Chương 18.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tứ Nguyệt đã mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy trong ngày đi nước ngoài bốn năm trước mình nhất thời hối hận, lương tâm nổi lên chạy về tìm Cố Tuyết Trầm, người thiếu niên gầy gò lẻ loi đứng một mình dưới ánh đèn đường, nhào tới ôm lấy cô, thân thể lạnh lẽo của anh run lên, rồi anh cúi đầu như muốn hôn cô.

Nói thật là cô có chút mong chờ nụ hôn này, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, cô đành dứt khoát chủ động duỗi tay ra ôm anh, dỗ dành rồi hỏi: "Anh muốn hôn em sao? "

Nói xong được vài giây, Hứa Tứ Nguyệt bỗng cảm thấy có cảm giác kì lạ, như thể có điều gì đó không đúng.

Cô chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng dần dần khôi phục, cô chợt nhận ra đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ, mà là một giấc mơ đã trở thành sự thật!

Cô đang nằm trên giường, Cố Tuyết Trầm phiên bản trưởng thành đang thực sự ở trước mặt cô, đôi mắt anh hơi rũ xuống, đôi môi xinh đẹp áp xuống, chỉ cách cô một bàn tay.

Chắc chắn là anh đang định hôn cô.

Cô đã làm cái quái gì vậy chứ! Sao cô lại mở mắt ra nói chuyện làm gì, nếu đây thực sự là một nụ hôn trộm, chỉ cần cô im lặng im lặng thì có lẽ bây giờ Cố Tuyết Trầm đã bị bại lộ rồi!

Cố Tuyết Trầm không có vẻ hoảng sợ như cô tưởng tượng, anh không hề nhúc nhích, không thấy có dấu hiệu gì như người bị bắt thóp, anh vẫn cau mày yên lặng nhìn cô, những cảm xúc nóng bỏng vô hạn trong mắt đã bị đè xuống.

Đầu óc Hứa Tứ Nguyệt lắc lư một hồi, cô lại nhắm mắt lại, chân thành nói: "Cứ giả vờ như em vẫn chưa tỉnh, nếu anh muốn hôn thì hôn đi."

Sau đó, cô nghe thấy Cố Tuyết Trầm cười lạnh.

"Hứa Tứ Nguyệt, em lớp trang điểm của em hỏng rồi kìa."

Hứa Tứ Nguyệt sững người.

"Chẳng qua tôi chỉ muốn xem thử em có thể chật vật tới mức nào thôi."

Cô nhắm mắt và chờ đợi một nụ hôn, nhưng người đàn ông này lại nói rằng lớp trang điểm của cô bị hỏng.

Đúng là xấu hổ chết đi được.

Chỉ với hai câu của anh mà Hứa Tứ Nguyệt đã tự bổ não ra hẳn một câu chuyện, tất nhiên sẽ không thể chú ý đến hai tay của anh chống bên hông cô đã căng cứng, hẳn một nếp uốn sâu lên khăn trải giường.

Cô bực bội nhếch miệng, nghẹn ngào hỏi: "Vậy anh vào đây làm cái gì? Rõ ràng em đang nằm trên ghế sô pha, có phải anh bế em lên giường không?"

Cố Tuyết Trầm rốt cuộc cũng nâng người lên, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, lãnh đạm nói dối: "A Thập thông báo cho người máy quản gia ở dưới lầu rằng em khóc đến ngất đi, thân nhiệt giảm, còn có dấu hiệu bị bệnh, cho nên tôi mới phải đến đây. "

Hứa Tứ Nguyệt hiểu ra, ý của anh rất rõ ràng, người phản bội em có thiếu sao, thêm Lương Yên vào nữa thì cũng có khác gì? Đến mức khiến em đau khổ muốn sống muốn chết như vậy à?

Cô nghĩ nghĩ, có một số chuyện cứ giấu cũng không tốt, vì vậy cô bò dậy từ trong chăn, nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trầm và nói: "Em bị bệnh."

Cố Tuyết Trầm gật đầu: "Ừ."

Hứa Tứ Nguyệt có chút sững sờ, tưởng anh đang cười cợt, nhịn không được mà giải thích cặn kẽ: "Em thật sự bị bệnh, em được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm hồi ở Anh hai năm trước, trước đây bệnh nhẹ, nhưng sau đó lại ngày càng nghiêm trọng và dễ mất kiểm soát, em cũng sợ sấm sét, mưa gió, ngày nào cũng phải uống thuốc để khống chế."

Mặt mày Cố Tuyết Trầm bình tĩnh, giọng nói của anh càng thấp hơn: "Ừm."

Hứa Tứ Nguyệt không thể chịu đựng được nữa.

Dù là ai thì nghe tin bạn gái cũ kiêm vợ mình bị bệnh thì cũng nên có phản ứng gì đó chứ, nhưng hình như anh lại chẳng có cảm giác gì?!

Cô không thể kiềm chế mà tiếp tục kể lể, nói ra hết những gì mình chôn giấu: "Năm ngoái, lúc em ở Anh đã bị đả kích một trận lớn, lúc bệnh tình phát tác không thể chịu nổi em còn... uống thuốc ngủ, may mà có người phát hiện rồi đưa em đến bệnh viện kịp thời."

Hai tay Cố Tuyết Trầm giấu ở trong chăn, vò tấm vải thành một cục, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ hỏi cô: "Chỉ là có bệnh thôi mà, đi chữa bệnh là được không phải sao? Em kể mấy chuyện này là vì muốn tôi thông cảm rồi xóa nợ cho em à?"

Sau cảm giác ngạc nhiên và tức giận, Hứa Tứ Nguyệt bỗng dưng không thể nhịn được cười.

Cảm giác tắc nghẽn trong ngực trước giờ dường như đã vô tình bị sự thờ ơ của anh hóa giải.

Cô cũng đã từng nhắc đến bệnh tình của mình với người khác, nhưng dù có thân thiết đến đâu thì phản ứng cũng chỉ có vài kiểu, hoặc là coi cô ấy như pha lê dễ vỡ, hoặc là trách móc khả năng chịu đựng áp lực của cô kém, chuyện bé xé ra to. Chỉ có mình Cố Tuyết Trầm lại coi căn bệnh mà cô không dám đối diện này như một trận cảm mạo bình thường, nhẹ nhàng bâng quớ nói xong.

Hứa Tứ Nguyệt hơi tức giận, nhưng lại cũng càng thoải mái hơn.

Thậm chí cô còn ảo giác rằng "Nó thực sự không phải là một căn bệnh nghiêm trọng gì."

Tinh thần Hứa Tứ Nguyệt vô thức tốt lên, đẩy anh ra: "Anh yên tâm, em không bùng tiền của anh đâu, cũng sẽ không khiến anh mất mặt anh trước người ngoài, em vừa nhận ra Cố tổng là người hai mặt đấy, trước mặt mọi người thì coi trọng sĩ diện, săn sóc quan tâm em, đến lúc về nhà đóng cửa thì liền đối xử với em lạnh như băng sương. Nhưng em thì khác, dù ở đâu thì em cũng đều là cô vợ nhỏ mà Cố tổng đây đã cưới hỏi đàng hoàng. "

Người cô mềm mại, lười biếng dựa người về phía anh, nhếch lên khóe môi quyến rũ: "Đúng không, ông xã?"

Cố Tuyết Trầm nhìn cô chằm chằm: "Đừng làm loạn."

"Nếu không làm loạn ——" cô cười, "Làm sao em biết được anh đang nghĩ gì? Nhỡ đâu Cố tổng đối với em tình cũ chưa phai, tất cả sự thờ ơ này chỉ là ngụy trang thì không phải em đang giúp anh tìm bậc thang mà leo xuống à? "

Cố Tuyết Trầm đứng dậy, Hứa Tứ Nguyệt tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như trăng sao trên bầu trời mờ ảo đầy quyến rũ.

Anh đưa tay không nặng không nhẹ giữ lấy mặt cô, không cho cô tiến lại gần thêm nữa: "Tôi chỉ đang nghĩ là phải làm thế nào để em phải trả giá cho những gì em đã làm thôi."

Khi Cố Tuyết Trầm quay người đi ra ngoài, Hứa Tứ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoa mặt rồi nằm lại trên giường.

Đúng là anh cứng miệng thật đấy, nhưng lúc gần sát cô cũng thật sự vừa nóng bỏng vừa đẹp trai.

Dù anh có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, những gì cô đã quyết định sẽ không thay đổi.

Nói lớp trang điểm của cô bị hỏng à? Anh nghĩ cô sẽ xấu hổ chắc? Làm ngơ trước sự gần gũi của cô à? Cô chỉ muốn càng tiến công mạnh mẽ để xem anh có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Chỉ cần anh còn một chút tình cảm với cô, cô sẽ không tin anh sẽ không dao động.

Cố Tuyết Trầm đi ra khỏi phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn chằm chằm vào tấm cửa cắt ngang tầm mắt, hồi lâu không nhúc nhích.

Vào mùa đông hai năm trước ... Anh đến nước Anh lần đầu tiên, với một cái địa chỉ không rõ ràng để tìm cô, đi rất nhiều nơi, hỏi qua vô số người. Cuối cùng, cách một bên đường, anh nhìn thấy cô vùi mình trong chiếc áo khoác, mắt cá chân gầy guộc nhợt nhạt lộ ra trong gió.

Anh không biết mình đã phải nhịn xuống như thế nào mới không đuổi qua, chỉ lặng lẽ đi theo, nhìn đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô đến mức vừa nóng vừa đau như sắp rỉ máu.

Cô đi bộ một mình qua hai con phố, cuối cùng rẽ vào một phòng khám tâm lý.

Khi đó anh đã có tiền, liền trả cho một bác sĩ giỏi hơn, đề nghị cô ấy ở lại phòng khám để chăm sóc cho Tứ Nguyệt.

Anh còn không thể xuất hiện trước mặt Tứ Nguyệt, chứ đừng nói là ở lại.

Nhà họ Hứa ở Trung Quốc đã sắp sụp đổ, chỉ cần cô trở về nước trong tương lai nhất định sẽ gặp sóng gió, không ai có thể che mưa chắn gió cho cô ngoại trừ anh.

Vậy nên anh không có thời gian, anh phải vắt kiệt mọi thứ để có thể dựng nên cho cô một chiếc ô... Một chiếc ô đủ để che mưa chắn gió cho cô.

Nhưng một năm trước, bác sĩ bất ngờ liên lạc với anh, nói rằng tình hình của Tứ Nguyệt ngày càng xấu, có thể có biến động lớn, anh bỏ dở công việc và vội vã chạy đến. Thứ anh nhìn thấy là cô uống thuốc ngủ, đang hôn mê bất tỉnh.

Hàng xóm phát hiện ra cô, rất nhiều người la hét chói tai, xe cấp cứu đến muộn, anh điên cuồng bế cô lao ra ngoài, hai tay cứng đờ, trái tim đông lạnh thành khối băng như muốn vỡ tan thành từng mảnh, máu toàn thân như muốn tràn ra, trở thành biển máu bao lấy cô, cho cô ấm áp.

Trong lúc cấp cứu, cô đau đớn tột cùng, vẫn cứ khóc suốt, tay chân giãy giụa, bác sĩ muốn có người ôm cô, anh quỳ xuống sau lưng cô ôm chặt cô vào lòng, dòng lệ nóng bỏng tuôn ra khỏi mắt, hòa với mồ hôi của cô.

Anh trông cô suốt đêm, tham lam thống khổ mà hưởng dụng khoảng thời gian trộm tới, trước khi cô tỉnh lại anh đã sắp xếp hộ lý và người hướng dẫn, bảo đảm sau đó cô sẽ được an toàn rồi mới trầm mặc rời đi.

Anh muốn...

Muốn chiếm hữu, muốn mạnh mẽ cướp cô về, giữ bên người không cho cô đi, cho dù có phải trói, khóa hay là tạo ra một nhà giam cầm tù cô cũng được, chỉ cần cô không rời đi nữa.

Nhưng lúc đó đã không còn kịp nữa rồi.

Cuộc đời này của anh hỗn độn lại ngắn ngủi, đã vĩnh viễn mất đi tư cách có được cô.

Anh biết cảm giác bị bỏ rơi đau đớn thế nào, nên anh sẽ không để Tứ Nguyệt nếm trải nó, cho dù cô có ghét anh, hận anh, hay trêu chọc anh cho vui cũng được, miễn là cô không vướng bận, không thích, không yêu, vậy thì sau đó cô sẽ có thể đối mặt với cái chết của anh một cách tiêu sái hay thậm chí là cảm thấy may mắn. Vẫn còn một cuộc đời đẹp đẽ đang chờ cô ở phía trước.

___________________________________

Các chị nhớ vote cho em nhaa ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro