15. Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

"Ung thư phổi giai đoạn đầu, xác suất phẫu thuật khả năng chữa khỏi cao, kiến nghị mau chóng nhập viện."

Trên thư chẩn bệnh viết, thế mà cùng tiểu cô nương nói giống nhau như đúc. Nếu không phải có chữ ký của bác sĩ, Giang Ninh cho rằng đây là Phùng Chử vui đùa.

Dưới bầu trời này, còn có sự trùng hợp như vậy?

Hít sâu một hơi, Giang Ninh đầu nặng chân nhẹ gọi điện thoại cho vị bác sĩ phụ trách bệnh của cô ở bệnh viện tỉnh x.

Sau khi vang ba tiếng, điện thoại được kết nối.

"Là Giang tiểu thư sao?" Có lẽ là lúc trước từng có liên hệ, cho nên bác sĩ bên kia liền nói ra tên Giang Ninh.

"Đúng vậy, là tôi." Giang Ninh lễ phép mở miệng.

Biết cô muốn hỏi gì, bác sĩ thật ra so với cô cảm xúc phập phồng muốn lớn hơn, đối phương tự đáy lòng cảm khái nói, "Tôi hành nghề nhiều năm như vậy, người may mắn giống cô, tôi đúng là chưa gặp qua mấy người."

Ung thư phổi tuy rằng không phải tỉ lệ tử vong cao, nhưng bởi vì giai đoạn đầu ung thư phổi không sinh ra bệnh trạng, cho nên trên lâm sàng rất khó phát hiện. Cho dù có biểu hiện, cũng giống nhe chứng bệnh đường hô hấp, rất nhiều người đều sẽ xem nhẹ, rất ít người làm kiểm tra, càng miễn bàn trị liệu.

Lúc ung thư phổi bị phát hiện, đại bộ phận đều là thời kì cuối, chỉ có thể trị bệnh bằng hoá chất, hơn nữa xác suất chữa khỏi cực thấp. Cho nên Giang Ninh thật sự là quá may mắn. Bởi vì rơi xuống nước mà dẫn tới phát sốt viêm phổi, do đó phát hiện ổ bệnh ẩn núp, cái này gọi là số mệnh đã định (gốc cv là mệnh trung chú định).

Nghĩ đến đây, tâm tình bác sĩ cũng trở nên nhẹ nhàng. Tuy rằng ngành này của bọn họ sống chết không còn xa lạ gì, nhưng cũng không đại biểu bọn họ đối mạng người là chết lặng.

Sảng khoái cười một chút, bác sĩ trêu ghẹo nói: "Cô có phải lúc trước đã lạy thần tiên gì không, đem địa chỉ nói cho tôi với, tôi có thời gian rảnh cũng muốn đi một chuyến."

Vốn dĩ những lời này chỉ là vui đùa, nhưng Giang Ninh lại không nghĩ vậy.

Từ lúc ở huyện Giang Chi gặp được tiểu cô nương, vận khí của mình vô cùng tốt. Lần này cô bé lại nói chuẩn như vậy, Giang Ninh đã không còn tin tưởng đây là trùng hợp.

Phùng Chử đại khái chính là mệnh trung quý nhân, bằng không hiện tại cô đã là một khối thi thể lạnh rồi.

Không chút do dự, Giang Ninh há mồm liền cự tuyệt, "Thần tiên này không ở tỉnh X, hiện tại ở nơi này của tôi đấy."

"Thật là có nha." Bác sĩ không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên, bất quá hắn cho rằng Giang Ninh là đem pho tượng thần tiên nào đó đem thỉnh về, cũng không có hướng chân nhân bên kia đoán.

Lại hàn huyên hai câu, bác sĩ nhắc nhở Giang Ninh phải nhanh đến bệnh viện lớn ở Đế Đô khám bệnh, sau đó mới cúp điện thoại.

Bởi vì là buổi sáng, vừa mới qua 7 giờ, Phùng Chử còn chưa rời giường, chờ cô ngáp dài đi ra, nhìn thấy chính là ánh mắt ôn nhu đến kỳ cục của Giang Ninh.

Cái ngáp nháy mắt bị nghẹn trở về, bởi vì động tác có điểm gấp, rất nhanh biến thành một cái hoàn chỉnh.

"Ách......"

Theo bản năng che miệng lại, Phùng Chử chớp chớp mắt, sau đó mơ hồ không rõ hỏi: "...... Làm sao vậy?"

Như thế nào sáng sớm lại nhìn cô như thế.

"Không có gì." Nhướng mày, Giang Ninh bật cười, "Chị làm bữa sáng, sau khi em rửa mặt xong chúng ta cùng nhau ăn."

Mấy ngày nay, Giang Ninh phát hiện một việc thực nghiêm trọng, đó chính là chỉ số thông minh của Phùng Chử lúc sinh hoạt thấp đáng sợ.

Rõ ràng là một người đối với sự đời một điểm cũng không hiểu, tiểu cô nương tràn ngập linh khí, thế nhưng sẽ trì độn đến lúc đó thường đã quên ăn cơm. Hơn nữa cô bé kén ăn cũng thập phần nghiêm trọng, đối với món mình thích ăn có thể liều mạng ăn, không thích thì đều không chạm vào.

Giang Ninh bỗng nhiên có loại cảm giác nuôi con nhỏ, quả thực làm người hận không thể thời thời khắc khắc đều đem cô bé cột vào trên người.

Kỳ thật, đối với Giang Ninh mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, nội tâm Phùng Chử cũng thập phần tuyệt vọng, cô đã thành tinh nha, sao có thể còn sẽ yêu cầu ăn cơm. Hệ tiêu hoá đều là từ mình khống chế, đương nhiên muốn ăn cái gì sẽ ăn cái đó, muốn ăn nhiều hay ít, cũng là vì trong tay cô có 200 đồng tiền có thể kiên trì bốn tháng.

Đi đến Đế Đô, thật sự ăn ngon quá nhiều, Phùng Chử không nhịn xuống đem dư lại cũng xài hết. Ở ven đường ăn mãnh cá nướng cay, lại uống lên một bát nước đá lớn, ăn ba cái kem, đem Giang Ninh sợ tới mức hai giờ sau vẫn luôn hỏi bụng cô có đau không. Phùng Chử do dự một chút, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ loại phương pháp ăn dị thường thống khoái này đối với cô.

Dạ dày con người thật đúng là yếu ớt, ăn thức ăn thế mà cũng sẽ sinh bệnh.

Chậm rì rì đi đến trước bàn cơm, nhìn mặt bàn bày biện đồ ăn, Phùng Chử bỗng nhiên có loại xúc động lại mộng du trở về ngủ.

Nước rau cần, bánh bao chay, rau chân vịt xào...... Vài loại đồ ăn này làm khát vọng đối với thịt của cô như bị phá tan.

Nuốt nuốt nước miếng, Phùng Chử khóc không ra nước mắt, "...... Có thịt không, thịt khô cũng được."

Làm lơ ánh mắt cô bé đang đáng thương hề hề, Giang Ninh hạ quyết tâm, cự tuyệt nói: "Không có thịt, chỉ có rau, ăn đi."

Sợ dinh dưỡng của cô bé không cân đối, Giang Ninh chỉ có thể như vậy.

Tay Phùng Chử run rẩy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước rau cần, sau đó bất động thanh sắc cúi đầu.

"Không được phun." Cảm giác được động tác của cô, Giang Ninh đầu cũng không nâng nói.

Yên lặng đem nước rau cần nuốt xuống, Phùng Chử hít hít cái mũi.

Cũng đều là trong đất ra, như thế nào hương vị là có thể kém nhiều như vậy.

Tuy rằng không phải đồ ăn cô thích, nhưng Phùng Chử không có thói quen lãng phí. Có lẽ là lúc trước ở nơi quá nghèo, luac cô thấy thôn trưởng ăn cơm đều đem hạt cơm trong bát ăn sạch sẽ mới buông chén đũa, cho nên cô vẫn luôn học theo.

Nhìn vẻ mặt thống khổ rõ ràng, tiểu cô nương còn không dừng đũa, Giang Ninh chỉ cảm thấy bản thân mềm lòng.

Nếu trên đời này trẻ con đều đơn thuần đáng yêu như vậy, thì tốt rồi.

Dừng một chút, Giang Ninh kiệt lực ngăn chặn muốn kêu dừng, mang cô bé xuống dưới lầu ăn, sau đó nhanh nhắc tới một sự kiện khác, "Lát nữa chị phải về nhà."

Phùng Chử ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một miếng cà rốt của bánh bao chay, biểu tình từ kinh ngạc trở nên đột nhiên không kịp phòng ngừa.

"Em đừng lo lắng, em luôn ở nơi này của chị là được, vừa vặn nơi này cách đại học Đế Đô cũng tương đối gần, ngồi xe điện ngầm chỉ có ba bốn trạm." Giang Ninh duỗi tay đem miếng cà rốt lấy xuống, thần sắc ôn hòa.

Mấu ngày trước cô gọi điện thoại nói cho cha mẹ chuyện này, làm bọn họ sợ tới mức liên tục thúc giục cô nhanh về nhà, thậm chí cả bệnh viện cũng đã liên hệ tốt. Giang Ninh liên tiếp kéo dài vài hôm, thẳng đến hôm nay ba cô dứt khoát lên tiếng, nếu cô không quay về, sẽ tự mình tới bắt cô về, Giang Ninh lúc này mới không thể không đáp ứng.

Vốn dĩ cho rằng Phùng Chử sẽ không tiếp thu được, nhưng mà giây tiếp theo cô thấy được Phùng Chử chấp nhận gật đầu, "Chị xác thật nên khám bệnh thật tốt."

Tác dụng của cô chỉ có thể đem vận khí của Giang Ninh đẩy đến mức tận cùng, lại không thể chữa bệnh. Nếu cô ấy vẫn luôn chần chừ, đến cuối cùng bệnh tình vẫn sẽ chuyển biến xấu.

Giang Ninh nghe vậy, nháy mắt chụp cái trán của cô một chút, tức giận nói: "Chị đi rồi, em làm sao bây giờ?"

Lấy tính tình chậm rì rì của cô bé, Giang Ninh thật sợ cô sẽ đem bản thân đói chết.

"Tôi sẽ không có việc gì, trước kia đều là như vậy." Phùng Chử nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Giang Ninh nháy mắt không nói gì, không biết nên phản bác như thế nào. Thực nhanh, cô thở dài một hơi, một bên đã sớm chuẩn bị tốt từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đây là chị mua di động trên mạng cho em, về sau chị mỗi ngày sẽ gọi cho em một cuộc điện thoại, em cũng phải gửi cho chị một bức ảnh chụp em ở nhà mới được."

Vì phòng ngừa Phùng Chử da mặt mỏng, chờ cô (Giang Ninh) đi rồi trộm chạy, Giang Ninh có thể nói là hao tổn tâm huyết. Lưu Văn Đào nhà cũng ở Đế Đô, nhưng hắn còn có vợ con, căn bản không thể chiếu cố Phùng Chử, cho nên cô chỉ có thể ra hạ sách này đem cô bé lưu lại nơi này.

Nếu Lưu Văn Đào, thấy hạ sách như vậy một màn nhất định sẽ cảm khái, không hổ là làm phóng viên, tâm tư kín đáo, đem đường lui của Phùng Chử đều phá hỏng.

Phùng Chử nhíu mày, vừa muốn nói gì, Giang Ninh sau đó lại lấy ra một cái cái túi nhỏ.

"Đây là 6000 đồng tiền, sau khi chị rời khỏi đây là sinh hoạt phí của em trong ba tháng tới." Hai ngàn đồng tiền là Giang Ninh tính tốt, tính cả mỗi ngày cô bé này có mua thịt ăn cũng đủ rồi.

"Không được lại đi dọn gạch, khắc chế một chút, không được mua đồ ăn vặt ăn loạn."

Giang Ninh cảm thấy mình so với mẹ còn dong dài hơn. Phùng Chử là người đầu tiên trên thế giới này có thể làm cô chủ động nhọc lòng nhiều như vậy, ngay cả chính mình cũng không biết vì cái gì.

Chắc là tiểu cô nương này làm người ta quá thích.

Không cho dọn gạch, đến cô ăn ít ăn nhiều ngon......

Phùng Chử cắn cắn môi, chỉ có thể ủy khuất gật đầu, "Tôi đã biết."

Lại qua nửa giờ, Giang Ninh đem chức năng của điện thoại đều nói một lần. Vốn dĩ cho rằng Phùng Chử lúc trước chưa từng tiếp xúc cái này, sẽ học rất chậm, không nghĩ tới sau khi mình nói xong, cô bé đã có thể sử dụng lưu loát, năng lực học tập không thể không làm người kinh ngạc cảm thán.

Kinh ngạc cảm thán qua đi, theo đó chính là đáng tiếc cực độ.

Cô gái nhỏ thông minh như vậy, như thế nào lại không được đi học chứ.

Nhớ tới lời cô bé nói lúc trước, bản thân biết chữ là do một vị thầy giáo dạy học dạy cho, căn bản chưa từng vào trường học, Giang Ninh liền muốn mắng người.

Bất quá chính mình đã ra trường mười năm, sơ, cao trung toàn bộ đã quên đến không còn một mảnh, Giang Ninh tính làm giáo viên cũng không thể.

"Chờ em tới rồi đại học Đế Đô, nhớ công khai đi nghe khoá học nơi đó."

Tuy rằng cô (Phùng Chử) không nhất định có thể nghe hiểu, nhưng có thể học một chút thì hay một chút.

Đem dặn dò của Giang Ninh đều ghi tạc trong lòng, Phùng Chử như gà con mổ thóc gật đầu, "Được, được."

Lại khoảng một giờ, xác định không có chỗ gì để sót, lúc này Giang Ninh mới cầm vali đã xếp sẵn lên tạm biệt lần thứ sáu cầm di động rời đi.

Nhìn nháy mắt căn phòng trở nên trống không, Phùng Chử đầu tiên là sửng sốt một chút, sau lại tiếp tục làm việc của mình.

Loài người chính là như vậy, thường thường sẽ chia lìa một chút, không có thói quen không tốt gì.

Thời gian đảo mắt đi qua hơn hai tháng, đến mười lăm tháng tám hôm nay, sinh viên năm nhất đại học Đế Đô khai giảng.

Sáng sớm, Phùng Chử rửa mặt xong, ngoại trừ mấy đồng tiền lẻ, cái gì cũng không mang liền ra cửa.

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Chử: Nơi ở mới, sinh hoạt mới ~

Giang Ninh: Nhãi con kia, con nhất định phải học tập thật tốt, ngàn vạn đừng cô phụ hy vọng của mẹ ~

Bùi Sâm: ↑ a, trên lầu lại đoạt chỗ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro