13. Đào than đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Cảm giác được bả vai mình bị người ôm, Bùi Sâm căn bản không kịp giãy giụa, chờ hắn phản ứng lại, cảm giác được áo sơmi hơi mỏng nhàn nhạt ấm áp.

Bùi Sâm theo bản năng muốn quay đầu lại, nhưng một đôi tay mềm mại bỗng nhiên bao trùm trên đôi mắt hắn.

"Đừng nhìn." Bất đồng với phụ nữ réo rắt, giọng nói này mang theo hơi thở thiếu nữ.

Tuổi cô hẳn là không lớn.

Dù không nhìn thấy bộ dáng Phùng Chử, nhưng Bùi Sâm không có chút do dự, phán đoán ra người ở trước mặt mình hiện giờ, có thể là tuổi tiểu cô nương mười sáu mười bảy.

Ngửi đến bên cạnh mình trên người truyền đến mùi máu tươi dày đặc, Bùi Sâm trong lòng đầu tiên là căng thẳng, tiếp theo lại chậm rãi thả lỏng xuống.

Hắn nghĩ, hắn biết nơi này là cảnh tượng gì rồi.

"Cô có thể...... Buông tôi ra." Bùi Sâm rũ lông mi, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ.

Phùng Chử bị động tác chớp mắt của hắn làm lòng bàn tay phát ngứa, theo bản năng rời đi trong nháy mắt, sau đó cô lại che lên. Cắn cắn môi, cô nghiêm túc nói: "Tôi còn là mang anh đi về bên này một chút đi."

Trường hợp này thật sự là quá máu me, người thường căn bản không thừa nhận được. Hơn nữa ngón tay cô sờ đến trán hắn chỉ cảm thấy một trận nóng bỏng, cho nên cô phán đoán người này hẳn là cũng là sinh bệnh mới có thể tới bên này.

Nếu là bệnh nhân, cô cũng nên quan tâm nhiều một chút, dù sao cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Chính là khe hở trong nháy mắt kia, Bùi Sâm mơ hồ nhìn thấy mặt Phùng Chử, giây tiếp theo, trước mắt hắn một lần nữa lâm vào bóng tối.

Há miệng thở dốc, hắn thế nhưng hiếm thấy không phản bác nói, "Ừ."

Khoảng nửa phút sau, Bùi Sâm cảm giác được đôi tay kia nhanh dời đi. Hắn đối mặt không phải trường hợp máu me gì, mà là bệnh viện bị tu bổ đến thập phần hợp quy tắc xinh đẹp vành đai xanh, còn có một cây sinh trưởng tươi tốt đang quang hợp.

Đến nỗi tiểu cô nương kia, không đã lặng yên rời đi biết khi nào.

"Nôn......", "Nôn......" Hai tiếng nôn khan làm Bùi Sâm tỉnh táo lại, nơi phát ra âm thanh này đương nhiên là thư ký cùng tài xế đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy tất cả.

Lúc này đám người đã dần dần vây tụ lại đây, đồng dạng đuổi tới hiện trường còn có mấy bác sĩ cùng y tá.

"Mau mau mau, nhường một chút, để chúng tôi đem cáng nâng qua!"

"Mau mau mau, người bệnh không có hô hấp!"

......

Bị đến đám người bên cạnh xa lánh một chút, bởi vì trên người dính vết máu dày đặc, cho nên bên người Bùi Sâm không gian rất lớn một mảnh chân không mảnh đất, người không biết còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chỉnh cổ áo của mình, Bùi Sâm nhăn mày tựa như có thể kẹp chết muỗi.

"Trước tiên tìm quần áo đổi đã."

Nói một câu như vậy, Bùi Sâm không biết nghĩ tới cái gì, tiếp theo lại hỏi: "Các người có nhìn thấy người vừa mới đây không?"

Thư ký cùng tài xế nghe vậy, không thể tránh khỏi lâm vào hồi ức, dạ dày ngay sau đó dâng lên một trận một buồn nôn.

Thấy hai người che miệng lại, mặt như thái đi, Bùi Sâm phải tự mình tìm đáp án.

"Thôi, không có việc gì, đi thôi."

Còn tốt, không có người nhìn thấy cảnh tượng hắn bị một tiểu cô nương ôm công chúa. Tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, mau làm người thiếu chút nữa không có bắt lấy.

Bên kia.

Phùng Chử thấy nơi đó không có việc của mình, lắc lắc tay liền rời đi.

Ngồi xổm trong góc một nơi hẻo lánh ở bệnh viện, Phùng Chử nhìn tay áo lông to rộng của mình, sau đó thâm trầm nhìn bầu trời.

Hiện tại việc cô duy nhất có thể làm, chính là chờ xử lý vết máu trên mặt.

May mắn áo lông là màu tối, màu đỏ sau vài giờ nhiều nhất làm người hiểu lầm là hoạ tiết của quần áo.

Có lẽ là bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, cho nên người đàn ông kia cũng không có chú ý tới, trong nháy mắt cô vào lúc người nọ nhảy lầu liền dùng hắn chắn phía trước mình, cho nên trên người hắn mới có thể bắn lên nhiều máu như vậy.

Bất quá dùng một thân dơ quần áo đổi mạng của mình, vụ mua bán này tương đương có lời.

Lúc trước Phùng Chử mang trên thân bộ này, còn mang theo hai bộ tới, nhưng mà bởi vì bên này đột nhiên xảy ra hồng thủy, cô sốt ruột lên đường, mặt khác quần áo không biết đã sớm bị rơi xuống nơi cái nào.

Cho nên cô hiện tại nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ tạm chấp nhận mặc như vậy?

Không biết cửa bệnh viện có chợ đêm không, 35 đồng tiền có thể hay một bộ quần áo không nữa.

Lấy ra chỉ có mấy đồng, Phùng Chử vẻ mặt không vui.

Lúc cô đi, thôn trưởng cho cô khoảng 200 đồng tiền đó, nếu một trăm năm mươi đồng tiền kia không mua đồ ăn vặt ăn thì tốt rồi.

Trên mặt Phùng Chử một nửa là hối hận, một nửa là rối rắm.

Thở dài một hơi, cô cầm lên vài tờ truyền đơn bên cạnh vừa thấy chắc là bị để quên ở nơi này, sau đó cầm quạt gió cho mình, hy vọng mùi máu tươi trên người mình sớm tan một chút.

Nơi này cách Đế Đô còn tận vạn dặm, cô chỉ sợ không đợi được đến nới con trai thôn trưởng làm việc. Rốt cuộc làm sao mới có thể kiếm được tiền đây?

Không ngừng hỏi bản thân, cuối cùng Phùng Chử nghĩ nát óc cũng không có đáp án.

Khoảng năm phút sau, vết máu hoàn toàn thấm vào áo, Phùng Chử nghĩ cũng vô dụng liền chuẩn bị đem này mấy tờ truyền đơn vô dụng ném vào thùng rác.

Giây tiếp theo, một hàng chữ to hấp dẫn ánh mắt cô.

"Công trường tuyển nhân công, dọn gạch, xi măng, làm cách nhiệt tầng...... Tiền lương 280--500, trả lương theo ngày!"

Nhìn đến hai con số 280 - 500, Phùng Chử tức khắc lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi. Cho dù tiền lương thấp nhất là 280 đồng tiền, cũng đủ cô mua một bộ quần áo, lại ăn được thật nhiều.

Nắm tờ truyền đơn, Phùng Chử vẻ mặt hưng phấn hướng bên ngoài bệnh viện mà chạy. Chạy được một nửa, cô bỗng nhiên nhớ tới Giang Ninh cùng Lưu Văn Đào, nếu đi thời gian quá dài, bọn họ khẳng định sẽ lo lắng, cho nên cô vẫn là nói một tiếng thì tốt hơn.

Kiềm chế kích động trong lòng, Phùng Chử về tới phòng bệnh của Giang Ninh.

Nhìn thấy bên trong không có ai, Phùng Chử đoán hiện tại bệnh viện người nhiều như vậy, cô ấy đi kiểm tra hẳn là còn chưa làm xong, vì thế hỏi y tá xin giấy bút, viết một tờ giấy rồi để trên ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh.

Nhìn chữ trên giấy tinh tế xinh đẹp, Phùng Chử dị thường vừa lòng.

Ba phút sau, nàng ra ngoài cửa lớn của bệnh viện.

"Chào ngài, ngài biết cái nơi này là ở đâu không?" Chỉ vào địa chỉ trên tờ truyền đơn, Phùng Chử lễ phép hỏi người qua đường.

Không ai cảm thấy tiểu cô nương mềm mại trước mặt là chuẩn bị đi công trường dọn gạch, người qua đường chỉ cho rằng cô đang đi tìm người, hoặc là có việc muốn làm, cho nên mới hỏi như vậy.

Không có lảng tránh, người qua đường nhiệt tình chỉ phương hướng cho cô, "Cô đi như vậy, cô dùng hai đồng tiền để tàu điện ngầm, ngồi vào trạm Cảnh Hoa, sau đó lại kêu taxi đi là được."

"Đi xe muốn bao nhiêu tiền?" Phùng Chử chỉ quan tâm vấn đề này.

"Không nhiều lắm, cũng chỉ mười lăm đồng tiền." Người qua đường không chút nghĩ ngợi liền nói.

Còn tốt, còn có thể tiếp nhận.

Nói cảm ơn người qua đường, Phùng Chử liền xuất phát đi tìm tàu điện ngầm.

Bên kia.

Bùi Sâm thay đổi một bộ quần áo xong, không biết vì cái gì, hắn tổng cảm thấy nhiệt độ trên người mình đã hạ rất nhiều, đầu cũng không còn cảm giác mê man.

Để ý tá đo nhiệt độ cơ thể một chút, Bùi Sâm phát hiện độ ấm trên người không biết khi nào đã hạ xuống, nhiệt kế hiện chỉ có 36 độ 5.

Mua quần áo thay quần áo, toàn bộ quá trình không vượt qua một giờ, tốc độ hạ sốt cũng quá nhanh đi?

Lại đo một lần, nhiệt độ vẫn bình thường như cũ, nhướng mày, Bùi Sâm chuẩn bị rời đi. Tuy rằng không biết vì sao kỳ quái như vậy, nhưng không cần uống thuốc và truyền nước biển cũng không tồi.

Một mình ngồi ở dãy ghế sau dựa trên ghế, Bùi Sâm nâng nửa con mắt, cảm giác được tài xế chậm rãi đem xe chạy khỏi bệnh viện, hắn hai chân vắt chéo, làm tư thế thoải mái ngồi ở chỗ kia.

Mới vừa vòng đến bệnh viện cửa chính, hắn đột nhiên thấy được thân ảnh của một cô gái nhỏ. Áo lông thật dày, tóc thật dài, làn da trắng, vào giờ phút này thế nhưng có vẻ có chút quen mắt.

Dừng một chút, Bùi Sâm đem cửa sổ xe ấn xuống tới, biểu tình nhàn nhạt, "Dừng xe."

Nghe được boss phân phó, tài xế không chút nghĩ ngợi liền dẫm hạ phanh lại.

Nhưng mà trong chốc lát, chờ lúc Bùi Sâm nhìn lại, người đã không thấy, tựa như chỉ là ảo giác của hắn.

"Có thể lái xe hay không, nơi này là nơi dừng xe sao?" Vốn dĩ cúi đầu chơi di động, không có chú ý tình huống trước mặt thanh niên thiếu chút nữa đụng phải.

Ngẩng đầu thanh niên lúc trước còn đang mắng kịch liệt, nhưng nhìn đến hiệu xe, hắn đột nhiên nuốt nước miếng.

Ngoan ngoãn, xe này giá trị ít nhất đến bảy con số đi?

Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của thanh niên, Bùi Sâm không để ý tới đối phương, chỉ một lần nữa đem cửa sổ xe kéo lên, "Không có việc gì."

"Trở về."

"Phi, có mấy đồng tiền dơ bẩn ghê gớm lắm à!" Có lẽ là loại hành vi này của Bùi Sâm chọc giận thanh niên, rất xa, trong xe còn có thể nghe được tiếng hắn chửi rủa.

Đầu năm nay, người nào đều có.

Thư ký vừa định nói hai câu, nhưng thông qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy boss nhà mình nhắm mắt lại, một bộ nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng người sống chớ gần, hắn bỗng nhiên câm miệng.

7 giờ rưỡi tối.

Lưu Văn Đào mua cơm chiều trở về, vẫn không thấy bóng dáng Phùng Chử.

"Tiểu Chử sao còn chưa về?"

Giang Ninh nhìn hắn một cái, "Đây là lần thứ ba anh hỏi tôi."

"Đúng không?" Mắt bừng tỉnh, Lưu Văn Đào một bên đem đũa hộp cơm chờ dọn xong, một bên hỏi: "Cô xác định tờ giấy kia cô phiên dịch không sai chứ?"

Giang Ninh nghe vậy, nháy mắt bất đắc dĩ, "Thứ bảy biến."

Phùng Chử lưu lại tờ giấy tuy rằng trộn lẫn mấy chữ triện, nhưng không đại biểu cô không nhận biết!

"Cô bé sao đến bây giờ còn chưa về, không phải là lạc đường chứ?" Lưu Văn Đào lo lắng sốt ruột, suy đoán lung tung.

"Hơn nữa lúc trước cô bé nói đi bốn tháng mới đến nơi này."

Cho nên khả năng xác định phương hướng của Phùng Chử cũng không tốt.

"Đừng lo lắng, ăn cơm trước đi." Giang Ninh thúc giục, trên mặt nửa điểm sốt ruột cũng không có, "Trẻ nhỏ ham chơi, hiện tại tám phần là ở trên đường."

Lưu Văn Đào nhìn động tác của cô, nháy mắt nhẫn cười, "Cầm đũa ngược rồi."

Cứ như vậy, trong miệng còn nói không lo lắng đấy.

Giang Ninh: "......"

Thôi được rồi, cô xác thật lo lắng.

Lúc hai người đàm luận đợi chút muốn đi ra ngoài tìm người không, cửa phòng bệnh chậm rãi bị mở ra.

Nhìn tiểu cô nương mặt xám mày tro, Giang Ninh há to miệng, "Em đây là...... Đi đào than đá sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Chử: một chữ Nghèo.

Bùi Sâm: Ta có tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro