16. Bị cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Ngày mùa hè mặt trời toả nắng gay gắt, cho dù là buổi sáng, nhiệt độ đã làm choáng đầu say xe.

Đi theo bản đồ trên di động một đường thẳng đến cửa đại học Đế Đô, nhìn cổng trường học trăm năm này trên mặt để lại dấu vết lịch sử, Phùng Chử chớp chớp mắt, sau đó mới đi vào.

Lần này Phan Hâm Nguyên là học trưởng phụ trách đón người mới đến đại học, theo nữ sinh nói, đó chính là xoa tay hầm hè, đại ca ca biến thái chuẩn bị dụ không biết xấu hổ tiểu học muội.

Bất quá Phan Hâm Nguyên nghe đánh giá như thế, lại cảm thấy oan uổng, hắn thề với trời, chính mình tuyệt đối không có ý nghĩ này.

Lúc hắn sắp thề để lấy lại trong sạch, bỗng nhiên thấy thân ảnh một người nữ sinh.

Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, giống như trân châu, cô chỉ cần đứng đó, khiến cho người ta cảm thấy một trận mát lạnh ập tới.

Cái gọi là liếc mắt một cái có thể thấy, chính là cái dạng này.

Không biết vì sao, thấy nữ sinh đi tới phía bên này, Phan Hâm Nguyên bỗng nhiên có chút khẩn trương, mồ hôi trên trán toát ra càng nhiều.

Nam sinh cùng nữ sinh đón người mới ở bên cạnh thấy đôi mắt hắn nhìn thẳng, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng vui đùa.

"Cũng không biết là ai, vừa mới luôn miệng nói chính mình trong sạch, hiện tại thì sao?"

"Để tôi nhìn xem, rốt cuộc là nữ sinh thế nào, có thể làm Phan đại chủ tịch của chúng ta cầm lòng không được."

Tuy rằng nói vậy, nhưng bọn hắn thật sự có chút tò mò.

Lúc bọn họ tập thể quay đầu nhìn qua, giây tiếp theo tất cả mọi người trầm mặc, trong đó một người nam sinh cao lớn không nhịn được, nện một quyền vào ngực Phan Hâm Nguyên, "Ở ký túc xá ba năm, không nghĩ tới cậu thế nhưng là loại người này."

Tiểu cô nương này, thoạt nhìn còn chưa thành niên, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

Phan Hâm Nguyên xoa xoa ngực, tuy rằng biết nam sinh là nói giỡn, nhưng hắn cũng kịp thời phục hồi tinh thần, dừng một chút, không thực tế rung động.

Đại học Đế Đô là đại học trong nước tốt nhất, phàm là thành tích tốt, vô luận là học sinh tỉnh nào đều nghĩ đến nơi này đi học, mỗi năm có mấy người là tiểu thiên tài mười mấy tuổi đi khảo sát ở đây cũng bình thường.

Theo bản năng, Phan Hâm Nguyên liền đem Phùng Chử quy kết thành giữa loại người này.

Ho một tiếng, Phan Hâm Nguyên liên thanh nói: "Phản ứng bình thường, phản ứng bình thường."

Nghênh đón hắn, là ánh mắt khinh thường của mọi người.

Nghe âm thanh cười đùa cách đó không xa, Phùng Chử dừng một chút, sau đó đem điện thoại từ trong túi lấy ra.

Cô cảm thấy, mình đi theo bản đồ, so với trực tiếp hỏi bọn họ còn đáng tin cậy hơn một chút.

Cứ như vậy, đám người Phan Hâm Nguyên trơ mắt nhìn nữ sinh phía trước cẩn thận đánh giá bọn họ, sau đó miễn cưỡng quay đầu, đi hướng khác rồi.

Trầm mặc, cực độ trầm mặc biểu ngữ đón người mới đến lan tràn mở ra.

"Ha ha, tiểu cô nương còn rất có cá tính, không biết là khoa nào......"

Mạnh mẽ giảm bớt xấu hổ, bạn cùng phòng lại làm không khí càng xấu hổ hơn, Phan Hâm Nguyên đỡ trán, "Thôi, tôi đuổi theo hỏi một chút vậy."

Đỡ phải còn chưa chính thức khai giảng, mặt mũi hội học sinh bọn họ cũng đã ném hết.

Lần này không ai lại trêu ghẹo gì, Phan Hâm Nguyên nhanh chóng đuổi theo.

"Bạn học, chờ một chút."

Rất xa, Phùng Chử nghe được phía sau truyền đến âm thanh vội vàng.

Cho rằng đối phương kêu người phía trước, Phùng Chử nghiêng người, tránh ra vị trí bên cạnh. Chờ đối phương đứng ở trước mặt mình, cô mới phản ứng lại, "Cậu...... Kêu tôi à?"

Gật gật đầu, Phan Hâm Nguyên bình phục hô hấp của mình.

Không nghĩ tới tiểu học muội này vóc dáng không cao, đi đường lại rất nhanh, hắn phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.

"Có việc gì thế?" Phùng Chử biểu tình hoang mang, ngoại trừ mới vừa rồi, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình gặp hắn khi nào.

Nhìn đôi mắt nữ sinh màu hổ phách trong suốt, Phan Hâm Nguyên chỉ cảm thấy bản thân cả người căn bản không che giấu chỗ nào, giống khi còn nhỏ trộm tiền cha mẹ mua đồ ăn vặt ăn.

Rời đi ánh mắt của cô, Phan Hâm Nguyên gian nan tìm về giọng nói của mình, "Em là khoa nào, cần tôi mang em đi tìm học viện và ký túc xá không?"

Thì ra cho rằng cô là học sinh......

Thấy đối phương tựa hồ hiểu lầm cái gì, Phùng Chử cong lông mi, không hề che lấp mục đích tới nơi này của mình, "Tôi là tới nhận lời mời."

"Nhận lời mời đạo viên?" Lúc này, Phan Hâm Nguyên hoàn toàn giật mình.

Trừ cái này ra, hắn không thể nghĩ đến cái khác.

Phùng Chử mắc kẹt, sau đó bất đắc dĩ mở miệng: "Người phục vụ nhà ăn của trường học."

"Hẳn là cái loại thu thập chén đũa, múc cơm đó."

Lúc trước Giang Ninh đã nói với cô, cho nên lúc Phùng Chử tưởng tượng về phạm vi làm việc tương lai của mình, vẫn là thập phần vui vẻ.

Phan Hâm Nguyên cười gượng một tiếng, "...... Em ở nói giỡn phải không?"

Ở nhà ăn của trường học ăn ba cơm năm, bên trong ngoại trừ bạn học vừa học vừa làm, dì múc cơm tuổi bình quân đều 45 tuổi trở lên.

Nhưng mà Phùng Chử nghiêm túc lắc đầu, làm Phan Hâm Nguyên không thể không tin tưởng, cô thật là làm người phục vụ, mà không phải tới đi học.

"Được rồi." Nhún vai, Phan Hâm Nguyên lại hỏi: "Vậy em biết nhà ăn ở nơi nào sao?"

Phùng Chử quơ quơ di động trong tay, sau đó cười nói: "Tôi có hướng dẫn."

Tuy rằng coi vừa mới xác thật muốn tới hỏi người, bởi vì như vậy tương đối trực quan một tí.

"Trường học đường nhỏ quá nhiều, trường học lại lớn, đôi khi hướng dẫn sẽ bị lỗi." Phan Hâm Nguyên nói xong, liền thấy biểu tình của nữ sinh trước mắt nửa tin nửa ngờ, "Thôi, vẫn là tôi mang em đi đi."

Miễn cho cô lại đi lạc.

Phùng Chử suy xét một chút, quyết đoán gật đầu, "Được."

"Cảm ơn."

Thấy nữ sinh có lễ phép như vậy, Phan Hâm Nguyên cũng dần dần thả lỏng.

Đi khoảng nửa giờ, hai người mới đi đến nhà ăn đại học Đế Đô.

Chờ Phan Hâm Nguyên rời khỏi, Phùng Chử hít sâu một hơi, sau đó tiến vào bên trong nhà ăn. Đang nhì  dì đến thu thập bộ đồ ăn, cô gãi gãi tóc, tiến lên dò hỏi, "Xin hỏi, cô có biết Lưu Thường không?"

Một dì tuổi chừng 50 mới lạ nhìn Phùng Chử nhìn một cái, sau đó quay đầu hướng bên trong nhà ăn thét to, "Lão Lưu mau ra đây, tìm cậu này!"

"Ai tìm tôi?" Nghe được thanh âm này, một người khoảng 40 tuổi, người đàn ông trung niên cả người dầu mỡ liền đi ra.

Lúc nhìn đến Phùng Chử, hắn nhăn đôi mày, "Cô là......"

"Thôn trưởng Lưu Diệu Tổ huyện Văn Thủy thôn Thượng Trang nói tôi tới." Phùng Chử ăn ngay nói thật, không có một chút giả dối.

Nghe được tên cha mình, Lưu Thường đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo trên dưới đánh giá Phùng Chử, mày nhăn càng sâu, "Cô chính là Phùng Chử, đã qua sáu tháng, cô sao giờ mới đến?"

Lời này nói có điểm không khách khí, bất quá Phùng Chử tính tình tốt, lại là vấn đề do cô, cho nên cũng không để ý. Cô cười một chút, mở miệng giải thích: "Giữa đường ra chuyện, chậm trễ thời gian."

"Chuyện gì có thể chậm trễ nửa năm?" Lưu Thường không thuận theo không buông tha.

Phùng Chử đã nhìn ra, đối phương đây là không muốn mình lưu lại.

Vào ngay lúc này, từ bên trong nhà ăn lại ra một người phụ nữ, cũng tầm hơn bốn mươi tuổi, cùng Lưu Thường rất có chút tướng phu thê.

Suy tư một chút, Phùng Chử liền hiểu rõ thân phận đối phương.

"Làm gì đấy lão Lưu, nồi còn không chưa rửa, lập tức liền phải nấu cơm cho học sinh ăn." Nữ nhân há mồm chính là oán giận.

Bởi vì là đại học Đế Đô, cho nên yêu cầu về vệ sinh thực nghiêm khắc, chỉ là rửa nồi cũng phải phí rất lớn công sức.

Nỗ giận miệng, trong mắt Lưu Thường mang theo khinh miệt không thể thấy, "Ba muốn hướng bên này nhét người."

"Như thế nào lại là ba chồng, mỗi năm đều phải tới bên này mấy người. Sao? Nhà chúng ta là viện cứu tế sao?" Người phụ nữ tựa là nghĩ tới cái gì, ngôn ngữ càng thêm quá kích, "Liền các người trong thôn kia, một đám ham ăn biếng làm, tới chỉ biết hưởng thụ, việc đều không làm."

Lời này nói, không chỉ có không khách khí, còn không lương tâm. Một bên kêu Lưu Thường ra tới trên mặt dì dọn dẹp cũng có chút không tự nhiên.

Người khác không biết, bà còn có thể không biết sao? Bởi vì ăn nhiều, cũng tính người khác làm lại nhiều việc, bọn họ ở nơi này cũng không tốt lắm, tiền lương càng là làm cho bọn họ lấy các loại lý do, liều mạng hướng trong khấu trừ.

Vốn dĩ một tháng hai ngàn đồng, hai người kia có thể cưỡng ép trừ đến một ngàn, bà thiếu chút nữa đều đã quên một đôi phu thê này là người đức hạnh gì.

Nhìn khuôn mặt tiểu cô nương non nớt, bà dì bỗng nhiên có chút áy náy. Bất động thanh sắc đẩy đẩy Phùng Chử, dì hướng cô nháu mắt, ý bảo cô chạy nhanh rời đi, bằng không đợi chút hai người kia càng nói khó nghe cũng có thể nói ra miệng.

Đại học Đế Đô phân thành hai nhà ăn, nhà ăn khu đông là xí nghiệp nhận thầu, đồ ăn tiện nghi. Nhà ăn khu tây bên này là tư nhân nhận thầu, đồ ăn bán tuy rằng mắc hơn một ít, nhưng thắng ở khẩu vị ngon, rất ít học sinh có ít tiền ăn cơm ở đây, cho nên nhà ăn khu tây này vẫn luôn có nhiều người tới ăn cơm.

Bán cơm sao, lợi nhuận phổ biến đều ở 100% trở lên, phí tổn bốn đồng có thể bán ra giá tám đồng tiền. Cái trường học này có khoảng hai ba vạn học sinh, mỗi ngày ăn cơm tiêu phí bình quân đều 30 đồng trở lên, nam sinh ăn nhiều, mỗi ngày có thể đạt tới 5-60, gia cảnh tốt ăn đơn độc, mỗi ngày tiêu tốn một hai trăm đều không kỳ quái.

Cho nên mấy năm nay phu thê Lưu Thường là hung hăng mà kiếm tiền, nghe nói ở nơi ngoại ô mới khai phá đầu tư mua nhà ở.

Có người hơi chút có tiền, liền bắt đầu quên hết tất cả, không coi ai ra gì. Đối với xuất thân lúc trước của mình có bao nhiêu tự ti, hiện tại liền có bao nhiêu khinh thường người đã từng ở cùng vị trí của mình, những người trong thôn tới, đều tới Đế Đô làm công, ở trong mắt Lưu Thường, đều thành tới chiếm tiện nghi bà con nghèo.

Nghe hai người chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Phùng Chử trong mắt hiện lên trầm tư.

Lúc vợ chồng hai người Lưu Thường cho rằng cô sẽ đi, Phùng Chử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chắc chắn mở miệng, "Thôn trưởng đề cử tới đây, đều là người từng giúp các người, hoặc là thế hệ sau của bọn họ."

Cứ cho trước kia cô vẫn luôn ngồi xổm ở bờ sông, nhưng cũng không đại biểu cô cái gì cũng không rõ việc trong thôn.

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Chử: A, tư vị vả mặt, thật là thoải mái.

Bùi Sâm: Tôi khi nào có thể lại lên sân khấu???

Giang Ninh: ↑ Tôi đã tạm thời ra khỏi hội trường, anh cố lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro