Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok dẫn Han Wangho bị bọc kín như cái bánh ú cùng nhau đi đến phòng tập luyện, Lee Jaewan nhìn thấy hai người liền thở dài hỏi Lee SangHyeok cậu gần đây có phải đặc biệt thích ăn ngọt không, lần nào gặp cũng ngửi thấy mùi hương đào mật nồng nặc. Han Wangho nghe xong thì giật mình chạy biến vào phòng nhỏ, động tác nhanh nhẹn thật giống một chú đà điểu, Lee Sanghyeok đầu óc bình tĩnh đến gần chỗ của Lee Jaewan: "Đúng vậy gần đây thích một loại kẹo vị đào mật, ăn ngon lắm."

Bae Junsik vừa nghe đến đồ ăn thì lập tức buông tay khỏi cái Hambuger hỏi anh mua ở nơi nào, Lee Sanghyeok lắc lắc đầu cự tuyệt chia sẻ.

Thích kẹo vị đào mật, câu này cũng đâu có sai.

Lee Sanghyeok lần đầu tiên cảm nhận thấy thì ra ngoại trừ thi đấu cùng thắng lợi, còn có một thứ khác có thể khiến anh điên cuồng sa vào như vậy, trước đây anh đối với Omega cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, thậm chí là còn có một chút thành kiến, cho rằng cuộc sống của bọn họ phải phụ thuộc vào Alpha mới có thể tồn tại, nhưng hiện tại anh lại thật hy vọng Omega của mình có thể bám dính lấy mình một chút.

Nhất là khi những đến những chỗ công cộng hoặc là thời điểm camera đang quay thằng bé đều lẩn đi đâu mất.

Đến từ một lần anh có ý định xoa đầu Han Wangho để tìm ra manh mối phân hóa liền bị cậu né tránh, tâm tình Lee Sanghyeok đã có chút buồn bực.

Rạng sáng hôm nay sau khi chấm dứt đánh rank, thời điểm Han Wangho đang trở về phòng liền bị Lee Sanghyeok bắt lấy, rõ ràng cảm nhận được khí tức áp đảo của Alpha, Han Wangho đang cân nhắc có nên làm nũng Lee Sanghyeok hay không, cũng có thể nắm chắc vài phần thành công. Tựa hồ như cảm nhận được Omega của mình bất an, Lee Sanghyeok cuối cùng thở dài một hơi, một phen xoa nhẹ tóc mái của Han Wangho:"Ngày mai anh sẽ gánh."

Han Wangho không có trốn.

Lee Sanghyeok ngược lại nở nụ cười:"Như thế nào không tránh né ?"

Han Wangho ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của anh:"Không bị người khác nhìn thấy sẽ không né."

Lee Sanghyeok lần đầu tiên hâm mộ Ambition có thể tùy thời tùy chỗ khoe ân ái với vợ.

"Vì cái gì phải trốn?" Lee Sanghyeok có chút mờ mịt.

"Thì. . . Nếu biểu hiện rõ ràng thì của fan của anh hẳn sẽ không vui . . ." Thanh âm của Han Wangho dần dần thấp xuống, từ khi giải đấu mùa hè diễn ra tới nay netizen chua ngoa không ít lần phóng đại, chửi rủa, kêu gào cậu chỉ mang đến sai lầm cho SKT, thậm chí có người trực tiếp yêu cầu cậu rời khỏi đội sớm một chút.

Lee Sanghyeok không phải không thấy các bình luận công kích tuyển thủ , chính là đã sớm tập thành thói quen, cho nên trước cũng không có an ủi Han Wangho quá nhiều, một tuyển thủ muốn theo nghiệp chơi game kiếm sống thì phải bắt đầu làm quen với vỗ tay cùng phê bình để tồn tại.

"Wangho, người khác đánh giá thế nào với em cũng không có quan hệ ."

"Thích em cùng đánh dấu em là anh, không phải người khác."

Bán kết gặp gỡ KT nhất định là một trận đấu khó khăn, chỉ có đội chiến thắng mới trực tiếp có được chiếc vé đầu tiên thi đấu ở Chung kết Thế giới mùa 7. Trong phòng thi đấu cách âm, Huấn luyện viên đối với từng đội viên dặn dò lần cuối cùng, vẻ mặt mỗi người đều tỏ vẻ mặt khẩn trương sẵn sàng nghênh đón đối thủ, "Mọi người hãy phát huy như lúc luyện tập bình thường phát huy, cố lên." Kkoma vỗ vai từng đội viên cổ vũ.

"Chúc mừng KT đã dẫn trước với tỉ số 2:0 ——"

Bên này không khí của SKT thấp đến cực điểm, huấn luyện viên lựa chọn Kang Sungu thay cho Han Wangho lên sân khấu, Lee Sanghyeok liếc liếc mắt một cái nhìn người kia vội vàng thu thập thiết bị, tiếp tục nghe huấn luyện viên phân tích chiến thuật, thời điểm Kang Sungu đi vào, Han Wangho cúi đầu cùng cậu ấy nói một câu "Please " rồi bước ra ngoài.

"Sẽ thắng." Lee Sanghyeok hoạt động cổ một chút.

Kang Sungu ngồi xuống bắt đầu chuẩn bị trận đấu, tai nghe vừa được đeo xuống:"Anh vừa rồi là cùng em nói chuyện hả?"

Lee Sanghyeok nhìn thoáng qua tiểu hắc, tâm tình phức tạp:" Đánh cho tốt, Sungu."

"Chúc mừng SKT lội ngược dòng với tỉ số 3-2, dành được chiếc vé đầu tiên của LCK thi đấu ở Chung kết Thế Giới!"

Cùng với âm thanh hò hét của fan và bình luận viên, Han Wangho vọt đến bổ nhào vào trong lồng ngực của Kang Sungu, Lee Sanghyeok từ chỗ ngồi đứng lên cùng từng đồng đội ôm nhau, cố gắng cả mùa xuân hè cuối cục cũng dành được kết quả coi như vừa lòng.

Sau khi fan rời đi hết, Han Wangho một mình đi xuống phía bên trái sân khấu, nhìn chỗ ngồi không có lấy một bóng người mà ngẩn người.

"Wangho." Lee Sanghyeok đi từ hướng khác đến.

Bụi bặm trong không khí được ngọn đèn cao áp chiếu rõ rơi xuống, hai người cách nhau một sân khấu, Lee Sanghyeok hướng tới Omega của anh vươn hai tay đến.

Han Wangho trong lòng đủ loại tâm trạng bị đè nén trong lòng ủy khuất không có chỗ phát tiết, nhìn đến hành động của Lee Sanghyeok cậu rốt cuộc nhịn không được, bước từng bước hướng về phía đối diện, sân khấu cũng không quá lớn, cuối cùng khi chỉ cách anh mấy thước nữa cậu cũng không nguyện còn ý chờ, cơ hồ chạy thật nhanh vào lồng ngực của Lee Sanghyeok.

"Wangho a em chơi rất tuyệt."

"Chung kết thế giới cùng anh đi đi."

Cùng đi cho em giành lấy chức quán quân bỏ lỡ năm ngoái.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro