Chương 10 Điều trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không, không phải lúc để yên tâm Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cô có chút căng thẳng quan sát lại tình hình, đoán trước điều gì sẽ đến.

Bleon sẽ đáp lại cú chạm của Philia và sau đó...

Nhưng nghĩ lại, hôm qua Philia không hề nói về tình trạng của Bleon. Cô ấy nói Bleon chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy ngay cả khi cô ấy hỏi anh vài câu hỏi. Anh không trả lời và chỉ có một biểu hiện chắc chắn trên khuôn mặt của mình.

Đó là một nơi có thể dễ dàng nhìn thấy, vì vậy nếu anh ta có phản ứng... Philia nên nhận ra điều đó.

'Chắc là Philia không nói ra vì cô ấy cảm thấy xấu hổ ư?

Có lẽ là thế. Dù là trị liệu nhưng vẫn rất khó để nói cho người vợ biết chồng mình phản ứng như thế nào khi bị người phụ nữ khác đụng chạm. Chà, dù sao, nếu cô theo dõi quá trình từ bây giờ, có thể cô sẽ biết.

Khi Bleon nằm trên giường, Philia nhắm mắt và lẩm nhẩm trong hơi thở. Đột nhiên, một chất màu xanh, mờ đục xuất hiện ở đầu ngón tay cô. Thật khó để diễn tả nó và Astell không nói được nó là gì, nhưng chắc chắn có một thứ gì đó đang quấn quanh đầu ngón tay của cô ấy.

'Đó là ma thuật'

Đây là một thế giới có phép thuật tồn tại. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một thử như vậy, vì vậy cô đã quên đi tình hình căng thẳng trong giây lát và nhìn nó một cách đầy tò mò.

"Chúng ta hãy bắt đầu thôi."

Vừa dứt lời, Philia chạm vào cơ thể Bleon và di chuyển tay của cô ấy. Khi di chuyển, họ dừng lại một số nơi lâu hơn một chút, điều này giống như là một phần của thuốc đã ngắm sâu vào cơ thể. Đây có lẽ là cách điều trị duy nhất. Hẳn là chưa từng thấy cách này này ở bất kì đâu.

Sau một hồi theo dõi động tác của cô ấy, cô chợt thắc mắc khuôn Bleon như thế nào. Vì thế, cô ngẩng đầu lên nhìn Bleon.

Khi nhìn sang Bleon, Astell bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm mình. Có lẽ là do hôm qua cô đã rời xa anh ấy nên lần này, ánh mắt anh ấy luôn nhìn cô như thể sẽ không bao giờ để cô rời đi. Dưới cái nhìn của anh ấy cô có cảm giác lạnh sống lưng. Để tránh ánh mắt nóng bỏng của Bleon, cô nhìn sang xem sự hồi phục của Philia.

Tuy nhiên, quá trình điều trị của anh diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi. Khi cô đọc nó trong cuốn sách, cảm thấy rất khiêu dâm và được xếp hạng 19+, nhưng khi nhìn thấy trực tiếp, cô không cảm thấy như vậy. "Ha?"

Khác nhau? Con người giống nhau, hoàn cảnh giống nhau, chỉ khác nhau về mức độ bị thuốc tác động ...

Có phải vì mức độ ? Trong cốt truyện, Bleon bị cho uống thuốc trong nhiều năm, vì vậy, ngay khi có một va chạm nhỏ cũng có thể gây ra phản ứng điên cuồng trên cơ thể anh ấy. Vì thế ngay cả một cái chạm nhẹ của Philia cũng sẽ hồi sinh cảm giác trên toàn bộ cơ thể anh, nhưng rõ ràng là anh ấy không thể đứng yên trước sự đối xử của Philia với một cái chạm như vậy. Trong khi tôi đang suy nghĩ về sự khác biệt, việc điều trị đã kết thúc.

"Xong rồi. Tốt lắm, Công tước."

"Làm rất tốt. Philia."


Cô đến gần và động viên cô ấy. Nhìn cô ấy thở hổn hển với những hạt mồ hội lấm tấm trên trán, như thể cô ấy vừa chạy marathon.

"Đây có lẽ là một phương pháp điều trị khá khó với tư cách là một nhà trị liệu".

Bleon đứng dậy khỏi giường ngay sau khi việc điều trị kết thúc, tay của Philia hạ xuống, anh thậm chí không nghĩ đến việc mặc lại quần áo của mình, đến gần và ôm cô từ phía sau. Anh ấy cố hít vào và thở ra để tìm kiếm sự ổn định. Astell cảm thấy những đường cong trên cơ thể Bleon ôm trọn vào lưng mình, cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế cô nghĩ mình nên để Philia đi nhanh.

"Philia, hôm nay cô đã làm việc rất chăm chỉ. Chúng ta sẽ gặp lại vào ngày mai."

"Vâng. Thần sẽ trở lại ".

"Được rồi."

Philia mở cửa và rời khỏi phòng,

"Anh mệt lắm à?"

"...Ừm."

Dường như việc điều trị đó không có gì quá tồi tệ.

Cô đã nói những gì mình thấy được. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy cơ thể Bleon đang run rẩy.

"Vợ, em thực sự không quan tâm việc người khác chạm vào cơ thể của anh sao?"

Giọng Bleon đầy buồn bã và thất vọng.

"Uh, đó là... bởi vì nó chỉ là điều trị?"

Cô nghĩ rằng phản ứng của anh ấy sẽ trở nên gay gắt hơn trước câu trả lời phủ nhận của mình, vì vậy cô đã nói
như vậy sau một lúc do dự. Nhưng sau đó, Bleon đáp lại.

"Anh ... anh ghét nó."

Anh thở dài, rồi đột ngột thốt lên bằng một giọng chắc nịch.

"Hả ? "

"Anh không muốn ai khác ngoài em chạm vào cơ thể anh... haa...!"

Nhưng trong khi đang nói, Bleon lại thở dài và không thể theo kịp những câu nói có vẻ khó khăn của anh ấy.

"Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi... Anh ghét nó vô cùng."

"Anh không thích nó. Chỉ có vợ anh mới có thể chạm vào anh thôi." Rồi anh ôm tôi chặt hơn.

"Được rồi. Được rồi, giờ anh hãy bình tĩnh lại nào."

Cô nhẹ nhàng vỗ bàn tay Bleon đang đặt trên xương đòn của cô để giúp anh ấy bình tĩnh lại. Nhưng ngay cả như vậy, anh ấy cũng không thể bình tĩnh lại một cách dễ dàng, cô có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi phả qua đầu mình. Phản ứng của anh ấy không nên tệ như vậy.

Tất nhiên, điều này cũng không phải về phía cô, mà là về phía Astell. Đó cũng chỉ là do điều kiện anh ấy nhận
được chứ không phải do Bleon tự nguyện.

Vậy mà bằng một cách nào đó, trên đôi môi cô nở một nụ cười. Vì thế, cô với tẩm lòng khá rộng lượng đang đợi anh bình tĩnh lại, thì cô nghe thấy giọng của người quản gia bên ngoài.

"Thưa phu nhân, là tôi, Jace. "

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ngài McCain Holster đã đến. Ngài ấy nói có chuyện muốn bàn với người, nên tôi đã để ngài ấy đợi trong phòng khách ".

"Được rồi. Ta sẽ đến đó sớm . "

Có vẻ như anh ta đã trở lại vì sự cố ngày hôm qua. Nhưng ngay khí nghe đến cái tên McCain Holster, Bleon đã ôm tối chặt hơn trước.

Anh ấy chắc sẽ làm như vậy bởi vì cô đã nói rằng mình sẽ...


"Bleon. Em cần phải đi, vì vậy chúng ta tạm gác chuyện này lại. "

"Đừng đi..."

"Hả ? "

"Em đừng đi..."

Bleon chưa từng ép buộc Astell như vậy, nhưng anh ấy tha thiết cầu xin cô đừng đi như thể anh ấy thật sự không muốn cô rời đi.

"Em phải hoàn thành công việc của ngày hôm qua."

Hôm qua cô đã phải dừng vấn đề vì McCain đã làm Bleon bị thương và bây giờ cô phải kết thúc nó.

"Em có thể bảo Jace đi..."

"Điều đó không lịch sự."

Nếu McCain Holster chỉ là một thường dân thì sẽ không sao. Nhưng anh ta lại là một quý tộc. Tất nhiên, anh ta sẽ không tung tin đồn rằng cô đã bỏ qua anh ta, nhưng điều đó vẫn không đúng.

"Em sẽ quay lại ngay lập tức."

"Vợ... Làm ơn.."

"Hay anh muốn đi cùng em?"

Bằng một cách miễn cưỡng, cuối cùng cô cũng đề nghị Bleon đi cùng mình. Nếu anh ấy không muốn cô đi một mình thì chúng tôi có thể đi cùng nhau.

"Chỉ mình anh đi."

Thay vào đó, Bleon nói rằng anh ấy sẽ đi một mình.

"Dù sao thì em cũng sẽ từ chối anh ta. Đứng không

"À, vâng. Phải"

Trên thực tế, cô đã định lắng nghe và quyết định, nhưng trước giọng điệu tự tin của Bleon, Astell đột nhiên trả lời là có.

"Vậy thì anh sẽ nói với anh ta điều đó và quay lại với em."

Bleon thả cánh tay đang nắm lấy cô rồi đi về phía cửa.

"Anh sẽ quay lại sớm, vì vậy đừng đi đâu nhé."

Anh ấy đã đi ra ngoài sau khi cầu xin
cô đừng đi đâu nữa. Bleon nói rằng anh ấy sẽ sớm trở lại, vì vậy cô đã
nghỉ ngơi trong phòng một lúc, suy
nghĩ về một số chuyện khác.

Bleon có thể nói chuyện với anh ta đàng hoàng không?

Trước hết, cô lo lắng về việc liệu Bleon có thể truyền tải lời từ chối của mình đến McCain một cách chính xác hay không. McCain Holster sẽ qua đời trước 30 tuổi, nếu cô nhớ không nhầm thì hiện tại anh ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.

Mặc dù anh ấy trẻ hơn cô, nhưng anh ấy vẫn lớn hơn Bleon sáu tuổi. Vì thế cô không thể bỏ qua sự chênh lệch tuổi tác và có khả năng cao là anh ta sẽ cản được Bleon trong cuộc trò chuyện.

Với Bleon, vì liên tục bị Astell giám sát và giam giữ, nên sẽ rất khó để gặp gỡ và trò chuyện với những cho anh ta khi đối phó với McCain, người giống hệt như một con rắn độc.

Cô có hơi lo lắng vì rõ ràng là anh ta sẽ đùa giỡn và cười phá lên mỗi khi Bleon muốn nói điều gì đó, và điều đó cũng giống với Bleon. Cô cũng đang lo lắng về Bleon và về cách điều trị của Philia, nhưng đột nhiên Astell nhận ra rằng Bleon, người lẽ ra sẽ quay lại sớm đã mất một khoảng thời gian dài nhưng chưa quay trở lại.

Cuộc nói chuyện của họ có diễn ra hơi lâu không?

Khi cô nói chuyện với anh ta ngày hôm qua, McCain là một người không dễ dàng bỏ qua ngay cả khi cô rất kiên quyết. Có lẽ Bleon cũng như thế nên hình như khá lâu chúng tôi mới nói chuyện với nhau.

Không, đợi đã.

Hai người họ sẽ không đến sân tập đúng không?

Astell không nghĩ vậy, nhưng cũng rất có khả năng. Cô cũng đã đề nghị họ trò chuyện ngày hôm qua, nhưng cô không thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì họ đã chiến đấu bằng kiếm thật chứ không phải kiếm gỗ.

Cô vội đi ra khỏi phòng và tìm kiếm hai người họ. Cô nghĩ mình nên đến phòng khách trước.

Nhưng thật may mắn, trái với dự đoán của cô, hai người họ đang ngồi đối mặt với nhau trong phòng khách. Do quên đóng cửa nên âm thanh nói chuyện của hai người họ có thể nghe
thấy qua khe cửa.

Cô dừng lại một lúc khi chuẩn bị đi vào trong. Nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người không có gì nghiêm trọng.

"Tôi không hiểu tại sao anh lại lo lắng như vậy."

Đó là giọng nói của McCain. Cả hôm nay, cô có thể nghe qua giọng nói của anh ấy cứ như anh ấy đang thoải mái và tràn ngập tiếng cười.

"Tôi không còn điều gì để nói nữa, anh hãy đi đi."

Lần này là giọng của Bleon. Trái ngược với sự lo lắng của cô, anh đang nói một cách rõ ràng và điềm tĩnh. Nó thậm chí còn có chút lạnh lùng và thù địch. Nhưng không giống như McCain, không có sự chần chừ nào trong giọng nói của anh.

"Anh biết chứ ?"


McCain hỏi từ đâu.

"Anh biết được gì?"

Cô đã nghe được cuộc trò chuyện của họ khá nhiều.

"Nói với Nữ công tước rằng là ngài đã cố tình nhảy về phía đó khi tôi vung kiếm."

Gi?

Họ đang nói về chuyện của ngày hôm qua, nhưng sự thật lại khác với những gì cô đã thấy.

"Đức Chúa Trời đã sử dụng thanh kiếm của ngài một cách chính xác trước khi Nữ công tước đến, nhưng ngài đột nhiên hành động như vậy. Đó là lý do tại sao tôi không thể phản ứng ngay lúc đó".

"Dù cô ấy có biết hay không, thì điều đó có liên quan gì đến tình hình hiện
tại."

"Nó không quan trọng. Nhưng vì ngài, Công tước, Nữ công tước ghét tôi. "

Cô nín thở và chờ đợi câu trả lời của Bleon. Nhưng một lần nữa giọng nói của McCain đã vang lên.

"Sẽ không có vấn đề gì khi tôi từ bỏ chức vụ Chỉ huy Hiệp sĩ, nhưng tôi sẽ
ra sao nếu tôi bị Nữ công tước ghét bỏ? Nếu Đức Chúa có thể tiết lộ sự thật và làm sáng tỏ sự hiểu lầm này, tôi sẽ vui lòng từ bỏ bài chức vị và quay trở lại như trước. "

"... Anh đang nói gì vậy?"

Giọng Bleon rất nhỏ. Khi cô lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Bleon như thế này, cô tự hỏi liệu Bleon mà cô biết trước đây có thực sự là anh ấy không.

"Cô ấy đã tức giận. Cô ấy cho rằng tôi đã làm điều gì đó tồi tệ với một người thanh niên trẻ tuổi ".

Trái ngược với cảm xúc mãnh liệt của Bleon, McCain vẫn giữ thái độ thoải mái.

"... Chuyện gì đang xảy ra với

anh ? Anh đang cố làm cái quái gì với

vợ tôi vậy? "

"Đó không phải là vấn đề. Tôi chỉ sợ

rằng Nữ công tước sẽ cho rằng tôi là

một người kỳ lạ "

"Vậy tại sao anh lại làm điều này với

vợ của người khác?"

"Tôi không nghĩ rằng tôi có nghĩa vụ

phải nói với ngài điều đó."

Giữa hai người lại nảy sinh sự im lặng.

"...Có thật không?"

Tuy nhiên, sự im lặng bị phá vỡ, và như thể anh ta nhận ra điều gì đó, giọng điệu của Bleon đột nhiên thay
đổi. Anh ta cười mỉa mai.

"Ngay cả như vậy, anh sẽ không thể làm bất cứ điều gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro