Chương 11. Nghe lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ý anh ấy là sao McCain không thể

làm gì?

Cô không biết hai người họ đang nói

gì.

"Anh sẽ thấy."

McCain cũng đột ngột ngừng nói chuyện chính thức với Bleon. Và giọng nói của anh ta mất đi vẻ tôn trọng.

"Nơi này vốn đã đóng cửa 10 năm,

cuối cùng cũng đã mở cửa trở lại. Tôi

vẫn đang đợi giây phút này"

Sau những lời nói đó, cả hai im lặng một lúc. Cô ngừng nghe trộm và trở về phòng.

'Họ đang nói cái quái gì vậy?' Tại sao

hai người này lại nói về những điều

khó hiểu như vậy?

Cô đã bảo Bleon nói với McCain rằng chúng tôi sẽ không thuê anh ta làm chỉ huy, nhưng anh ta đang nói những điều kỳ lạ.

'Nhân tiện, hai người đó có quen biết

từ trước không?

Và anh ấy đã chờ đợi điều gì? Sau khi nghe cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, cô không biết họ đang nói gì.

Nhưng khi cô đang chìm trong suy nghĩ, Bleon quay trở lại. Cô nhìn anh ấy với ánh mắt đầy ẩn ý. Tuy nhiên, người đàn ông với giọng nói và thái độ ban nãy đã biến mất. Chỉ còn lại Bleon mà cô biết.

"Có chuyện gì vậy ... Vợ?"

"Không. Chẳng có gì cả."

Bleon sải bước đến gần tôi.

"Cuộc nói chuyện như thế nào?"

Anh ấy dừng lại một lúc và nhìn tôi chăm chú.

"... Anh quyết định thuê anh ta."

"Gì?

Tại sao?

Anh đã nói rằng anh không thích anh ấy. "

Trước kết luận ngớ ngẩn, Astell bày tỏ sự khó hiểu.

"Anh nghĩ kỹ năng của anh ấy không

tồi, và anh nghĩ anh ấy sẽ hữu ích

trong nhiều việc."

"Vậy còn việc học kiếm thuật thì sao?

Anh sẽ làm điều đó sao?"

"...Đúng. "

Cô có đang mơ không? Cô có nghe

nhầm không?

Cô nhìn Bleon với vẻ mặt hoang mang. Lời nói của Bleon mâu thuẫn với cuộc trò chuyện mà cô vừa nghe
lúc nãy.

"...Vợ."

Bleon đến trước mặt cô và anh ấy cố gắng ôm cô vào lòng. Cô cảm thấy có một cảm giác bất thường kỳ lạ, và vì vậy tôi dùng lòng bàn tay đẩy ngực anh ra và nhanh chóng thoát khỏi tầm tay của anh.

"...Vợ?"

Bleon nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, cơ thể như đông cứng.

"Tại sao...?"

"Anh đang giấu em điều gì?"

"Gì ? "

Cô giả vờ như không biết những gì cô đã nghe và cho anh ấy một cơ hội để tâm sự với mình.

"Thật kỳ lạ cho dù nghĩ như thế nào"

"Có gì lạ sao...?"

"Em không hiểu tại sao anh đột nhiên

quyết định giao cho anh ta công việc

đó khi anh nói với em rằng anh không

thích anh ta?"

"Bởi vì người đó giỏi..."

"Có phải chỉ vì kỹ năng của anh ấy

không?"

Rõ ràng, Bleon không có ý định nói sự thật với cô. Tuy nhiên, cô không có ý định để tình huống này trôi qua mà không xác nhận nó.

"Em đã nghe thấy trước đó."

"Hửm...?"

"Em đã nghe thấy hai người nói chuyện."

Đôi mắt Bleon lộ rõ vẻ xấu hổ trước lời nói của cô.

"Hai người đang nói gì vậy?"

"... Em có nghe thấy điều đó không?"

"Hửm?...."

"Em nghe thấy từ phần nào?"

"Nó rất quan trọng sao? Điều quan

trọng bây giờ là anh đang nói dối em."

Cô không biết Bleon đang cố che giấu điều gì, nhưng anh ấy đang nói dối cô.

"Không phải đâu, vợ...!"

"Bleon, em đã tin tưởng vào anh..

"Vợ. Không phải vậy... Xin hãy nghe anh."

Cô luôn nghĩ rằng Bleon ngây thơ như một đứa trẻ. Tất nhiên, việc một thanh niên 20 tuổi trở nên trẻ con như vậy là không tốt chút nào, nhưng chính Astell là người đã khiến anh trở nên như vậy.

Cô đã cố gắng chịu trách nhiệm vì điều đó, vì vậy cô đã làm nhiều việc khác nhau cho anh ấy. Tất nhiên, đó cũng là vấn đề sống còn của cô, nhưng cô thực sự cảm thấy có lỗi với anh ấy, vì vậy cô muốn quan tâm đến Bleon nhiều hơn nữa.

Nhưng đây là những gì Astell nhận được khi nghĩ về anh ấy theo cách đó.

Trước khi nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ, cô tin rằng nếu đó là Bleon ngoan ngoãn, anh ấy sẽ đến và nói với cô sớm hơn. Anh ấy không dành nhiều thời gian cho cô, nhưng anh ấy rất giỏi trả lời và làm theo những gì cô nói, không bao giờ xúc phạm cô. Thật đáng lo ngại khi anh ấy đang cố lừa dối.

"Vậy nó là gì?"

Astell đã đối xử với anh ấy bằng một thái độ lạnh lùng.

"Vợ..."

Bleon đã khóc.

"Đừng kéo dài và hãy giải thích nó để

em có thể hiểu."

'Wow, ngay bây giờ tôi thực sự giống Astell.'

Bất cứ khi nào Bleon lắng nghe cô ấy, Astell sẽ khen ngợi anh ấy và nói với anh ấy rằng anh ấy thật ngọt ngào và đáng yêu. Nhưng nếu cô ấy bị xúc phạm hoặc nếu cô ấy có tâm trạng xấu, cô ấy sẽ tấn công Bleon.

Tất nhiên, bây giờ Astell không có ở đây, cô sẽ không lạm dụng Bleon bằng lời nói. Nhưng trong mọi trường hợp, những từ mà cô thường không bao giờ nói đã bật ra. Bản thân cô cũng ngạc nhiên, nhưng sự bình tĩnh của cô nhanh chóng trở lại khi cô thể hiện rõ nét mặt cương nghị.

"Vợ...?"

Bleon cũng vậy, rất ngạc nhiên trước những lời nói và hành động thô bạo của cô sau một thời gian dài không gặp cô như thế này. Đồng tử của anh ấy rung lên dữ dội khi anh ấy gọi Astell với giọng run rẩy.

"Không phải chuyện có thể giải quyết

bằng cách khóc. Vì vậy, hãy giải thích

cho hợp lý".

Cô không muốn tha thứ cho Bleon nếu anh ấy không nghĩ rằng cô nghiêm túc. Sau khi cho anh ta một cơ hội, anh ta đã bỏ qua nó. Tuy nhiên, cô vẫn cho Bleon một cơ hội cuối cùng để nói sự thật, xem xét lại những gì anh ta đã làm với tôi.

Nhưng thái độ của cô khiến anh ấy sợ hãi hơn cô mong đợi. Bleon vội vàng quỳ xuống trước mặt cô. Sau đó anh ta nắm lấy chân cô và bắt đầu khóc và cầu xin sự tha thứ.

"Xin lỗi... Vợ, hưm ...ha.... ưm. Xin... xin hãy tha thứ cho anh."

Nhưng ngay cả với hành động của Bleon, cô vẫn không yên tâm, vì vậy cô không đáp lại lời của anh ta.

"Làm ơn, anh sẽ không bao giờ tái

phạm nữa, vì vậy xin đừng vứt bỏ

anh... Ư..m ...h... X..i.n..em"

Bleon gần như đã khóc như thể anh ấy chắc chắn rằng bây giờ cô sẽ bỏ rơi anh ấy. Cô hơi nhíu mày, cân nhắc xem nên làm gì, rồi mở miệng nói.

"Đừng khóc và hãy giải thích."

"Hu.. hưm.., hư..."

Khi cô bảo anh ấy đừng khóc, anh ấy cố gắng dừng lại, nhưng Bleon vẫn tiếp tục sụt xịt.

'Tại sao anh ấy lại nói dối về những điều anh thậm chí không thể sửa chữa?'

Bleon đã khóc một cách thảm thiết, nhắc lại rằng anh đã mắc sai lầm. Trái tim Astell như bị xé nát.

"Bleon. Đứng dậy."

Cô bảo anh ấy đứng dậy trước. Nhưng anh ấy vẫn giữ chặt chân cô, anh ấy có vẻ không muốn đứng dậy.

"Ngay bây giờ."

Khi cô yêu cầu anh ấy đứng dậy lần nữa, Bleon đã từ từ đứng dậy. Mặt anh rưng rưng.

"Đến đây."

Cô nắm lấy tay anh ấy và dẫn anh ấy đến ghế sofa, sau đó cho anh ấy ngồi xuống.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh.

"Đừng khóc nữa"

Cô rút khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt anh, bảo anh dừng lại. Tuy nhiên, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống từ mắt anh.

"Anh sẽ tiếp tục khóc sao?"

Một tông giọng nhẹ nhàng hơn một chút so với trước đây bật ra từ môi của cô. Sau đó, Bleon dường như đã bình tĩnh lại một chút khi cảm nhận được điều này. Sau khi đợi thêm một lúc nữa, nước mắt của Bleon gần như ngừng lại, chỉ còn vài tiếng nức nở thỉnh thoảng lại rơi xuống. Cô an ủi anh ấy bằng cách vuốt tóc anh.

"Vậy tại sao anh lại nói dối? Anh

không biết rằng đó là điều em không

thích sao? "

"... Anh biết ...... Huukk..."

" Đừng khóc nữa...!!"

Khi anh ấy chuẩn bị khóc thêm lần nữa, cô đã phải bắt anh ấy dừng lại.

"Anh xin lỗi... Hức..."

"Anh bình tĩnh lại đi."

"Ừm..."

"Bây giờ thì anh hãy giải thích rõ ràng

cho em. Anh với ngài McCain đã nói

chuyện gì và lý do vì sao?"

".... Khi anh đi đến phòng khách, Vợ đã

không đến.... nên anh đã nói chính

xác những gì mà em bảo anh..."

" Và sau đó thì anh đã bỏ qua công

việc của ngài ấy với tư cách là Chỉ

huy Hiệp sĩ à?"

Bleon khẽ gật đầu.

"Sau đó thì ngài ấy muốn nói chuyện

với Vợ... Anh đương nhiên là không

thích điều này rồi..."

"Vì thế mà ngài ấy đã đe dọa anh là

anh đang cố ý để bị thanh kiếm chém

à ?"

Bleon giật mình và ngẩng đầu lên nhìn cô.

"... Em biết rồi à ?"

"Huh."

"Anh xin lỗi..."

Bleon trả lời với giọng như là sắp khóc vậy.

"Tại sao? Tại sao anh lại làm việc gây

tổn thương cho bản thân vậy chứ?"

Lại nghĩ về diễn biến cuộc trò chuyện trước đó, cô nghĩ chắc là do mình, nhưng cô vẫn tiếp tục mắng anh ấy.

"Anh nghĩ nếu anh bị thương thì em

sẽ không thuê anh ta nữa.."

"Nếu anh không thích ngài McCain

đến vậy, thì anh chỉ cần nói với em là

anh không thích thôi. Sao anh lại

làm cái việc ngu ngốc đến vậy...."

Cái miệng của anh không phải vẫn hoạt động tốt sao, nhưng anh ấy không nói gì...

Hành động của anh ấy ngu ngốc đến nỗi khiến cô không nói nên lời.

Người đứng đầu Công quốc là Bleon, nếu anh ấy nói anh ấy không thích, thì cô cũng không có lý do gì để ép buộc anh ấy mà.

"Và ?"

Rõ ràng là anh ấy đã làm gì đó nhiều hơn thế nữa. Cô tập trung vào từng câu nói của Bleon.

"Và... Cách người đàn ông đó nhìn Vợ

lạ lắm, nên anh đã cảm thấy bị xúc

phạm và anh cũng rất ghét điều đó.

Đó là lý do tại sao anh nghĩ ngài ấy sẽ

không được phép bước chân lên

mảnh đất này nếu anh làm điều đó...

Anh chỉ muốn đem em tránh xa ngài

ấy mãi mãi thôi."

"Nhìn em này?"

Điều này có nghĩa là gì? Những lời nói bất ngờ thốt ra từ miệng Bleon.

Lời nói của Bleon nghe cứ như là McCain Holster đặt cô ở trong tim vậy.

"Ah, không thể nào."

Cô bật cười trước ý nghĩ ngớ ngẩn của Bleon.

"Nhìn này... Vợ anh thiếu cảnh giác quá. Nên anh không còn lựa chọn nào khác ngoài..."

Anh ấy rời đi với tiếng thở dài và khuôn mặt không hài lòng.

Huh? Không thể nào...
Cô nghiêng đầu nhìn phản ứng của anh.

"Nhưng người đàn ông đó và Vợ thậm chí không quan tâm đến anh mà còn cười nói với nhau nữa.."

Hmm...

Dường như chuyện mà Bleon quan tâm là chuyện này...

Astell không được nổi tiếng lắm. Không, không phải đến mức ghê gớm, nhưng ít nhất cũng không được yêu thích lắm. Đó là bởi vì cô ấy thậm chí chưa từng hẹn hò, chứ đừng nói đến là kết hôn, cho đến năm hai mươi ba tuổi.

Cô ấy chỉ có duy nhất Bleon, và anh ấy bị tẩy não bởi Astell kể từ khi là một đứa trẻ nên khi lớn lên, anh ấy đã nghĩ rằng chỉ có duy nhất cô ấy ở bên cạnh mình. Nếu Bleon mà trưởng thành theo cách bình thường thì đã chẳng ngó ngàng gì tới cô ấy.

"Lần trước em thấy anh, có vẻ như anh đã có một chút rung động với Philia ..."

Cô thấy rõ ràng đồng tử của Bleon chuyển động. Đương nhiên, cô không biết liệu có phải tại lâu lắm rồi anh ấy mới nhìn thấy một người phụ nữ bằng tuổi anh hay không

"Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi?"

Nghe lời cô, Bleon lại thở dài thêm một tiếng.

"Ha... Thật ra, Vợ à... Tại vì vợ của anh xinh đẹp quá, nên những thằng đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm vào em. Nhưng em lại chẳng đề phòng gì cả, nên anh phải làm vậy..."

"Hả ?"

Anh ấy nghĩ tôi đẹp đấy à?

Trong lời giải thích sâu xa của Bleon,
điều khiển cô khó chịu nhất là việc cô xinh đẹp. Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy ngoại hình của Astell trong gương, cô thực sự không hài lòng lắm, nên cô thậm chí không nghĩ đến việc cô ấy xinh đẹp.

"Em có đẹp không?"

Cô không tin điều đó, nên cô đã hỏi lại Bleon.

"Đương nhiên. Vợ anh là người đẹp nhất thế gian này."

Đó không phải là một lời nói dối hay những từ nói suông. Bởi vì khi anh ấy nói điều đó, anh ấy đã thể hiện một
khuôn mặt như là đang nhìn điều tuyệt vời nhất trên thế gian này vậy.

'Trong mắt đứa trẻ này, Astell trông rất xinh đẹp!

Khi hai người gặp nhau hồi còn nhỏ, Bleon đã từng nói rằng Astell rất xinh đẹp. Điều này đã trở thành một điều rất quan trọng đối với cô ấy. Cả đời cô ấy bị mọi người nói là đồ xấu xí, nhưng giây phút đầu tiên mà cô ấy nghe thấy điều này, trái tim cô ấy đã do dự.

Rõ ràng là cô ấy ngày càng thích Bleon bởi điều này. Biểu hiện của Bleon rất chân thành khi anh ấy nói điều đó. Ngoài ra, khi một người không bao giờ bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài nói về những điều như vậy, khóe miệng cô vô tình cong nhẹ lên một chút, và điều đó làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Vì vậy anh chỉ muốn Vợ suốt đời nói

chuyện và cười với một mình anh

thôi."

Thật lòng mà nói, ban đầu, bất cứ khi nào Bleon nói những điều này, cô đều lắc đầu, lại nghĩ về chuyện làm thế nào mà Astell đã thuần hóa anh ấy một cách triệt để như vậy. Cô biết rõ những gì anh ấy nói không phải xuất phát từ sự chân thành, mà là như một cơ chế phòng vệ để tránh bị cô ấy đánh đập.

Nhưng khi cô tiếp tục ở bên cạnh và theo dõi anh ấy, mọi điều anh ấy nói dường như đều là thật lòng.

Cô cảm nhận được rằng những biểu cảm mà Bleon dành cho Astell không phải vì bị lạm dụng, mà là đến từ sự chân thành của anh ấy. Và khi nghe đi nghe lại những lời nói đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trái tim cô không thể tránh khỏi rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro