3. Cứu sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Qua hai phút, tốc độ của Phùng Chử đã nhanh đến mức tận cùng, dưới chân là mặt đất lầy lội cũng không thể ngăn cản được cô, bên này vừa hạ chân, bùn lầy đã bắn tới nơi ước chừng cách xa ba mét.

Cảm giác được nước mưa không ngừng cọ rửa gương mặt cô gái sau lưng, không khỏi làm cô nàng hô hấp nhiều hơn, Phùng Chử hôm nay lần thứ hai nói ra lời nói, "Các ngươi, đều cút ngay cho ta!"

Mưa to đầm đìa cứng lại, sau đó lúc rơi xuống đỉnh đầu cô gái, bỗng nhiên chuyển hướng, vòng qua.

Phùng Chử vừa lòng.

Ước chừng năm sáu phút sau, cô rốt cuộc thấy được bóng người, tuy rằng chỉ có ba người, nhưng nghĩ đến người bộ đội kia, cô liền hướng phía đông chạy.

Màn mưa trên đầu cô gái, vào ngay lúc này cũng khôi phục bình thường.

Lão tứ lão ngũ lão lục đều là tới tìm lão tam, nhưng bọn họ không nghĩ tới còn chưa tìm được chiến hữu, lại phát hiện một thiếu nữ cõng người trên lưng.

Mục tiêu duy nhất của bọn họ là cứu viện.

Suy nghĩ như vậy, ba người vội vàng ngăn cản đường đi của Phùng Chử.

"Các người làm gì?" Phùng Chử có chút nóng nảy.

Lão tứ theo bản năng nhìn thoáng qua người mà Phùng Chử cõng sau lưng, sau lại thấy quen mắt, hắn liền kinh ngạc nói: "Thế mà lại là phóng viên Giang Ninh!"

"Lão ngũ lão lục các cậu mau tới đây xem!"

Nghe được lão tứ hô, hai người bộ đội khác cơ hồ là nháy mắt liền xông tới. Nghe được bọn họ nhận ra cô gái phía sau mình, nháy mắt tâm tình Phùng Chử bình phục lại.

"Thật sự là phóng viên Giang Ninh."

Bởi vì lúc trước cô ấy đã đi theo bọn họ vài lần, cho nên bộn họ vẫn có thể nhìn mặt nhận người.

Nhưng mà, rớt vào giữa dòng hồng thuỷ chảy xiết như thế, thế nhưng còn có thể sống?

Cảm giác vi diệu xẹt qua đáy lòng ba người, không có thời gian trì hoãn, biết thiếu nữ là dẫn người tới cầu cứu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lão ngũ lão lục chủ động đứng dậy.

"Theo chúng tôi đi."

Phùng Chử sửng sốt một chút, sau đó đi theo phía sau hai người.

Nhìn thấy bọn họ mặc áo ngụy trang giống nhau, Phùng Chử bỗng nhiên nhanh trí, cô vội vàng mở miệng, "Anh đi về phía hạ du đi, bên kia còn có hai người, trong đó có người cũng là tham gia quân ngũ."

Mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi lão tứ quay đầu, "Cô nói thật sao?!"

Sao có thể?

Nếu một người còn sống, còn có thể cho rằng là may mắn, ba người đều còn sống, vậy thì không đơn giản chỉ là may mắn.

Nhưng mà trả lời hắn, chỉ có bóng dáng của thiếu nữ.

Một lần nữa trở về, lão ngũ cùng lão lục không chút do dự, liền tiếp nhận Giang Ninh, để trên lưng mình.

"Đừng nhúc nhích, các người quá chậm, vẫn là chuyên tâm dẫn đường đi." Phùng Chử hảo tâm kiến nghị.

Cho dù vào ngay lúc này, lão ngũ lão lục cũng cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Thiếu nữ này thực sự có ý tứ.

Theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần cười không nổi. Bởi vì bọn họ phát hiện, thiếu nữ này không những có thể đi sát phía sau bọn họ, cõng người nặng như vậy, thế nhưng hơi thở cũng không một chút hỗn loạn.

Lão ngũ lão lục tuy rằng ở bộ đội huấn luyện suốt hai năm, nhưng bọn họ tự nhận mình không đạt được trạng thái cử trọng nhược khinh (ý nói vác vật nặng nhưng trông vẫn rất nhẹ nhàng) như vậy.

Thiếu nữ này, có thể là trời sinh thân thể có sức lực mạnh.

Trong lòng nghĩ như vậy, hai người cũng không dám trì hoãn, bất chấp trên chân bị bọt nước ma sát đã bắt đầu thối rữa, tốc độ bọn họ lại nhanh hơn vài phần.

Mười phút sau, một hàng ba người rốt cuộc đi tới lều trại bác sĩ hộ sĩ phụ trách cấp cứu.

Đem cô gái đặt ở trên giường bệnh trước kia dùng làm bàn khâu giản dị, Phùng Chử liền tránh đường cho bác sĩ cùng hộ sĩ.

Đầu tiên là kiểm tra một phen, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử của Giang Ninh, thấy đồng tử không có dấu hiệu tan rã, bác sĩ ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra, "Cấp cứu làm không tồi, người còn có thể cứu chữa."

Phùng Chử nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười.

Không để bác sĩ thêm phiền, Phùng Chử liền ra khỏi lều trại.

Nhìn bốn phía xối mưa to, người cùng người rúc vào nhau, mày cô không tự giác nhíu lại.

Chọn một hòn đá lớn, Phùng Chử đối mặt cơn hồng thủy mênh mông mãnh liệt, chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.

Chẳng được bao lâu, lại có mấy người tình trạng chết đuối được một thân áo nguỵ trang của binh lính cứu viện nâng vào. Bởi vì tai thính mắt tinh, cô nghe được âm thanh lều trại truyền đến.

"Cầu xin bác sĩ, cứu con trai tôi trước được không, tôi quỳ xuống cầu xin mấy người!"

"Này không được, con trai cô tới sau, phải chờ tôi cứu người này xong mới có thể cứu thằng bé được."

Lúc này, bác sĩ cùng hộ sĩ thiếu trầm trọng, chỉ có thể ai trước tới cứu trước.

"Cháu tôi sắp không được, cứu cháu tôi trước!"

Có lẽ là người đầu tiên đứng ra, sau đó có người cũng nói theo.

Rất nhanh, lều trại loạn cả lên, âm thanh mất khống chế gào rống, la lối không dứt bên tai.

"Mau buông ra, buông ra! Đừng đụng đến người bệnh!" Đây là bác sĩ nói chuyện lúc trước.

Binh lính cứu viện chỉ lo cứu người, không thể động thủ với nhân dân, cho nên đến nửa ngày, tình trạng thế này không thể bình ổn được.

Hít sâu một hơi, Phùng Chử từ trên tảng đá xuống, lần nữa vào lều trại. Vô luận là nam nữ già trẻ, cô một lần hai người, không đến hai phút liền đem người chen vào toàn bộ ném ra ngoài.

"Ai lại náo loạn, cũng đừng trách tôi động thủ!" Nhìn chung quanh một vòng, Phùng Chử lạnh lùng nói.

Nhưng mà cô vóc người nhỏ xinh khuôn mặt non nớt, đứng đó không có tính uy hiếp, ngược lại làm những người này coi khinh từ đáy lòng.

"Nhóc con từ nơi nào tới, nhanh cút ngay, chậm trễ cứu mẹ tao, tao làm cho mày đền mạng theo có tin hay không!" Trong đó một đôi mắt hồng của thanh niên vô cùng lôi thôi, liều mạng nhìn Phùng Chử.

Phùng Chử cũng bực, cô tính tình vốn dĩ đã không tốt, bị một người như vậy uy hiếp, hỏa khí cũng bùm lên, "Tôi đã nói rồi, ai chọc tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Ba chữ cuối cùng gằn thật mạnh, phảng phất như cái gì rít gào, làm trong lòng mọi người chung quanh chấn động một chút.

Đúng lúc này, bầu trời hung hăng đánh xuống một tia chớp, ngay sau đó chính là tiếng sấm liên miên không dứt.

Phùng Chử ngẩng đầu, hung tợn nói, "Anh muốn sao!"

Không biết có phải do một câu này hay không, đều cảm giác như mưa đột nhiên thu nhỏ.

Không khí trở nên yên tĩnh, mọi người cũng không dám thở mạnh.

Thế này cũng quá tà đi!

Rất nhanh, lều trại lần nữa bắt đầu đâu vào đấy, cũng không ai dám náo loạn.

Hiện tại bọn họ có thể làm, cũng chỉ là cầu nguyện.

Nghe tiếng khóc rất nhỏ chung quanh, Phùng Chử không tự giác thở dài.

Đi đến bên trong lều trại, cô thật cẩn thận hỏi: "...... Các người có thiếu người biết hồi sức tim phổi không, tôi biết cái này."

Hơn nữa sức lực cô đủ, vẫn luôn ấn cũng không có vấn đề.

Nơi này không có điện, không có biện pháp dùng dụng cụ cấp cứu để tiến hành chữa bệnh, đều là bác sĩ cùng hộ sĩ, còn có binh lính cứu viện thay phiên tiến hành, có thêm một người hỗ trợ, bọn họ đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Bác sĩ nhìn Phùng Chử một cái, sau đó hỏi: "Người này là cô làm cấp cứu?"

Hắn nói không phải người khác, chính là nữ phóng viên Giang Ninh.

Phùng Chử không chút suy nghĩ, gật đầu như gà con mổ thóc, "Đúng vậy đúng vậy, là tôi làm."

"Cô tới nơi này đi."

Phùng Chử lưu loát vén tay áo, dựa theo bác sĩ phân phó bắt đầu tiến hành cấp cứu cho mỗi một người chết đuối, đến gần xem, cô mới phát hiện, thì ra không chỉ chết đuối, còn có người bị nhà sập làm gãy chân, trên người đều là máu, cánh tay không có, những thứ kỳ lạ quái gỡ, đều được cứu hộ.

"Bác sĩ Triệu, anh xem, trên người người này máu ngừng chảy!" Hộ sĩ thấy trạng thái của người bệnh, không thể tin tưởng hô lên.

Đều nói, Thiết Ngưu là vật cát tường......

Chớp chớp mắt, chờ khi phát hiện không đúng, lúc Phùng Chử cúi đầu xem, cô phát hiện cô gái được mình cứu trợn mắt!

"Tôi đã chết sao......" Giọng Giang Ninh mơ hồ không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro