ Nguyệt một ly đồ uống có cồn nồng độ thấp. Hứa Tứ Nguyệt nhấp một ngụm, buồn chán đánh giá: "Cũng tạm được."

"Là khẩu vị của cậu cao quá, thế này đã là không tệ rồi", Trình Hi cười, "Cậu nhìn xung quanh đi, trong mấy căn phòng kín ở tầng hai có không ít các vị có tên tuổi với mấy đám công tử nhà giàu đâu. Bọn họ đều thích tới chỗ này tụ tập."

Hứa Tứ Nguyệt suy nghĩ, ngước mắt nhìn cô ấy: "Cố Tuyết Trầm cũng tới đây sao?"

Khó mà tưởng tượng được kiểu thần thánh cao quý lạnh băng như hắn ngồi ở nơi như thế này uống rượu sẽ như thế nào.

"Đại ma vương ấy à ——"

Trình Hi vừa nói mấy chữ thì có người quen tới chào hỏi, câu nào câu nấy đều hướng đến Hứa Tứ Nguyệt muốn làm quen. Hứa Tứ Nguyệt thấy phiền đến không thèm tỏ một chút biểu cảm, Trình Hi sợ sẽ kích phát bệnh tình của cô nên vội vàng lôi người đi: "Tứ Nguyệt cậu chờ tớ nhé, sẽ nhanh trở lại thôi."

Hứa Tứ Nguyệt trả lời một tiếng, chán nản ngồi uống rượu. Một lát sau, ánh sáng phía trước ghế dài bỗng bị người ngăn trở, thế giới như tối sầm lại một chút.

Cô ngước mắt lên nhìn, lúc thấy rõ người đến là ai liền theo phản xạ nhíu chặt lông mày, sắc mặt lạnh băng.

"Hứa Tứ Nguyệt, đúng là cô rồi," gã đàn ông dáng người cao gầy cầm một ly rượu, ánh mắt liếc lên liếc xuống đánh giá cô, "Sao vậy hả, Cố tổng tốn một số tiền lớn mua cô về, cô không hầu hạ người ta cho tốt mà còn rảnh rỗi ra ngoài chim chuột với kẻ khác sao?"

Hứa Tứ Nguyệt cười lạnh, ngón tay âm thầm tự véo chính mình: "Đoạn Lại, theo đuổi tao mấy năm liền cũng không được, giờ còn có mặt mũi ở đây nói đểu à? Gia giáo nhà họ đoạn các người là như thế này sao?"

Đoạn Lại bị đâm trúng chỗ đau, mặt mũi vặn vẹo, mượn rượu mà lên tiếng: "Theo đuổi? Mày như vậy mà ông đây còn phải theo đuổi sao? Năm đó nhà họ Hứa còn tạm được nên ông đây mới tìm mày chơi đùa. Hiện giờ nhà họ Hứa cũng xong đời, lão già Hứa Thừa kia ở trong vòng công khai nói cho mặc kệ là ai, chỉ cần đưa tiền ra thì hắn sẽ trực tiếp đóng gói con gái đưa đi!"

Hứa Tứ Nguyệt như bị một con dao sắc bén đâm trúng, đột nhiên đứng lên.

"Một kẻ sa cơ thất thế, một thiên kim không biết đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông, cmn ai mà thèm hả? Nếu ông đây để mắt đến mày thì cũng có thể tiêu tiền mua mày về trút giận", biểu tình của Đoạn Lại dữ tợn, "Không phải mày lạnh lùng kiêu ngạo lắm sao? Không theo đuổi nổi sao? Giờ được nếm thử cảm giác làm đồ chơi cho người khác rồi nhỉ! Nếu không phải cái tên họ Cố kia bỗng nhiên ngáng đường, còn chả khác gì bị bệnh tâm thần đòi cưới mày làm vợ thì cmn tao đã đem mày ——"

Hứa Tứ Nguyệt quăng vỡ ly rượu: "Câm miệng!"

"Câm miệng?" Trong mắt Đoạn Lại toàn là tơ máu do say rượu, tiến lên muốn kéo cánh tay trần của Hứa Tứ Nguyệt, "Không phải mày để mặc cha mày bán mày cho người khác làm tình nhân sao? Sao mày không hỏi Cố Tuyết Trầm xem có phải hắn có bệnh nên mới kết hôn với cái loại phụ nữ như mày không?! Nếu không thì tao, tao cmn ——"

Hứa Tứ Nguyệt trở nên hung dữ, đẩy mạnh hắn ra, ngực phập phồng kịch liệt, trong đầu như có một hồi chuông lớn vang lên.

Lúc trước trong phòng ở Trích Tinh Uyển, Cố Tuyết Trầm rõ ràng đã nói: "Hứa Thừa niêm yết giá rõ ràng bán đứng hôn nhân của cô."

Hôn nhân.

Cô vẫn luôn cho rằng, Hứa Thừa để cô liên hôn đổi lấy tiền, Cố Tuyết Trầm nhân lúc cháy nhà hôi của, nhân cơ hội này trả thù cô. Anh hận cô tận xương tủy nên mới không tiếc trả giá bằng chính hôn nhân của mình.

Nhưng hiện tại, những lời kẻ này nói không khác gì với những lời tại hiện trường buổi đấu giá. "Mặc kệ là ai", "làm tình nhân", "đồ chơi". Trước nay Hứa Thừa... chưa từng chủ động lấy "hôn nhân" làm điều kiện cần thiết, thậm chí còn giống hệt những kẻ này, cho rằng sẽ không có người cưới cô!

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Cố Tuyết Trầm hoàn toàn có thể dùng một phương thức ác liệt hơn, một phương thức khiến cho tôn nghiêm của cô trở thành rác rưởi, như ép cô trở thành tình nhân, sủng vật, thậm chí là một sự tồn tại càng thấp kém hơn để nhục nhã cô. Vậy rốt cuộc vì sao anh... lại cố chấp mà chọn kết hôn?!

Chẳng lẽ Cố Tuyết Trầm đối với cô vẫn...

"Tuyết Trầm, rốt cuộc cậu có thể nghe tôi một lần không hả?"

Trong một căn phòng trên tầng hai của quán bar Vùng Quê, một người đàn ông cả thân đồ đen đang ngồi trên sô pha, nhíu mày nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trầm đang ngồi đối diện không nói một lời.

Hắn sắp xếp mấy ngày mới nghĩ ra cách để Giang Yến lừa Cố Tuyết Trầm tới đây đối mặt nói chuyện một lần.

"Nghe cái gì?" Giọng Cố Tuyết Trầm vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria, "Làm phẫu thuật, chấp nhận chỉ có 20% khả năng thành công sao?"

"Giang Ly, tôi nói rồi," anh ngước mắt, đôi mắt vừa buồn bã vừa sáng ngời, "Thời gian còn lại của mình tôi còn rất nhiều chuyện cần phải làm."

"Giang Ly không nhịn được mà cao giọng: "Tôi là bác sĩ chủ trị của cậu! Ít nhất cậu cũng phải đi kiểm tra định kỳ để tôi nắm rõ được tình huống! Trước đây cậu vì cô ta mà giành giật từng giây, dùng một ngày để làm việc của cả một tuần, hao hết tinh thần và tâm huyết, hiện giờ còn chưa đủ sao?! Rốt cuộc trong lòng cậu có để ý đến chính bản thân mình không hả?"

Cố Tuyết Trầm không nhìn hắn, con người đen tuyền nhìn chằm chằm vào ly rượu.

Bản thân anh sao?

Anh lại không yêu bản thân mình.

Thời gian còn sót lại, anh chỉ muốn nâng niu Nguyệt Lượng của anh, cho cô tất cả những gì mình có thể bằng phương thức lặng lẽ nhất.

Đến ngày cuối cùng của anh, mặt trăng (*) của anh có thể thoát khỏi gông xiềng, rửa sạch bụi bặm, một lần nữa trở về bầu trời đêm, không cần vì anh mà đau lòng, hận anh, trách anh. Mỗi khi nhớ tới con người đã từng tồn tại trên đời này, sẽ chỉ nhớ đến một kẻ máu lạnh hà khắc và sai lầm.

(*) Nguyệt Lượng nghĩa là mặt trăng và cũng là tên thân mật của Hứa Tứ Nguyệt.

Anh không thể phóng túng, không thể để lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Trong những ngày ngắn ngủi có được cô, anh phải khóa trái tim của mình lại, đến chết cũng không thể mở ra cho cô xem.

Cố Tuyết Trầm nhìn về phía Giang Ly: "Chuyện khác tôi không muốn nói, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, nếu không làm phẫu thuật thì tôi còn sống được bao lâu."

Giang Ly là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh đầy quyền uy, chưa từng đụng phải người bệnh khó giải quyết như vậy. Hắn hít thở sâu mấy lận, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cắn răng không nói gì.

Đôi môi nhợt nhạt của Cố Tuyết Trầm nhếch lên, cô đơn trầm mặc uống hết rượu trong ly: "Không nói cũng được, ly rượu này tôi kính cậu."

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài, suýt nữa đụng phải Giang Yến đang hấp tấp chạy vào.

"Có thể cẩn thận một chút không," Giang Ly buồn bực, nổi cáu với em trai, "Cũng không sợ đụng phải cậu ta sao!"

Vẻ mặt Giang Yến hoảng sợ mất tự nhiên: "Hứa... Hứa tứ nguyệt..."

Cố Tuyết Trầm đang đi tới cửa liền đứng lại, nhìn về phía cậu ta, con người vì nhiễm cồn mà nổi lên tơ máu đỏ sắc bén như đao.

Giang Yến không dám giấu giếm: "Em mới ra ngoài đi vệ sinh, nghe thấy tiếng động dưới tầng 1 cảm thấy sai sai, nhìn xuống liền thấy... Thấy Hứa Tứ Nguyệt ở dưới tầng, thằng ba nhà họ Đoạn lôi kéo cô ấy, giống như ——"

Cậu ta chưa kịp nói xong, Cố Tuyết Trầm đã xoay người đi ra ngoài.

Giang Ly ném cái gối ôm vào mặt em trai: "Em còn thất thần cái gì hả! Chạy nhanh qua đó đi! Em đừng coi cậu ta là thỏ trắng nhỏ ít nói!"

Ở trên ghế dài dưới tầng 1, Đoạn Lại đang làm ầm làm ĩ, lời mắng chửi càng ngày càng khó nghe. Hứa Tứ Nguyệt không nhượng bộ chút nào, tất cả phản ứng chân thật đều đã bị lớp trang điểm che khuất.

Không ai biết cô yếu ớt dễ vỡ thế nào, trong lòng có bao nhiêu sóng gió, chỉ thấy cô cắn môi cầm túi đánh Đoạn Lại.

Trình Hi thét chói tai chen vào trong đám người, bị va cho ngã trái ngã phải, bỗng nhiên cảm giác được đám đông tản ra. Cô lảo đảo, nhận ra phản ứng của những người xung quanh không đúng, chậm chạp xoay người liền thấy người đàn ông đang từ trên tầng đi xuống.

Anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc sơmi trắng, ngũ quan bị bao trùm bởi ánh đèn mờ, chỉ có đôi môi mím chặt lạnh lùng là rõ ràng.

Không có cảm xúc, cũng không nhìn ra cảm xúc gì.

Vĩnh viễn giống như một vị thần không vui không buồn ở trên cao.

Ở quán bar Vùng Quê này có rất ít người không quen biết anh, nhìn thấy cảnh tượng này liền sôi nổi nhường đường, thấp giọng gọi "Cố tổng".

Hứa Tứ Nguyệt nghe thấy hai chữ này liền quay đầu theo phản xạ, đối diện ngay với đôi mắt lạnh lùng của Cố Tuyết Trầm.

Đoạn Lại không kịp quay xe, vẫn đang chửi mắng: "Mày nghĩ mày là ai hả! Mày nghĩ mày là cái quái gì! Cố Tuyết Trầm có cưới mày thì mày vẫn là loại rẻ tiền ——"

Ánh mắt Hứa Tứ Nguyệt bạo phát, cầm bình rượu chỉ vào Cố Tuyết Trầm: "Tôi biết anh không quen nhìn tôi đánh nhau, anh cứ đứng yên đó đã! Coi như không nhìn thấy gì! Chờ tôi đánh hắn xong ——"

Cố Tuyết Trầm trực tiếp rảo bước tiến về phía ghế dài.

Anh không nói chuyện, mở khuy tay áo một cách dứt khoát gọn gàng, xắn cổ tay áo lên để lộ ra cánh tay thon dài.

Rồi sau đó túm lấy cổ áo Đoạn Lại, kéo hắn đến trước mặt một cách thô bạo. Những ngón tay thon dài nắm lại thành nắm đấm, sự hung ác trong xương tủy bộc phát hoàn toàn, liên tục đấm mạnh lên khuôn mặt vặn vẹo của Đoạn Lại.

Đoạn Lại kêu thảm thiết một tiếng, miệng đầy máu tươi.

Cố Tuyết Trầm dường như không có cảm giác gì, túm lấy cổ hắn, đôi mắt tao nhã nhìn về phía Hứa Tứ Nguyệt: "Cố phu nhận, đứng ra sau lưng anh đi, chỗ này bẩn lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro