4. Rút lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad)

Giang Ninh nhớ rõ mỗi một chi tiết khi bản thân rơi vào trong nước, giống như là pha quay chậm, chứa đựng trong đầu cô.

Cô rất rõ ràng, ở dưới tình huống, cô tuyệt đối không có khả năng còn sống.

Cho nên đây là thế giới sau khi chết sao, thế nhưng có cô gái nhỏ đẹp như vậy, kéo dài mềm mại, thoạt nhìn một chút cũng không khủng bố.

Phùng Chử môi rung một chút, nhắc nhở nói: "Cô còn chưa có chết đâu."

"Tôi đem cô cứu lên đấy."

Giang Ninh hai mắt vô thần nhìn đỉnh đầu lều trại, bật cười mở miệng, "Sao có thể."

Nàng lại không phải đồ ngốc.

Phùng Chử thấy cô không tin, nhanh cấu cô một cái. Cảm giác được từ mu bàn tay truyền đến đau đớn, Giang Ninh nháy mắt mở to mắt.

Cô giống như, thật sự không chết.

Tự động ra kết luận này, trong lòng Giang Ninh kích động cơ hồ cảm giác nước tràn đầy toàn bộ ngực, phổi làm cô bất đắc dĩ ho khan, "Khụ khụ...... Khụ khụ......"

"Cô đừng kích động......" Phùng Chử bên này mới vừa khuyên một câu, bên kia âm thanh nôn nóng của bác sĩ liền truyền tới.

"Nhanh lên, thời gian khẩn cấp, nắm chặt ấn người tiếp theo."

Không dám trì hoãn, Phùng Chử trấn an sờ đầu Giang Ninh, sau đó liền chạy chậm hướng tới một giường bệnh khác.

Nâng cánh tay, Giang Ninh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Tư vị còn sống, thật tốt. Chỉ sợ đời này cô sẽ nhớ kỹ cô gái nhỏ này.

Bởi vì cảm thấy bản thân còn chưa khoẻ, phổi đau đớn như bị lửa đốt, Giang Ninh rất nhanh lại hôn mê.

Phùng Chử nhìn người trước mắt ước chừng hơn 70 tuổi, nếp nhăn trên mặt cụ già rất rõ ràng, cô do dự một chút, mặt xuống tay lực đạo lại nhẹ hai phần.

Một người bệnh nếu hồi sức tim phổi vượt qua 30 phút tim không khôi phục nhịp đập và hô hấp, trên cơ bản có thể tuyên bố tử vong.

Vẫn duy trì tần suất nhất định, Phùng Chử liên tiếp làm cấp cứu cho ba bốn người.

Chờ bận rộn qua đi, tất cả mọi người được đưa đến đều trị liệu hữu hiệu, bác sĩ cùng hộ sĩ không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, bọn họ mới phát hiện, cô gái nhỏ vừa mới tiến vào đã liên tục làm một động tác hơn hai giờ.

Động tác ấn hồi sức tuy rằng đơn giản, nhưng phiền toái ở chỗ phải luôn bảo trì một tần suất, hơn nữa sức lực không thể nhỏ, bằng không sẽ không có hiệu quả. Trong tình huống bình thường, đều là một người trước ấn năm phút, sau lại đổi người, cứ như vậy thay phiên nhau.

Một hơi ấn hai giờ, hai cánh tay sớm đã phế.

Mở khẩu trang, một bác sĩ nhíu mày đi đến trước mặt Phùng Chử, "Cô gái nhỏ, duỗi tay tôi nhìn xem."

Phùng Chử khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời đem hai tay đưa qua.

Bác sĩ đè cơ bắp trên cánh tay cô, hỏi: "Nơi này có đau không?"

Phùng Chử lắc đầu, "Không đau."

Chính là ấn ngực người, như thế nào lại đau.

Lại nhéo mấy vị trí, thấy Phùng Chử đều không hề phản ứng, bác sĩ không khỏi tấm tắc bảo lạ, "Thân thể cô thật tốt, ngày thường thường xuyên rèn luyện phải không?"

Nhưng xem một thân thịt mềm mịn, lại không giống.

...... Cô mỗi ngày sẽ ngồi xổm bên cạnh một con sông, ngồi xổm một cái chính là hơn hai ngàn năm, sao có thể đi rèn luyện.

Trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng Phùng Chử mơ hồ nói, "Còn tốt, còn tốt......"

Nhưng mà giây tiếp theo, cô đã bị người vạch trần, vạch trần cô không phải người khác, chính là hai người binh lính cứu viện lúc trước mang theo cô trở về.

"Cô ấy có thể từ nơi xa ba dặm cõng phóng viên Giang Ninh đến đây, tố chất thân thể so với chúng tôi còn tốt hơn."

Nhìn ánh mắt mọi người tập trung vào mình, Phùng Chử toét miệng, đó là bởi vì bọn họ không cùng giống loài.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt cười đến thẹn thùng, tất cả mọi người ở đây cho rằng cô da mặt mỏng, cũng không trêu ghẹo cô nhiều. Thừa dịp này, rất nhiều người xoa cẳng chân nhức mỏi, sau đó bất chấp trên mặt đất lầy lội, không giữ hình tượng trực tiếp ngồi xuống.

Từ lúc hồng thủy bùng nổ đến giờ, đã ròng rã suốt bốn ngày, trên cơ bản bọn họ không ngủ không nghỉ công tác ba bốn mươi tiếng, nhìn mưa bên ngoài lều trại vẫn không có dấu hiệu ngừng, tất cả mọi người không khỏi lo lắng sốt ruột.

Ước chừng một giờ sau, người binh lính lúc trước được cô từ vớt ra từ trong nước tới cùng chiến hữu của hắn, người đàn ông ôm khối thiết lớn cũng đã trở lại. trạng thái tinh thần của người đàn ông rất kém, nhưng tốt xấu gì cũng thanh tỉnh.

Lại qua hai giờ, càng nhiều binh lính cứu viện cũng tới. Cùng đồng hành với bọn họ, còn có mười mấy người nhân viên y tế nâng cáng.

"Chạy nhanh rút lui, nước sông lại dâng!"

Bọn họ vừa tới, liền bắt đầu gân cổ lên thúc giục mọi người ở đây.

Phùng Chử mơ màng sắp ngủ bị bừng tỉnh.

Tiếp nhận ô binh lính cứu viện đưa qua để che, Phùng Chử quay đầu nhìn về phía Giang Ninh đang từ từ tỉnh, "Chúng ta phải đi."

Bên kia, đếm số người nâng cáng, lại đếm số người bệnh, bỗng nhiên nhíu mày thật sâu.

"Mấy người sáu người đỡ ba người, ba người nâng hắn." Tầm mắt chuyển tới Phùng Chử cùng Giang Ninh bên này, người nọ chuẩn bị tiếp tục an bài.

Không đợi hắn nói ra, Phùng Chử chạy nhanh nhấc tay, "Tôi cõng cô ấy."

Nhìn cô bé mong manh yếu đuối, tứ chi mượt mà nhưng không hề có cơ bắp, người nọ nghiêm túc nói: "Hiện tại cũng không phải là lúc ầm ĩ."

"Đây là con gái nhà ai, có người bảo lãnh không?"

Phùng Chử: "......"

Cô đã hơn hai ngàn tuổi, lớn lên nhìn như nhỏ nhắn không phải do cô.

Banh mặt tận lực làm bản thân thoạt nhìn thành thục một ít, Phùng Chử lần nữa mở miệng, "Tôi thật sự có thể!"

Nhìn cô gái nhỏ gật đầu thật mạnh, người nọ hít sâu một hơi, trong nháy mắt lúc hắn sắp mắng chửi người, rốt cuộc có người thấy đi tới, đối với hắn thì thầm hai câu.

Nói rõ ràng tình huống hợp lý, lão tam liếc mắt nhìn Phùng Chử một cái, vừa vặn đón nhận ánh mắt cảm kích của cô. Hướng cô gật đầu mỉm cười, sau đó lão tam liền đi giúp đỡ nâng bệnh nhân đi.

"Này không tốt......" Bởi vì lúc trước hôn mê, cho nên Giang Ninh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Đối với cô gái nhỏ chủ động ôm mình, trong lòng cô đã rất cảm động lại mặt đỏ.

"Tôi đã khôi phục một chút sức lực, cô đỡ tôi, hẳn là có thể đuổi kịp đại đội."

Đối với đề nghị của Giang Ninh, Phùng Chử nhanh chóng cự tuyệt, "Cô giúp tôi bung dù là được."

Nói xong, cô hướng Giang Ninh đưa dù trong tay, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo tay Giang Ninh, Giang Ninh không khống chế được nằm trên lưng cô rồi.

"Yên tâm đi, thực ổn."

Giang Ninh sửng sốt một chút, sau đó luống cuống tay chân bung dù.

Ra lều trại, cơ bản đã có người đã bắt đầu rút lui, đi theo phía sau bọn họ, Phùng Chử chân thấp chân cao đi tới.

Mưa to không ngừng rơi xuống ô, phát ra âm thanh "Xôn xao".

"Không biết mưa này khi nào sẽ dừng......" Giang Ninh nghe thấy cười khổ một tiếng.

Thật sự nếu không dừng, hồng thủy vẫn sẽ tràn lan về hạ du sông, đến lúc đó người bị thương sẽ càng nhiều. Còn cả về sau sẽ hình thành đập đất tắc hồ, cũng sẽ là một tai nạn không nhỏ.

Phùng Chử dừng bước chân, xoay người thật sâu nhìn thoáng qua hồng thủy thao thao bất tuyệt. Cong cong môi, cô định liệu trước nói: "Yên tâm đi, trước lúc trời tối, mưa khẳng định sẽ dừng."

"Không có khả năng, chuyên gia nói, sẽ mưa liên tục nửa tháng." Giang Ninh không tin, chỉ cho là cô bé trước mặt an ủi mình.

"Sẽ, sẽ dừng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro